"Hắn thật sự đi rồi, muốn một mình đánh vào Dị vực!"
Tin tức này truyền khắp Tiên vực, tất cả các tộc đều ngây người, Hoang nói được làm được, thật sự đi Dị vực giết chết một vị Vương giả khác, bù lại số lượng ba người.
Dị vực, đó là Long đàm Hổ huyệt, từ xa xưa đã đối lập với Tiên vực, vạn kiếp bất diệt, sau lưng Dị vực là một vùng đất hắc ám, thâm bất khả trắc.
Đương nhiên, có một số việc chỉ có Tiên Vương biết rõ, sinh linh bình thường cũng không biết được.
Tuy nhiên mọi người đều hiểu rõ sự đáng sợ của Dị vực, không dễ trêu chọc, một khi khai chiến, Tiên vực cũng rất là đau đầu.
Cửu Thiên Thập Địa, kẹp ở giữa Dị vực và Tiên vực, vùng đất giảm xóc này không chỉ một lần trở thành chiến trường giữa hai bên, tạo thành quá nhiều sát kiếp.
Tương đối mà nói, Cửu Thiên Thập Địa và Tiên vực là đồng nguyên.
"Hắn sẽ đi con đường nào?" Có người hỏi.
Lúc này, những Cổ Tiên Vương đó đều đang nhìn chăm chú, mở to hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng Hoang rời đi, người thanh niên này quả thật có lực trùng kích mạnh mẽ.
Thật lâu sau, có người bẩm báo Tiên Vương.
"Hắn đang đi qua Tây Thiên Môn, đường đường chính chính, muốn từ nơi đó tiến vào Dị vực!"
Điều này lập tức khiến cho Tiên Vương cả kinh, ngay cả bọn họ cũng ngồi không yên, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Tây Thiên Môn.
Tây Thiên Môn có ý nghĩa đặc thù. Nó có thể trực tiếp tiếp cận Dị vực. Nơi đó từng là bách chiến chi địa, nhưng sau đó bị phong ấn, cũng không biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi không có người ra vào.
Năm đó quá bi thảm, Tiên Vực và Dị Vực đại chiến ở nơi đó, sinh linh chết quá nhiều.
Nghe nói mấy kỷ nguyên trước, Tiên Vương, Vương Bất Hủ đều đổ máu, có quá nhiều đại nhân vật điêu linh ở nơi đó, cuối cùng giết tới hai bên cũng đều không chịu nổi nữa, đành phải tách ra tự mình rút lui.
Cuối cùng, nơi này thậm chí còn bị phong ấn.
Mấy kỷ nguyên trôi qua, ngoại trừ Tiên Vương và Bất Hủ Vương ra, không có mấy người biết được tình hình trong đó.
Bây giờ Tây Thiên Môn lại lần nữa được nhắc tới, tự nhiên có rất nhiều tu sĩ không biết, không hiểu. Thẳng đến khi chân tướng được truyền ra từ trong gia tộc Tiên Vương, mới gây nên đại náo động.
Các tộc nghị luận sôi nổi, chấn động không gì sánh bằng!
Vài kỷ nguyên đã trôi qua, Hoang lại muốn đi con đường này?
Tại Tiên Vực, không biết có bao nhiêu gia tộc, bao nhiêu đạo thống, đều đang thôi động pháp trận để quan sát tình huống ở Tây Thiên Môn, mọi người quá mức kinh ngạc.
Đương nhiên, Thạch Hạo biết về Tây Thiên Môn này cũng là từ chỗ Bàn Vương.
Đây là một tòa cổ thành, có người trấn thủ, đều là những tử đệ không chịu nghe lời của các đại gia tộc Tiên Vương bị trục xuất tới nơi này, ở đây canh chừng cái thông đạo đó.
Mấy cái kỷ nguyên đến nay, nơi đây đều rất yên tĩnh, bên trong cự thành một mảnh xích hồng, không có một ngọn cỏ, ngay cả linh khí cũng gần như khô cạn, bị sát khí thay thế.
Bởi vì, nơi này đã từng nhiễm qua không chỉ máu của một vị Tiên Vương, cái thành trì này đã tuyệt diệt sinh cơ.
Cho nên, nơi này giống như một cái lồng giam, một số hậu đại trực hệ phạm phải sai lầm lớn của gia tộc Tiên Vương, đều sẽ bị đày tới nơi đây, xem như một sự trừng phạt lớn.
"Người này là ai, sao lại dám tới đây?"
Một người đàn ông đến từ chỗ Tây Thiên Môn, cưỡi trên một đầu cự thú. Đầu hung thú đó có bộ lông màu vàng, răng nanh sáng chói như tuyết, hung mãnh và dữ tợn, tỏa ra sương mù hỗn độn.
"Suỵt, im lặng, hắn chính là Hoang, chẳng lẽ muốn thông qua Tây Thiên Môn này, từ đây đi qua Dị vực sao! ?"
Sinh linh nơi này, tin tức cũng không phải là rất bế tắc, mấy ngày nay đã biết rõ được sự tích của Hoang rồi!
Thạch Hạo ngồi trên Kim Mao Hống, giá lâm Tây Thiên Môn.
Một đám người kinh hãi như là gặp ma vậy, đều rất là e ngại, lo lắng Thạch Hạo phát cuồng ở chỗ này, bọn họ thật là không ngờ tới, Hoang lại đi đến nơi này.
"Mở cửa thành!" Thạch Hạo nói.
Kim Mao Hống bốn vó dậm đất, hư không nổ tung, đại đạo ầm vang, dù sao nó cũng là một sinh vật có thể sánh vai với Tiên Vương, nên cũng kinh khủng vô biên.
"Cái này. . . " Những người xung quanh đều run lên sợ hãi.
"Có vấn đề gì sao?" Thạch Hạo trầm giọng nói, toàn thân tràn ngập khí tức Tiên Vương, ngay cả Chân Tiên cũng chịu không nổi, lập tức bắt đầu mềm nhũn ngã ra mặt đất.
Một đám người ở đây đều khiếp sợ run rẩy, cơ hồ sắp không nói nên lời.
Uy thế Tiên Vương bộc phát, sinh linh cảnh giới khác làm sao chống cự nổi?
Cuối cùng, Thạch Hạo tự mình mở cánh cổn nàyg, từ tòa tiên môn này đi ra ngoài.
Kim Mao Hống một trăm hai mươi phần trăm không nguyện ý, nhưng Thạch Hạo đã trói buộc nó, giam cầm nguyên thần, nô dịch nó làm tọa kỵ, căn bản không thể phản kháng được.
Trên thực tế, cho tới bây giờ, nó cũng đã có chút nhận mệnh, tối thiểu nhất không còn giống trước kia cáu kỉnh và tuyệt vọng. Bởi vì nó đã tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ đều bị trấn áp, không rõ sống chết, nó còn có cái gì có thể cảm thấy sỉ nhục?
Sau khi xuất quan, đó là một mảnh vũ trụ vỡ vụn, đã sớm bị đánh cho tàn phế!
Nghe nói rằng, nơi đây ban đầu cũng là một thế giới, nhưng nó không thể chịu được xung kích của đại chiến, nên đã bị phá hủy.
Mảnh vụn vô tận của các ngôi sao, vũ trụ bị bao phủ bởi một lớp bụi dày đặc.
Hơn nữa, trong hư không còn có rất nhiều thi cốt trôi nổi, hiện tại vẫn còn thần lực ba động mạnh mẽ, còn có một số huyết dịch vẫn đang tỏa sáng, nhuộm đỏ mảnh vũ trụ tàn phá này.
Thạch Hạo cưỡi Kim Mao Hống tiến lên, rất nhanh liền thấy đối diện có một tòa cửa thành kiên cố bất hủ, từ nơi đó có thể trực tiếp đi vào Dị vực.
Đây là một chỗ không gian tiết điểm, đối ứng với Tây Thiên Môn, năm đó ở giữa hai thành này, phát sinh quá nhiều huyết chiến kinh thế.
Bất quá, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, ngoại trừ cổ lão Tiên Vương, và Bất Hủ Vương, những người khác cũng đều đã lãng quên.
Ngay cả hậu thế sinh sau của Bất Hủ Vương, Tiên Vương... cũng không biết những chuyện này.
"Cổng thành này đã bị phong ấn, ngươi vào không được, lẽ nào còn muốn dùng vũ lực sao?" Kim Mao Hống nói, có chút cười hả hê trên khó khăn của người khác.
"Câm miệng!" Thạch Hạo lạnh lùng quát mắng, mang theo một loại uy nghiêm, khiến tộc chủ Hống tộc lập tức câm như hến, không muốn chọc giận vị sát tinh vô địch này.
Nếu muốn dùng vũ lực công kích, trừ phi Tiên Vương tự bạo, hoặc là hủy đi một kiện bính khí Tiên Vương, nếu không, căn bản không có khả năng đột phá được quan ải này.
Tiên Vương tự bạo? Trừ phi tên sinh linh đó điên rồi, bằng không, ai sẽ chết đi như thế!
Binh khí Tiên Vương, vậy liền càng không cần phải nói, có một số Vương giả cả đời cũng chưa chắc có thể có được binh khí đẳng cấp Tiên Vương, chỉ có thể dùng binh khí lúc còn là Chân Tiên, ai nỡ hủy đi binh khí đó?
Đặc biệt là đại thanh tẩy đang đến gần, cường giả cấp bậc này tất cả đều đang nghĩ mọi cách để đề thăng thực lực bản thân, nỗ lực trở nên mạnh hơn, tuyệt đối sẽ không làm bất luận việc gì tổn hại bản thân và binh khí của mình.
Một cái cổ trì xuất hiện chỉ cao hơn một thước, giống như là lôi trì, bên trong dựng dục các loại thần thông bí thuật của Thạch Hạo, hiện tại cũng đang luyện hóa tam đại Tiên Vương trong đó.
"Hoang, ngươi cuối cùng cũng sẽ bị diệt vong!"
"Nhân quả như thế, thiên địa khó ngăn, ngày khác ngươi tất ứng kiếp!"
Tam đại Tiên Vương đều đang gầm thét, đỏ ngầu cả mắt, bọn họ có thân phận gì, kết quả bây giờ lại biến thành tù nhân, sắp bị Hoang luyện hóa đến chết.
Họ chắc chắn rằng cuối cùng Hoang sẽ có thể diệt sạch bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ có một loại cảm giác, hệ thống mà Hoang khai sáng quá mức không bình thường, nếu như tiếp tục phát triển, có lẽ không cần luyện hóa cũng có thể trực tiếp giết chết được Tiên Vương.
Cái gọi là Tiên Vương bất hủ bất diệt, cuối cùng rất có thể sẽ bị phá vỡ!
"Ồn ào!"
Thạch Hạo âm thanh lạnh lùng nói.
Hắn nhìn ba người trong cổ trì, sau đó giơ tay, tước đoạt tất cả những gì họ có.
Ngao Thịnh Tiên Vương, bên cạnh nguyên thần y có một kiện giáp trụ, là binh khí Tiên Vương của y, sáng chói lóa mắt, đó là kiếm dực, sau khi đeo vào, bản thân sẽ giống như là một đầu cái thế Ma Cầm.
Mấy ngày nay, cái giáp trụ này vẫn một mực chìm nổi ở trong cổ trì, Thạch Hạo đang luyện hóa nó, để xóa đi ấn ký của Ngao Thịnh Tiên Vương.
Dù là gần trong gang tấc, Ngao Thịnh cũng không thể làm gì được, bọn họ bản thân cũng đều đang bị luyện hóa, làm sao có thể đi quản binh khí kia?
Thương thương thương!
Kiếm dực mở rộng, Thạch Hạo giống như được bao phủ bởi một tầng lông vũ sáng chói, đây là một bộ giáp trụ có đôi cánh bằng kiếm sắc bén, tỏa ra sát khí ngập trời.
Đây là vô thượng binh khí thuộc về Ngao Thịnh Tiên Vương!
Đang!
Sau đó, Thạch Hạo từ trong ao lấy ra một cây Thiên Thương, đó là vũ khí thuộc về Tiên Vương Thái Thạch, gần như đã được luyện chế, Thạch Hạo cầm ở trong tay.
Sau đó, Thạch Hạo lấy ra một cây Thiên Thương, đó là binh khí của Thái Thủy Tiên Vương, cũng bị luyện hóa gần xong rồi, được Thạch Hạo cầm ở trong tay.
Thân mặc giáp trụ cánh kiếm, tay cầm Thiên Thương, một thân binh khí của hắn quá mức kinh người.
"Còn có ngươi!" Thạch Hạo cầm lấy một quầng ánh sáng. Đó là đồ vật mà Nguyên Sơ Tiên Vương dùng cả đời để tế luyện, vốn là đại đạo phù quang của thời đại khai thiên, bị y luyện thành binh khí.
Ông một tiếng, đạo ánh sáng này bị nguyên thần Thạch Hạo hấp thu, quấn quanh trên đó, hóa thành giáp trụ bảo hộ nguyên thần.
Một mình hắn, nắm giữ ba kiện binh khí Tiên Vương, có thể nói là trang bị đầy đủ, không có mấy ai có thể so bì.
Bởi vì, những Tiên Vương chiến tử trong quá khứ, hoặc là khi chiến bại. Điều đầu tiên làm chính là tự bạo, không chỉ nhục thân và nguyên thần bị hủy đi, ngay cả binh khí cũng không hề lưu lại.
Cho nên, trong Cửu Thiên ít có tàn binh hay binh khí Tiên Vương hoàn chỉnh còn sót lại.
"Ngươi đoạt binh khí của chúng ta, loại nhân quả này sớm muộn gì cũng sẽ trả." Nguyên Sơ lạnh lùng nói. Y tràn đầy thù hận, toàn bộ bản lĩnh của y đều nằm trong đại đạo phù quang đó.
Thậm chí, năm xưa y ngộ đạo, cũng bởi vì nhờ có đại đạo phù quang này, nếu như bị Thạch Hạo đoạt đi, y chẳng khác nào là lão Hổ không răng.
"Ngay cả mạng của các ngươi ta cũng đoạt, vỏn vẹn là ba kiện binh khí thì đáng là gì?!" Thạch Hạo lãnh đạm thản nhiên đáp.
Ba vị Tiên Vương đều dự cảm được không ổn, ý thức được gì đó, sau đó bọn họ mới nhìn thấy đây là nơi nào.
"Đi!"
Thạch Hạo rống lớn một tiếng, sau đó một tiếng nổ phát ra. Thạch Hạo lấy nguyên thần của Ngao Thịnh đang bị giam cầm ra, sau đó thi triển thần thông mạnh nhất, xé rách nguyên thần của Ngao Thịnh, ném mạnh về phía tòa cổ thành kia!
"Tiểu tặc!" Ngao Thịnh Tiên Vương thét lên giận dữ.
Đây chính là sỉ nhục, có người lại coi y như một món đồ, dùng để oanh tạc tòa cổ thành bên Dị vực, thật quá là mất mặt, là sự nhục nhã vô cùng trước nay chưa từng có.
Đồng thời, đây cũng là một loại uy hiếp chí mạng, bởi vì Hoang đang muốn giết bọn họ!
Ầm!
Sau khi nguyên thần của Ngao Thịnh bị xé nát, và đập vào cổng thành đã tạo ra một tiếng nổ lớn.
Tuy nhiên, Tiên Vương là bất hủ bất diệt, cuối cùng nguyên thần của y lại trọng tổ, khôi phục như lúc ban đầu.
"Rất tốt!" Thạch Hạo gật đầu.
Hắn một hơi chộp lấy nguyên thần đó, lần nữa ném mạnh ra.
Đồng thời, hắn cũng đối xử với nguyên thần của Thái Thủy, Nguyên Sơ như vậy, đều ném nguyên thần họ về phía tòa cổ thành kia.
Muốn mở cánh cửa này ra, không phải cần Tiên Vương tự bạo sao? Thạch Hạo thì dùng bọn họ để thử.
Đông!
Cuối cùng, nguyên thần Ngao Thịnh Tiên Vương nổ thành mưa ánh sáng. Y tuy rằng mạnh, nhưng cũng không thể chịu nổi việc Thạch Hạo không ngừng ném nguyên thần của y như thế, cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Mặc dù cuối cùng y vẫn có thể trọng tố lại, nhưng điều này đối với y có tiêu hao quá lớn, phá hủy nguyên thần chi tinh của y.
Không thể không nói, tòa cổ thành này quá kien cố, Thạch Hạo dùng nguyên thần tam đại Tiên Vương oanh tạc mấy lần, nó mới rạn nứt.
Mà vào lúc đó, Ngao Thịnh, Nguyên Sơ, Thái Thủy đều có chút kinh hãi, bọn họ ý thức được rằng, bản thân có thể sẽ bị ném chết.
Lục đại bí cảnh của Thạch Hạo đồng thời phát sáng, thôi động cái cổ trì này, hiện tại chỉ còn Nguyên Sơ bị ném mạnh vào tòa cổ thành đó.
Oanh!
Lần này kinh thiên động địa, cửa thành sụp đổ, cổ trì đó cũng tạm thời vỡ nát, chính là do Thạch Hạo dẫn động, kích phát tất cả tiềm lực của Nguyên Sơ.
"A. . ." Nguyên Sơ kêu thảm.
Ngao Thịnh, Thái Thủy sợ hãi, bọn họ cảm giác được khí tức của Nguyên Sơ đang nhanh chóng giảm đi, nhất đại Tiên Vương đã đi tới mạt lộ.
Phốc!
Thạch Hạo vung Thiên Thương trong tay lên, binh khí này thuộc về Thái Thủy, cắt đứt một sợi ấn ký trong đó, khiến Nguyên Sơ phát ra tiếng kêu thê lương.
Xoẹt!
Ngay sau đó, giáp trụ trên người Thạch Hạo phát sáng, một đôi kiếm dực chấn động, đánh nát ấn ký cuối cùng của Nguyên Sơ.
Sau đó, một cơn gió mạnh thổi tới, huyết vũ đầy trời, Tiên Vương vẫn lạc, dị tượng quá kinh khủng.
Thạch Hạo thờ ơ, lần nữa tế ra cái cổ trì kia, thu lấy Thái Thủy và Ngao Thịnh vào trong, đó là do một thân bí thuật của hắn thai nghén ra.
Cổ trì này không thể bị phá hủy, là do pháp tắc tạo dựng thành, chỉ cần hắn vẫn còn sống, đạo hạnh không giảm, trì này sẽ sinh sôi không ngừng.
Ngao Thịnh, Thái Thủy, hai đại Tiên Vương đều kinh hãi. Hoang trước kia đã có thể ma diệt được bọn họ sao? Hắn không giết cũng chính là lưu lại vào lúc này? Hiện tại chính là nguyên thần Nguyên Sơ đi ném vỡ tòa cổ thành kia.
Ngày sau, liệu hai người bọn họ có phải cũng đi tới một bước này không, trở thành công cụ để Hoang mở ra cánh cửa quay về Tiên vực? Điều này quá kinh khủng.
Tòa cổ thành này đã bị phá vỡ, sớm đã sụp đổ, khói bụi ngập trời, cường giả Dị vực thủ ở nơi này toàn bộ đều chết đi, bị lực trùng kích to lớn đó giảo sát.
Tiên Vương gõ quan, một sinh linh cấp độ như vậy bị kích nổ, muốn không khủng bố cũng không được.
Thạch Hạo cưỡi trên Kim Mao Hống, thản nhiên cứ như thế tiến vào Dị vực, biến mất ở nơi đó.
"Không tốt, Bất Hủ môn hộ đã bị người ta đánh thủng, hoàn toàn sụp đổ!"
Động tỉnh nơi này quá lớn, khiến cho cường giả Dị vực nghe được tới thăm dò, kết quả toàn bộ đều chấn kinh, trợn mắt há mồm, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, rống lớn.
Một ngày này, Dị vực hoàn toàn đại loạn.
Chỗ cửa thành đó, rất là quan trọng!
Vương Bất Hủ cổ lão nhất biết rằng, chỗ cửa thành đó không thể nào bị phá mở. Bởi vì, điều đó mang ý nghĩa rằng sẽ trực tiếp đối kháng với Tiên Vương ở Tiên vực, sẽ chém giết đến cùng.
"Có đại quân tới sao?" Có người quát hỏi.
"Không có, vô cùng yên tĩnh."
Bọn họ đều không nhìn thấy ai, trong đống đổ nát đó, hoàn toàn yên tĩnh im ắng, giống như bản thân tòa cổ thành đó đột nhiên sụp đổ vậy.
Sau một khắc, Dị vực Vương Bất Hủ lần lượt thức tỉnh mấy người, tất cả đều như lâm đại địch, đang tìm kiếm người xâm nhập đang ở nơi đâu, đến tột cùng mạnh đến mức nào.
Thạch Hạo cưỡi trên con Kim Mao Hống cấp Tiên Vương, tiến vào Dị vực, hòa vào những danh sơn đại xuyên, tìm kiếm những Vương Bất Hủ có thể hạ thủ.
Trên thực tế, Thạch Hạo đang tìm An Lan, và Du Đà. Hắn muốn giết nhất chính là hai đại Vương Bất Hủ này, đặc biệt là người phía trước - An Lan.
Chính là y, đã cướp đi Tội Châu, khiến cho sinh linh đồ thán, Hỏa Linh Nhi bị rơi vào trong hắc ám.
Bất quá, mọi thứ lại trái ngược với mong muốn của hắn. Sau khi hắn cưỡi trên Kim Mao Hống tiến vào Dị vực, lại đi tới vùng cổ địa của Xích Vương, vì nơi này là gần Tây Thiên Môn nhất.
"Thật trùng hợp, tại sao lại là y?" Thạch Hạo sửng sốt, hắn cùng Xích Vương thật đúng là có nhân quả không nhỏ.
Trên đường đi, Thạch Hạo nhìn thấy một bóng người quen thuộc, thì ra là Mạc Tiên, nàng là thân tỷ tỷ của Mạc Đạo, thiên tư và thực lực của nàng có thể so sánh được với hậu đại trực hệ của các Đế tộc Dị vực.
Mạc Đạo, thuộc về Dị vực, năm đó bị Thạch Hạo thu phục đi bên cạnh, cuối cùng Thạch Hạo cũng trả tự do cho y, mặc cho y rời đi.
Nhiều năm qua đi như vậy, Mạc Đạo ở nơi nào, hay đã già chết trong Cửu Thiên Thập Địa, hay là năm đó cũng đã theo vào Tiên vực?
Thạch Hạo cũng không hề biết.
Hắn có chút thất thần, nghĩ đến những chuyện xưa kia, nhớ lại rất nhiều người, khẽ thở dài một hơi.
"Người này là ai? Tọa kỳ của anh ta thật hung mãnh." Bên cạnh Mạc Tiên là một cô gái trẻ trông rất xinh đẹp, đứng cùng Mạc Tiên trông như một cặp hoa tỷ muội.
Mạc Tiên ngẩn người, nàng nhìn Thạch Hạo với vẻ mặt khó có thể tin được, trong lòng cực kỳ kinh ngạc và chấn động.
Bởi vì, nàng nhận ra Thạch Hạo, năm đó họ không chỉ gặp nhau qua một lần!
Mặc dù nàng ở bên Dị vực xa xôi, nhưng cũng nghe được rằng Hoang đã chết, bị mấy vị Tiên Vương đích thân giết chết!
Hồi đó, rất nhiều sinh linh trẻ tuổi ở Dị vực đều đang ăn mừng.
Bởi vì Thạch Hạo thật sự đã gây ra phiền phứt không nhỏ cho một giới này.
"Nhanh chóng rời đi, nơi này sắp thiên băng địa liệt rồi." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
"Thật sự là ngươi? Ngươi còn sống!" Mạc Tiên sắc mặt biến đổi, nàng cảm thấy khó có thể tin được.
“Sao muội lại thấy hắn ta rất quen thuộc, hình như đã gặp qua rồi?” Thiếu nữ bên cạnh nàng quay đầu lại cẩn thận quan sát Thạch Hạo.
"A, Hoang, ngươi... là ân nhân cứu mạng của ta!" Thiếu nữ nói với sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt.
Nàng đã gặp Hoang khi còn bé, và khi trưởng thành cũng thường xuyên tưởng nhớ, nhìn bức họa chân dung của hắn.
Thạch Hạo ánh mắt khẽ động, thân là Tiên Vương, thủ đoạn nghịch thiên, hắn hơi thôi diễn một chút liền biết nàng là ai, cảnh tượng năm xưa hiện ra lại như tranh vẽ.
Năm đó, ở Ngộ Đạo Sơn, Tiên Trà Thụ đã thành thục, thu hút thiên kiêu của các tộc tới tranh đoạt và hái trà.
Thạch Hạo lúc đó lại là tù nhân bị bắt vào Dị vực, đã từng đi qua đó, dưới chân núi từng nhìn thấy có sinh linh Vương tộc muốn ăn tươi nuốt sống một cô bé của Nhân tộc, hắn đã xuất thủ cứu lấy tiểu nữ hài kia. Hiện tại chính là thiếu nữ trước mắt này, năm xưa Thạch Hạo đã giao cô bé cho Mạc Tiên.
Trăm vạn năm trôi qua, tu vi của nàng đã đuổi kịp Mạc Tiên, hai người tình như tỷ muội.
Thạch Hạo nhíu mày, có nhân ngày trước, mới có quả hôm nay. Lẽ nào ngày sau hắn sẽ còn có giao tình gì với nàng ta sao? Hắn không cho rằng là thế.
Thế nhưng, vì sao trong lòng lại có cảm ứng đó?
"Các ngươi đi đi!" Thạch Hạo khoát tay áo, hai người lập tức biến mất ở cuối chân trời, rời xa khỏi phiến khu vực này.
Hiện tại đã đến nơi này, Thạch Hạo cũng không cần tránh né, hắn đã đạt tới chính quả tuyệt thế Tiên Vương. Hắn còn sợ cái gì nữa, cho dù là đối mặt với Xích Vương trong truyền thuyết, hắn cũng không sợ hãi.
Xích Vương khôi phục thì đã có sao? Hắn vẫn như cũ có thể trấn sát, có thể chiến một trận!
Thạch Hạo xe nhẹ đường quen, trực tiếp liền xâm nhập vào tổ địa của Thú Thời Gian nhất tộc, hắn đi tới nơi Xích Vương bế quan.
Oanh!
Xa xa, một ngọn núi nứt ra, một đầu cổ thú xuất hiện, sau đó biến thành một đại hán, mái tóc xích hồng màu đỏ dài buông xõa, ánh mắt sắc bén dọa người.
Đây là một vị Vương Bất Hủ, hỗn độn lượn lờ, đại đạo khí tức đè ép thương khung, y đứng yên ở chỗ đó, phảng phất như có thể trấn áp vạn cổ chư thiên.
Quá cường đại, y có được huyết khí không gì so sánh nổi, mạnh đến mức có thể đè ép cả vùng tinh không vũ trụ này.
Đây là cường giả tuyệt thế trong Vương Bất Hủ!
Hiển nhiên, Xích Vương đã khôi phục rồi. Năm đó bị Thạch Hạo trảm đi một nửa thân thể niết bàn, điều này làm y bị tổn thương quá lớn, nhưng trải qua năm mươi vạn năm tu dưỡng, y sớm đã cường thịnh trở lại.
Đáng tiếc, đời này y đã không còn nhìn thấy hi vọng thành Đế.
Trước kia, y khí thôn sơn hà, có đại khí phách, muốn bước ra một bước kia, chân chính phá vỡ Vương cảnh, truy tìm con đường thành Đế, nâng cao thêm một bước.
Đáng tiếc, hết thảy đều bị Thạch Hạo đánh gãy!
Giờ khắc này, khi Xích Vương nhìn thấy Thạch Hạo lúc, y cũng sửng sốt, xuất thần trong chốc lát, bởi vì y sớm đã nghe nói rằng Hoang đã chết đi, không thể nào xuất hiện nữa.
Nhưng bây giờ Hoang không chỉ xuất hiện trở lại mà còn trở thành Tiên Vương, điều này thực sự khiến người ta nghe mà kinh hãi!
"Giữa ta và ngươi vướng mắc sâu như vậy, ngươi lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt ta." Xích Vương bình tĩnh nói, nhưng trong lúc vô hình khí tức trên người y càng thêm kinh khủng.
Chân Tiên, Bất Hủ Giả nếu như ở đây, nhất định sẽ phải muốn kinh sợ thối lui, hoặc là thần phục, quỳ rạp xuống.
"Đúng vậy, nhân quả thật sự không nhỏ." Thạch Hạo còn cảm thấy quá trùng hợp.
"Có chút không đúng." Bỗng nhiên, Xích Vương nhíu mày. Sau đó mái tóc dài màu đỏ của y tung bay, vô tận mảnh vỡ thời gian bay múa, bao phủ y trong đó.
Một đoạn thiên cơ bị phủ bụi, hiện tại đã được hé mở, phản chiếu vào trong lòng Xích Vương. Y lập tức biết rằng, cuối cùng bản thân đã có một đoạn đại nhân quả như thế nào với Thạch Hạo.
"Là ngươi, không ngờ là ngươi!" Giọng nói của Xích Vương gấp gáp, thần sắc triệt để biến đổi, cường đại như y, cũng hoàn toàn mất đi bình tĩnh, gắt gao khóa chặt Thạch Hạo.
"Nghĩ không ra a, người không ngờ thật sự xuất hiện!"Xích Vương lần nữa nói, thần sắc ngưng trọng tới cực điểm, y vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng.
Có thể thấy được là y chấn kinh đến cỡ nào, giống như đang đối mặt với đại địch, nghiêm trận đón địch!