Xuyên qua khu vực này, hắn phát hiện, giống như đang xem sử thư và những bức họa quyển cổ, nó không thuộc về mảnh thời không này.
Không biết đã đi tới trước bao nhiêu dặm, Thạch Hạo phát hiện gì đó, hắn nhìn thấy dị tượng trên bầu trời, có một đạo gợn sóng cố định ở nơi đó, cắt ngang giữa càn khôn.
Đó là lực lượng thời gian, là thời gian pháp tắt vô thượng!
Là nó gây ra tất cả mọi thứ!
Nó hữu hình giống như một gợn sóng to lớn, cắt đứt càn khôn, tác dụng lên mảnh cương thổ này, khiến cho vùng đất rộng lớn bị ngưng kết lại, trở thành một bức họa bất động.
Thạch Hạo sửng sốt, đây là một loại sức mạnh to lớn như thế nào?
Tuy nhiên, vì sao hắn lại vô sự, không hề bị ảnh hưởng chút nào, là có đồ vật gì đó trên người hắn có thể chống lại sao. Hay tất cả chỉ là dấu tích của lịch sử, hắn chỉ nhìn thấy cảnh tượng năm xưa, chỉ là một bức tranh cổ thôi?
Thạch Hạo cũng không biết, luôn cảm thấy rất bối rối, hắn không thể phân biết được, không thể nhìn thấu nơi này, chỉ có thể cô độc một mình quan sát nơi này.
Lại tiến lên trước, tim hắn đập loạn, thần hồn cũng đang dao động, giống như sắp nổ tung vậy.
Lúc này hắn ngừng bước, cảm thụ một loại uy hiếp chí mạng, hắn đã đi tới nơi tận cùng của thế giời này, phía trước đã không còn đường.
Kỳ quái chính là, con sông bên cạnh vẫn còn đang chảy, vượt qua hư không, tiến vào nơi thần bí chưa biết đó.
Thạch Hạo dùng hết khả năng, mở ra Thiên Nhãn, ngóng nhìn về phía tận cùng hư vô đó.
Hắn nhìn thấy những con sóng lăn tăn to lớn, đó là loại gợn sóng nào đó, càng là thời gian pháp tắt, trường tồn trong hư không.
Hơn nữa, theo đôi mắt ngày càng sáng lên như mặt trời nhỏ, hắn lại nhìn rõ một số cảnh vật.
Ở nơi tận cùng hư không vô định, có một thế giới đầy màu sắc, rất mơ hồ, cũng rất thần bí, nhìn không rõ, nhưng nó thật sự tồn tại.
Con sông này chính là đi thông tới nơi đó!
Nối liền với bờ bên kia, đó là nơi như thế nào?
Gợn sóng thời gian cũng là từ nơi đó phát ra, trên con đường này, tổng cộng có mấy cái, kiêng cố bất động.
"Đó là…"
Khi con ngươi của Thạch Hạo sáng rực đến cực điểm, hắn đã nhìn thấy chân tướng!
Đó là một mảnh thế giới nhuốm máu, mang theo huyết quang, đang phát sinh đại chiến kịch liệt, có ánh sáng Tiên đạo bốc lên, có phép tắt bất hủ đan xen!
Bất quá, mọi thứ đều bị ngưng kết!
Thạch Hạo nhìn thấy được thủ phạm là một cái đại chung, ở biên giới cổ giới đầy màu sắc đó. Nó nằm ngang ở đó, vô cùng to lớn, trán áp thập phương càn khôn, trên thân chuông tràn đầy vết tích.
Mọi thứ đều đã rõ, những gợn sóng ven đường đi cũng là do nó phát ra, cấm cố mọi thứ, khiến thời gian tựa hồ như đứng yên lại.
Đại chiến tuyệt thế, liên quan đến tầng thứ cao đến không thể tưởng tượng, không biết có bao nhiêu chủng tộc và sinh linh tham chiến.
Thân chuông đó vô cùng to lớn, trấn áp một giới, sóng chuông hóa thành gợn sóng, cuốn qua hồng hoang thiên vũ, đều xuyên qua tới bên này, mà đại thế giới rực rỡ này cũng bị ngưng kết lại.
Có những trận đánh khốc liệt, có đại chiến khủng bố. Nhưng đều rơi vào trong tĩnh mịch chết chóc.
"Có chữ!"
Thạch Hạo nhìn thấy trên thân chuông, có vô thượng phù văn, những văn tự đó không thuộc về thời đại này, nhưng đại đạo tương đồng, đại chung đó vẫn đang thả ra pháp tắt, có thể suy đoán ra ý nghĩa.
"Vô Thủy!"
Thạch Hạo cau mày, đồng thời trong lòng chấn động, có các loại nghi hoặc, gợn sóng đó hàm chứa áo nghĩa đạo tắc, không ngờ lại có hoa văn như vậy.
Ngày xưa có Vô Chung Tiên Vương.
Vậy Vô Thủy rốt cuộc lại là chuyện gì?
Hai mắt hắn tập trung nhìn về phía trước, đồng tử như sắp nứt ra, muốn nhìn thấu và rõ ràng hơn thế giới đó, nhưng lại quá xa xôi, giống như không thuộc về thời đại này, không thể phân biệt rõ ràng.
Hai mắt hắn nhìn theo con sông đó, dọc theo chuyển động của nó, dường như nhìn thấy nơi cuối của con sông này, có một vị bạch y nữ tử, đơn đọc ngồi bên cạnh bờ sông, váy áo trắng như tuyết tung bay.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, lại có gì cũng không có nữa.
Thạch Hạo lắc đầu mạnh, khóe mắt rỉ máu, quá miễn cưỡng bản thân rồi nên hắn không cách nào chịu đựng nổi, nhìn không thấu được nữa.
Hắn muốn tiếp tục đi tới, đi dọc theo con sông. Tuy nhiên, bản thân lại chịu không nổi, hắn cảm thấy nếu tiếp tục đi nữa, bản thân sẽ bị biến mất, bị hủy diệt.
"Bên đó phát sinh chuyện gì, có cái gì?" Thạch Hạo tự hỏi, lau đi vết máu trên mắt.
Hắn có chút hoài nghi, những gì đã thấy có phải là thật không?
Đó chỉ là lạc ấn, hay là cảnh tượng chân thật?
Thời gian dừng chân ở đây quá lâu, Thạch Hạo thừa nhận không nổi nữa, hắn không thể không bắt đầu lui về dọc theo đường cũ.
Con đường này quá gian khổ, thân thể và xương cốt của hắn vang lên tiếng cót két không ngừng, quả thực bị áp bức tới muốn nổ tung.
Đã có Bất Diệt Kinh gia trì lên thân thể mà vẫn có kết quả này!
Cuối cùng, Thạch Hạo lui về, rời khỏi đạo môn đó, quay về trong thế giới quen thuộc nơi tổ Côn Bằng này.
Bùm một tiếng hắn ngã xuống bên cạnh bờ sông, thở hổn hển, không ngờ lại hư thoát rồi, ở nơi này tiêu hao toàn thân khí lực của hắn, pháp lực cũng gần như khô cạn.
Nghỉ ngơi rất lâu, Thạch Hạo mới ngồi dậy, ngưng trọng nhìn đạo môn đó, quá đáng tiếc mà, thực lực hiện tại của hắn vẫn chưa đủ, không thể nào kiên trì thêm được nữa.
"Dòng sông rất dài, đầu nguồn của nó quá quỷ dị!" Thạch Hạo lẩm bẩm, trong lòng có loại cảm giác kinh hãi.
"Có thể thỉnh giáo ai đây?" Hắn cau mày suy nghĩ, ở nơi hạ giới này, ngươi hắn có thể thỉnh giáo cũng không nhiều.
Chủ Cấm Khu sao? Nếu đi tới đó, khẳng định sẽ dục tử dục sinh, tao ngộ đại kiếp. Đi nhất định là phải đi, nhưng gần đây Thạch Hạo không dự định đi chịu khổ nữa, hắn mới quay lại đó cách đây chưa lâu.
"Đi Hư Thần Giới!" Hắn quyết định hỏi Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia.
Càng tiếp xúc, hắn càng cảm giác hai người đó rất thần bí, vạn nhất bọn họ có thể nhớ lại một số chuyện cũ, từ trong ma hóa tuyệt đối thanh tỉnh trở lại, khẳng định sẽ phun ra một số đại bí mật.
"Ân?" Thạch Hạo kinh ngạc, ở gần con sông này, hắn không thể nào tiến vào Hư Thần Giới.
Nơi này không thuộc về Bát vực hạ giới sao? Thạch Hạo thần sắc nghiêm túc, quay đầu nhìn về đạo môn đó.
Đạo môn nằm cạnh tổ Côn Bằng, là do tổ Côn Bằng ở đây, mới có con sông này, hay là nói ngược lại, là bởi vì đạo môn đó mà Côn Bằng mới làm tổ ở nơi này?
Thạch Hạo quyết định li khai, không còn trì hoãn thêm nữa.
Thẳng tới khi nhìn thấy Bắc Hải màu đen, hắn phát hiện lần nữa có thể tiến vào Hư Thần Giới, khu vực tổ Côn Bằng đó quả nhiên không bình thường.
Muốn tiến vào Hư Thần Giới, cần phải đảm bảo nhục thân an toàn, không ai đến quấy phá.
Thạch Hạo không ở bên ngoài mạo hiểm, mà lựa chọn quay về Thạch thôn. Chứ nếu không, ở trong biển nguyên thần xuất khiếu, trời mới biết sẽ phát sinh cái gì.
Thạch thôn vẫn như trước, giống như thế ngoại đào viên.
Nơi xa, trong vùng núi, một đám trẻ con đang tập võ, đang tu hành, vô cùng nghiêm túc, đám hài tử tới từ Biên Hoang lại vô cùng khắc khổ, kích thích cho đám trẻ trong thôn không dám lười biếng.
Khi nhìn thấy nụ cười giả tạo của Hoàng Kim sư tử, cố gắng tạo ra vẻ tốt nhất, Thạch Hạo phản ứng bình thản, cảm thấy tên gia hỏa này khẳng định không có chút ý tốt.
"Ta cảm thấy, ta cũng có thể tu luyện bảo thuật Chân Hoàng!" Quả nhiên, đầu sư tử này không có việc gì sẽ tuyệt không ra vẻ nịnh bợ như vậy.
"Ngươi bắt được Ngũ Sắc Tước rồi sao, chính là cái tên tiểu gia hỏa lưu lại phân chim trên mũi người đó." Thạch Hạo bất hảo hỏi loại vấn đề này cũng thôi đi, còn đặc biệt nói nhấn mạnh thêm một câu, thật sự khiến cho Hoàng Kim sư tử tức giận tới nổ phổi, suýt tí nữa phát cuồng tại chỗ, tức tới nổi nhảy dựng lên.
Thời khắc này, cái gì Chân Hoàng bảo thuật, nó chuyển thân chạy đi, không thèm để ý tới tên khốn Thạch Hạo nữa.
Đồng thời, trong lòng nó tràn đầy oán niệm, một mực muốn bắt con Ngũ Sắc Tước đó. Nó phẫn nộ gầm nhẹ, xông vào trong Đại Hoang, lại đi tìm kiếm Ngũ Sắc tước.
Thạch Hạo tiến vào trong Hư Thần Giới, Xích Long Cát Cổ cũng ngoan ngoãn theo vào.
Bởi vì, lần trải nghiệm trước đó quá quỷ dị, cũng rất thần kỳ, không ngờ lại nhìn thấy nơi sâu nhất bên trong Hư Thần Giới, ẩn tàng bảo thuật Chân Hoàng.
Nó cảm thấy, vị sư phụ tiện nghi của bản thân này quá nửa lại muốn đi khiêu chiến rồi, không biết hôm nay có thể mang ra cái gì.
Rõ ràng là nó nghĩ quá nhiều rồi, Thạch Hạo chỉ muốn đi gặp hai lão gia hỏa đó, tìm hiểu một số chuyện.
"Bên cạnh tổ Côn Bằng, trong đạo môn đó có một thế giới bị ngưng kết?"
Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết là do đã quên mất, hay là hoàn toàn không biết gì, dù sao hiện giờ cũng không hỏi ra được kết quả gì.
"Ân?"
Đột nhiên, Điểu Gia sắc mặt khẽ biến nói: "Lại đến rồi!"
Tinh Bích Đại Gia cũng như vậy, thần sắc khác thường.
"Cái gì lại đến rồi?" Thạch Hạo hỏi
"Thượng giới có người xuống đây, đang đánh vào đại môn của Hư Thần Giới, muốn đi xuống đây." Điểu Gia không hề giấu giếm.
Điều này khiến Thạch Hạo ngạc nhiên, nhưng cũng không hề giật mình nói:" Thế thì thả bọn chúng xuống đây đi."
"Ta sợ Hư Thần Giới phát sinh đại loạn, ngăn không được bọn chúng." Tinh Bích Đại Gia vừa nói ra lời này liền khiến cho Thạch Hạo khiếp sợ.
"Vì sao?"
Bọn chúng đến từ Tiên vực!"
"Cái gì, đi, đi xem xem!" Thạch Hạo sau khi nghe được nhất thời cảm thấy hứng thú.