Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch quốc hiện tại vô cùng cường thịnh, toàn lực đi điều tra Thiên Nga Thánh Giả, tự nhiên là vô cùng dễ dàng, đương nhiên sự việc này được thực hiện trong bí mật, chứ nếu không sẽ đả thảo kinh xà thì không hay lắm.

Thiên Nga Thánh Giả vẫn còn sống, đích thực là chuyện ngoài dự liệu của Thạch Hạo.

Nên biết, năm xưa là tồn tại được các lộ nhân vật trong Đại Hoang tôn làm Thánh Giả, nhất định không phải là kẻ tầm thường, nếu như thật sự bị đệ tử của mình nuốt mất, điều đó quả thật có chút nói không thông.

"Sư phụ, nơi cửa giới môn rất là náo nhiệt, đã tới rất nhiều người, vô cùng ồn ào, có người nhắc đến tên sư phụ, người muốn đi xem không?" Xích Long tới tìm hắn nói.

Hư Thần Giới, giới môn nơi đó đã bị phong ấn lại.

Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia không muốn đau đầu, trực tiếp phong ấn đại môn, ngăn cản toàn bộ mọi người ở bên ngoài, cho rãnh nợ.

Thạch Hạo suy nghĩ hồi lâu liền nói: "Ngươi tới nơi đó, mang theo một tin, nói là Hoang đã bị phế rồi, không tiến vào Hư Thần Giới được, không có biện pháp vào đây."

Xích Long Cát Cô nghe những lời này liền há to miệng, vẻ mặt vô cùng quái dị, tên sư phụ tiện nghi này không ngờ lại mở to mắt nói dối, bộ dạng không giống người tốt chút nào, lại lừa gạt như vậy để ngày sau này hố người ta nữa sao?

"Ngươi không phải đang rất tốt sao, lại nói, dù bọn họ thật sự tiến vào Hư Thần Giới, cũng không phải mọi thứ đều biết được." Cát Cô lẩm bẩm.

"Bớt nói nhảm, kêu ngươi đi thì đi, bọn họ không phải không tiến vào được sao?" Thạch Hạo quát.

Cuối cùng, nơi giới môn ở Hư Thần Giới, Xích Long truyền lời, cách một cánh cửa đá truyền âm, nói với người thượng giới, Hoang đã bị phế, hiện tại không thể nào tiến vào thế giới tinh thần được nữa.

"Không thể nào, Hoang sao có thể bị phế?!" Có một số người không tin hét lớn, tâm trạng vô cùng kích động.

Đây điều là những người có thiện ý với Thạch Hạo, hy vọng hắn có thể sáng tạo kỳ tích, sớm muộn sẽ có một ngày lại xuất hiện trên thế gian, không thể tiếp thu kết quả này.

"Huynh đệ ta sao có thể bị phế. Dù là cái Diệt Tiên Chú rắm thúi đó, hắn cũng có thể chống cự được mới đúng!" Tào Vũ Sinh khẽ nói, còn Thiên Giác Nghĩ lại càng trực tiếp, đánh thẳng lên cửa giới môn.

Một số bạn bè cũ của Thạch Hạo cũng đều thở dài, không có gì tệ hơn việc này cả. Thạch Hạo thật sự đã gặp bất trắc, trực tiếp bị phế bỏ.

"Ha ha, ha ha ha…" Còn có một số người cười lớn, là đám người Kim gia, Vương gia trên Cửu Thiên, dĩ nhiên cũng có đám giáo chủ của Ba Ngàn Châu, như Thiên quốc, Minh thổ…

"Cười cái rắm, cẩn thận kẻo lão tử làm thịt các ngươi!" Tiểu Thiên Giác Nghĩ trừng mắt, vô cùng lạnh lẽo nhìn về phía đám người đó.

"Ngươi trẻ tuổi, chớ manh động, chúng ta chỉ là nghĩ tới một số chuyện khác mà thôi." Có người nói.

"Đừng động thủ." Tào Vũ Sinh khẽ nói.

Bởi vì, sứ giả của Tiên vực cũng ở đây, bên cạnh y còn có mấy người, đều không hề nói tiếng nào, sắc mặt âm trầm, đây tuyệt đối đều là đại cao thủ.

Ba thiếu niên trẻ tuổi của Tiên vực bị mất tích ở Hư Thần Giới, khiến cho bọn họ thấy không vui, trong lòng lạnh lùng. Bọn họ đến từ Tiên vực, không ngờ lại gặp phiền phức ở hạ giới này, trong lòng vô cùng bất mãn.

Bất quá, bọn họ cũng oán trách ba người đó tự tiện hành động, rời khỏi đội ngũ sứ giả, tùy tiện tiến vào Hư Thần Giới.

Chỉ bất quá đều là cùng xuất thân từ Tiên vực, cho dù ba người đó phạm phải sai lầm gì thì trong mắt của sứ giả, chỉ có bọn họ mới có thể trách phạt ba người kia.

"Chưởng khống giả của Hư Thần Giới, xin mời ra gặp mặt." Chính vào lúc này, sứ giả đã mở miệng, thân phận của y cũng không tầm thường.

Chính là, gặp phải Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia, y cũng không còn biện pháp. Bởi vì hai lão già đó căn bản không thèm quan tâm tới y, chỉ bĩu môi nói chuyện với nhau.

"Tên đó có thể mệnh lệnh chúng ta sao?"

"Không thể."

"Vậy thì để cho nó cút đi!"

"Long Nhi qua đây, nói với bọn họ, Hư Thần Giới không phải là nơi bọn họ có thể đến, mau chóng cút đi!"

Xích Long không nói nên lời, trước không nói đến cái danh xưng khó nghe – Long Nhi, chỉ bằng cách xử lý sự vụ của hai lão đầu tử này, cũng quá thô bạo rồi, sao cũng không nói lý y chang như tên sư phụ tiện nghi của mình vậy?

"Trực tiếp nói thẳng như vậy sao?" Cát Cô hỏi.

"Không sai, cứ trực tiếp nói như vậy."

Xích Long cắn chặt răng đi tới trước cửa giới môn, vỗ vỗ cửa nói: "Đừng ồn ào nữa, chưởng khống giả của Hư Thần Giới bảo ta nói với các ngươi, đều cút hết, đừng có ở đây thêm chướng mắt!"

Mọi người bên ngoài: "… "

Hư Thần Giới này sao tà dị quá vậy? Trực tiếp kêu mọi người cút, bao gồm các sứ giả của Tiên vực, mọi người đều có chút choáng váng, có chút không dám tin tưởng.

"To gan, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không, toàn bộ thiên hạ đều nằm dưới sự thống trị của Tiên vực, ngươi dám kháng lệnh sao?" Có người hét lớn.

Ánh mắt của sứ giả rất lạnh lùng, chuyện vừa rồi thật quá mất mặt, lại dám đuổi bọn họ đi như vậy, từ sau khi tiến vào Cửu Thiên Thập Địa, y chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy.

"Hai vị lão gia tử, mắng như thế nào nữa?" Xích Long tới gần thỉnh giáo, cũng không hỏi là đáp trả như thế nào, mà trực tiếp hỏi mắng lại như thế nào, rất là kỳ quái.

"Trẻ nhỏ dễ dạy a!" Điểu Gia tán thưởng.

"Có thể dạy?" Xích Long mắng thầm, gặp phải hai lão già các ngươi, người bình thường cũng trở nên không bình thường, không mắng người chẳng lẽ đi nói đạo lý sao?

"Đi, nói với tên khốn đó, cút về Tiên vực đi thỉnh giáo trưởng bối nhà mình đi, chứ nếu không bản thân gây họa lại không biết." Tinh Bích Đại Gia rất lãnh đạm nói.

Xích Long Cát Cô tương đối nghe lời, lại đi tới trước cửa giới môn, trực tiếp chế nhạo bọn họ, khiến cả đám người chỉ biết hai mắt nhìn nhau.

"Lão đầu tử nói, các ngươi còn không biết sợ hãi chết khiếp đi mà mau chóng cút về Tiên vực, đi thỉnh giáo đại nhân vật, xem xem đây là nơi nào, còn dám làm loạn, toàn bộ đều phải chết!"

Sau khi nghe được những lời này, Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia như cắn phải ớt, đều cảm thấy tiểu tử này cũng không là đèn cạn dầu.

"Bị tên tiểu tử Thạch Hạo dạy hư rồi?"

"Chân Long nhất mạch, ngươi nghĩ là loại thiện lương sao, năm xưa là chủng tộc đạp lên vô tận hài cốt quật khởi, không phải là dạng hiền lành gì."

Hai lão đầu tử ở nơi đó nói xấu Chân Long nhất mạch.

Cát Cô nghiến răng, nhưng cũng không có biện pháp nào.

Bên ngoài ồn ào như ong vỡ tổ, mấy người của Tiên vực giận dữ không thôi, dùng lực oanh kích lên trên cánh cửa giới môn.

Ngay cả sứ giả của Tiên vực cũng hơi sửng sờ, y nghĩ tới một số việc, một tồn tại hóa thạch sống cổ lão nào đó từng đề cập qua, nói Cửu Thiên Thập Địa có một số nơi không được làm loạn, lẽ nào ngoại trừ cấm khu, nơi đây cũng có điều cổ quái?

"Ta chỉ là muốn biết, Thạch Hạo… hắn thật sự trở thành phàm nhân rồi sao?" Có một nữ tử khẽ nói, âm thanh truyền qua giới môn.

"Ngươi là ai, Nguyệt Thiền, Thanh Y, Ma Nữ, còn có Yêu Nguyệt, hay hoặc là Vương Hi?" Cát Cô nhiều chuyện nói ra hàng loạt cái tên.

Bởi vì, nó từng sinh sống ở Thạch thôn, nghe qua một số việc đơn giản ở thượng giới mà Thạch Hạo kể với thôn nhân, nhớ kỹ mấy cái tên đó.

Bên đây có mấy vị nữ tử, thần sắc không đổi, nhưng tia sáng lóe lên trong mắt rồi biến mất, hận không thể trực tiếp đánh vỡ cánh cửa đó.

"Hoang có phải thật sự chưa bị phế bỏ?" Lại có người nói.

"Nói thế nào nhỉ, sư phụ ta tuy rằng đạo hạnh mất sạch, nhưng cũng không tới lượt cả ngươi hả hê đâu." Xích Long nói.

"Hắn không bị phế!" Lại có người nói.

"Tức cười, tới hiện tại còn muốn có kỳ tích xảy ra sao. Chí tôn của Tiên Điện ta dám dùng nhân cách đảm bảo, hắn không thể nào bước chân vào tu tiên giới nữa!" Người của Tiên Điện cũng tới rồi.

Trong mấy ngày liên tiếp, nơi cửa giới môn không thể nào yên tĩnh, đám người đó chưa hề rời khỏi.

Trong lúc nơi này vô cùng náo loạn, Thạch Hạo đã động thân, trực tiếp đi theo manh mối, truy tìm tung tích của Thiên Nga Thánh Giả, vận dụng bí pháp, Phản Bản Hoàn Nguyên điều tra tung tích đối phương.

Tới cuối cùng, hắn cũng có phát hiện mang tính đột phá, xác định Thiên Nga Thánh Giả vẫn còn sống, đang tu luyện loại bí pháp nào đó, hiện tại đang tránh ở Hồng vực.

"Đi, đi xem chút sơn bảo rốt cuộc là cái gì!" Thạch Hạo cùng Chu Yểm chuẩn bị lên đường.

Tuy nhiên vào ngày này, Xích Long lại tới nữa, nói với hắn một tin.

"Điểu Gia, Tinh Bích Đại Gia vô cùng phiền muộn, cuối cùng mở ra cửa giới môn, thả đám người đó đi xuống."

Thạch Hạo chấn kinh, hai lão giả này lại mang phiền phức cho hắn rồi, hắn còn chưa có dự định gặp mặt đám người này, muốn ở hạ giới yên tĩnh tu luyện, không muốn bị người nào đó nhìn chằm chằm vào.

Hiện tại là thời kỳ ở ẩn của hắn, thực lực không tiến thêm một bước, hắn không muốn xuất hiện.

"Đám người đó tiến vào Hư Thần Giới, có thể sẽ là một tràng hỗn loạn, ta phải đi xem xem, hai lão gia hỏa đó rốt cuộc muốn làm gì!" Thạch Hạo nói.

"Bọn họ không hề làm loạn, đều đã bị vây khốn lại, trong khu vực đầy sương mù, hiện tại hai lão đầu tử đó cũng rất đau đầu. Theo lý mà nói, khu vực đó dù là hai người bọn họ cũng không thể hoàn toàn khống chế." Xích Long nói.

Điều này khiến Thạch Hạo sững sờ, quả nhiên lần nữa kiến thức được hai lão già đó không đáng tin cậy chút nào.

"Bọn họ vì sao lại làm như vậy?" Thạch Hạo bất mãn.

"Nhìn đám người đó không thuận mắt, muốn để sư phụ đi thu thập bọn họ. Hai vị tiền bối nói, khu vực đó đối với sư phụ là một nơi rèn luyện hiếm có, có thể giúp đỡ sư phụ đột phá cảnh giới Chí Tôn." Xích Long đáp.

Thạch Hạo sửng sốt, không hề nói gì nữa, trực tiếp tiến vào Hư Thần Giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK