“Đây là cái gì?” Thạch Hạo hỏi.
“Khế ước chủ bộc, là cổ vật của kỷ nguyên trước, có lẽ do đại nhân vật chế tạo, ta phát hiện nó từ trong di tích.” Tần Trường Sinh nói.
Hoàng Kim sư tử sắc mặt lập tức biến đổi, nhịn không được lui về sau, vật này đối với nó có nguy hại quá lớn, bởi vì nó từng nghe qua, một khi đã ký khế ước, thì triệt để trở thành nô bộc.
Thạch Hạo tiếp lấy nhìn qua, sau khi hiểu được cách dùng liền không có chút do dự trực tiếp kích hoạt, một khắc sau, thần quang bạo phát vô cùng thần thánh, bao phủ hắn và Hoàng Kim sư tử vào trong.
“Grào…” Hoàng Kim sư tử kêu lớn, không ngừng gào thét, giãy giụa kịch liệt nhưng đều vô dụng.
Khi mọi thứ để yên ắng trở lại, Thạch Hạo cẩn thận thể ngộ, gật gật đầu, vô cùng bình tĩnh và hài lòng.
Hoàng Kim sư tử đang gầm nhẹ vô cùng phẫn nộ, kế ước này quá không công bằng, Thạch Hạo một khi gặp nạn mà chết đi, nó cũng sẽ chết theo.
Còn nếu nó xảy ra vấn đề gì đối với Hoang không có chút ảnh hưởng nào.
Trên tờ khế ước đó, có hàng loạt hạn chế với nó, nhất định phải nghe lời Hoang, nếu không sẽ gặp tai kiếp ngay.
“Nếu nói đây là một tờ khế ước, thì thà nói đây là một tờ pháp chỉ do một vị Tiên đạo năm xưa lưu lại. Nó khắc xuống pháp tắc vô cùng cường đại, không thể làm trái.” Tần Trường Sinh giải thích.
Đối với tu sĩ trong lĩnh vực nhân đạo mà nói, tấm khế ước này một khi kích hoạt thành công, căn bản không thể phản kháng được.
Cho dù Hoàng Kim sư tử phẫn nộ, nhưng cũng không có biện pháp, cuối cùng cũng đành phải cúi đầu ủ rủ mặt mày đi theo phía sau Thạch Hạo.
“Cho dù ngươi không nguyện ý theo ta, thế thì lưu lại ở Ba Ngàn châu đi, ta không trói buộc ngươi.” Thạch Hạo nói.
“Không được!” Hoàng Kim sư tử cự tuyệt, bởi vì hiện tại nó và Hoang đã thật sự buộc lại với nhau, nếu như Thạch Hạo chết ở hạ giới, nó cũng sẽ chết theo, nhất định phải lưu lại bên cạnh hắn, bảo đảm hắn có thể sống sót.
Ngoài ra, nếu lưu lại thượng giới, nó khẳng định sẽ giống như là sống không bằng chết, ai ai cũng muốn đánh, một là vì hắn đến từ dị vực, hai là Thạch Hạo kết thù quá nhiều, gần đây áp chế các phái, đợi hắn rời khỏi rồi, chắc chắn các phái sẽ trả thù dữ dội!
Hoàng Kim sư tử không muốn trở thành mục tiêu sống, bị người khác đuổi giết. Nghĩ tới nghĩ lui, nó cảm thấy phải đi theo bên cạnh Thạch Hạo là tốt nhất.
Đồng thời, nó cũng cảm thấy, nhân tộc này cũng không phải là người bình thường, hoặc có lẽ tương lai thật sự có cơ hội xoay chuyển, khôi phục một thân đạo hạnh cũng không chừng.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, nó liền quyết định xong rồi.
Sau cùng, chiến thuyền hoành không, mang theo khí tức thần đạo mạnh mẽ, chở theo thiên tài địa bảo được chất đống như núi, còn có đám hài tử cùng phu phụ Thạch Tử Lăng, bay về nơi xa.
Tần Trường Sinh, Tần Hạo một đường đưa tiễn.
Hoàng Kim sư tử mắt trợn tròn, rất không muốn nhìn thấy Tần Trường Sinh.
Nói đến chuyện này, Tần Trường Sinh là lần đầu tiên tặng cho Thạch Hạo lễ vật lớn như vậy, tấm khế ước đó đồng nghĩa với việc mang đến cho hắn một vị trợ thủ cường đại và đáng tin cậy.
Đặc biệt là dưới tình huống xảy ra vấn đề nan giải như hắn, có loại tồn tại như Hoàng Kim sư tử bên cạnh, càng thể hiện rõ sự trân quý.
Thập Tự Âm Dương địa, vẫn hoang vắng như trước.
Đây là Cấm Khu Sinh Mệnh ngày xưa, nhưng bây giờ lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Bọn họ tới rồi, chiến thuyền đi vào trong cổ địa.
Hôm nay không yên tĩnh cho lắm, bởi vì sau khi tin tức truyền ra, rất nhiều người đều biết Hoang muốn rời đi, muốn về hạ giới.
Các giáo khi nghe tin đều lần lượt đi ra, có thể nói là chấn động bát phương.
Một số người đuổi theo tới nơi đây!
Thạch Hạo không có giấu giếm, cũng không cần thiết, bởi vì cho dù cổ lộ đó tồn tại trên thế gian, nhưng không phải mỗi người đều có thể xông qua được.
Ít nhất, huyết mạch nghịch thiên như Hoàng Kim sư tử cũng không thể được.
Cho dù là bản thân hắn, cũng phải thừa nhận khảo nghiệm sinh tử, mới có thể chống lại được sức mạnh quy tắc bên trong đạo môn đó.
Trước mắt mà nói, chỉ có hắn mới có thể đi con đường này.
“Nơi đây từng là một Cấm Khu Sinh Mệnh?” Ngay cả Tần Trường Sinh cũng thở dài.
Cho dù là truyền thừa vĩ đại nhất cũng có ngày suy tàn, nơi đây đã từng được xưng là một cái Cấm Khu Sinh Mệnh, là nơi sinh sống của nhân vật vô thượng. Năm xưa khi dị vực xâm lược, bọn họ cũng có thể tự thành một giới, không bị quyền lực bên ngoài quấy nhiễu.
Cái gọi là cấm khu, là nơi không thể đi vào, các sinh linh khác đều phải tránh xa, đại biểu cho sự mạnh mẽ cùng cực, không thể xâm phạm.
Nhưng hiện tại, nơi đây trò tàn đầy đất, tất cả các ngọn núi đều bị tàn khuyết, không biết đã phát sinh chiến đấu như thế nào, dẫn đến một cái Cấm Khu Sinh Mệnh cũng bị huỷ diệt triệt để.
“Đám tro tàn này cũng đều do các vị thần ma bị thiêu đốt lưu lại!” Thạch Hạo nói.
Thời khắc này, không chỉ Tần Trường Sinh biến sắc, liền tu sĩ các giáo khác ở ngoài xa luôn một mực đi theo cũng đều sắc mặt tái nhợt, vô cùng kinh hãi.
Tro tàn đầy đất, ức vạn năm qua đi, nó cũng không hề bị mưa lũ cuốn trôi, vẫn còn lưu lại nơi đây.
Hơn nữa, trong đống tro tàn đó thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số xương cốt màu hoàng kim, móng tay màu tím, răng màu đen... đều chưa từng bị tiêu huỷ.
Điều này càng khiến mọi người sợ hãi, tâm thần run rẩy!
Trong đám di hài tàn phá còn sót lại, thuộc về cường giả của Cấm Khu, còn có ngoại lai giả?
Thạch Hạo đứng ở nơi đó, bắt đầu diễn hoá đại pháp, phóng ra âm dương nhị khí, thể hiện ra lực lượng mạnh nhất.
Thời khắc này, không chỉ trên mặt đất xuất hiện hai dòng sông một âm một dương mà trên không trung cũng xuất hiện dị tượng.
Hư không nứt vỡ, một con sông lớn màu đen cuộn trào, một con sông lớn đầy kim quang chói lọi thần thánh vô cùng, sóng vỗ mãnh liệt, hơn nữa chúng nó lại giao nhau.
Bên cạnh hai con sông lớn, còn có vô số kiến trúc tàn phá.
Di tích chân chính của Cấm Khu Sinh Mệnh!
Cả đám người ở phía sau nhìn thấy đều hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên là thật, nơi đây là địa phương từng có cấm kị sinh sống qua.
Thạch Hạo đích thân điều khiển chiến thuyền, bay về phía không trung, muốn tiếp cận hai con sông lớn Thái Âm và Thái Dương.
“Cha, mẹ!”
Thời khắc cuối cùng, Tần Hạo lao đến, trong mắt không ngừng rơi lệ, thể hiện ra chân tình của mình, ôm chặt lấy cha mẹ khóc lớn sau đó lại ôm lấy Thạch Hạo.
“Hài tử, ngươi thật không đi theo chúng ta sao?” Tần Di Ninh cũng khóc, không nỡ rời xa con thứ.
“Con không đi, con phải ở nơi đây trở nên mạnh mẽ, con phải quật khởi, cho dù cha mẹ và ca không thể quay lại, con cũng sẽ đi đón mọi người.” Tần Hạo phát thề.
Sau cùng, hắn lau đi toàn bộ nước mắt, từ trên chiến thuyền bay xuống.
Trên mặt đất, cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn theo, rất nhiều đại phái đều biết chuyện ngày hôm nay, tới đây quan sát.
“Hoang thật đáng tiếc, bị chém đi tu vi, rơi vào tình trạng như vậy, đây có xem như là chạy trốn tới lao tù dưới hạ giới không?
“Haizz, tự mình đi lưu đày, bị Tàn tiên ép tới bước này, từng ở Biên Hoang lập nên chiến công hiển hách, kết quả lại kết thúc như vậy.”
Có một số người nói nhỏ, không dám nói lớn tiếng, sợ chọc giận các thế lực của Tiên Điện.
Đương nhiên, cũng có một số người rất lạnh lùng, ví như Thiên Quốc, Minh Thổ, Tiên Điện…, bọn họ còn mong Thạch Hạo sớm bị phế đi, cứ thế mà rời đi.
Bởi vì, mấy ngày gần đây, hắn đã làm rối loạn tất cả mọi thứ.
Thạch Hạo đứng ở đầu thuyền, điều khiển chiến thuyền xông vào hư không, tiến vào trong phế tích đó, đi tới trước dòng sông cuồn cuộn. Hắn quay đầu lần cuối, nhìn qua đám người đó một lượt, sau đó tay áo vung lên, thu lại chiến thuyền, chỉ còn lại một mình hắn đứng giữa trời!
Ầm ầm!
Âm Dương nhị khí bạo phát, nơi hai con sông giao nhau xuất hiện một cái đạo môn. Thạch Hạo đã xông tới đó, đứng ngay trước cửa!
“Đi rồi, liền rời đi như vậy!”
“Từ nay thế gian không còn Hoang!”
Có một số người cảm thán.
Còn có rất nhiều sinh linh im lặng nhìn tàn tích của Cấm Khu Sinh Mệnh trong hư không.