Cái gọi là đăng lâm Cửu Thiên, kỳ thực cũng chỉ là cùng một mảnh thiên địa.
Bởi vì, Cửu Thiên Thập Địa đã dung hợp lại, không còn ngăn cách.
Dọc theo con đường này, các tộc đều rung động, khắp thế gian đều kinh ngạc, uy thế của Hoang quá cường thịnh rồi. Đánh đâu thắng đó, cứ như vậy một đường quét ngang tất cả, quả thật trấn trụ tất cả mọi người.
Các giáo đều kiêng kị, toàn bộ đều vô cùng sợ hãi.
Cứ một đường giết qua như thế, Hoang một đường lật đổ Tiên Điện, bình định Minh Thổ, Yêu Long Đạo Môn, Kiếm Cốc... Cái nào mà không phải là đại giáo, thậm chí có lời đồn sau lưng họ còn có cả Tàn Tiên toạ trấn, nhưng kết quả đều bị tiêu diệt.
Trên đường họ đi qua, rất nhiều người đều ngước nhìn, các đại giáo chủ đều sợ hãi, đặc biệt là những gia tộc từng qua lại rất gần với Tiên Điện, Vương gia, Kim gia đều sợ hãi tới cực điểm.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Hoang hiện tại chính là cái thế đại ma vương, quét ngang thiên hạ, ai có thể ngăn cản? Ngay cả Tàn Tiên đứng phía sau Tiên Điện cũng đã tránh lui rồi.
Loại uy thế này, không ai có thể sánh nổi, ai dám tranh hùng?
Tám trăm Tử Đệ Binh, trùng trùng điệp điệp, thẳng hướng khu vực Cửu Thiên, trên đường đi đại kỳ phần phật.
Các giáo ai cũng tránh lui, cường giả đều né ra, cách rất xa liền cúi đầu, khom người, sợ chọc đến bọn sát thần này, trong mắt bọn họ đây là một đội quân vô địch!
Phương xa, hắc vụ cuồn cuộn, sát khí cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết không phải là nơi an lành gì.
Nhưng đám người Mục Thanh, Chu Lâm, Xích Long không hề tránh lui, trực tiếp tiến tới, khống chế tọa kỵ bước qua không trung, cứ như vậy vọt qua.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, đây chính là khu vực hắc ám, bọn họ không thèm để ý chút nào, lại có thể cứ thẳng tắp như vậy tiến lên!
Nói là khu vực hắc ám, kỳ thật vật chất hắc ám sớm đã biến mất. Ngày xưa lưu lại một chút không còn đủ gây ra thương tổn hay mài mòn những Tử Đệ Binh mạnh mẽ này.
Loại khu vực này ở Cửu Thiên Thập Địa có ở rất nhiều nơi, cộng lại có thể chiếm cứ tới một nửa cương thổ, vô cùng mênh mông.
Bởi vì, năm đó sinh linh hắc ám chính là cường đại như vậy, chiếm cứ hơn phân nửa càn khôn, nếu không phải thời đại mạp pháp tiến đến, nó vẫn sẽ còn tiếp tục khuếch trương thêm nữa.
"Người nào dám xông vào lãnh địa của ta? !"
Nơi này mây đen cuồn cuọn, nhô ra một cái đầu lâu to lớn. Là từ bên dưới thâm uyên nổi lên, đó là một đầu Giao Long, hình thể khổng lồ, dài chừng mười mấy vạn trượng.
Là sinh vật cự hình hiếm thấy.
"Ông!"
Nó đă một cái móng vuốt lớn chộp tới trước, mây đen bành trướng, vô cùng hung ác điên cuồng.
Nó rất mạnh, dưới Chí Tôn hiếm có địch thủ, là tinh anh được lưu khi thuỷ triều hắc ám rút đi, không hề rút lui cùng.
"Rống!"
Hoàng kim sư tử xuất kích, toàn thân kim quang vạn trượng, đồng thời thân thể phóng đại, một tiếng Sư Tử Hống, chấn giao long dưới vực sâu hắc ám chấn động kịch liệt, có chút choáng váng.
Sau đó, Hoàng Kim Sư Tử hoá thành dài vạn trượng vồ giết tới, huyết khí kim sắc sôi trào, bẻ vụn càn khôn, khiến nhật nguyệt đều run rẩy.
Giao Long giật mình cũng lao lên chém giết với nó.
Hiển nhiên, sinh linh hắc ám năm xưa tuy rằng tiến hoá nhanh chóng, nhưng cũng không thể nào so dược với sinh linh mạnh mẽ căn cơ vững chắc như Hoàng Kim Sư Tử được. Sau một phen chiến đấu kịch liệt, liền bùm một tiếng, nhanh chóng bị đánh bại, thân thể Giao Long bị xé làm hai khúc.
"Tiến lên!"
Mục Thanh phất tay, bảo tám trăm Tử Đệ Binh tiếp tục lên đường.
Hoàng Kim Sư Tử uy phong lẫm liệt, đứng ở trên không trung, chung quanh tất cả đều là máu, vương vãi xuống. Kim sắc điện mang trong mắt nó bùng lên, nhìn chằm chằm về nơi càng xa hơn.
"Không hổ là Hoang a, bọn hắn cứ như vậy một đường giết qua, không hề đi đường vòng, trực tiếp xông qua khu vực hắc ám!"
"Ta cảm thấy, Hoang trở về là một việc may mắn lớn, nhìn xem đi, chờ sau khi hắn giải quyết hết một số đạo thống, chắc chắn sẽ thanh tẩy tất cả sinh linh hắc ám."
Mọi người đang khẽ nói, đang kinh hãi, và kích động, trong nội tâm tràn đầy chờ mong.
Tất cả mọi người đều đang khát khao, sự cường đại của Hoang, không phải là tai nạn, mà là dấu hiệu báo rằng thịnh thế gần tới, dù cho đây là thời đại mạp pháp, cũng có lúc hồi quang phản chiếu.
Nếu như thanh trừ hết toàn bộ sinh linh hắc ám, mảnh thiên địa này tự nhiên sẽ vô cùng an bình.
Dọc theo con đường này, cũng không biết có bao nhiêu sinh vật hắc ám bay lên, kết quả đều bị đánh giết, không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, Hoàng Kim Sư Tử ở phía trước mở đường, dũng mãnh vô địch.
"Không hổ là Sư Tử Vương!" Chính ngay cả một số người trẻ tuổi ở Thạch thôn đều đang nhỏ giọng thì thầm.
"Hiện tại chạy tới Cửu Thiên, liệu Trường Sinh thế gia có trốn không?" Chu Lâm lo lắng.
"Bọn chúng có thể trốn tới đâu đây, cánh cửa Tiên vực đã bị phong bế, không còn hiển hóa, trốn được nhất thời trốn được cả đời sao?" Mục Thanh thần sắc lạnh lùng.
Khu vực Cửu Thiên, trước đại môn Kim gia, nhân thủ đông đảo, tất cả đều như lâm đại địch, trận địa sẵn sàng đón địch.
Bởi vì, bọn hoj đạt được tin tức, trong phủ đã tới không ít quý khách, đang thương lượng đối sách.
Một ngày này, khu vực Cửu Thiên có thể nói là đằng đằng sát khí, Trường Sinh gia tộc đều vô cùng khẩn trương, bầu không khí ngưng trọng.
Nhiều năm qua đi, có một số Tiên Đạo thế gia sớm đã tiến vào Tiên vực, nhưng có gia tộc đi bị ép lưu lại. Ví như Kim gia, Phong tộc..., năm đó cấu kết sinh linh hắc ám, sau đó bị bại lộ, vì đó mà trả cái giá quá lớn.
Vương gia rất quyết đoán, Vương Trường Sinh giơ tay chém xuống, tự tay chém giết mấy đứa con của mình, cả tộc bọn họ tiến vào Tiên vực, điều này khiến Kim gia, Phong tộc ghen ghét và hâm mộ.
Ầm ầm!
Chân trời, một dòng lũ bằng thiết đồng lao tới, sát khí cuồn cuộn, đội ngũ tám trăm người khí thế kinh nhân, chấn động thượng thiên địa hạ.
Đây không giống như là tám trăm người, mà là mười vạn đại quân, lao đến mãnh liệt, đại địa và bầu trời đều đang run rẩy theo.
"Tới rồi, quả nhiên là tìm tới nhà chúng ta trước tiên!"
Người của Kim gia biến sắc, từng người vừa kinh vừa sợ, mang theo nộ ý. Hoang tới rồi, Trường Sinh gia tộc đầu tiên mà hắn tìm đến chính là Kim gia.
Đại môn hùng vĩ, cao như một ngọn núi, phù văn lưu chuyển, phát ra ý vị đại đạo thần bí, tràn ra Hỗn Độn khí, đây là nơi căn cơ của Kim gia.
Phụ cận, có rất nhiều sơn phong tú lệ, trong không trung còn có các hòn đảo bay lơ lửng, cự cung các loại, sương trắng lượn lờ, giống như Tiên cảnh.
Lúc này, toàn bộ kiến trúc, toàn bộ thần sơn đều đang phát ra ánh sáng chói lọi, các loại pháp trận đều thức tỉnh, ngăn cản bước chân của tám trăm Tử Đệ binh này.
"Hoang, các ngươi có ý gì, hôm nay thiên hạ thái bình, ngươi lại muốn gợi lên tranh đấu sao?" Có một vị lão giả quát, lão đang cố gắng can đảm quát lên, nhưng trên lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Thạch Hạo đứng ở phía sau, chắp hai tay sau lưng, quan sát tổ địa của Tiên đạo gia tộc này. Năm xưa hắn từng giết vào, lúc đó quá vội vàng, lại bị đại trận ép phải lui lại.
Hiện tại, hắn lại đến, không hề để ý tới người của Kim gia, một lời cũng không nói.
"Thiên hạ nếu như an bình, vì sao có sinh linh hắc ám chặn đường?" Mục Thanh u lãnh đáp lại.
"Vậy các ngươi hẳn là đi san bằng sinh vật hắc ám đi, vì sao đến ta vây khốn Kim gia ta?" Một vị lão ấu hô.
Rất nhiều người của Kim gia sắc mặt trắng bệch, thực sự có chút sợ hãi. Hơn một trăm năm trước, Hoang đã từng giết tới tận cửa, đánh bị thương Kim Thái Quân. Hiện tại lại đến, khẳng định hắn sẽ càng mạnh hơn, ai có thể chống lại?
"Một đường tới đây, giết chết không ít cường giả hắc ám, ngày sau tuyệt sẽ không để cho bọn chúng được phép tàn sát bừa bãi, đều sẽ bị chúng ta san bằng. Các ngươi đã từng cấu kết với sinh linh hắc ám, hôm nay chúng ta đặc biệt đến để thảo phạt." Mục Thanh lạnh lùng nói.
Người của Kim gia nghe được, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, một số người không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.
Kim gia huy hoàng thiên cổ, cũng chính bởi vì việc cấu kết sinh linh hắc ám mà cảm thấy hổ thẹn, dẫn phát đại hoạ, khi thời đại mạt pháp tới gần mất đi tư cách tiến vào Tiên vực.
Hơn nữa, Kim Thái Quân còn bị ép phải giết chết rất nhiều người trong tộc, như vậy mới có thể để cho tộc này kéo dài hơi tàn tới bây giờ.
Hôm nay nhắc lại chuyện cũ, chẳng khác nào lại rạch mở ra vết sẹo của bọn họ.
Ở ngoài xa, bóng hình lờ mờ, có rất nhiều người tới, thuộc về các giáo phái bất đồng, đều là những người sau khi biết được tin tức liền chạy đến.
Có một số là cường nhân của đại giáo, có một số là tán tu, thậm chí còn có cả sinh linh hắc ám đều nghe tin mà tới, đều muốn nhìn thấy phong thái của Hoang, nhìn xem hắn rốt cuộc mạnh như thế nào.
"Đó chính là Hoang sao, quá trẻ, không hổ là người có thiên tư đệ nhất kỷ nguyên này. Tu đạo mấy chục đã là Chí Tôn, hiện tại càng có thể nói là bễ nghễ thiên hạ."
"Hoang, đó chính là Hoang. Hài tử, hắn chính là tấm gương của ngươi a. Sau khi trưởng thành cũng nên cố gắng làm sao để có thể tranh hùng giữa thiên địa này!" Có lão giả chỉ điểm vì tôn nhi của mình mà cổ vũ.
Rất là nhiều người tới, nhưng đều ở phía xa nhìn lại, có người lớn tuổi, cũng có nam tử trẻ tuổi, rất nhiều chủng tộc.
"Hoang, hắn chính là Hoang, năm xưa ta cùng từng hắn đi vào Thiên Thần thư viện!" Có người khẽ nói.
Điều này nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người, thiên tài từng cùng thời đại với Hoang, đáng để bọn họ quan tâm.
" Thạch Hạo!" Nơi xa, có người kêu lớn, là một thiếu niên tóc vàng chạy đến, đạp cho trời cao chấn động, vết nứt vô số, rất khó tưởng tượng tới lực lượng của người này mạnh như thế nào!
Một khắc này, Thạch Hạo cuối cùng cũng động dung, không còn bình tĩnh nữa. Hắn thất kinh nói: "Ngươi không có đi?"
Không ngờ lại là Thiên Giác Nghĩ!
Hắn rõ ràng nhớ được, năm xưa Thiên Giác Nghĩ đã lên đường rồi, tiến vào Tiên vực. Hắn còn từng đi đưa tiễn, chỉ là không tới quá gần mà thôi.
"Ta lựa chọn lưu lại, phụ thân ta chết ở giới này, Tiên vực lúc đó lại không chịu xuất thủ tương trợ. Ta không muốn đi tới đó, thời khắc bước vào, ta lại lui trở về!" Thiên Giác Nghĩ nói, lao tới trước, dùng sức ôm lấy Thạch Hạo.
"Thế ngươi vì sao không sớm xuất hiện?"
Vào thời đại mạt pháp, những bạn cũ của Thạch Hạo cơ hồ đã rời đi hết rồi, đều tiến vào Tiên vực, có thể lần nữa gặp lại một vị bằng hữu, hắn rất là cao hứng.
"Ta một mực đang bế quan, muốn trở thành Chí Tôn rồi mới ra ngoài. Nếu không làm sao có thể đối mặt một tên Chí Tôn như ngươi." Thiên Giác Nghĩ nhăn nhó lắc đầu nói: "Quá khó khăn, xem ra, trước năm trăm tuổi ta cũng không thể tấn thăng được."
Y biết, không chỉ là y, cho dù là những người khác, bao gồm cả đám người tiến vào Tiên vực cũng khó có thể làm được.
"Còn cùng ta nói lời này sao, lẽ nào tu vi thấp thì sẽ không còn là huynh đệ sao?" Thạch Hạo đấm y một quyền, đương nhiên khí tức Chí Tôn đã hoàn toàn nội liễm.
"Đương nhiên không!" Thiên Giác Nghĩ triệt dể nghĩ thông suốt, tuy rằng không có đột phá, nhưng sau khi có được tin tức Thạch Hạo lại xuất hiện, y lập tức chạy tới.
"Lúc giết lão già Kim Thái Quan đó, tính cho ta một phần!" Thiên Giác Nghĩ vỗ ngực hắn.
Những người khác đều rất cao hứng, tử đệ của Thạch thôn đều tiến lên hành lễ, bảo trì kính ý với Thiên Giác Nghĩ, bởi vì đây là huynh đệ sinh tử của Thạch Hạo.
Đã nhiều năm qua đi như vậy, bọn họ rất ít khi nhìn thấy Thạch Hạo vui vẻ như vậy, có thể có một người như vậy, khiến đạo tâm Chí Tôn của hắn xuất hiện gợn sóng, mặt hiện lên vẻ vui mừng, quả thực là không dễ.