Chí Tôn!
Hai chữ này đánh động đến Thạch Hạo, trong lòng trở nên căng thẳng, hắn lúc nào cũng muốn đột phá, nhưng hắn biết, tốc độ tu luyện hiện tại đã vô cùng nghịch thiên, liên quan đến cảnh giới Chí Tôn không phải là chuyện một sớm một chiều.
Hắn còn cần phải ma luyện, bởi vì mới có hai mươi mấy tuổi thôi, nhưng đã là cảnh giới Độn Nhất, đây hoàn toàn đã phá vỡ thần thoại, vang dội cổ kim, có thể nói là truyền kỳ!
Nếu như muốn tiến thêm một bước, thì có vẻ quá viễn vong rồi.
Tuy nhiên, chỉ cần có hy vọng, hắn cũng muốn đi thử, nguyện ý xông vào một phen để có thể trong thời gian ngắn quật khởi.
Thời gian không đợi hắn, hắn nhất định phải đột phá!
Có lẽ Tiên vực có Chí Tôn trẻ tuổi, nhưng ở dưới hạ giới này, ở nơi hoang tàn như vậy, muốn thành tựu Chí Tôn thật sự là quá gian nan.
Từ thời cổ đại đến nay, Chí Tôn của Cửu Thiên Thập Địa có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Sư phụ, người thật muốn trở thành Chí Tôn sao, người mới bao tuổi chứ? Ta nghe đồn, Chí Tôn trẻ tuổi nhất từ đó đến nay cũng lớn tuổi hơn người rất nhiều, không phải có một câu nói sao, xưng tôn làm tổ, đó là lãnh vực của những lão gia hoả." Xích Long nói.
"Ngươi có phải ở cùng hai lão già đó quá lâu rồi không, sao lại trở nên lãi nhãi nhiều như vậy?" Thạch Hạo một câu nói liền chặn họng nó.
Hư Thần Giới, một mảnh yên tĩnh, người của giới này không biết có sinh linh mạnh mẽ của thượng giới đã xuống đây.
Xích Long dẫn đường, nhanh chóng đi đến nơi.
"Ân, có chút ý tứ." Thạch Hạo tương đối kinh ngạc.
Khu vực này không hề tầm thường, đi lại trong đầm lầy, thiên địa hôn ám, mê vụ giăng đầy.
Một mùi hôi thối truyền đến gay mũi. Đây là Hư Thần Giới, nhưng từ góc độ cảm quan mà nói, nó không khác gì với thế giới thật.
Khu vực đầm lầy này khiến người ta thấy ghê tởm, nhìn thấy những cảnh vật khiến người ta muốn nôn mữa.
Bởi vì, nơi này quá không bình thường, trong đầm lầy có từng vũng nước, nếu nhìn kỹ đều mang theo mùi máu tanh nồng, đó chính là huyết thuỷ.
Trong bùn, còn có những xương sọ thối rữa, có cánh tay mang theo tơ máu….
Phụt!
Xích Long một chân dẫm lên, trong bùn lầy lộ ra vài con ngươi bị thối rữa, mùi hôi ngập trời.
"Ta nói này, tu vi của ngươi đi đâu hết rồi, ngay cả đi đường cũng không biết sao?" Thạch Hạo khiển trách.
Đối với vị đệ tử này, hắn quả thật chưa từng khách khí qua, hễ mắng là mắng, đương nhiên, ngẫu nhiên cũng ban tặng một chút quả ngọt cho nó.
"Nơi này giam cầm tu vi, con không thể nào dùng Khinh Thân thuật, đi trên đó tự nhiên sẽ bị chìm xuống." Xích Long không phục nói.
Tuy nhiên, khi nó quay đầu lại liền choáng váng, cơ thể Thạch Hạo nhẹ bẫng bước lên trên bùn đất, không dính chút bùn nào, bước chân trắng sạch, không có chút mùi hôi nào.
"Đây là tại sao?" Nó cố gắng hết sức, cũng không cách nào làm được, đã xác định không gian nơi này cấm chế các loại đạo pháp, toàn bộ sinh linh đều giống như phàm nhân bình thường, tiến vào trong này liền mất đi toàn bộ đạo hạnh.
Tuy nhiên, nhưng gì Xích Long thấy hiện tại, có đả kích không nhỏ với nó. Vị sư phụ tiện nghi này không ngờ lại không bị ảnh hưởng chút nào.
"Ngươi… sao lại làm được?" Xích Long không hiểu, bất quá nó cũng nhìn ra được, Thạch Hạo quá nửa cũng chỉ có thể làm được tới bước này, không thể nào ngự không phi hành được.
"Xích!"
Dưới chân Thạch Hạo phát sáng, phát ra thần quang dày ba tấc, khiến hắn đứng cách mặt đất ba tấc, toàn bộ thịt và xương thối rửa ngăn cách bên ngoài bàn chân hắn, khiến cho Xích Long lần nữa thất kinh.
"Đây là một nơi rèn luyện khó có được, ngươi lại không biết trân trọng, nếu như ngươi có thể làm được việc đứng cách mặt đất một tấc, liền có thể quét ngang trong đồng bối." Thạch Hạo nói.
Hắn nói rất trịnh trọng, cũng rất nghiêm túc, bởi vì hắn thật sự nhìn ra được, nơi này vô cùng phi phàm, vận dụng một thần đạo hạnh đi đối kháng, mới có thể làm được như hắn.
Ở nơi này, nếu như vận chuyển pháp lực, nhất định phải dốc toàn lực mới có thể vô sự, bốn phương tám hướng có tràng vực vô hình bao phủ, giống như đá mài ma sát trên cơ thể, muốn mài nát cả thân lẫn hồn.
Xích xích xích!
Cát Cô nhìn thấy, cơ thể Thạch Hạo toả ra ánh hào quang như kiếm, có kiếm khí đang chém về phía hắn, nhưng hắn là hoàn toàn vô sự.
"Đây là nơi Chí Tôn đại chiến, ngươi nhìn thấy không, xương sọ trên mặt đất đều là chí cường giả mất đi lưu lại, từng có một số sinh linh tiến hành cuộc chiến đỉnh phong bằng nguyên thần, cuối cùng dẫn tới toàn bộ nơi này bị tàn phá. Tới loại cảnh giới này, đối với thế hệ chúng ta mà nói, là nơi thử thách tốt nhất." Thạch Hạo dạy dỗ đệ tử của mình.
Xích Long tuy rằng muốn mở miệng, nhưng cũng không thể phản bác lại điều gì, chỉ có thể trầm mặc, sau đó vận chuyển pháp lực, tiến hành đối kháng với áp lực nơi này.
Cuối cùng, nó cũng rời khỏi mặt đất hơn nửa tấc, gần tiếp cận một tấc, nhưng trên trán đã đầy mồ hôi, rất là lao lực.
"Nhìn thấy khác biệt rồi chứ, ngươi cách ta hai cấp bậc." Thạch Hạo không chút khách khí, hơn nữa bộ dạng đắc ý, vô cùng tự mãn nói.
Thái độ này có thể nói là không có chút bộ dạng của sư phụ, dù nhìn thế nào cũng thấy có chút phô trương, có dạng sư phụ như vậy sao? Xích Long tức tối nét mặt khó coi, trợn trắng mắt nhìn hắn.
Trên thực tế, Thạch Hạo cũng tương đối thanh tú, tuy rằng hơn hai mươi mấy tuổi, nhưng từ lúc tu luyện đến giờ, dung mạo không có biến hoá nhiều, ngoại trừ cao hơn chút xíu, dung mạo thật gióng như thiếu niên mười mấy tuổi, vô cùng non nớt và vô hại.
Cộng thêm bộ mặt hắn đang đắc ý, nhìn thế nào cũng giống như một thiếu niên tâm tình vui vẻ, không có một chút thành thục nào.
"Sư phụ, ta nghe đồn ngươi cũng là một vị cao nhân, trong đại chiến ở Biên Hoang, các loại thăng trầm, sao hiện tại ở trước mặt con lại đáng ghét khó ưa đến vậy?" Xích Long châm chọc nói.
"Bùm!"
Kết quả, nó bị Thạch Hạo trực tiếp đá văng đi: "Tu luyện thành thật cho ta, khu vực này sẽ cho ngươi thấy bản thân mình đang ở mức độ nào, ngươi xem bản thân ngươi đang ở tầng thứ gì?"
Theo lời Thạch Hạo nói, chân rời khỏi mặt đất thối rữa, sinh linh không bị bùn lầy vấy bẩn, mới miễn cưỡng xem là siêu việt cực cảnh, là một nhân vật thiên tư ngút trời.
"Ngươi là đang khen ta, hay là khen bản thân ngươi?" Xích Long trợn mắt nói.
Bởi vì, nó mới cách mặt đất có nửa tấc, dù là cố gắng hết sức cũng chỉ có thêm tăng lên một tấc. Còn Thạch Hạo lại cách mặt đất tới ba tấc, đó chẳng phải là so với người siêu việt cực cảnh còn mạnh hơn gấp hai lần sao?
Tới nơi này, huyết khí lượn lờ, đầm lầy màu đỏ tanh nồng, dưới đất bùn còn có huyết tương? Căn bản không thể nhìn rõ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ở nơi này, Xích Long mồ hồi đầy đầu, toàn thân trở nên trong suốt, nó không khuất phục, giống như Thạch Hạo vận dụng pháp lực, chống cự loại áp lực vô hình đó.
Tuy nhiên, thật sự là quá lao lực, nó có chút không thừa nhận nổi.
"Ngoan, đừng miễn cưỡng." Thạch Hạo vỗ vỗ vai nó.
"Phụt!"
Xích Long bị hắn vỗ như vậy, hai chân nhất thời rơi vào trong huyết đàm, nó tức giận trợn mắt, nhưng lại không có biện pháp nào, tên sư phụ vô lương tâm này hoàn toàn không thèm để tâm tới nó.
Rất nhanh, Thạch Hạo lộ ra dị sắc, hắn nhìn thấy một số địch nhân, đang ở trong khu vực mê vụ phía trước, đang phân tán ra, giống như người mù đang tìm kiếm gì đó.
"Bọn họ đang tìm lối ra, hai lão đầu tử nói, sau khi tiến vào liền mất phương hướng, sư phụ người dám tiến vào không?" Xích Long không chút hảo ý kích bác, khiêu khích nói.
"Sưu!"
Một khắc sau, Xích Long đã hiểu thế nào là tự chuốc hoạ vào thân, cũng biết được vị sư phụ này vô lương tâm như thế nào. Thạch Hạo trực tiếp nắm lấy cổ nó ném vào bên trong.
"Phốc!"
"Ầm ầm!"
Xích Long bị ném vào trong đầm lầy huyết sắc, đụng vào một người, hai người đồng thời kêu lên.
"Tiểu thổ tử kia, ngươi từ đâu tới, người lớn trong nhà không dạy ngươi đi đường như thế nào sao?" Đó là một vị trung niên, vô cùng tức giận giơ bàn tay lên vỗ xuống.
Kết quả, Xích Long còn nổi giận hơn y, rít một tiếng, phát sau nhưng tới trước, một phát bắt lấy cổ tay y, rắc rắc, trực tiếp bẽ gãy.
Nó bị tên sư phụ tiện nghi coi như là bao cát ném đi, toàn thân ngập trong huyết bùn, Xích Long đầy một bụng lửa giận, tự nhiên khí lực cũng cực lớn.
Bùm!
Cuối cùng, nó đánh cho tên trung niên đó ngã nhào, lại ra sức đạp vài cái, mới coi như xả được cơn tức.
Cách đó không xa, phía ngoài mê vụ, Thạch Hạo thích thú nhìn nó, hai mắt phát áng, bởi vì mấy người hắn nhìn thấy đều là " địch nhân", tên bị Xích Long đánh ngã, là trưởng lão của một đại giáo nào đó ở Ba Ngàn Châu. Kết quả, liền bị Xích Long thu thập một trận.
"Người của Tiên Điện có tới không, nếu như nhìn thấy, ta không hầm sống các ngươi không được!" Thạch Hạo tàn nhẫn, hắn đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm đám người đó.
Rất nhanh, hắn lại nhìn thấy một người quen, nên xưng hô nàng là Nguyệt Thiền hay là Thanh Y đây? Nàng bạch y như tuyết, đang ở nơi đó bối rối tìm đường ra.
Nhưng bất cứ ai tiến vào cũng đều lạc mất phương hướng, không tìm được đường về.
"Cô kia, cướp đây!" Thạch Hạo tâm tình rất tốt, đứng ở ngoài biên giới mê vụ, hét lên với bóng hình xinh đẹp động người đó.
"Ai?"
Nàng là Thanh Y cũng tốt, gọi là Nguyệt Thiền cũng không sao, hiện tại hai người đã dung hợp sơ bộ. Nàng rất kinh hãi, đang cảnh giác, trong mê vụ tìm kiếm địch nhân đang khinh bạc nàng.
"Xem ra nàng cái gì cũng không có, đã không có pháp bảo, lại không có kỳ trân, chỉ còn lại nét đẹp đó, thế thì đành cướp sắc vậy." Thạch Hạo hi hi ha ha, duỗi bàn tay ra trước chụp lấy.