Mấy Trường Sinh thế gia ý thức được, có thể sẽ có đại họa lâm đầu. Bọn họ nôn nóng bất an, sâu trong nội tâm có loại sợ hãi, nếu như tra xét kỹ càng nhất định sẽ lộ ra dấu vết.
Một ngày này, bọn họ đều sợ hãi. Mật nghị bên trong tộc cẩn thận thương nghị, tìm cách ứng phó với nguy cơ to lớn có thể sẽ giáng xuống tộc mình.
Bọn họ xem ra, người xuất thủ này quá độc ác, đánh trúng chỗ yếu hại của bọn họ. Trong thời khắc mấu chốt lại đưa ra một kích chí mạng. Nếu như ứng phó không tốt, sẽ có ách nạn giáng lâm.
"Ta cảm thấy, không thể nào cắn chặt răng bảo không liên quan đến tộc ta, lúc cần thiết cần phải từ bỏ mấy người, vì gia tộc trả giá cũng là đáng."
Lời này vừa nói ra, một số người lập tức biến sắc.
Ngoại giới, tự nhiên là chấn kinh, ngay cả rương gỗ mục cũng đưa cho sinh linh hắc ám? Thật là gan to bằng trời, quá đáng quá rồi.
Lẽ nào hết thảy những thứ này đều là thật sao?
Chuyện tới hôm nay, rất nhiều người đều nghe nói qua món đồ đó, là do Thạch Hạo cửu tử nhất sinh mang về từ Biên Hoang.
Cuối cùng, rương gỗ mục rơi vào rong tay Tiên đạo gia tộc, do các tộc cùng quản lý. Nhưng vào ba mươi năm trước đã không cánh mà bay, không hề điều tra ra kết quả, bị che đậy đi.
Sau này, Tiên vực bị kinh động, kết quả cũng không giải quyết được gì, trở thành một vụ công an không có kết quả.
Một số cường giả ở Tiên vực nhận thấy, rương gỗ mục đó có lẽ còn tồn tại, chỉ bất quá bị một tộc nào đó giấu đi mà thôi, xem nó như là vốn liếng cuối cùng để mưu cầu tiến vào Tiên vực.
Hiện tại, không ngờ lại có sự kiện xấu như vậy!
"Việc này rốt cuộc là thật hay là giả?" Ngoại giới, mọi người đều không thể nào bình tĩnh được, trong lòng dâng lên sóng biển ngập trời.
Nếu như là thật, có một số gia tộc khiến cho người ta kinh hãi, hóa thân thành ác ma, cái gì mà Tiên đạo gia tộc? Cuối cùng vẫn là trở thành sứ giả của địa ngục.
Trải qua đám danh túc như là Trịnh Đức giám chứng, tinh thạch là giả mạo, trả lại sự trong sạch cho Trường Sinh gia tộc, nhưng hiện tại vì sao lại vẫn khiến cho người khác không rét mà run?
Đây là một loại trực giác của mọi người, việc này vẫn còn chưa kết thúc, thật sự quá đáng sợ!
Đám người Trịnh Đức đã sống qua vô số năm tháng, hiểu nhiều biết nhiều. Hiện tại họ đều cảm thấy đâm lao phải theo lao, mơ hồ có một loại hàn ý khó hiểu, một trận hãi hùng khiếp vía.
Còn muốn đứng ra nói sao? Họ cắn chặt răng, lần nữa phản bác được vài câu, sau đó họ lại sợ hãi, nội tâm bàng hoàng.
Họ hiện tại đã hối hận, tham lam một chút lợi ích mà Tiên đạo gia tộc đă cho, để "tẩy trắng" cho bọn họ, vì bọn họ mà "hò hét", kết quả hiện tại bản thân cũng bị hãm vào trong đó.
"Chém giết yêu ma quỷ quái, xử lý Trường Sinh gi tộc!" Có một số người kêu gọi, ví như đám người Tào Vũ Sinh, còn vỗ tay kêu mau, dự đoán được Trường Sinh gia tộc sắp trở nên nghiêng ngã.
Một số gia tộc cũng phản ứng nhanh chóng, liền trong ngày làm ra sự quyết đoán.
Ví dụ như là Kim gia, Kim Thái Quân giáng xuống pháp chỉ, triệt để tra rõ nội bộ gia tộc, tìm xem có phải thật sự có một đứa tử tôn bất hiếu, làm ra chuyện bại hoại gia phong. Một khi tra ra, sẽ lập tức xử lý nghiêm minh.
Sau đó, lão tổ Phong tộc càng thêm quả đoán, điều tra nghiêm ngặt bên trong gia tộc, nếu như có tử tôn cấu kết với sinh linh hắc ám, chắc chắn sẽ giết không tha.
. . .
Phản ứng khẩn cấp của bọn họ không thể nào không nhanh.
Trường Sinh gia tộc sợ rồi, thay vì tới lúc đó để người ta xé mở ra việc xấu xa sỉ nhục, không bằng hiện tại chủ động "tự mình điều tra", cho ngoại giới một cái công đạo.
Một số người đã hối hận rồi, trái tim run rẩy kịch liệt, sau lưng phát lạnh, càng ngày càng kinh hoảng. Che giấu lương tâm giúp cho các Trường Sinh gia tộc tẩy trắng, tự thân bị hãm vào trong vòng xoáy này.
Tiên vực đã có phản ứng, tới cũng không phải là nhanh, nhưng cũng không tính là chậm. Cùng lúc có mấy lộ nhân mã, đều do cường giả dẫn đội, lao về chỗ mấy Trường Sinh gia tộc.
Thế gian xôn xao!
Mấy gia tộc này thật sự có vấn đề sao? Rất nhiều người đều thất kinh, sau đó ngoại giới lập tức trở nên an tĩnh không ít, mọi người đều đang ngóng nhìn, chờ đợi kết quả.
Đến lúc này, Thạch Hạo cũng không còn xuất thủ, hắn biết việc trong dự liệu đang phát sinh rồi.
Chuyện cũ năm xưa, nếu thật sự muốn điều tra làm sao mà không thể tra rõ chứ, nhất định sẽ có dấu vết để lại, Tiên vực không thiếu cao thủ đỉnh cấp, tự nhiên sẽ có biện pháp của họ.
Sau đó, Thạch Hạo đi bái phỏng bằng hữu cũ, đi gặp Thiên Giác Nghĩ, đi thăm đám người Thác Cổ Ngự Long. Trường Sinh gia tộc cũng không còn quan tâm đến hắn nữa, tự mình ốc còn không mang nổi mình ốc, đang lâm vào trong trận hoạ loạn.
Hiện tại ai cũng không quản tới hắn, mấy cái gia tộc có thù địch với hắn đều đang lâm vào cảnh hỗn loạn, cả phiến thiên địa này cũng đều loạn rồi.
"Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên, quá sắc bén, ha ha, cho bọn họ một kích này, quá đẹp!" Thác Cổ Ngự Long ha ha cười nói.
"Đến đây, Hoang huynh, chúng ta uống một chén, yên lặng chờ một mặt hắc ám của những gia tộc kia sẽ bị lộ, hôm nay chúng ta uống cạn một chén lớn! Ha ha. . ."
Bọn họ gặp được Thạch Hạo, biết là do hắn gây nên, tất cả đều rất cảm thấy hưng phấn và kích động.
Ngoại giới, các tộc đều đang chờ đợi kết quả, tất cả mọi người đều biết, một trận bão tố sắp tới. Trước đây những gì mà Trường Sinh thế gia biện giải, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nhưng vào lúc này, Kim gia đã tự tra ra, bảo rằng đã phát hiện ra tử tôn bất hiếu, có lẽ thật sự đã làm một số chuyện khiên cho tổ tiên hổ thẹn.
Đây chỉ là kẻ đầu tiên, là chính bọn họ thả ra tin tức, tự mình giành trước vạch trần khuyết điểm của bản thân, tránh cho Tiên Vực sau khi chân chính tra ra một số chuyện sẽ càng thêm bị động.
Sau đó, cao tầng Phong tộc cũng thổ lộ ra một số việc, bọn họ cảm thấy rất đau lòng, tộc này có ba tên đệ tử từng cấu kết và qua lại với sinh linh hắc ám.
Cái này so Kim gia còn cao hơn một bước, xem như mở ra một góc phong bạo, trực tiếp thừa nhận trong tộc này có người cấu kết với sinh linh hắc ám, bày tỏ sẽ nghiêm khắc trừng trị, nên giết sẽ giết!
Thế nhân bị chấn động, cao cao tại thượng, Trường Sinh gia tộc thần thánh vô cùng, trụ cột thủ hộ Cửu Thiên vững vàng, không ngờ thật sự không còn hoàn mỹ!
Phong bạo to lớn nổ ra, thế nhân đều sợ tới ngây người!
Những biện giải trước kia, mấy đại gia tộc đều không thừa nhận, hiện tại xem ra chỉ vì che lấp, không chịu trách nhiệm, càng giấu càng lộ.
Đối với mấy Trường Sinh gia tộc mà nói, đây là một tràng đại nguy cơ.
Thế nhân tin rằng, lạc ấn bên trong tinh thạch quá nửa là thật rồi. Điều.... này muốn chọc thủng trời!
Lúc này, ngoại trừ Trường Sinh gia tộc sứt đầu mẻ trán, trong lòng sợ hãi ra, một số danh túc cũng bàng hoàng, tràn đầy cảm giác bất lực.
Không lâu trước đó, bọn họ còn khẳng định chắc chắn, ngôn từ chính nghĩa, trách mắng kẻ thả ra thần tinh này, bảo là bôi xấu, là ti tiện, là đang vũ nhục Trường Sinh gia tộc.
Hiện tại, tất cả bọn họ sắc mặt tái nhợt, miệng run lẩy bẩy, miệng lưỡi khô khốc, nói không nên lời.
"Lừa đạo, cái gì mà tiền bối danh túc đức cao vọng trọng, đều là một đám nguỵ quân tử bịa đặt lung tung!"
"Bọn chúng cũng coi như là danh nhân sao, không ngờ lại làm ra loại việc này, còn nói cái gì mà công chính vô tư, không nói cái gì mà cho thế gian một cái công đạo, đám người này quá đê tiện rồi!"
. . .
Chỉ trong chốc lát, một đám danh nhân thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Nhất là Trịnh Đức, đối ngoại danh xưng là người đại đức. Nhân mạch rất rộng, nhận biết những người có danh vọng của các tộc, lần này lão hô bằng gọi hữu, ủng hộ Trường Sinh gia tộc, hiện tại áp lực lớn nhất.
Lão đã sớm biết, Trường Sinh gia tộc cũng không hề thanh bạch. Nhưng lão đã thu lấy kinh văn, đại đạo pháp khí của họ, tự nhiên phải trừ tai hoạ cho họ. Lão ra sức hò hét, ngôn từ chính nghĩa, chỉ ra lạc ấn trong thần tinh đó là ngụy tạo, đơn thuần là bôi nhọ nói xấu Trường Sinh gia tộc.
Hiện tại chính Trường Sinh gia tộc cũng đều đã sơ bộ thừa nhận, bắt đầu duy trì trật tự, khiến sắc mặt lão tái xanh, sau đó lại biến thành trắng bệch. Danh vọng mà lão dày công xây dựng cũng đều bị cuốn trôi theo dòng nước.
Không hề nghi ngờ, cái gọi là người đại đức đều bị lật thuyền trong mương. Rất nhiều người căm hận, loại người này không ngờ lại không hề có điểm mấu chốt, làm ra chuyện vô sỉ như vậy, khiến cho người đời phỉ nhổ.
"Tên Trịnh Đức đáng chết, thời đại mạt pháp tới rồi, sao thọ nguyên của lão còn không khô cạn đi!"
Nhiều người vô cùng phẫn nộ lớn tiếng nguyền rủa.
Động tác của Trường Sinh gia tộc cũng không ngừng lại, không ngừng làm ra hàng loạt phản ứng, Kim gia lão thái quân hạ lệnh, liên tiếp giết chết năm tên tử tôn đời thứ mười ba, để thỉnh tội với cường giả Tiên vực.
Kim Thái Quân nước mắt tuôn đầy mặt, nói là bị hậu thế tử tôn che đậy, mới xảy ra dạng đại nghịch bất đạo như thế này, mụ nguyện ý trả giá đắt, tiếp nhận trừng phạt.
Mà Phong tộc lão tổ lại tự tay chém giết một đứa tôn nhi thân cận với lão, sáu tên tôn nhi đời thứ chín, có thể nói đều đây là hậu đại dòng chính của lão, có địa vị khá cao ở trong tộc.
Nhưng mà vậy thì có thể như thế nào? Mọi người tin rằng, bọn họ có liên quan với sinh linh hắc ám, hiện tại tỏ thái độ như vậy cũng không thay đổi được sự việc đã phát sinh.
Rất nhiều người ý thức được, hai tộc này hơn phân nửa là đã xong rồi.
"Vương gia đâu, họ có phản ứng gì?" Thác Cổ Ngự Long hiếu kì, không có nghe nói bọn chúng có động tác gì.
Tào Vũ Sinh cười lạnh nói: "Ta đoán, bọn chúng không biết nên như thế nào cho phải, nghĩ tới tên Vương Trường Sinh kiêu hùng một đời kia, cuối cùng vẫn không vào được Tiên Vực, chú định không cách nào thành tiên, hiện tại hơn phân nửa đã tức giận nôn ra máu rồi!"
"Đi xem xem!" Thạch Hạo nói, hắn biết, trước kia khi có người nhằm vào hắn, nhất định có mấy con rồng của Vương gia trợ giúp.
Đã Vương gia hiện tại không có phản ứng gì, hắn không ngại tự mình đi tìm cơ hội.
Vương gia là một đạo thống cổ lão, đến từ Tiên Vực, cường đại vô song, Bình Loạn Quyết đã chấn nhiếp thế gian hai kỷ nguyên xa xưa đến thế.
Nơi đây có hơn vạn tòa Linh Sơn tràn ngập vụ khí màu tím, toả ra ánh sáng thần thánh, vừa nhìn là biết đây chính là tịnh thổ thích hợp nhất để tu đạo, trong mơ hồ các toà sơn phong tựa như truyền đến từng tiếng long ngâm.
Long khí thô to, những ngọn núi nguy nga, đan xen với nhau, cảnh tượng kinh người.
"Vương gia thật sự là hảo khí tượng, thụy quang bành trướng, đây là dấu hiệu đại hưng a." Tào Vũ Sinh cười hắc hắc nói.
"Ừm?"
Bỗng nhiên, Thạch Hạo trở nên kinh hãi, thần giác hắn rất cường đại, lại nhạy bén dị thường, cách rất nhiều vạn dặm liền nghe được tiếng khóc, mang theo vẻ cực kỳ bi ai.
Sau đó, từ xa đến gần, chân trời có một đội người đạp lên hư không chậm rãi đi đến, dọc đường không ngừng vung xuống các loại tiền giấy, những người kia chung tay nâng lên năm cỗ quan tài lớn màu đỏ thẳm.
Âm thanh thổn thức, lớn tiếng khóc, vang vọng trời cao.
"Đã xảy ra chuyện gì, là người của Vương gia?" Thiên Giác Nghĩ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rất nhanh, bọn họ đã nhận được tin tức, lập tức ngây dại. Năm cái quan tài màu đỏ thẳm đó đã chôn lấy năm người vô cùng trọng yếu của Vương gia ở kỷ nguyên này, theo thứ tự chính là: Vương Nhị, Vương Tam, Vương Tứ, Vương Lục, Vương Thất!
"Ai giết bọn chúng?" Thác Cổ Ngự Long giật mình, đôi mắt trợn to, có chút không dám tin tưởng.
"Vương gia một hơi chết đi năm con rồng?" Tào Vũ Sinh chấn kinh, đây không phải tương đương thọc vào trái tim của Vương Trường Sinh sao? Chém rơi con ruột của lão, rốt cuộc là ai làm?
Sau một khắc, sau khi nhận được tin tức chuẩn xác. Bọn họ đều rung động, ngây dại, khó có thể tin.
Năm con rồng của Vương gia đều do Vương Trường Sinh tự mình giết chết. Tay nâng kiếm hạ, một kiếm một người, chém cho bọn họ hình thần câu diệt, chết không toàn thây!
"Cái này..., ai có thể nói với ta, Vương Trường Sinh nổi điên gì thế, thật sự là kiến người đời khó tin a!" Tin tức quá kinh người, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Rất nhanh, bọn họ đã biết rõ mọi chuyện, khi thần tinh vừa xuất hiện khối lần đầu tiên, ngay ngày đầu tiên sau khi Vương Trường Sinh nghe được, liền lập tức trấn áp mấy tên nhi tử của mình, đưa tới trước mặt chư cường Tiên vực. Ở trước mặt thẩm vấn, cuối cùng một đao một đao giải quyết tất cả bọn họ!
Chỉ là, sự việc không được truyền ra, cho tới rất nhiều ngày sau, thẳng tới hiện tại, người của Vương gia mang thi thể quay về, sự việc mới được phát hiện.
"Quả nhiên là một kẻ hung ác!" "Quả nhiên là một kẻ hung ác!" Thạch Hạo thở dài, hắn ý thức được, Vương Trường Sinh còn đáng sợ hơn, lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn.
Kim Thái Quân, Phong gia lão tổ từng cố gắng rửa sạch vết nhơ, lại còn mời người tới bác bỏ, cuối cùng càng chảy nước mắt chém đi hậu thế, dây dưa rất nhiều thời gian.
Thế nhưng Vương Trường Sinh từ lúc bắt đầu liền trực tiếp chém năm đứa con của mình, so sánh với điều này thật khiến người ta run sợ.
"Vương Trường Sinh người này thực sự đáng sợ, nhìn trông thanh tú tuyệt luân, như là một tên thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Nhưng một khi quyết đoán, thiên băng địa liệt, để cho người ta không rét mà run." Tào Vũ Sinh cảm thán, có chút run rẩy nói.
Hai ngày về sau, có tin tức truyền đến, Kim gia, Phong tộc tiếp nhận pháp chỉ, hai tộc vô duyên tiến Tiên Vực. Bên trong pháp chỉ đề cập đến, để hai tộc lão tổ tự mình động thủ, từ những người con thân thích bắt đầu tru sát, phàm là kẻ có cấu kết với sinh linh hắc ám đều giết không tha!