Trong hắc ám, không thể nào nhìn thấy rõ ràng thần sắc và biểu tình, Mạnh Thiên Chính trẻ tuổi, chiến y hoàng kim tàn phá nhuốm máu. Mạnh Thiên Chính chậm rãi di chuyển, đưa tay kéo một vị Chân Tiên vào trong khu vực đáng sợ đưa tay không thấy năm ngón.
"A..."
Vị Chân Tiên đó kêu la thảm thiết, âm thanh dọa người, giống như gặp phải chuyện đáng sợ nhất trên đời, không ngờ lại phát ra tiếng thét bén nhọn kinh khủng như vậy.
Nên biết rằng đó là một vị Chân Tiên!
Nơi sâu trong vũ trụ hắc ám và băng lãnh, mơ hồ có thể nhìn thấy, trung niên nam tử đó đang huy động Hắc Kim Tiên Giản trong tay, muốn đánh lui địch thủ, chấn tan khí tức quỷ dị và bất tường đó.
Thế nhưng chỉ là phí công vô ích, y giống như thoáng chốc trở nên hư nhược đi, ngay cả tiếng hét cũng vô cùng yếu ớt, cơ hồ không thể nghe được, đang bất lực giãy giụa.
Đó là cái gì? Vị cường giả đến từ Sinh Mệnh Cấm Khu lập tức nổi hết da gà, y chưa từng gặp qua loại việc đáng sợ như vậy, khiến y cảm nhận được nguy cơ to lớn.
Tàn Tiên thì không ngừng thoái lui. Lão sắc mặt trắng bệch, cảm thấy giống như rơi vào trong địa ngục thâm uyên. Loại việc này khiến cho lão sợ hãi, run rẩy, nguyên thần và cơ thể đều căng cứng.
Loại cảm giác này tương đối không tốt, giống như năm xưa bốn vị Chân Tiên bọn họ cùng nhau đối mặt với Côn Bằng đã bị trọng thương gần chết sau khi đại chiến với cường giả Dị vực, không khỏi phát run.
Tuy rằng chiến dịch đó đặc thủ, thành công gieo xuống Diệt Tiên chú, nhưng bốn người bọn họ cũng gần như bị hủy diệt. Nếu như không có đại dược cứu mạng mang tới từ Tiên vực, bọn họ có lẽ đã chết rồi. Cho dù là như vậy, trong những tháng ngày sau đó bọn họ cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi.
"Oanh!"
Cách đó không xa, vị cường giả thần bí đến từ trong Cấm Khu Sinh Mệnh đã xuất thủ rồi. Một chưởng vỗ xuống, thiên băng địa liệt, vũ trụ tăm tối cũng bị chôn vùi.
Những ngôi sao ở nơi này sớm đã bị những đòn đánh trước đó làm nổ tung thành tro bụi, hiện tại ba động xung kích khổng lồ nổ ra, lập tức quét tới cả những ngôi sao ở những nơi càng xa hơn.
Trong luồng sáng đáng sợ này, biển ngôi sao bị đốt cháy, cả tinh hệ trở thành một biển lửa, do một đòn kinh thế đánh cho toàn bộ ngôi sao đều nổ tung, cháy hừng hực cả một gốc vũ trụ.
Đây là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, trong lúc lật tay, một khối tinh vực đã thành tro bụi, bị hủy diệt triệt để!
Sau một khắc sáng lạn qua đi, lại là hắc ám vô biên, nơi đó cũng trở thành một vùng đất bị chôn vùi, chỉ còn lại trò tàn, hóa thành bụi bặm, trôi nổi bên trong vũ trụ tăm tối.
Mà ở trung tâm cơn bão, lại chính là nơi Mạnh Thiên Chính đang đứng, những điểm sáng chói lọi vừa rồi cũng chỉ là các ngôi sao nổ tung do bị lan tới mà thôi.
Tàn Tiên khẩn trương, nắm chặt lấy quyền đầu, nhìn chằm chằm nơi sâu trong vũ trú.
Nhưng đã khiến lão thất vọng rồi, Mạnh Thiên Chính vẫn đứng yên ở đó, con ngươi vô cùng lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía bên này, nhìn chằm chằm vị cường giả Tiên đạo tới từ Cấm Khu.
Lúc này, cường giả Tiên vực tay cầm Hắc Kim Tiên Giản đang không còn lên tiếng nữa, bị Mạnh Thiên Chính kéo đi, ném vào trong cánh cửa hắc ám đó.
Nơi đó, phảng phất đi như thông tới một đại thế giới khác, giống như là cánh cửa Tiên vực!
Cứ như thế bị kéo đi, không còn thấy bóng dáng.
Sau đó, một cái đại thủ trắng nhợt vươn ra, tiến vào một nơi nào đó chộp lấy vị cường giả tới từ Sinh Mệnh Cấm Khu.
"Rống!"
Vị cường giả đó hét lớn, bộc lộ hết khả năng, dốc hết toàn lực, lấy ra một thanh đao sắc bén, phát ra quang mang chói lọi chiếu sáng cả thiên vũ, cắt đứt đại vũ trụ. Vị cường giả này muốn liều chết với đại trưởng lão!
Ánh sáng chói lọi, chiếu sáng nơi đó, đại trưởng lão bị hắc vụ bảo phủ, mang theo khí tức bất tường, làn da trắng bệch giống như là do ngọc thạch điêu khắc ra vậy.
Mạnh Thiên Chính không hề có biểu tình ba động nào, chỉ có con ngươi sâu thẳm, bên trong chớp động thần mang, bùm một tiếng. Mạnh Thiên Chính bắt lấy thanh đao đó, sau đó cũng nắm lấy cánh tay của vị cường giả để từ Cấm Khu. Hắc ám cuộn trào, ánh sáng lập tức biến mất, vị cường giả đó cũng đã bị kéo đi rồi.
"A. . ."
Tàn Tiên kêu lớn, bị dọa cho sợ hãi. Đó là hai vị Chân Tiên a, cứ như thế bị người khác đi, khiến lông tóc lão dựng đứng, người này có lai lịch gì?
Lão xoay người bỏ chạy, sợ mất hồn mất mật, một khắc cũng không muốn dừng lại.
Bất quá, trong lòng lão cũng không yên, sợ trong quá trình bỏ chạy lại bị bắt về, dù sao lão đã tàn một nửa rồi, kém xa hai người vừa rồi.
Nhưng lão lại không ngờ tới, ở phía sau, trong hắc ám không hề có chút tiếng động nào. Đạo thân ảnh đó chỉ kéo đi hai vị đại cường giả, không hề lý gì tới lão.
Thạch Hạo lệ nóng lưng tròng, nhìn rõ toàn bộ quá trình vừa rồi. Đó chính là đại trưởng lão a, không ngờ lại còn có thể gặp lại!
"Tiền bối!" Âm thanh Thạch Hạo run rẩy, rất kích động, cũng rất thương cảm, lao tới trước, muốn tiếp cận Mạnh Thiên Chính.
Trận chiến ngày xưa, Mạnh Thiên Chính hy sinh vì nghĩa, huyết chiến Biên Hoang, lấy yếu phạt mạnh, chém giết Bất Hủ Giả! Trong niên đại không thể thành Tiên này, lâm trận lại đột phá, thành tựu Tiên vị, nhưng vào lúc đó Mạnh Thiên Chính thương thế đã quá nặng, không có cơ hội củng cố lại tu vi. Cũng vào ngày đó, Mạnh Thiên Chính phải huyết chiến cường địch, còn phải ngăn cản điều bất tường ập tới, kết quar sau khi trận chiến hạ màn, vì thế mà ra đi.
Lúc này, Mạnh Thiên Chính quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo, trong mắt hơi có vẻ gợn sóng. Nhưng rất nhanh hai con ngươi lại trở nên đen khịt, vô cùng trống rỗng, chậm rãi quay người, không hề nhìn lại!
Tình hình này giống như là trận chiến cuối cùng ở Biên Hoang. Ngày thành công cũng là ngày Mạnh Thiên Chính thân tử, cuối cùng dứt khoát mang theo hắc ám cuồn cuộn vô biên đơn độc đi vào nơi sâu trong vũ trụ.
Hiện tại vẫn dứt khoát như thế, quá giống!
Thạch Hạo ngơ ngác, đưa tay chộp về phía trước, nhưng cánh tay lại bỗng nhiên hạ xuống, trong mắt nhịn không được mà rơi lệ. Đại trưởng lão, vĩnh viễn là đại trưởng lão! Lão thật sự không về được nữa. Sau trận chiến đó, lão dầu hết đèn tắt, vĩnh viễn rơi vào trong hắc ám!
"Đại trưởng lão!" Thạch Hạo hét lớn.
Sâu trong vũ trụ, có một cánh cửa, đưa tay không thấy năm ngón, tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính anh tư bừng bừng, chỉ là hai mắt tối đen. lão dứt khoát cất bước vào trong đó, không hề quay đầu lại, biến mất không thấy nữa!
Thật sự đã đi rồi, khong thể nào quay lại được nữa.
"Một kỷ nguyên lại một kỷ nguyên chìm nổi, đến tột cùng là ai đang từ trên cao quan sát con sông dài năm tháng này, lạnh lùng nhìn nhân gian chìm nổi, đại thế luân chuyển. Nếu như có luân hồi, thì ngày nào đại trưởng lão người mới có thể tỉnh lại, khi nào mới có thể gặp lại!?"
Thạch Hạo tim như đao cắt, hắn thương cảm cho vận mệnh đời này của đại trường lão, tràn ngập vẻ bất cam, muốn vãn hồi lại, nhưng lại nắm không được cái gì, vô lực vãn hồi.
Một kỷ nguyên lại một kỷ nguyên, nếu như có luân hồi, liệu vào ức vạn năm sau đại trưởng lão còn có thể thức tỉnh không? Lúc dó, còn có thể nhìn thấy ai? Còn có thể nhớ được ai?
Thạch Hạo rời khỏi nơi này, trở lại Ba Ngàn Châu, không còn đi công phá Tiên Điện. Hắn đã thăm dò ra được, Tiên vực có người muốn bắt hắn, không ngờ lại có thể điều động nhân mã của Cấm Khu!
Đây là một niên đại tồi tệ, đối với Thạch Hạo mà nói, là một đoạn ngày tháng tàn khốc. Hắn nếu như hơi không cẩn thận, đã có thể bị người khác giết chết!
Phải mạnh hơn nữa, hắn phải trở nên vô cùng cường đại, thẳng cho tới một ngày, không ai dám giết Hoang nữa, không ai dám ngang ngược không nói đạo lý, không ai dám cố tình làm bậy trong thiên địa này.
Nghĩ tới ngày xưa có một số người nói, nhìn thấy được một góc tương lai, dự cảm được một số việc.
"Giết tới khi nào thế gian không ai dám xưng tôn, cho dù là đại thanh toán, tàn khốc đến cùng đi nữa!"
Thạch Hạo một mình dạo bước, đi tới chỗ Tiên phần, nhìn thấy tổ phụ và cả A Man, họ vẫn như trước, lực nguyền rủa nơi này vẫn cuồn cuộn, người thường không thể nào tiếp cận.
Hai người bọn họ không ngờ vẫn còn đang trầm miên!
Hai ngươi họ không việc gì, được tràng vực của Tiên phần phát tán ra bao phủ, không từng bị một đao của thiên ý chém hạ đạo cơ.
Nơi này vô cùng đáng sợ, là con đường quay về của một vị cường giả hay một tộc nào đó, là vô thượng cường giả dám tham dự vào việc đại thanh toán. Thủ bút của người này, ngoại nhân vô pháp tưởng tượng.
Cho dù là mạt pháp ăn mòn, nơi đây vẫn kiên cố bất hủ, Tiên phần vẫn như bình thường.
Thạch Hạo rời đi, ẩn cư trên Cửu Thiên, ròng rã ba năm. Hắn vô thanh vô tức, thể ngộ thiên địa kịch biến và những nguy hiểm trong thời đại mạt pháp.
Hồng lô thiên ý này giống như là nhằm vào hắn, không ngừng muốn đốt cháy đạo tắc của hắn, khiến hắn quy về với đại đạo của thiên địa.
Bất quá, Thạch Hạo đều chống đỡ được. Ba năm tĩnh tu, tu vi của hắn đang tăng trưởng, đang tăng vọt, chính thức vào một tầng thứ cao hơn trong Chí Tôn cảnh.
Lại cho hắn thêm một đoạn thời gian, hắn nhất định sẽ tiến vào Chí Tôn hậu kỳ.
Bất quá, hắn lại nhíu mày, thể ngộ được có chút không ổn. Năm xưa nghĩ hết mọi biện pháp để trở thành Chí Tôn, con đường này không quá ổn định, quá mức gấp gáp, hiện tại hắn mở hồ cảm thấy bất ân.
Cho dù là Kim Thái Quân cũng từng nhìn ra, nói đạo của hắn không vững chắc, từng mỉa mai hắn không phải là Chí Tôn chân chính, là có đạo lý nhất định.
"Nên trở về hạ giới rồi, ta đi giải quyết vấn đề hậu hoạn của bản thân thôi."
Sở dĩ ba năm sau mới quay về, là bởi vì Thạch Hạo cảm nhận được nguy hiểm, thăm dò ra Tiên Điện cấu kết với người khác, chưa hề từ bỏ ý định với hắn, có mai phục đang đợi hắn.
Xoẹt!
Hắn vọt tới, thân thể xuyên qua Thập Tự Âm Dương địa, dọc theo con đường đó, đi về phía hạ giới.
Không hề tao ngộ phục kích, sau nhiều năm trôi qua, nơi này đã trở nên an tĩnh hơn rồi.
Hạ giới, linh khí khô cạn, cũng tiến vào thời đại mạt pháp, hơn ngày còn có chút nghiêm trọng!
Trong Cấm Khu, Thạch Hạo nhìn thấy nửa khối xương sợ tuyết trắng đó, nghe được tiếng than thở của Chủ Cấm Khu, nhưng cũng không hề dừng lại mà nhanh chóng rời đi.
Hắn có chút cấp bách, xông về phía Hoang vực, chạy về Thạch Thôn.
Đến cảnh giới hiện tại, vừa nhấc chân đã bước qua cả một tinh vực. Hắn tự nhiên là trở về trong khoảng khắc.
Đứng ở trên ngọn núi, nhìn thấy được Thạch Thôn. Hắn liền thở phào một hơi, nơi đó rất tường hòa, có tiếng cười, có tiếng la ó, đám hài tử dẫn theo một số hung thú non chạy tới chạy lui, không giống như có chuyện gì không hay phát sinh.
Càng tới gần nơi đó, Thiên Thần thụ phát sáng, các loại Thần dược linh thảo thôn nạp tinh khí. Nơi này tuy rằng cũng tiến vào thời kỳ mạt pháp, nhưng vẫn mạnh mẽ hơn những chỗ khác không ít.
Hắn thấy được ở phía sau thôn có chín bộ Long cốt, còn có cỗ đồng quan đó. Nó giống như có thể trấn áp thảm kiệt của thời đại mạt pháp, ngăn cản sự xâm nhiễm nào đó.
"Đúng rồi, Tiên gia pháp khí, vật bất hủ đều có hiệu quả nhất định, xem ra một số tồn tại có thể dựa vào những thứ này mà sống lâu hơn một chút." Thạch Hạo nói.
Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong cũng không sao, chỉ bất quá có thêm nhiều nết nhăn trên trán, mái tóc biến đen trước kia lại xuất hiện nhưng sợi trắng đan xen.
Thạch Hạo có chút yên lòng, ngay cả những trưởng giả trong thôn có niên kỷ lớn nhất cũng khí sắc không tồi, những người khác tự nhiên là không bị ảnh hưởng gì.
Bởi vì, nơi này không có lão yêu tinh đã sống qua trăm vạn năm, sẽ không thể nào chớp mắt thọ nguyên sẽ khô cạn!
Ngoài ra, còn có Cửu Long kéo quan tài loại vật Tiên đạo này chấn áp, khiến nơi này chưa từng chuyển biến xấu tới tình trạng khiến người ta lo lắng.
"Thúc thúc!"
"Đại ca!"
Một đám thanh niên vây lấy, nhìn thấy Thạch Hạo, vô cùng kích động và vui sướng. Bọn họ đã biết thời đại mạt pháp đến, một mực lo lắng cho Thạch Hạo đã lâu không thấy quay vè.
"Ngươi biến mất lâu như vậy, đám ranh con này cũng rất lo lắng!" Đại hồng điểu đi tới trước nói.
"Hắc hắc, đều được ta thao luyện đó, điều này giúp đám gia hỏa này không bị thoái hóa, ngược lại còn tinh tiến!" Đại hắc quy thò đầu ra nhìn, đứng đó khoe khoang.
"Thúc thúc, thượng giới như thế nào rồi, chúng ta khi nào sẽ giết trở về?!" Một thiếu nữ xinh đẹp hỏi.
Đám người này, có hài tử sinh ra và trưởng thành trong Thạch Thôn, còn có hậu đại của Thất Vương ở Biên Hoang, được Thạch Hạo mang về từ Đế Quan.
Hiện tại, bọn họ cũng đều sớm đã trưởng thành.
"Cái gọi là Biên Hoang, cái gọi là Cửu Thiên Thập Địa, hiện tại đã trở nên quá nhỏ bé. Ngày sau địa vực mà chúng ta chinh chiến sẽ không hề có giới hạn, lớn đến vô cùng. Dị vực, khu vực hắc ám, Tiên vực, đều có thể là nơi mà đội quân chúng ta hướng tới! Cho nên, các ngươi phải mạnh lên, theo kịp bước chân của ta. Sẽ có một ngày, giết cho thiên địa này biến sắc, nhật nguyệt vô quang, tinh hà đảo ngược, càn khôn điên đảo!" Thạch Hạo nói.
"Đã phát sinh chuyện gì?" Hoàng Kim Sư Tử chạy tới. Nó tuy rằng một mực muốn nghĩ cách thoát khỏi thân phận là tọa kỵ, muốn bỏ trốn, nhưng tới lúc này vẫn luôn bị Thạch Hạo trấn trụ.
Những người khác cũng giật mình, sẽ có một ngày, ngay cả Tiên vực cương thổ mênh mông cũng có thể trở thành nơi bọn họ chinh phạt?
"Không có gì, nắm chặt thời gian luyện binh, tu hành!" Thạch Hạo nói.
"Chúng ta một mực đang khổ tu, không hề trì hoãn ngày nào!"
Thạch Hạo nghe thế, liền hơi suy nghĩ nói: "Vậy thì tốt, hiện tại ta dẫn các ngươi đi tới một nơi, kiểm nghiệm thành quả tu hành của các ngươi, thực chiến mới là phương pháp luyện binh tốt nhất."
"Đi chỗ nào?" Một số người hưng phấn, chà sát hai tay, sớm đã muốn đi ra khỏi khu Đại Hoang này rồi.
"Bách Đoạn Sơn Mạch, hoặc là Tây Lăng Giới!" Thạch Hạo nói.