Cái tát này rất vang, rất rõ ràng, rung chuyển cả bầu trời, giống như tiếng sấm rền vang.
Chủ yếu là, khuôn mặt này rất lớn, giống như một toà núi hùng vĩ. Mà cái tát của Thạch Hạo tự nhiên cũng sẽ phóng đại theo nó, bao trùm cả thiên địa, phủ lên trên đó, cho nên âm thanh lớn tới doạ người.
Dưới mắt đất, tai ương đã chấm dứt, nước lũ đang rút đi, mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn lên trời, đều nhìn thấy một màn này.
Nhất thời, mọi người đều sửng sốt, những người này chủ yếu là phàm nhân, còn có một số tu sĩ, từng người đều choáng váng.
Phải biết rằng, không lâu trước đó, thiên địa một mảnh tối đen, mưa như trút nước, giống như là ngày tận thế đang đến gần, mọi thứ đều do khuôn mặt khủng bố này gây nên, nhưng lúc này nó lại bị người ta tát một cái, vô cùng quỷ dị!
"Thiên Thần tại thượng!"
"Thần Nhân a!"
Dưới mặt đất, bá tánh bình thường kinh ngạc hô vang, sau đó càng thêm run rẩy, có người ở nơi đó bàn luận, có người khấn váy, có người lại bàng hoàng.
Đương nhiên, còn có rất nhiều người dù không dám hét lên "tát tốt lắm", nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng, hận không được hét lên thật lớn, bởi vì cảm thấy xả được cơn giận nãy giờ.
Họ biết rằng, tràng tai hoạ vừa rồi là do "khuôn mặt" đó gây nên, đó là một sinh linh mạnh mẽ tới đáng sợ, muốn giáng tai hoạ xuống bá tánh Thạch quốc, trả thù Thạch Hoàng.
Những người chịu khổ, chịu khó khăn trắc trở, tự nhiên trong lòng tức tối, cuối cùng là Thạch Hoàng đã cứu bọn họ, ai tốt ai xấu, vừa nhìn đã biết, còn không rõ ràng sao?
"Thật là Thạch Hoàng sao?"
"Đúng, là thiếu niên Nhân Hoàng ngày xưa!"
…
Bởi vì, có không ít tu sĩ chạy tới, nói ra thân phận của Thạch Hạo, giải đáp nghi vấn của mọi người trên mặt đất.
"Ta biết mà. Bao nhiêu năm nay, Thạch quốc mưa thuận gió hoà, có đại thần thông giả bảo hộ, ngày càng đi lên. Có thể nói là quốc thái dân an, sao có khả năng dẫn đến trời trừng phạt chứ, đó chính là một tên đại yêu ma tới tác quái!"
"Thỉnh Nhân Hoàng trảm yêu trừ ma!"
Tới cuối cùng, mọi người dưới mặt đất đều hô vang, không còn sợ hãi nữa. Bởi vì trên bầu trời xuất hiện ngày càng nhiều tu sĩ. Đang kết trận, tán phát ra quang mang, bảo hộ toàn bộ mặt đất.
Chiến Vương, Bằng Vương… cao thủ Thạch quốc cũng đều đến rồi, Hoàng Kim sư tử càng không cần phải nói nhiều, rất là huênh hoang, lông mao toàn thân phát sáng, lắc đầu quẩy đuôi, há to cái miệng đầy máu xông về phía "khuôn mặt" đó.
Trên bầu trời, khuôn mặt đó vô cùng phẫn nộ, đồng thời có chút hoảng sợ.
Thạch Hạo một tát tát cho hắn sưng cả mắt, không ngờ lại không thể tránh được, khiến cho y sợ hãi. Đây chỉ là hình chiếu vị diện của y, là y đang vượt giới, sao Thạch Hạo có thể cầm cố y được chứ.
Y chạy không được, bị từng sợi trật tự Thần Liên khoá chặt, vây khốn y ở giới này, không thể nào lui về được.
Thạch Hạo nhìn chằm chằm y, cẩn thận quan sát. Sau khi tát xong một cái, hắn đối với nội tình của người này cũng có chút hiểu biết. Y rất mạnh, quả thật không yếu, nhưng khẳng định không phải là chân thân, chỉ là thần niệm hoá thành!
Cái gọi là hình chiếu, bất quá chỉ là từ một giới khác đưa thần niệm và pháp lực xuống, hiển hoá ở một giới này.
"Nói, thế giới đó như thế nào?" Thạch Hạo gặng hỏi.
Liên quan đến đám người thượng cổ, liên quan đến Thần của Vũ tộc, Thạch Hạo tin rằng họ không hề tiến vào Ba Ngàn Châu, bởi vì hắn từng điều tra qua, căn bản trên đó không hề có đám người này.
"Ngươi không biết, cũng sẽ không hiểu." Thần của Vũ tộc trực tiếp nói một câu như vậy, vô cùng thách thức, ý kinh thường rõ ràng.
"Nói chuyện với loại người như ngươi thật là mệt mỏi, tự cho là mình bất phàm, nhưng thực ra chả là cái thá gì cả?" Thạch Hạo càng trực tiếp hơn, bốp một cái, lại một cái tát càng vang dội hơn.
Bên dưới, một đám người Thạch quốc đều hai mắt nhìn nhau, đó là chiến đấu cấp Thần Linh, đều đã là Thần rồi, còn chiến đấu như vậy sao?
Bọn họ cảm thấy, Tiểu Thạch căn bản không thay đổi, năm xưa đã vô cùng yêu nghiệt. Hiện tại vẫn vậy, đối mặt Thần thượng cổ cũng như vậy, nói tát là tát, hoàn toàn không quan tâm gì cả.
Rốt cuộc là ai kiêu ngạo, ai kinh thường ai, hiện tại trong lòng Thần của vũ tộc có cảm nhận rõ ràng nhất.
Mặt của y lập tức đỏ lên, một cơn lửa giận muốn bùng nổ, y là Vũ Thần, nhưng hiện tại lại vô cùng tức giận, đầu bốc lên khói trắng!
Điều này cho thấy y tức giận vô cùng, Thần thượng cổ xuất hiện mạnh mẽ, nhưng gặp phải kết cục như vậy. Bị một tên tiểu tử hậu thế tát hai cái trước mặt mọi người, toàn bộ uy nghiêm, danh vọng đều bị mất sạch!
"Tiểu tử ngươi…" Thần của Vũ tộc tức muốn nổ phổi.
Thạch Hạo nhìn chằm chằm y, hai mắt lạnh lẽo. Hắn đang cân nhắc, suy nghĩ lại những gì hắn biết lúc xưa khi đối kháng với Vũ tộc, tình huống của Vũ Thần năm xưa tương đối không ổn.
Còn nhớ rằng, Vũ tộc năm xưa từng miễn cưỡng câu thông với Vũ Thần. Y vô cùng hư nhược, đưa hình chiếu xuống nhưng có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Khi đó, người của Vũ tộc cũng đang suy đoán, hoặc có lẽ do năm tháng quá cổ xưa, Vũ Thần muốn tạo hoá rồi, chống đỡ không được nữa.
Những việc này khi xưa Thạch Hạo và Vũ tộc giao đấu cũng đã biết, còn tự mình trải qua, hắn năm xưa rất hung tàn, còn từng nuốt qua pháp chỉ tàn phá mà Vũ Thần lưu lại trong Vũ tộc.
"Thế giới mà ngươi đang ở, năm xưa rất nguy hiểm. Nhưng hiện tại xem ra tình huống đã có thay đổi, trở nên tốt đẹp hơn rồi." Thạch Hạo nói.
Những suy đoán này rất rõ ràng, nếu không thì sao bây giờ Vũ Thần lại hiện ra như vậy, còn có thể giáng tai hoạ trên phạm vi lớn, hình thành một tràng đại kiếp nạn.
Sau đó, không đợi Vũ Thần nói gì, Thạch Hạo lại tát liên tục vài cái lên khuôn mặt to lớn đó, đây hoàn toàn là đang trút giận.
Bởi vì, tên Vũ Thần này lại không hề cố kỵ, không hề biết điểm dừng, lại hạ độc thủ với người bình thường, muốn huỷ diệt sinh linh của một quốc gia sao?
Cho nên, khi Thạch Hạo ra tay, tuyệt không lưu tình, tận tình tát lên khuôn mặt này, chính là sỉ nhục Thần Linh trước mặt tất cả mọi người.
"Ngươi chính là vị Thần của Vũ tộc thời thượng cổ sao?" Thạch Hạo vừa đánh vừa nhẹ nhàng hỏi.
Thần của Vũ tộc quả thật muốn phát điên, chưa từng nghĩ rằng bản thân lại phải chịu sỉ nhục như vậy. Đời này y chưa từng phải nhịn nhục như vậy, đưa hình chiếu vượt giới tới đây, bị người ta cấm cố cũng thôi đi, còn liên tục tát y không ngừng, tao ngộ này thật quá thảm.
"Y là vị Thần đó của Vũ tộc!" Bên dưới, Chiến Vương nói, lão từng nhìn thấy qua tượng thần mà Vũ tộc cúng bái, giống y chang khuôn mặt này.
"Ngươi cái tên lão già mà không chịu tu tâm, có biết làm người không, ngươi năm xưa cũng xuất thân từ vương quốc này, kết quả lại báo đáp như vậy sao, muốn hại chết ngàn vạn sinh linh sao?" Thạch Hạo càng dùng sức tát mạnh và quát lớn.
Dưới mặt đất, cả đám người đều ngẩn ra, đừng nói là bá tánh bình thường, cho dù là các tu sĩ cũng thất thần nhìn nhau, gần như chết lặng.
Vốn là một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Vũ Thần gần như huỷ diệt hơn ngàn vạn nhân khẩu. Kết quả cuối cùng, sau khi Thạch Hoàng xuất thủ, mọi chuyện liền trở thành một màn hí kịch vậy.
Trước mặt mọi người tát vào mặt Thần Linh? Hơn nữa còn không hề trịnh trọng chút nào, đạp đổ nhận thức về Thần Linh của tất cả mọi người.
"Tiểu bối, ngươi sỉ nhục ta như vậy, tương lai sẽ không có kết cục tốt đâu. Sự cường thịnh của Vũ tộc ta, không phải là ngươi có thể tưởng tượng được!" Thần thượng cổ cũng tức giận kêu gào không thôi, bị tát tới đỉnh đầu bốc lên khói trắng.
Đáng tiếc, khuôn mặt khổng lồ đó đã bị cầm cố, không thể động đậy chút nào.
Thạch Hạo nghe những lời này, nhất thời trong lòng vừa động. Đó là một thế giới như thế nào, Vũ tộc ở nơi đó thế lực rất lớn sao? Còn thật có một khu cổ địa bất phàm sao?
"Cho ngươi cơ hội, thành thật nói ra mọi thứ." Thạch Hạo ép hỏi, hắn muốn biết về một giới đó.
"Ngươi nằm mơ!" Thần của Vũ tộc hét lớn.
Thạch Hạo không nói nhiều nữa, sau khi tát một hồi, bắt đầu tìm kiếm trong thức hải của y.
Ầm!
Chính vào lúc này, thiên địa lay động, trật tự Thần Liên đang khoá chặt lấy hình chiếu Vũ Thần bị giựt đứt.
"Lực giới bích sao?" Thạch Hạo cau mày, không phải Vũ Thần quá mạnh. Mà là lực lượng của một giới khác ảnh hưởng tới mọi thứ ở đây.
Bởi vì, nơi đây tiếp giáp với một giới khác, ở khu vực này có một không gian tiếp điểm đặc thù, có thể tiếp giáp hai giới, thậm chí có thể kết nổi đơn giản với nhau.
Đương nhiên, nó bị giới hạn chỉ có thần thức mới đi qua được.
Mắt nhìn thấy Vũ Thần muốn quay về, bị một cổ lực lượng bàng bạc kéo về thế giới kia.
Thạch Hạo đả toạ trong hư không, để Hoàng Kim sư tử hộ pháp, trực tiếp triển khai hành động, hắn nguyên thần xuất khiếu, cầm lấy kiếm thai, trực tiếp xông qua đó.
"Trời ạ, không nên!"
"Thạch Hoàng!"
Rất nhiều người kinh hãi, bọn họ vô cùng sửng sốt, không nghĩ tới Tiểu Thạch lại dám làm như vậy!
Thạch Hạo đang vượt giới, hoặc có thể nói là đưa hình chiếu xuống giới khác, muốn tiến vào thế giới khác.
Từ trước đến giờ cũng đều là người của thế giới cấp cao hơn đưa hình chiếu xuống, hiện tại lại ngược lại. Điều này có nguy hiểm rất lớn, đầy những việc không thể xác định.
Đồng thời, mọi người nhìn thấy nguyên thần Thạch Hạo xuất khiếu. Đây không phải là đưa một bộ phận thần niệm đi qua, mà là toàn bộ nguyên thần muốn vượt giới!
"Không sao!" Thạch Hạo không để tâm, hắn để Hoàng Kim sư tử bảo hộ nhục thân của hắn, những cái khác hắn không sợ.
Ngay cả Dị vực hắn còn đi qua, cả Tiên vực cũng đã xông vào, đối với cái cổ giới này không có gì phải sợ cả. Đồng thời hắn cũng chỉ đi một thời gian ngắn mà thôi, đuổi theo thần niệm đó, muốn giết chết chân thân của Vũ Thần, hoàn toàn giết chết y rồi nhanh chóng quay về.
Ầm!
Thạch Hạo cầm lấy Đại La kiếm thai, trực tiếp thông qua không gian tiếp điểm đó giết tới.
Sau đó, hắn nhìn thấy một toà tế đàn, có một vị lão giả đả toạ trên đó, khoé miệng chảy máu. Hai mắt đột nhiên mở ra, thần niệm của Vũ Thần chính vào tiến vào trong đầu ông lão này.
"Ngươi dám!" Vũ Thần sửng sốt, không nghĩ tới người trẻ tuổi này lại lớn gan đến vậy, đưa hình chiếu xuống, truy sát ngược tới nơi này.
Thạch Hạo cảm giác được thiên địa tinh khí bao la, nồng đậm vô cùng, so với Ba Ngàn châu còn nhiều hơn, tuyệt không phải là một nơi bình thường!
"Ta có gì không dám!" Thạch Hạo lạnh lùng nói thể hiện ra thực lực cường đại giết thẳng tới lão ta.
Vũ Thần nhanh chóng xuất thủ, muốn giết chết Thạch Hạo. Nhưng cho dù lão thành Thần từ thời thượng cổ, tu luyện năm tháng dài đăng đẳng, đạo hạnh cực kỳ cao thâm, nhưng vẫn không thể so với Thạch Hạo.
Thạch Hạo lập tức trấn áp lão, kiếm chỉ thẳng vào giữa trán.
Ầm ầm!
Một khắc sau, ở nơi xa, lưu quang trong vũ trụ lan tràn, chấn động tứ phương.
Một luồng thần niệm bàng bạc ba động, cuồn cuộn lao tới.
Thạch Hạo nhìn thấy rõ ràng, đó là một tia thần niệm, là một đạo thần thức của một vị cường giả nào đó, từ trên tinh cầu quét qua, từ trong tinh hải bay tới gần nơi này.
Thạch Hạo không hề sợ hãi. Bởi vì, vị cường giả chân chính đó không biết ở nơi nào rồi. Đây chỉ là một tia thần niệm lang thang tới nơi này mà thôi.
Thần niệm này quả thật rất mạnh, vô cùng siêu nhiên.
Tuy nhiên chỉ bằng một tia thần niệm mà muốn trấn áp là chuyện không thể nào. Thạch Hạo dám vượt giới tất cả có thủ đoạn bảo mệnh, hắn cầm lấy Đại La kiếm thai!
"Hữ, thật ngạc nhiên, ngươi có lẽ là Hoang đúng không!" Đạo thần niệm đó ngạc nhiên nói.
Cùng lúc đó, Thạch Hạo nhìn thấy trong tinh vũ có một nơi bị phong ấn, rực rỡ sắc thái có thần hồng thỉnh thoảng bốc lên lượn lờ.
Một cánh cửa cổ lão bị phong ấn bên trong vũ trụ tinh không.
Thạch Hạo nhíu mày, cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn. Rất nhanh trong lòng hắn liền kinh ngạc, đó chính là một con đường rất giống với con đường mà hắn nhìn thấy bên trong mộ Tiên ở Ba Ngàn Châu.
Hắn hút vào ngụm khí lạnh, tương lai sẽ có tồn tại không tưởng tượng nổi theo con đường trong mộ Tiên quay về, tiến hành thanh toán mọi thứ.
Chẵng lẽ là cánh cửa nơi này cũng là một con đường tương tự, sẽ có một cấm kỵ tồn tại khác quay về trên con đường này?
"Nếu không phải cánh cửa Tiên vực mở ra sắp sửa tái hiện lại, nơi đây sẽ trở thành tử địa, không dễ dàng a. Tên tu sĩ Vũ tộc này ít nhiều cũng có chút công lao, cùng với một đám tu sĩ khác trấn thủ nơi này rất lâu rồi."
Trong ánh hào quang rực rỡ, tia thần niệm đó truyền âm.
"Đáng tiếc, ngươi trúng phải Diệt Tiên chú, chứ nếu không, với tư chất của ngươi có thể có cơ hội tiến vào Tiên vực, hiện giờ Cửu Thiên Thập Địa đều đang chọn lựa những hạt giống vô dịch đó."
Khi Thạch Hạo nghe được những lời này, tự nhiên cũng kinh ngạc không thôi, những tin tức này trước đó hắn không hề biết.
"Ngươi đã bỏ lỡ một tràng đại cơ duyên, nếu bản thân không bị tổn hại, có thể đi theo bên cạnh một vị thiếu chủ nào đó, niên kỷ, tính khí nếu hợp nhau, ngày sau sẽ có chỗ tốt rất nhiều."
Sau khi Thạch Hạo nghe được những lời này, mặt liền cứng đờ, không hề nói gì cả, tới hiện tại mà còn có người dám kêu hắn đi theo sao? Hắn thờ ơ nhìn tia thần niệm đó.