Những người còn lại sắc mặt khó coi, vô cùng bất an, người thanh niên này cũng quá bưu hãn, tất cả đều là một chiêu phá địch, đều không cần xuất thủ lần hai.
Chủ yếu nhất là, rương gỗ mục đã đổi chủ, đây là vật thần thánh dùng để giao dịch trong hôm nay, hiện tại bị mất đi, làm sao có thể trao đổi với sinh linh hắc ám đây?
"Nói đi, các ngươi đến từ tộc nào, vì sao lại giao dịch với sinh linh hắc ám, loại sinh linh này có lai lịch ra sao?" Thạch Hạo hỏi.
Sau khi đoạt lại rương gỗ mục, hắn không nóng vội nữa, hết thảy đều có thể chậm rãi tìm hiểu cho rõ ngọn ngành.
Những người kia ngậm miệng, không nói lời nào, đồng thời có người ánh mắt lấp lóe, muốn chạy trốn, còn có người thì giống như tượng đất ngơ ngác sững sờ.
Phản ứng của bọn chúng không giống nhau, bởi vì tâm tư mỗi người cũng mỗi khác.
Có người muốn giữ kín bí mật, không dám tiết lộ. Có người lại muốn chạy trốn, rời khỏi nơi tai hoạ này. Còn có người đang do dự, muốn chạy trốn nhưng lại không dám, bởi vì nếu không thể hoàn thành giao dịch, vấn đề liên quan quá lớn!
Ầm!
Huyết hoa nở rộ, một người khác kiên định không nói, bị Thạch Hạo vung tay bay ra một đạo kiếm khí đánh xuyên qua toàn bộ thân thể, bị kiếm quang vô kiến bất tối đánh thành một đoàn huyết vụ.
Điều này khiến những người còn lại ánh mắt phiêu hốt sợ hãi, càng thêm kinh sợ.
"Bằng hữu, ngươi là ai, tạm thời thu tay lại đi. Ngươi phải biết cái rương gỗ mục này là vật mà sinh linh hắc ám đó thèm muốn, nhất định phải đạt được, ngươi cứ như vậy mang đi sẽ dẫn đến đại họa đó." Một người mở miệng.
Phịch một tiếng, kết quả chỉ sau một khắc, một đạo kiếm khí quét tới, Thảo Tự Kiếm Quyết uy thế không thể đỡ, một cánh tay của y rơi xuống mặt đất, huyết dịch chảy xuôi.
Người kia lập tức sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám nói nữa.
"Các ngươi phải biết, sự kiên nhẫn của ta có hạn. Là ta đang hỏi các ngươi, biết liền trả lời, không biết liền ngậm miệng lại, chớ có uy hiếp ta!" Thạch Hạo nói.
Nơi này lập tức an tĩnh.
"Nếu vẫn còn không nói, ta sẽ tự mình tới sưu hồn." Thạch Hạo cười lạnh.
"Ta nói!" Một người trong đó không kềm chế được, âm thanh run rẩy, nói ra toàn bộ sự việc.
Bọn họ là người của Phong tộc, đến từ Trường Sinh gia tộc.
"Vị lão tổ kia của Phong tộc, thật đúng là gan to bằng trời a, dám làm ra loại sự tình này, phản bội Cửu Thiên Thập Địa!" Thạch Hạo thanh âm phát lạnh.
Lần trước,Nguyên Thanh từng dẫn theo người của tộc này đi chặn giết hắn, cái gì cũng đều tiết lộ hết cả.
Bên trong Phong tộc có một vị lão tổ, năm đó cừu thị Thạch Tộc, đối với nhất mạch tội huyết ôm lấy địch ý cực lớn. Lúc Thạch Hạo mới bước lên Vô Lượng Thiên, liền bị Nguyên Thanh làm khó dễ, suýt nữa bị giết hại, lại bị trục xuất tới Thái Sơ Cổ Quáng, chính là có liên quan với Phong tộc.
Lúc Biên Hoang đại chiến, từng có Trường Sinh thế gia đầu hàng địch, sau đó Thạch Hạo lại từng suy đoán, chính là tộc này.
Hiện tại, hắc ám đột nhiên giáng lâm đại địa, tộc này lại "cấp tiến" như vậy, thực sự để cho người ta không còn lời nào để nói, đây là hạ quyết tâm muốn tạo phản.
"Năm đó, Phong tộc cổ tổ thẳng thắn cương nghị, kinh tài tuyệt diễm biết bao, đứng trong hàng ngũ Chân Tiên, đại chiến ở thời kỳ cuối kỷ nguyên trước, chiến tử sa trường, hiện tại hậu nhân lại làm như vậy." Thạch Hạo khẽ than thở một tiếng.
Rương gỗ mục, ngay cả An Lan và Du Đà đều muốn đoạt đi, trân quý biết bao, thế mà lại bị tộc này lấy ra làm giao dịch, muốn hiến cho sinh linh hắc ám.
Nhân thế tang thương, rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi.
Sau đó ép hỏi tiếp cũng không còn ý nghĩa nữa, bởi vì bọn họ căn bản không biết lai lịch của sinh linh hắc ám. Vị lão tổ kia của tộc này không có nói tỉ mỉ.
"Xin lỗi, chư vị, ta đưa các ngươi lên đường!" Thạch Hạo nói.
Hắn đưa tay lên, từng cây Linh Vũ Phượng Hoàng hiển hiện, đỏ tươi trong suốt, mang theo ánh lửa, muốn đốt cháy thiên địa, bao phủ toàn bộ nơi này.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Có người không cam lòng, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, muốn biết hắn đến tột cùng là ai.
"Hỗn Thế Ma Viên!" Thạch Hạo mở miệng, sau đó thân hình của hắn từ đại hán vạm vỡ phát sinh biến hóa biến thành miệng rộng đầy răng nanh chính là khuôn mặt của Ma Viên.
Thạch Hạo rất cẩn thận, sợ khắp nơi có mắt, tiết lộ phong thanh, chưa từng biểu hiện ra chân thân.
Bây giờ, Bát Cửu Thiên Công của hắn đã có thành tựu, sử dụng Thất Thập Nhị Biến đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, tùy ý biến ảo hình thể, dù có Thiên Nhãn Thông cũng khó mà nhìn thấu.
"Đại hung ở hạ giới, ngươi sao lại lên đây!" Người đối diện chấn kinh, hít một hơi lãnh khí.
Thế nhưng đã quá trễ, Thạch Hạo xuất thủ, những lông vũ đó mang theo ánh lửa, bao phủ bọn họ. Một sát na, tất cả đều bị đốt cháy, đầu tiên là chỉ còn lại khung xương, sau đó hóa thành tro tàn, tan theo trong gió.
Chính là bá đạo như vậy, Chân Hoàng bảo thuật vô song, sinh linh thực lực mạnh mẽ tới đâu cũng có thể trong nháy mắt đốt thành tro tàn.
Thạch Hạo đứng ở chỗ này, không hề nhúc nhích, như là hóa thạch , chờ đợi sinh linh hắc ám xuất hiện.
Cuối ngày, mặt trời ngã về phía tây, ánh tà dương đỏ quạch như máu, Thạch Hạo nghe được tiếng bước chân của quái mã.
Khu vực nơi đó hắc vụ bốc lên, đen như mực, ánh chiều buông xuống đều bị cắn nuốt, hấp thu hết, không nhìn thấy một điểm ánh sáng nào.
Một đầu quái mã xuất hiện, hình thể khổng lồ, tràn đầy lân phiến. Lúc cái miệng đầy máu tanh của nó mở ra, mùi tanh hôi theo gió xông vào mũi, mang theo một mùi vị hư thối.
Trên lưng ngựa ngồi có một kỵ sĩ đang ngồi ngay thẳng, một thân áo giáp hắc sắc phát ra lãnh mang yếu ớt, có một cỗ túc sát chi khí, đây là một cường giả vô cùng mạnh mẽ.
Bất quá, gã còn chưa đạt tới Chí Tôn cảnh, vì vậy Thạch Hạo không sợ, an tĩnh chờ đợi ở chỗ này.
Hắn cũng thừa nhận, sinh linh này rất mạnh, vượt qua rất nhiều tu sĩ cảnh giới Độn Nhất khác, là một sinh linh đáng sợ!
Vẫn còn chưa chân chính giao thủ, Thạch Hạo đã ý thức được, tên này rất khó chơi a.
Tên kỵ sĩ cuốn theo hắc vụ và sát phạt chi khí, cưỡi trên lưng hắc sắc quái mã bước ra. Gã vô cùng lạnh lùng, ánh mắt như hai lưỡi đao sắc bén bức nhân.
"Đồ vật mang đến chưa?" Hắc ám kỵ sĩ hỏi.
Thạch Hạo thở dài, một người một ngựa này đều bị hắc vụ bao phủ. Nếu muốn chém giết, những hắc vụ này cũng rất phiền phức, không biết có thể thuận lợi bắt sống nó không, để còn tra hỏi nội tình bên trong.
"Đã mang đến rồi, bất quá ta muốn biết lai lịch của các ngươi." Thạch Hạo nói, rương gỗ mục xuất hiện ở trong tay, để cho gã nhìn thấy.
"Không có quy củ, việc này ngươi có thể hỏi sao?" Kỵ sĩ kia quát lớn.
"Đưa đồ vật cho ngươi, mà ngươi lại cuồng vọng như vậy, giao dịch này khó thực hiện a." Thạch Hạo thở dài.
"A, Cửu Thiên Thập Địa này tùy thời đều sẽ bị hắc ám bao phủ, dựa vào các ngươi mà cũng dám làm càn với ta." Tên kỵ sĩ trên quái mã âm thanh ngày càng lạnh lẽo.
"Làm càn? Trảm ngươi!"
Thạch Hạo nói xong liền xuất thủ rất nhanh, giữa ngón tay, một đạo lại một đạo kiếm khí bay ra, hắn thi triển Thảo Tự Kiếm Quyết, đột nhiên phát động công kích về phía trước.
Một cây lại một cây kiếm cỏ, xuất hiện trong hư không, đều sinh ra chín chiếc lá, chuyển động cùng một chỗ, bên trên mỗi gốc đều có chín mảnh lá cây phát sáng ra ngàn vạn đạo kiếm khí!
Rống!
Hắc ám kỵ sĩ gào thét, vung quyền đánh ra, lập tức khiến cho nơi này sôi trào, hắc ám chi khí cuồng bạo, cuồn cuộn mãnh liệt đánh tới.
Bịch một tiếng, giữa hai bên phát sinh va chạm mạnh mẽ kịch liệt, thiên địa chấn động, phảng phất như tối sầm lại.
Thạch Hạo thở dài lui về phía sau một khoảng, hắn không sợ chiến lực của đối phương, mà chỉ kiêng kị những hắc ám chi khí kia, nó có thể ăn mòn nguyên thần của mọi sinh linh.
Cách đó không xa, một người một ngựa cùng nhau gào thét, xung kích về phía Thạch Hạo.
Đầu quái mã đó toàn thân hắc sắc lân phiến dày đặc, như một đầu Ma Long, cái miệng lớn đầy máu mở to muốn thôn phệ Thạch Hạo.
Tiếng vó ngựa sắt điếc tai, toàn bộ đại địa đều run lên và sụp đổ. Đầu quái mã này quá cường đại, chỉ chạy như vậy mà thôi đã khiến cho núi non phụ cận sụp đổ không ít.
"Nhận lấy cái chết!"
Hắc ám kỵ sĩ rống to, lần nữa đánh ra một quyền.
Bất quá, có thể nhìn thấy, bên trên nắm đấm của gã có vệt máu đen nhàn nhạt đang chảy xuôi, lúc va chạm lần đầu tiên với Thạch Hạo, gã đã bị thương.
Điều này khiến hắc ám kỵ sĩ tức giận, gã cảm thấy bản thân hơi chủ quan, vì vậy quyền thứ hai vô cùng cương mãnh, như là một mảnh thương khung giáng xuống, muốn hủy diệt vạn vật trên đại địa.
Oanh!
Trên người Thạch Hạo, liệt diễm bừng bừng, hắn tắm trong thần hỏa, sau lưng hiện ra hư ảnh Chân Hoàng, được ánh lửa Chân Hoàng bao phủ, cả người trở nên vô cùng thánh khiết.
Đồng thời, kiếm khí trong tay của hắn phun ra nuốt vào, hắn vẫn sử dụng Thảo Tự Kiếm Quyết.
Cái trước, là truyền thừa tuyệt thế thuộc về Phượng Hoàng nhất mạch, dục hỏa trùng sinh, thủ hộ bản thân trường tồn bất diệt. Cái sau, lực công kích vô song, kiếm khí thông thiên, chém giết thế gian chư địch.
"A, có tác dụng!"
Thạch Hạo lộ ra sắc mặt khác thường, sau khi hắn toàn lực thôi động bảo thuật Chân Hoàng, ngăn chặn hắc ám vật chất, không sợ tử vong uy hiếp, đã có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
"Khó trách xưng Chân Hoàng là Bất Tử Điểu, quả nhiên có đạo lý riêng của nó!" Thạch Hạo kinh hỉ, dù cho hắc ám chi khí mãnh liệt sôi trào đánh tới, hắn cũng không hề bị ăn mòn.
Trong quá trình này, Chân Hoàng hót vang bên tai không dứt, hắn tắm trong ánh lửa này, chống lại hắc ám chi khí.
Còn Thảo Tự Kiếm Quyết, thì phát huy ra sức tấn công mạnh nhất, chém ra kiếm mang tuyệt thế.
Trong lúc chiến đấu kịch liệt, va chạm vô cùng mạnh mẽ, phụt một tiếng, Thạch Hạo chém bay đầu lâu của chiến mã, khiến huyết dịch hắc sắc phun lên trời cao.
"Ta chán ghét Bất Tử Điểu!" Hắc ám kỵ sĩ gầm nhẹ.
Gã ngay cả mặt mũi đều bị thiết giáp bao phủ, chỉ lộ ra một đôi mắt ngày càng băng hàn. Gã hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một cây hắc sắc chiến mâu, nhanh chóng đâm về phía Thạch Hạo.
Cả người đều lao tới quyết giết cho được Thạch Hạo.
Hắc sắc trường mâu vô cùng sắc bén, lấp loé hàn quang. Tên kỵ sĩ xiết chặt trong tay đâm về phía mi tâm của Thạch Hạo.
Phịch một tiếng, hư không phía trước nổ tung.
Một mâu này vô cùng uy lực.
Đáng tiếc, cho dù sinh linh này rất mạnh, dưới Chí Tôn hiếm có địch thủ. Nhưng lại bị Thạch Hạo áp chế, kiếm khí trong tay khí bắn ra, trắng xoá cả một vùng trời.
Keng một tiếng, hắc sắc chiến mâu bị chém đứt đoạn, rơi rụng trên mặt đất.
Thảo Tự Kiếm Quyết không hổ là một trong tam đại kiếm quyết mạnh nhất từ xưa đến nay, cũng là một trong những thân thông công kích mạnh nhất.
Sau đó, hắc ám kỵ sĩ tuy dũng mãnh thiện chiến, kịch liệt đối kháng với Thạch Hạo. Khi gã vung quyền liền khuấy động phong vân khắp thiên địa, hư không nổ tung.
Thạch Hạo rất quyết đoán cũng rất bình tĩnh. Quan thân xuất hiện rất nhiều Linh Vũ Chân Hoàng, hoá thành ánh lửa, đốt cháy hắc ám xung quanh, vây khốn hắc ám kỵ sĩ vào trong đó.
"Nói đi, các ngươi rốt cuộc có lai lịch gì!" Thạch Hạo quát hỏi.
Hắn gần như đã bắt sống được sinh linh này.