Rất nhiều người cũng nhìn lại, bởi vì, vị giáo chủ này cũng không chút nể mặt, âm thanh tuy rằng không lớn, những vẫn có một số người nghe được.
Thạch Hạo ngẩng đầu cũng nhìn về chỗ đó, đó là một vị trung niên, một đầu tóc đen tung bay, nhãn thần sáng rực nhìn qua có chút khí chất bất phàm.
Thạch Hạo có chút ấn tượng với gã, là giáo chủ của Ngọc Hoa giáo, mới vừa rồi biểu hiện rất tốt, muốn thông gia với Thạch tộc.
Cũng chính là do gã bắt đầu, phía sau có một số đạo thống liền ăn theo, dẫn tới bầu không khí lúc đó rất náo nhiệt, rất nhiều người cũng cười nói muốn cùng Thạch tộc thông gia.
Ở bên cạnh vị trung niên nhân này, có một vị thiếu nữ áo xanh, thanh lệ thoát tục, đích thực vô cùng xinh đẹp, Thạch Hạo còn nhớ rõ, nàng gọi là Lục Trúc, khí chất cũng xem như xuất chúng.
“Đi thôi, hài tử. Hắc hắc, lúc trước còn có chút lo lắng, sợ hắn điên cuồng tìm chúng ta gây phiền phứt, hiện tại không còn lo lắng nữa rồi.” Giáo chủ Ngọc Hoa giáo nói.
Thanh âm của gã vẫn không hề lớn, nhưng vẫn có thể khiến một số người nghe được. Tuy không xúi giục sau lưng ai, nhưng một nhà Thạch Hạo vẫn có thể nghe hiểu được rõ ràng.
Thạch Hạo hiểu rõ, người này mang theo địch ý.
Sự thật rằng, nếu không phải lo lắng Thạch Hạo, sợ hắn ra tay, rất nhiều đạo thống cũng sẽ không tới Bất Lão Sơn.
Từ đó có thế nói rõ, chính là đám người này đã từng cùng Thạch Hạo xung đột qua, hoặc là ở Linh giới phục kích hắn, hoặc là trong hiện thực đã từng chống đối hắn, cho nên mới tới bồi tội.
Hiện tại, phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, tâm tư của bọn họ rõ ràng đã thay đổi.
Tựa như giáo chủ Ngọc Hoa giáo, không lâu trước đây còn từng trong đại điện Tần tộc không ngừng cười nói, vô cùng ôn hoà, cười nói với Thạch Tử Lăng và Tần Di Ninh, đề nghị kết thông gia.
Kết quả, hiện tại gã trực tiếp trở mặt, bởi vì Thạch Hạo bị phế, làm gã nghĩ tới trước đây không lâu còn hớn hở cười nói, muốn cùng Thạch tộc làm thông gia, khiến gã vô cùng khó chịu.
Gã cảm thấy lòng tự trọng của mình bị hao tổn, đường đường là giáo chủ một giáo lại muốn gả con gái đi để hoá giải nguy cơ, hiện tại nghĩ tới, trong lòng vô cùng không thoải mái.
“Haha, thật sự là một kết cục ngoài dự liệu a. đúng là ý trời.” Có người cười nói, không có che giấu gì cả, sau đó nghênh ngang rời đi.
“Chúng ta đi.” Giáo chủ Ngọc Hoa giáo cũng cười lạnh nói, dẫn theo nữ nhi Lục Trúc, cởi lên bảo cụ, xông lên trời cao.
Lúc này, nơi này trở thành một mảng nháo nhào, Hoang bị phế, sẽ trở thành một phàm nhân, đây là một sự kiện động trời, tự nhiên sẽ khiến nơi đây không thể nào yên ắng được.
Có người cảm thấy đồng tình, đối với tao ngọ của thiên tài Thạch Hạo cảm thấy hối tiếc.
Có người cười lạnh, hả hê trên nỗi đau của người khác, chính là những đạo thống đã từng đối lập với Thạch Hạo, bọn họ rất vui mừng khi nhìn thấy một màn này.
Có người thờ ơ, chuyện không liên quan đến mình, chỉ là im lặng quan sát mà thôi.
“Đi thôi, một tên phế vật có gì để xem chứ.”
Còn có người vô cùng cay nghiệt, liền trực tiếp nói như thế. Trước mặt cả nhà Thạch Hạo, trực tiếp nói ra những lời khó nghe và chói tai như vậy.
“Nên nói ít một chút đi, người ta đã như vậy rồi, thiên tư ngút trời đó, kết quả một thân đạo hạnh bị chém mất, rất đáng thương a.” Một vị nữ tư nói
Bất quá, đây không phải là đồng tình, bởi vì thị mang theo ý cười, rất khinh mạn, đây tuyệt đối là trào phúng, mang theo ác ý.
“Ồ, ta cảm thấy, còn có một số đồ vật chưa mang đi, để quên ở Tần tộc rồi.” Chính vào lúc này, một nhân vật cấp trưởng lão nói. Mục quang loé lên, nhìn về phía một nhà Thạch Hạo.
Lúc này, Tần Di Ninh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt lưng tròng, tao ngộ của trưởng tử quá thê thảm, khiến bà vô cùng khó chịu, mà đám người này còn bỏ đá xuống giếng, chế nhạo như vậy, càng khiến tâm tình của bà thêm bất hảo.
“Đạo huynh, ngươi bỏ quên gì ở Tần tộc vậy?” Có người hiểu ý, cười nhẹ phối hợp hỏi.
“Một số thần liệu trân quý, để quên trong đại điện của Tần tộc.” Người đó nói.
Hiển nhiên, y đang nói đến đống lễ vật trân quý đã tặng đi kia, có một số đạo thống tới Tần tộc, là muốn xoa dịu mối quan hệ với hoang, tự nhiên sẽ dâng lên hậu lễ.
Y nói như vậy, toàn bộ mọi người đều hiểu rõ, y muốn đòi lại đống thiên tài địa bảo đó.
“Ta nghĩ ra rồi, ta cũng có đồ vật để quên ở đây.”
“Không sai, rời đi vội quá, có một số đồ vật cũng quên mang theo.”
….
Một đám người liên tục nói, muốn đòi lại đống lễ vật trân quý đó, có thể nói là trở mặt rất nhanh a.
“Không sai, chúng ta cũng để quên một số đồ vật.” Giáo chủ Ngọc Hoa giáo vốn đã dẫn theo nữ nhi xông lên trời cao rời đi, cũng quay đầu nhìn lại nói.
Hừ!
Chính vào lúc này, Tần Trường Sinh lần nữa ra mặt, đi ra sơn môn hừ lạnh một tiếng.
Nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh, không còn ồn ào như trước.
Một số người kiêng kỵ, cho dù biết Thạch Hạo đã bị phế, cũng không dám cường công Bất Lão Sơn, vừa rồi rất nhiều người cũng là nói miệng mà thôi.
Lúc này, Tần Trường Sinh tức giận, tỏ vẻ bất mãn, bọn họ cũng không dám không quan tâm, rất nhiều người trong lòng liền bồn chồn.
“Không trả lại bọn ta cũng không sao, cứ tặng cho tên tử đệ phế vật của Thạch tộc đi.” Có người nói, rất là đáng hận, thời khắc này còn tranh hơn thua miệng lưỡi.
Đương nhiên, lúc này đả kích Thạch Hạo cũng coi như xả giận cho bản thân, không ít người lần lượt bay lên chuẩn bị rời khỏi.
“Tàn Tiên nói qua, ta còn có một tháng thời gian mới bị phế bỏ, các ngươi quên rồi sao?” Chính vào lúc này, Thạch Hạo mở miệng nói, thanh âm lạnh lẽo, băng hàn vô cùng. Mục quang như điện quét về phía đám người đó.
“Ngươi… sống không được lâu đâu. Chí tôn của Tiên Điện nói, Ba Ngàn châu có quy tắc, không cho phép ngươi làm loạn!” Có người nói.
Nhưng mà, càng nhiều người sắc mặt đại biến, trong lòng chột dạ bất an. Bởi vì bọn họ đúng thật đã quên mất, Hoang còn có thể tung hoàng một tháng nữa.
“Ầm!”
Lúc này, Thạch Hạo rất trực tiếp, duỗi tay phải ra, ầm một tiếng, bắn ra một cổ cuồng phong kịch liệt, dị tượng kinh khủng, phảng phất huỷ đi một mảng tinh vực.
“A…”
Người vừa rồi lên tiếng liền hét thảm, bị Thạch Hạo đánh trúng, một mảng lưu quang lướt qua, thân thể y nổ tung, hoá thành một đoàn huyết vụ, mất mạng đương trường.
“Ngươi… Không được làm loạn!” Có người sợ hãi tới tận linh hồn nói mớ.
AI cũng không ngờ tới, đã tới bước này rồi. Hoang còn hung tàn như vậy, còn dám ra tay như thế.
“Ngươi, còn có người, còn có các ngươi…“ Thạch Hạo dùng tay chỉ từng người nói: “Hạn các ngươi trong vòng ba ngày liền dâng lên hậu lẽ gấp mười lần trước đây, nếu các người còn không rõ, ta sẽ đăng môn bái phỏng! Không muốn bị giết tới máu chảy thành sông, không chút manh giáp, thì làm theo lời ta nói!”
Thạch Hạo rất lạnh lùng, nhấc tay chỉ về phía đám người không lâu trước đó còn hả hê trước nỗi đau của người khác, tiến hành trấn áp.
Đám người này sắc mặt cứng đờ, hắn chưa bị phế bỏ, phải một tháng sau mới bị?
Rất nhiều người chảy ra mồ hôi lạnh, từng cái đầu đều dại đi, bởi vì vừa rồi bọn họ quả thật là quá sơ suất rồi, cho rằng Hoang lúc này đã bị phế bỏ.
Một ít người, âm thầm chửi bới, hận bản thân vì sao lại thối mồm, nói ra những lời vừa rồi.
Nhưng những người chưa từng mở miệng, cũng không có bị Thạch Hạo chỉ qua.
Giáo chủ Ngọc Hoa giáo sắc mặt hồi hận không thôi, vô cùng bất cam, bởi vì gã cũng bị Thạch Hạo yêu cầu dâng lên một phần hậu lễ càng kinh người hơn.
Cuối cùng, mọi người đều từ từ tản đi.
Bọn họ tâm tình bất đồng, có một số người mang theo ão não và phẫn nộ, còn có người âm thầm cười lớn.
Nơi đây, tất cả đều hạ màn.
Nhưng mà, tin tức đã truyền ra rồi, giống như một trận cuồng phong, quét ngang qua Ba Ngàn châu.
Tin tức Hoang bị phế giống như mọc thêm cánh, ai ai cũng biết, rất nhiều đại giáo của Ba Ngàn châu đều nghe được.