"Thơm quá a, ta chảy cả nước bọt này!" Thiên Giác Nghĩ ngửi ngửi, tán thưởng không ngớt, hô tay nghề của Thạch Hạo là tuyệt nhất, nướng đồ ăn như vậy mới đúng cách nhất.
Những người khác nghe xong, thật sự muốn ngất, hiển nhiên nó cùng Thạch Hạo đã làm chuyện này rất nhiều lần, thường đi cùng một chỗ, đàm luận đến những chuyện này đều rất "chuyên nghiệp".
Chỉ là, bên trong Đồng Điện, một đám người đều sắp tức giận đến tím ruột tím gan, có thể nhẫn nhưng không thể nhục, bọn hắn thật coi họ trở thành thịt trên thớt sao?
"Tiểu bối, ngươi khinh người quá đáng!" Một vị giáo chủ quát, tức sùi bọt mép, ở bên trong chỉ chỏ nói.
"Ta chính là khi dễ ngươi, làm sao, không phục thì tới đây, ta nắm tay dạy ngươi làm sao nướng người!" Thạch Hạo liếc xéo hắn, căn bản không hề lo lắng.
Thạch Hạo xem ra, có thể đi cùng một chỗ với Tiên Điện đều không phải là người tốt, đều là địch thủ của hắn, trên thực tế hắn nhìn kỹ, cũng đúng là như thế.
Đám người kia bên trong không có một kẻ nào lương thiện, Thiên Quốc Phó giáo chủ, sinh linh Ma Quỳ Viên, khô lâu Minh Thổ, còn có Kim gia cùng người của Vương gia, đều là tử địch của hắn.
"Tức chết người mà!" Vị lão giả kia giận sôi lên, hận không thể một bàn tay vỗ chết hắn, thế nhưng là thật không dám một mình xông ra ngoài.
Hiện tại người nào không biết, Hoang cường hoành truyền khắp Cửu Thiên Thập Địa, tại Biên Hoang bách chiến bất tử, một thân chiến lực vô song trong cùng thế hệ, bây giờ không có gì ngoài Chí Tôn ra, không ai có thể áp chế.
Mà tại khu vực này, lại áp chế đẳng cấp, nếu chiến đấu cùng giai, phỏng chừng Chí Tôn tới cũng phải hàm oan mà chết.
"Thật là thơm, ai bị nướng chín?" Tào Vũ Sinh nhìn vào trong.
"Nghiệt chướng, các ngươi muốn chết!" nhân vật số hai của Tiên Điện ánh mắt âm lãnh, lão thật sự giận tới cực điểm. Điều này đối với bọn họ mà nói là vô cùng nhục nhã.
Hơn nữa, lại là Hoang tạo thành, nếu như là đại hung khác ở hạ giới, lão còn tự nhận là mình xui xẻo, nhưng không ngờ lại là thiếu niên Thạch Tộc mà bọn họ cho rằng đã bị phế bỏ.
Lão thấy Hoang là bại tướng của bọn họ, từng bị Chân Tiên của bọn họ trấn áp một cách thô bạo, đã bị nhất mạch bọn họ biến thành phế nhân, bây giờ lại dám phản kháng, thật không thể chịu được.
"Ta nhổ vào, còn dám khiêu khích, thêm ba cây củi vào!" Tào Vũ Sinh hô.
"Ta tới, ta tới, còn có ta nữa!" Nơi xa, một vị tiểu cô nương tóc bạc nhảy cà tưng, chạy tới nơi này.
Dáng người nàng cao và nhỏ, tóc bạc phát sáng, để xoã đến thắt lưng, mắt to như hồng ngọc xán lạn, chính là Thái Âm Thỏ Ngọc, đã nhiều năm như vậy, dung mạo vẫn chưa từng thay đổi, từ đầu đến cuối như là một con tiểu oa oa vậy.
"Nướng đồ ăn là ta thành thạo nhất, dạng nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp này sao có thể không có ta." Con thỏ ngao ngao kêu lên, sau đó lại đưa thêm một mồi lửa.
Đám người Yêu Nguyệt Công Chúa, Trích Tiên hai mặt nhìn nhau, cảm thấy cái quần thể nhỏ này đều không phải là người bình thường, quá hung tàn, ngay cả con thỏ nhỏ hoạt bát đáng yêu như thế cũng đều muốn ăn thịt.
"A. . ."
Bên trong Đồng Điện, có người chịu không được, kêu lớn lên, bởi vì Xích Long, Thạch Hạo, Thiên Giác Nghĩ quá dốc sức, ánh lửa bừng bừng. Đều là đạo hỏa, tràn vào trong cung điện, bao trùm lên một số người.
Đây không phải ảo giác, cho dù là tại Hư Thần Giới, cũng có mùi thịt nướng nồng đậm bay ra.
"Vô lượng cái kia Thiên tôn, lão phu cùng ngươi liều mạng!" Có người gào thét.
Thạch Hạo lúc này đáp lại, dáng vẻ trang nghiêm, một mặt vẻ trịnh trọng, nói: "Vô lượng cái kia Thiên tôn, lão già, ngươi cứ việc phóng ngựa qua đây!"
"Hoang, đậu xanh rau má* tổ tiên ngươi!" Vị giáo chủ kia nổi giận, gấp, chửi ầm lên, không còn để ý phong phạm, khí chất hoàn toàn khác biệt với ngày thường.
"Ta đốt!" Thạch Hạo lấy hai chữ này đáp lại.
"Ông nội ngươi, Hoang, ta #@ $ $..." Bên trong Đồng Điện, những vị giáo chủ ra vẻ đạo mạo, phong độ đã không còn, bị triệt để chọc giận, tất cả đều gấp gáp, có người mắng to không thôi.
Thanh Y, trường cung diễn, Trích Tiên, Yêu Nguyệt Công Chúa bọn người tất cả đều mắt trợn tròn, đều cảm thấy không ngờ tới, ngày thường khí độ trầm ổn, trấn định tự nhiên, giáo chủ cao nhân một phái, hôm nay so với những người bán buôn ngoài chợ còn lợi hại hơn, chửi mắng rất là hung tợn.
Cái này quá bất ngờ!
"Hoang, ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi, ngươi làm như thế, không sợ bị báo ứng sao?!"
"Vương bát đản của Thạch Tộc, ngươi chết không yên lành, sinh con không có lỗ đít, lão phu làm quỷ cũng không tha cho ngươi, liều mạng với ngươi!"
...
Đám người này vén tay áo, đều hận Thạch Hạo thấu xương, ánh mắt âm trầm, ở nơi đó nguyền rủa không ngừng, tất cả đều giận tới cực điểm, chịu không được loại hình phạt này.
Nguyệt Thiền im lặng, lấy tay vỗ trán, đây là một đám tiền bối "Đức cao vọng trọng" sao? Người thành thật như Trường Cung Diễn khóe miệng co giật, tin rằng bản thân không nghe lầm chứ.
Đám người trẻ tuổi này đều hoàn toàn không còn gì để nói, mấy gia hỏa này mắng chửi người cũng rất hung a, từ trước tới nay chưa từng thấy qua một mặt này của bọn họ.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể lý giải, gặp cách làm hỗn đản như vậy của Thạch Hạo, ai cũng sẽ nổi điên, cái này không chỉ có đẩy người ta vào tuyệt lộ, còn là một loại chế giễu cùng nhục nhã.
Có dạng nướng thịt như vậy sao? Nướng cả một ổ giáo chủ!
"Ngươi mới là hỗn đản, cả nhà các ngươi mới là hỗn đản. . ."
Người khác xem náo nhiệt, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, còn Thái Âm Thỏ Ngọc thì lại vô cùng phấn chấn, đứng ở đó la hét trợ chiến, tiểu cô nương gương mặt tinh xảo mỹ lệ, quốc sắc thiên hương, thế nhưng khi mắng người lại đặc biệt hung hăng.
Một đám người cũng không biết nói cái gì cho phải, một cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy, lại độc mồm như vậy, độc nhất vô nhị a, ngay cả Tào mập miệng rộng, còn có tên Thiên Giác Nghĩ tính nóng như lửa đều hai mặt nhìn nhau, cam bái hạ phong.
"Các ngươi. . ." Có người gầm nhẹ, phát ra quyền phong mãnh liệt, đánh thẳng tới bọn họ.
Đáng tiếc, việc này căn bản vô dụng, cũng không cần Thạch Hạo xuất thủ, Xích Long giương mắt lên tung ra một đòn Chân Long vẫy đuôi, trực tiếp liền đánh cho quyền đầu rụt về, khiến cho quyền đầu vỡ nát.
"Sao lại rụt về, chính là lão ta, nướng gần chín rồi, nửa sống nửa chín, chính là cần lửa nhỏ lại cho chín từ từ, bắt lão qua đây nướng cho kỹ cho đều." Thạch Hạo răn dạy.
"Tốt thôi!" Xích Long nín nhịn, dùng một đòn Chân Long đại cầm nã thủ, nó phát sau mà đến trước, chặn đứng người đó lại, sau đó cứng rắn chộp tới.
"Chư vị, đừng khách khí, ta mời khách, cứ việc buông tay ăn, ăn miếng thịt bự, uống chén rượu lớn, há lại không thống khoái?" Thạch Hạo chào hỏi một đám người, lấy vô thượng thần lực từ đằng xa dời đến một tảng đá lớn, giống như là một tòa núi nhỏ, dù sao bên dưới cũng là huyết sắc đầm lầy, thực sự không tiện ngồi xếp xuống.
Một đám người toàn thân phát sáng, linh lực chấn động, nhất thời, toàn thân đều sạch sẽ không hề nhiễm chút bụi trần. Bọn họ cùng Thạch Hạo nhảy lên cự thạch, ngồi xếp bằng xuống, vây khốn một đám giáo chủ ngăn ở bên trong Đồng Điện.
"Thật quá sỉ nhục!" Bên trong Đồng Điện có người hét lớn.
"Hình người, ta ăn không vô." Thái Âm Thỏ Ngọc nói.
"Đây là truyền thống, ta cũng không ăn!" Thạch Hạo gật đầu.
"Ừm, nhìn xem đám đó kẻ nào không phải hình người, kẻ nào là hình người, lựa chọn phân ra đi." Thiên Giác Nghĩ nói.
Những người khác nghe vậy, đều lộ ra biểu tình nên làm như vậy, bọn họ đều làm chuyện này rất nhiều lần rồi, sớm đã có thói quen, phân chia rất là chuyên nghiệp.
"Không tệ, cái tên mà đồ nhi ta bắt chính là một đầu Ma Cầm, rất thích hợp để nướng!" Thạch Hạo nói.
Sau đó, hắn một bàn tay đập bay tên giáo chủ với ánh mắt âm lãnh, để lão hiển lộ ra bản thể, lại tế ra Tam Muội Chân Hỏa, bao phủ cả người lão.
"Không cần nhổ lông sao?" Tào Vũ Sinh hỏi.
"Ừm, nướng một hồi rồi mới nhổ lông, giao cho ngươi." Thạch Hạo ném cho Tào Vũ Sinh, đồng thời rất nghiêm túc nói ra: "Gần đây ta không sát sinh."
Không sát sinh ông nội ngươi! Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, việc đã đến nước này rồi, còn giả thánh nhân, quá đáng hận rồi.
Tào Vũ Sinh cũng mắt trợn trắng, nhưng vẫn tiếp nhận loại việc này, phụ trách nhổ lông rửa sạch.
Sau nửa canh giờ, trên đá lớn, một đám người đều tán thưởng, hương vị rất là ngon a.
"Wo, thơm quá a, tên tiểu tử thúi này tay nghề thật là hết sẩy, vẫn ngon đến nổi khiến cho người ta nhịn không được muốn tán dương." Thái Âm Thỏ Ngọc phồng má, ở nơi đó ăn như gió cuốn, mắt to giống như hình trăng lưỡi liềm, một bộ dạng rất hưởng thụ.
"Tay nghề nướng thịt vẫn như lúc đầu, hương vị vẫn như xưa, mùi thơm của thịt không sai vào đâu được, không hổ là nướng thịt chi vương —— Hoang!" Đây là ca ngợi của Thiên Giác Nghĩ .
"Kỹ năng nướng thịt này đã tới gần với đạo rồi, là mỹ thực vương giả trong lứa chúng ta!" Đây là Tào Vũ Sinh ra vẻ thâm trầm nói.
Một đám người đều choáng nặng, loại người gì vậy. Mấy tên quái vật này, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cái này mà cũng có thể ca ngợi? Đừng nói nữa, nhưng mà thật đúng là ăn rất ngon, mùi vị cực kỳ mê người!
Đám người Thanh Y, Yêu Nguyệt Công Chúa mặc dù oán thầm, nhưng lại ăn không ít, nếu như không phải có nhiều người, đoán chừng đã không buồn để ý hình tượng thục nữ nữa.
"Dù là tu vi ta thật sự bị phế bỏ, tại hạ giới cũng không đói chết, tối thiểu nhất cũng có kỹ năng siêu tuyệt thế gian này trên người, đúng không?" Thạch Hạo bộ dạng tự luyến, ở đó mèo khen mèo dài đuôi.
Một đám người lập tức khinh bỉ.
"Hoang, ngươi cuối cùng cũng phải bị phế bỏ, ta rất là vui mừng!" Trong đám giáo chủ , có người cười lạnh nói, mang theo khoái ý.
Lão cũng là không thèm đếm xỉa, dù sao cũng không có kết cục tốt, còn không bằng thống khoái mỉa mai Thạch Hạo một phen.
"Ta cũng rất vui mừng, kế tiếp liền ăn ngươi!" Thạch Hạo một tay bắt hắn ra, ở chỗ này hai người căn bản không phải cùng một đẳng cấp, Thạch Hạo siêu việt cực cảnh rất nhiều, có thể xưng là vô địch.
"Đây là một con Hống, không tệ, ta vẫn muốn ăn bộ tộc này đâu, hôm nay lại đưa tới cửa." Tào Vũ Sinh ha ha cười nói.
"Đừng nướng từng con nữa, nướng hết một lần cho thống khoái đi." Thạch Hạo tự mình động thủ.
Phịch một tiếng, hắn chộp về phía phó giáo chủ Thiên Quốc , kết quả phát hiện đây là một sinh linh nửa người nửa thú, khiến hắn oán hận, một chưởng đánh chết, ném vào trong đầm lầy.
"Chính là ngươi!" Thạch Hạo ép tới đằng trước, nhìn chằm chằm nhân vật số hai của Tiên Điện, cười to nói: "Một con Thần cầm, rất tốt, ngay cả Tiên Điện đệ nhị cường giả lập tức cũng phải trở thành món ngon, lần này, cũng miễn cưỡng có thể được xưng là thiên hạ đệ nhất đại hội thịt nướng a?"
Hoàn toàn chính xác, nhiều nhân vật có trọng lượng như vậy, nhiều cao thủ như vậy ở đây, nếu như đều bị nướng chín, vậy khẳng định là đại sự chấn kinh thượng giới!
Gọi là thiên hạ đệ nhất đại hội thịt nướng, cũng không tính quá phận!
Có thể tưởng tượng, một khi ngoại giới biết chuyện nơi đây, biểu tình lúc đó khẳng định khó mà dùng bút mực miêu tả.