Từ xưa đến nay, kẻ muốn vọng tưởng lập lên Thiên Đình đều chết, không có một ai có được kết cục tốt.
Điều này căn bản không hề có chút nào ngoài ý muốn, thậm chí có người sắp phá vỡ Vương cảnh, nhìn thấy tia sáng thành Đế, nhưng cuối cùng vẫn là một cái kết cục thê lương.
Nếu như chỉ xảy ra trong một thế hệ thì cũng thôi đi, mà là mấy thế hệ đều như vậy. Mấy cái Thiên Đình đều lần lượt sụp đổ, dẫn đến tai họa cho chủng tộc của mình, gần như toàn diệt!
"Đồ Phu (Đồ tể), thân ở Giới Hải, đây là một vị cao thủ cái thế, trong Giới Hải cũng được coi như là một vị vô thượng cự đầu, tổ tiên của y từng cùng những người khác hoàn thiện phương pháp tu hành của Tiên vực." Bàn Vương thuật lại.
Tổ tiên của Đồ Phu quả thật là công tham tạo hóa, cùng mấy vị lão Tiên Vương có thực lực nghịch thiên, đều dám giết tới bên kia Giới Hải, dám đánh rớt một cái Tiếp Dẫn Cổ Điện.
Thế nhưng tới cuối cùng mấy vị lão Tiên Vương đó đều chết đi, Thiên Đình mà bọn họ cùng sáng lập đều sụp đổ.
Cuối cùng, mấy tộc đó chỉ còn lại Đồ Phu và một hai người khác đang trốn tránh kiếp nạn, còn lại toàn bộ đều đã vẫn lạc, huyết mạch tận diệt.
"Tê!"
Thạch Hạo hít vào một ngụm khí lạnh, cái này thật đúng là tà môn.
Chuyện này hắn đã từng nghe tới, vào năm mươi vạn năm trước, nữ tử có đôi cánh chim hoàng kim trên đỉnh Thế Giới Thụ kia từng đề cập qua với hắn, bảo hắn không nên tùy tiện lập ra Thiên đình.
"Đến cùng là do cái gì gây nên?"
Thạch Hạo suy đoán không ra, liền nhìn về phía Bàn Vương xin thỉnh giáo.
Dù sao, Bàn Vương cũng là một vị Tiên Vương đã tồn tại qua biết bao nhiêu kỷ nguyên, những gì Bàn Vương biết được khẳng định sẽ nhiều hơn Thạch Hạo nhiều.
"Không biết, tình huống quá phức tạp, có đủ tin đồn . . ." Bàn Vương lắc đầu, nhưng vẫn nói ra một vài tin đồn.
Có Tiên Vương cổ đại nói, Thiên Đình có thể đã bị nguyền rủa . Vào thời đại Đế Lạc từng phát sinh ra một số đại sự kiện, nên không cho phép nó tái hiện nữa.
Cũng có người nói, hắc ám và điều bất tường, trời sinh đối lập với Thiên Đình, một khi có người lập ra Thiên Đình, liền sẽ tìm tới hủy diệt hết toàn bộ.
Còn có người nói, Thiên Đình có lẽ từng tồn tại, từng vô cùng cường thịnh, mạnh đến cực điểm, đáng tiếc đã hao hết khí vận vào thời đại Đế Lạc, từng đó chỉ còn lại tai ách. Vì vậy, người đời sau ai dám lập Thiên Đình, thì chẳng khác nào đang trả lại đại khí vận.
Có quá nhiều tin đồn khác nhau, nhưng tất cả đều rất mơ hồ.
Thạch Hạo nhíu mày, hắn có chút không tin cho lắm.
"Loại việc này thật sự khó nói chuẩn xác lắm, tóm lại ngươi đừng nên tùy tiện lập nên là được, trách cho rước họa vào ngươi." Bàn Vương nhắc nhở nói. Nếu ở hạ giới thì cũng thôi đi, dù sao còn không dính tới tầng thứ Tiên Đạo cao hơn.
Nhưng ở Tiên Vực thì bất đồng. Trên thực tế, rất nhiều gia tộc cổ lão đều đỏ mắt, ai mà không muốn lấy tên Thiên Đình, nhưng nếu lập ra, nhất định sẽ có ảnh hưởng to lớn.
Cho nên, không ai dám cả?
"Còn có một cách nói khác, trên bờ nơi thế giới bờ đê không phải có một dấu chân nhàn nhạt sao, có người suy đoán, đây là do sinh linh ở thời đại Đế Lạc có liên quan đến Thiên Đình lưu lại."
Cũng chính bởi vì hai dấu chân đó, khiến cho một đời lại một đời Tiên Vương, tre già măng mọc, truy tìm theo nó, tiến vào Giới Hải, muốn bước lên vùng đất chung cực.
"Xuyên qua khu vực hắc ám, nơi tận cùng đó có bí mật chung cực a." Bàn Vương than thở.
Mặt Thạch Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả bí mật về Thiên Đình cũng chỉ tới nơi tận cùng của Giới Hải sao?
Vùng đất hắc ám, Tiếp Dẫn Cổ Điện, Thiên Đình . . ., không ngờ đều có cùng một mục tiêu!
"Hãy xây dựng thần miếu đi, sinh linh các tộc ở thế gian sẽ quanh năm tụng danh tự của chúng ta, có thể khiến nguyên thần của Tiên Vương càng ngày càng kiên bố bất hủ!" Bàn Vương nói.
Dưới Tiên Vương, tượng đá của hắn được cung phụng bên trong thần miếu, những gì đạt được cũng chỉ là lực lượng tín ngưỡng, nhưng Tiên Vương lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, có thể củng cố nguyên thần.
“Còn có cách này sao?” Thạch Hạo kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn cho rằng, xây dựng miếu thờ ở khắp thiên hạ, được vạn tộc cầu chúc, chỉ là đạt được nguyện lực, được tín ngưỡng, có thể tạo dựng ra thần thể.
Hiện tại xem ra, vẫn còn có bí mật khác.
Thường xuyên ngâm tụng danh tự của một người, tương đương với việc gia trì nguyên thần của người đó, có thể khiến nguyên thần ngày càng cường đại, nguyên thần vạn kiếp bất hoại.
Thạch Hạo cẩn thận lý giải một phen, sau đó lại tự mình đi kiểm nghiệm. Hắn vừa từ Dị vực giết về, không ít sinh linh các tộc đều đang ngâm tụng tên hắn.
“Um, có chút lợi ích.”
Hắn cảm thấy đối với bản thân mà nói, ý nghĩa cũng không phải sâu xa như thế, bởi vì điều này không phải rất phù hợp với con đường của hắn. Hắn lấy thân làm chủng, ý nghĩa bản chất của việc này chính là không nhờ vào thiên địa ngoại vật, mà tự mình tìm đạo của mình.
Được lực lượng chúng sinh uẫn dưỡng nguyên thần, làm sao lại bằng được với lực lượng mà bản thân tu hành có được?
Giống như nhìn ra được sự ngờ vực của hắn, Bàn Vương liền giải thích nói. “Đây chẳng qua chỉ là phụ trợ mà thôi, Tiên Vương không thể nào ký thác toàn bộ hy vọng vào những thứ này, cũng đều dựa vào bản thân mình tu luyện, thế nhưng, có phụ trợ chung quy vẫn có chỗ tốt nhất định.”
“Cái thế giới này rất là công bằng, Tiên Vương phải bỏ ra cái gì để đổi lấy?” Thạch Hạo hỏi.
“Bảo vệ những người này.” Bàn Vương giải thích.
Nếu như có người thường xuyên ngâm tụng tên mình, nếu đủ thành kính, Tiên Vương có lẽ sẽ có cảm ứng, đặc biệt là những người thành kính trong số đó, nhất định sẽ được che chở.
"Thậm chí, có Tiên Vương khắc xuống tên thật của mình nói với thế nhân rằng. Người nào thành kính gọi tên y, vào thời khắc sống chết, y sẽ giáng xuống một cái pháp thân cứu giúp.”
Bàn Vương kể ra một chuyện như thế.
Cái gọi là tên thật, là danh tự ẩn chứa chú ngữ, kêu gọi tên thật thì chẳng khác nào là đang ngâm tụng một đoạn chú ngữ, trong cõi u minh nào đó có thể chúc phúc và câu thông với Tiên Vương.
Khi nguyên thần Tiên Vương đươc uẫn dưỡng, lưu lại nguyện lực khổng lồ sẽ sản sinh ra cảm ứng, có thể vì người đó mà giáng xuống một đạo pháp thân.
Đương nhiên, muốn ngậm tụng tên thật cũng phải trả giá, không phải gia tộc cường đại bình thường không dám dễ dàng ngâm tụng tên thật của Tiên Vương, bởi vì sau đó còn phải hiến tế.
Hiến thế, hoặc là dâng lên bảo vật hiếm thấy, ví như Tiên Kim, Thế Giới Thạch . . . Hoặc là kêu gọi càng nhiều tộc quần cung phụng thần tượng của vị Tiên Vương đó.
Thạch Hạo giật mình, hắn nghĩ tới Dị vực, tên thật của đám Bất Hủ Vương đó, không thể tùy tiện gọi tên, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Hai giới, hoặc có lẽ có chút khác biệt, nhưng liên quan đến việc ngâm tụng tên thật, trên cơ bản lại giống hệt nhau.
“Ta nếu như lập ra thần miếu, nhưng không cần dùng nó uẫn dưỡng nguyên thần, chỉ là tích tụ nguyện lực tạo thành pháp thể, để khi hắn không có mặt có thể trấn thủ nguyên thần, cũng có thể cung phụng cho một số thần tướng, để bọn họ cùng hưởng tạo hóa.” Thạch Hạo noi.
Bàn Vương biến sắc, lại một lần nữa khuyên bảo hắn, Thiên Đình không thể lập được.
Hai người nói chuyện với nhau rất nhiều, Bàn Vương nghiêm túc chỉ điểm, nói cho hắn biết rất nhiều điều sau khi trở thành Tiên Vương , có thể giúp hắn khỏi phải đi rất nhiều đường quanh co.
Sau đó Thạch Hạo cáo biệt Bàn Vương, đi gặp cố nhân.
"Thạch Hạo!"
Thái Âm Thỏ Ngọc oa oa nhảy nhót kêu to, giương nanh múa vuốt đánh tới, năm mươi vạn năm qua đi, nàng không ngờ vẫn còn là một tiểu nha đầu, vẫn dáng vẻ mười mấy tuổi như cũ, giống như vĩnh viễn cũng chưa trưởng thành.
Thân thể nàng mềm mại thon dài, tóc dài màu bạc xõa dài đến thắt lưng, quang hoa xán lạn, một đôi mắt rất to, xích hồng như san hô, mỹ lệ và rất có linh khí.
Những người khác đều vô thức giật mình, bởi vì bây giờ Thạch Hạo đã giết ra uy danh hiển hách, mặc dù vẫn là hắn năm đó, nhưng có một số người trong lòng có không ít cố kỵ, không dám tùy ý như lúc trước nữa.
Dù sao, Thạch Hạo đã là Tiên Vương, có địa vị ngang với cự đầu cường đại nhất Tiên vực, có thể tru sát Tiên Vương, các tộc đều không thể làm gì hắn.
Thế nhưng Thái Âm Thỏ Ngọc lại không quan tâm đến những chuyện đó, nàng vẫn giương nanh múa vuốt, gào thét lao đến, khuôn mặt nhỏ mỹ lệ hơi nhăn lại, thở phì phò míu máo nói: "Ngươi một hơi biến mất năm mươi vạn năm, ngươi có biết hay không, chúng ta đau lòng như thế nào, khi không chảy nhiều nước mắt như vậy!"
Thạch Hạo nghe vậy, dù cho thân là Tiên Vương, tâm như sắt đá, cũng vẫn cảm thấy buồn vô cớ, năm mươi vạn năm a, hắn đã bỏ qua rất nhiều thời đại, rất nhiều người đều đã già đi.
Đồng thời, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, dùng sức vuốt vuốt mái tóc dài sáng như tuyết của Thái Âm Thỏ Ngọc, quả thật như muốn kết thành một cái tổ chim trên đó.
"A, ta liều mạng với ngươi!"
Thái Âm Thỏ Ngọc kêu la, ra sức giãy dụa, Kỳ Lân trắng như tuyết vẫn luôn ở bên cạnh nàng cũng rụt cổ lại, đây chính là hậu đại của Thập Hung a, chính là tiểu gia hỏa ngày xưa được nàng ôm vào trong ngực, hiện tại sớm đã trưởng thành rồi.
Những người khác đều nhìn đến trợn tròn mắt, ai lại dám đùa giỡn với Tiên Vương như vậy?
“Đừng quậy nữa, lát nữa mời ngươi ăn từng miếng thịt lớn, uống từng chén rượu to!” Thạch Hạo cười ha hả nói.
Năm xưa, con thỏ này cứ luôn miệng nói rằng bản thân ăn chay không ăn mặn, nhưng mỗi lần đều ăn từng ngụm lớn, uống từng vạy to của Thạch Hạo, hơn nữa mỗi lần đều uống say khướt.
“Đáng tiếc, Tào Vũ Sinh không có ở đây.” Thái Âm Thỏ Ngọc đột nhiên khóc lên.
Bởi vì, ngày xưa ba người bọn họ thường hay đi cùng, ăn to nói lớn.
“Ta tin, Tào mập vãn còn sống, Ta sẽ đi dẫn tên mập đó vào Tiên vực.” Thạch Hạo nói.
Năm xưa, Táng Địa không ngờ lại sụp đổ, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn, người nào mà lại dám giết vào Táng Khu?
Ngày đó, có một cái hồ lô vàng óng, từ trên trời giáng xuống, phun trào ánh sáng hỗn độn, đánh sụp cả vùng ngoại vi Táng Khu!
“Thật sao, tên mập đó vẫn còn sống sao?!” Ánh mắt Thái Âm Thỏ Ngọc trợn to, sau đó cao hứng nói. “Thật tốt quá, mau đi tìm tên mập đó kéo vào Tiên vực đi!”
Thập Quan Vương tới, Trích Tiên tới, Đại Tu Đà cũng tới. . .
Những người này lại gặp nhau, đều cảm khái ngàn vạn lần, năm đó người cùng thế hệ tranh bá, tranh đoạt xem ai đệ nhất nhân trong cùng một thế hệ, hiện tại sau khi chia cách năm mươi vạn năm, trong lúc vô tình sự chênh lệch giữa họ càng lúc càng lớn.
"Ngươi có thể còn sống là tốt rồi, năm đó chúng ta nghe được tin này, đều cảm thấy rất khó chịu, tiếc hận cho ngươi. . ." Yêu Nguyệt công chúa nói.
Có Thái Âm Thỏ Ngọc đùa giỡn trước, những người khác cũng đều trở nên thoải mái, không còn đến mức cảm thấy bó tay bó chân, cũng dần dần buông lỏng.
Thạch Hạo phân phó người xưa của Thiên Đình chuẩn bị tiệc rượu, chiêu đãi những bằng hữu cũ xưa kia, đây là một lần tụ hội rất náo nhiệt.
Chủ nhân của Ngũ Linh Chiến Xa Tề Hoành, Thác Cổ Ngự Long, Vệ Gia Tứ Hoàngchỉ còn sót lại một người, Tiểu Thiên Vương. . . Một đoàn cố nhân đều tới, bao gồm cả Thạch Nghị, cũng đi đến nơi này.
Để Thạch Hạo nhíu mày chính là lại không nhìn thấy Tần Hạo, hơn nữa những người khác cũng đều không biết đệ đệ y đã đi nơi nào, thậm chí còn không rõ sống chết.
"Gia gia!"
Thạch Trung Thiên cũng tới, dẫn theo A Man.
Trên thực tế, Thạch Hạo sớm đã phái người đi mời, thậm chí chuẩn bị tự mình đi mời, chỉ vì có một số cố nhân ở đây, hắn không tiện lập tức rời đi.
Hiện tại, tổ phụ của hắn cũng đã tự mình chạy đến.
Tổ tôn hai người ôm nhau một cái mãnh liệt, cười ha hả không thôi, chỉ là trong mắt đều ẩn chứa lệ nóng.
A Man cũng đang cười, giúp đỡ bọn hắn lau đi khóe mắt ướt át, chính nàng cũng khóc, những năm này thật sự cuộc sống quá không dễ dàng.
Rất nhiều người đều tới, hành lễ với Thạch Trung Thiên.
"Còn sống là tốt rồi!" Trường Cung Diễn thở dài, y cũng xuất hiện, chạm cốc với Thạch Hạo, hai người ra sức ôm chặt nhau một hồi, đều cảm thấy đủ loại tiếc nuối về những ngày tháng xưa kia.
Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh, Đả Thần Thạch . . . tự nhiên là tuyệt không khách khí, giúp Thạch Hạo tiếp đãi chăm sóc tân khách các phương.
Thạch Hạo quan sát bọn họ, Thiên Giác Nghĩ đã trở thành Chân Tiên, Thập Quan Vương cũng như thế. . . Hắn suy nghĩ một lúc, những người này kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Chân Tiên, có thể có người trở thành Tiên Vương không? Cho dù có, đoán chừng cũng không có ai cho bọn họ thời gian a.
Giới Hải, tình huống quá phức tạp, lúc nào cũng có thể sẽ có bá chủ giết ra.
Trên thực tế, năm mươi vạn năm qua đi, đã có rất nhiều lần đại phong bạo xung kích Tiên vực.
"Phải đi chiêu mộ một số cao thủ mới được!" Thạch Hạo suy nghĩ.
Thiên Đình, Thất Thải Tiên Kim Nhân sớm đã đi, tam đại Quỷ Tiên sau đó cũng tiến vào Tiên vực, thậm chí muốn tạo phản, quay ngược lại đối phó những người của Thiên Đình.
Bây giờ, trong tam đại Anh Linh chỉ còn lại một người còn sống, vẫn ở trong lĩnh vực Tiên Đạo.
Thạch Hạo nghĩ đến Biên Hoang Ba Ngàn Châu, nơi đó có một con rồng tên là "Thiên Hạ Đệ Nhị", và một cái hoàng kim đạo nhân, tọa giá của nó là Tiên Kim Ngưu.
Có thể mời được hai đại cao thủ này hay không? Thạch Hạo cân nhắc.
Nơi này là khu vực thống trị của Bàn Vương, nên Thạch Hạo trực tiếp truyền âm dò hỏi Bàn Vương.
Sở dĩ hắn vội vàng như vậy, bởi vì hắn cảm thấy lực lượng Thiên Đình quá bạc nhược, cần phải có cao thủ tọa trấn.
“Hai tên sinh linh đó, năm xưa quả thật rất mạnh, một tên dám tranh bá với Chân Long, một tên lại là Tiên Kim thông linh chân chính, trở thành Vương giả, kiên cố bất hủ, đánh không rớt!” Bàn Vương than thở.
Thế nhưng, Bàn Vương lại nói thêm với Thạch Hạo rằng rất đáng tiếc là nguyên thần của hai người này đều đã xảy ra vấn đề lớn, cơ hồ gần như đã điêu linh rồi.
Chủ cấm khu, đầu lâu thủy tinh, kim sắc cốt chưởng, nhãn cầu nhỏ máu, mấy lão quái vật này cũng cảm thán, rất là đáng tiếc, nếu không, đó là hai sinh linh có dũng lực vô song.
Nếu như nguyên thần còn hoàn hảo, bọn họ cũng sẽ không bị giam ở nơi đó.
“Trừ khi ngươi có thể luyện ra một lò đại dược, hoặc mới còn có cơ hội, thế nhưng lò đan dược này gần như là không thể hoàn thành, linh vật cần thiết quá kinh người.” Bàn Vương lại nói.
Đích xác là vô cùng kinh người, chỉ riêng Trường Sinh Dược cũng cần tới hơn sáu loại. Ngoài ra, còn cần một loại kỳ dược mà thế gian cơ hồ không thể tìm thấy -- Tam Sinh Dược.
Điều này thật quá kinh người, một gốc Trường Sinh Dược cũng đủ khiến cho một người lập địa thành Tiên, luyện loại đại dược này không ngờ lại cần tới hơn sáu cây!
Trường Sinh Dược, Tiên vực cũng có, nếu như chịu bỏ ra cái giá xứng đáng, cũng có thể gom góp được.
Thế nhưng, loại kỳ dược đó --- Tam Sinh Dược thì rất khó nói. Bởi vì, nó cực kỳ hiếm, cũng quá trân quý.
Loại dược này chỉ có thể sinh ra trong Táng Địa, mà từ xưa đến nay, chỉ mới xuất hiện qua một hai cây, hơn nữa còn trở thành truyền thuyết.
Hơn nữa, loại kỳ vật này đối với Táng Sĩ mà nói có sự dụ hoặc chí mạng, bởi vì nó có thể giúp bọn họ tiến hóa thành Táng Vương, vì thế muốn mang loại kỳ vật này ra khỏi Táng Địa, cơ hồ còn khó hơn lên trời!
Gương mặt Thạch Hạo lại lộ ra vẻ cổ quái!
Hắn quyết định, phải đi về Cửu Thiên Thập Địa một chuyến.
Lúc này, Thanh Y cũng tới, bọn họ gặp lại nhau, có quá nhiều lời muốn nói. Trước đây nàng đã từng tiếc nuối, thương tâm rất nhiều năm, hôm nay rốt cuộc lại trùng phùng.
Nàng không muốn rời đi nữa, muốn vĩnh viễn ở lại cùng hắn.
Chỉ là, khi một thiếu nữ đi tới, lại khiến cho Thanh Y cảm thấy mất mát.
Đó chính là Hỏa Linh Nhi, đã rơi vào trong hắc ám, váy dài màu đen, da thịt trắng như tuyết, con ngươi sâu thẳm, mang theo khí chất lạnh lùng và quyến rũ.
Nhiều năm qua đi như vậy, Hỏa Linh Nhi vẫn không hề rời đi, ngay cả Tam Đại Quỷ Tiên và Thất Thải Tiên Kim Nhân đều rời khỏi Thiên Đình, nhưng nàng vẫn luôn ở lại đây.
Theo cách nói của nàng, nàng tin tất cả những Thạch Hạo nói, nàng thật sự đã có một “kiếp trước” như thế.
Ngày xưa, khi hay tin Thạch Hạo bị giết, nàng không ngờ lại rơi lệ, không tự chủ được, không chịu khống chế, có cảm giác rất là bi thương, nước mắt không ngừng rơi xuống, cũng chính là ngày đó, nàng đã quyết định lưu lại.
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn bế quan ở Thiên Đình, không hề ra ngoài.
Trong lòng Thạch Hạo dậy sóng, thế nhưng, việc trước mắt hắn muốn làm nhất là khiến cho Thiên Đình trở nên lớn mạnh hơn, hắn cảm giác được thời gian gấp gáp, đại quyết chiến sớm muộn cũng sẽ đến.
Bản thân hắn thì không gì sợ hãi, nhưng hắn lo lắng cho bằng hữu của mình, nếu như không thể chiếu cố tới, hoặc là không một ai còn sống. Thật sự nếu có một ngày giết đến điên cuồng, bản thân hắn sẽ thành ra như thế nào, tình cảnh ra sao, cũng rất là khó nói.
“Chúng ta đi tới bảo tàng của Tiên Vương!” Thạch Hạo nói.
Một ngày này, hắn dẫn theo mọi người, mời Chủ Cấm Khu, lại mời Bàn Vương, cùng nhau đi tới động phủ Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ để lấy bảo tàng.
Thạch Hạo ngồi trên Kim Mao Hống, xuất lĩnh nhân mã Thiên Đình, quy mô to lớn, kinh động không ít người, tu sĩ các tộc đều lộ ra vẻ mặt khác thường.
Nếu như là lúc trước, đám người này dám xông vào nơi cư ngụ của gia tộc Tiên Vương, nhất định sẽ bị truy sát, nhưng hiện tại các tộc không ai dám lên tiếng.
Ai cũng biết ân oán giữa Hoang và gia tộc tam đại Tiên Vương, hiện tại hắn gần như vô địch, ai dám ngăn cản?
Nguyên do cũng vì Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ khinh người quá đáng, kết quả bản thân lại gặp nạn.
“Bảo tàng quá phong phú a!”
Ngay cả Bàn Vương cũng phải kinh ngạc, trong động phủ của tam đại Tiên Vương các loại thần liệu. . . chồng chất như núi, đều là tích lũy của bọn họ năm tháng dài đằng đẵng, nội tình doạ người.
Một cái gia tộc Tiên Vương đã có thể uy chấn Tiên vực, thống ngự một phương vũ trụ, ba cái như vậy càng không cần phải nói.
"Đáng tiếc a, lúc ấy ở Dị vực thời gian quá gấp gáp, không kịp vơ vét động phủ của Xích Vương!" Thạch Hạo tiếc nuối nói.
Tam đại gia tộc Tiên Vương, không cần nói cái khác, chỉ là Trường Sinh Dược lần lượt cộng lại cũng đã được năm cây!
Về phần thần binh lợi khí kinh văn bí điển các loại, càng là nhiều không kể xiết.
Thạch Hạo lật xem tam đại Tiên Vương Kinh một lần, sau đó liền giao cho mọi người trong Thiên Đình và những bằng hữu cũ kia , mặc cho bọn họ tìm hiểu.
"A, đây là Thế Giới Thạch, có thể luyện thành một cái đại ấn, đủ để đè sập núi sông, đánh nát cả đại vũ trụ!"
"Oa, Ngũ Hành Tiên Kim ài, một khối lớn chừng cái mặt bàn như vậy, luyện thành tiên bảo gì cũng đủ!"
Đám người Thái Âm Thỏ Ngọc, Đả Thần Thạch kinh hỉ.
Tam đại Tiên Vương động phủ bị mở ra, cũng không biết có bao nhiêu cường giả đỏ mắt, bao gồm cả một số Tiên Vương trong cũng đều chấn động trong lòng, nhưng lại không có người nào xuất thủ tranh đoạt.
Uy danh của Hoang là do giết ra mà có!
Nếu ai thèm muốn bảo tàng này, thì trước tiên hãy tự mình cân nhắc, có thể so sánh với cự đầu như Xích Vương kia hay không?
Vô số bảo tàng bị lấy ra, nội tình của tam đại Tiên Vương đặt chung vào một chỗ, khiến Chủ Cấm Khu cũng liên tục sợ hãi thán phục, thu hoạch lần này thật là quá lớn!
Cuối cùng, Thạch Hạo chuẩn bị khởi hành, tiến về Cửu Thiên Thập Địa, muốn đi thăm dò một phen, cũng muốn chấm dứt luôn một số chuyện cũ.
"Táng Địa thật sự đã bị đánh sập sao?" Hắn quyết định, muốn đi tìm hiểu rõ ràng.