Lão nhân một chân rời đi, đây hiển nhiên là Cấm Khu này đang lấy lòng hắn, thiện ý nhắc nhở Thạch Hạo, có một vị Chân Tiên có khả năng sẽ xuất thủ đối phó hắn!
Tuế nguyệt dằng dặc, Thạch Hạo tọa trấn Thiên Đình. Một cái chớp mắt chính là mấy trăm năm, nhưng lại chưa hề có đại sự nào phát sinh, cái gọi là Tàn Tiên đang khôi phục, cũng chưa hề đuổi tới.
Đương thời, Thạch Hạo đã một ngàn tám trăm tuổi. Thế nhưng, trên gương mặt hắn không hề lưu lại chút vết tích nào, vẫn trẻ tuổi như xưa, ánh mắt thanh tịnh.
Tu vi của hắn ngày càng thâm bất khả trắc.
Ngoại trừ Chủ Cấm Khu ra, không có ai biết. Tuế nguyệt mà hắn đã trải qua vô cùng dài, vô cùng xa xưa đến mức dọa người!
Đó nếu như không phải là một tràng mộng cảnh, hắn đã sống được tám đời rồi, đã trải qua mấy chục vạn năm, hơn nữa đời thứ tám đã sống hơn chín vạn năm.
Đây là một đoạn tuế nguyệt cổ lão tới mức dọa người!
Ngoại nhân không hề biết. Đám người Mục Thanh, Xích Long cũng không hề phát giác. Thạch Hạo không hề nói với bọn họ đoạn trải nghiệm đáng sợ đó, tránh cho đạo tâm bọn họ không ổn định.
Thạch Hạo có thể cảm giác được, tuế nguyệt khó có thể lưu lại vết tích trên cơ thể hắn. Hắn ở đời thứ tám phảng phất đạt được cỗ lực lượng không tên nào đó.
Trong cung điện to lớn, Thạch Hạo hai tay kết ấn. Từ trong hư không hấp thu lấy vô lượng tinh khí, vây xung quanh thân thể hắn. Khí lành cuồn cuọn, thiên địa tinh túy nồng đậm hóa thành chất lỏng.
"Tới!"
Thạch Hạo hét to một tiếng, hai tay phát sáng, rút lấy tinh hoa của thiên địa bản nguyên.
Ong!
Các dãy cung điện hùng vĩ thần quang ngút trời, càn khôn chấn động kịch liệt. Địa phương này cảnh tượng dị thường, toàn bộ thảo mộc đều điên cuồng sinh trưởng, nhưng cây khô gặp gió xuân, hạt giống nảy mầm.
Cho dù là ở phương xa, trên đỉnh núi tuyết cao tận vào mây, cũng có các loại thảo mộc nảy mầm vươn chồi ra khỏi lớp băng tuyết, ra hoa kết trái, tỏa ra sinh mệnh khí cơ nồng đậm.
Cùng một thời gian, toàn bộ mọi người trong Thiên Đình đều bị tinh khí bao phủ, không cần tu hành, pháp tắc và tinh túy đó đều bao phủ bọn họ, tự động bị hấp thu.
"Đây là... " Bọn họ cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía Thạch Hạo đang đứng trên không trung. Hắn chính là đang tiếp dẫn thiên địa bản nguyên tinh hoa phủ xuống.
Một mảnh thần dịch sáng lạn xuất hiện xung quanh hắn, lưu chuyển khí tức của vật chất bất tử.
"Đó là Thần Nguyên Dịch?" Chu Lâm kinh hô.
Bọn họ biết được loại đồ vật này, Thạch Hạo từng từ trong Tiên vực mang ra một số Nguyên thạch, có thể dùng để tu hành.
Đáng tiếc, cũng không nhiều!
Bởi vì, hắn từng phải gánh chịu một kích của Ngao Thịnh Tiên Vương. Lúc đó lượng lớn tinh nguyên trên người đều bị nổ tung, hóa thành tinh khí, cứ như vậy biến mất, chỉ còn một ít cặn bã lưu lại.
Hiện tại, Thạch Hạo chính là đang tự mình tinh luyện loại đồ vật này, tự mình tạo ra nó!
Ngày xưa, không phải không có ai làm qua loại việc này. Thế nhưng, các đại gia tộc Trường Sinh hao phí thủ đoạn, còn cần bỏ vào một số Thần dược... Tinh luyện một chút vật chất bất tử, lại dẫn thiên địa tinh hoa hóa dịch, trộn lẫn với nó, mới có thể tạo thành.
Thế nhưng, hiện tại hoàn toàn không giống, Thạch Hạo đang trực tiếp lấy ra thiên địa bản nguyên!
Trong dịch thể này tự nhiên mang theo một số vật chất bất tử.
Khiến người ta giật mình nhất chính là, loại Thần Nguyên Dịch này có thể phong ấn con người. Sau khi được nó bao phủ, sinh linh sẽ trầm miên, tuế nguyệt không thể nào ăn mòn thần hồn và thân thể họ.
"Đây.... tạo hóa a, đây là sinh mệnh vật chất, có thể phong ấn người sắp chết!"
Đám người Mục Thanh, Thạch Chung đều gào to, vô cùng kích động.
Bọn họ đã tự mình thử qua, bị phong ấn bên trong Thần Nguyên Dịch, sinh cơ vĩnh tồn, không còn bị ăn mòn, tuế nguyệt phảng phất bỏ quên bọn họ.
Thần Nguyên Dịch nếu không bảo tồn tốt sẽ nhanh chóng ngưng kết lại.
Duy chỉ có Thạch Hạo có thể tùy thời tinh luyện ra, rút lấy thiên địa bản nguyên, tạo ra loại vật chất này, trong Thiên Đình những người khác không làm được.
Thần nguyên bị ngưng kết, lại là đồ tốt để tu hành, không chứa một tia tạp chất, bản nguyên tinh khí cuồn cuộn, có thể được hấp thu vào trong cơ thể.
Đám người Mục Thanh, Xích Long biết rằng Thạch Hạo vì sao lại phải tinh luyện loại đồ vật này. Đây vốn là hành động nghịch thiên, dù sao cũng đang rút đi bản nguyên của thiên địa, rất dễ gặp nạn.
Thế nhưng, Thạch Hạo vẫn làm, hắn muốn mang loại Thần Nguyên Dịch này về Thạch thôn!
Ngay cả hắn cũng đã một ngàn tám trăm tuổi rồi. Có thể tưởng tượng, Thạch thôn đã sinh ra thêm rất nhiều thế hệ rồi.
Một khắc sau, Thạch Hạo đứng ở đầu thôn, kinh ngạc nhìn vào trong thôn.
Thạch thôn biến hóa không lớn, sau mấy lần trùng kiến, đã không còn biến động nữa. Sau này đám người mới xuất sinh, đều ở khu vực khác kiến tạo thành trấn rồi.
Nơi đây vẫn bảo trì bộ dạng trước đây.
Một ngàn tám trăm năm qua đi, Thạch thôn vẫn như cũ, thế nhưng, người năm đó đâu?
Mũi Thạch Hạo có chút chua xót, cường đại như hắn, trải qua tuế nguyệt dài đằng đẵng tẩy lễ, thế nhưng, trong lòng chung quy vẫn có một nơi yếu mềm, đó là chỗ dành cho Thạch thôn.
Không nói thế hệ của lão tộc trưởng, cho dù là rất nhiều thế hệ sau này, đều đã qua đời, chôn dưới đất vàng rất nhiều năm rồi.
Đám người Đại Tráng, Nhị Mãnh, Hầu Bì vẫn còn sống, nhưng đã già lọm khọm. Tu vi bọn họ thật sự không mạnh, có thể sống tới hiện tại, chỉ vì năm xưa Thạch Hạo dùng máu của bản thân giúp bọn họ tẩy lễ nhục thân.
Phụ mẫu của bọn họ, đều sớm đã hóa thành đống đất vàng.
Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giáo, đều từng là đầu lĩnh trong thôn. Lúc Thạch Hạo còn nhỏ, hai người bọn họ từng dẫn thôn nhân đi săn bắn, để cung cấp thực phẩm cho cả thôn.
Đáng tiếc, bọn họ đều chết rồi.
Còn có đám đại thẩm nhiệt tình đó, cũng đã không còn một ai.
Thạch Hạo muốn khóc. Cho dù đã trải qua quá nhiều, tu vi công tham tạo hóa, thế nhưng, trong lòng hắn cũng chua xót. Những người ngày xưa đã không còn nhìn thấy nữa.
Lần nữa, sau khi hắn quay về, mang theo Thần Nguyên Dịch chính là muốn phong ấn một số người không nhiều còn lại, đợi đến tương lai, đợi có một ngày hắn có thể vì bọn họ mà điên đảo tuế nguyệt, sống thêm một đời.
"Tộc trưởng gia gia, người yên giấc đi." Thạch Hạo khẽ nói.
Thạch Vân Phong đã gần hai ngàn tuổi rồi. Với tuổi tác của lão mà nói, sớm đã nên cát bụi trở về với cát bụi. Bất quá, năm xưa Thạch Hạo đã cường hành dùng Tiên Huyết đại dược tẩy rửa thân thể cho lão.
Nhưng cho dù là như vậy, tuế nguyệt vẫn luôn vô tình.
Gần mấy trăm năm nay, lão đều trầm miên.
Một lão nhân phàm thể, có thể có thọ nguyên bao lâu?
Nếu như lão tộc trưởng thanh tỉnh, nhất định sẽ không để Thạch Hạo dùng Thần Nguyên Dịch phong ấn mình. Bởi vì, lão từng nói qua, đời này đã rất mãn nguyện rồi, có thể xuống dưới gặp lại đám bạn già rồi.
"Tiểu thạch, ngươi thật sự muốn phong ấn chúng ta sao, vẫn để ta chết bình thường đi. Một đời phồn hoa này, ta đã cảm thấy đủ rồi, còn có cái gì không vừa lòng đâu? Nên trải qua đều đã trải qua rồi, người thì vẫn sẽ phải chết đi, tới cuối cùng quay về với cát bụi, là một việc bình thường, cũng là một kết cục tốt nhất." Đại Tráng nói.
Bọn họ đều già rồi, hiện tại đi đứng cũng không còn linh hoạt. Đôi mắt vẫn đục, tóc trắng lưa thưa, lưng cũng đã còng.
Y và đám người Nhị Mãnh, Bì Hầu, Hổ Tử, thế hệ này lúc nhỏ điều kiện tu hành không tốt. Tu vi bản thân không cao, không thể nào so sánh với thế hệ sau của Thạch thôn.
Cho tới hiện tại, cho dù được Thạch Hạo tẩy lễ huyết mạch và nhục thân, cũng năm sau già hơn năm trước.
"Tiểu Thạch, vẫn nên để chúng ta qua đời một cách bình thường đi thôi, làm như vậy là nghịch thiên. Chúng ta sợ ngươi sẽ gặp phải nhân quả chi kiếp." Nhị Mãnh nói, vỗ vỗ bả vai hắn, bản thân cũng ho khan một hồi.
Còn có ai dám gọi Thạch Hạo là Tiểu Thạch, không còn bao nhiêu người nữa.
Lỗ mũi Thạch Hạo chua xót, lệ nóng suýt tí nữa tuông rơi. Thạch thôn vẫn như cũ, thế nhưng người xưa đã không còn. Thúc bá, thẩm thẩm từng chơi đùa với hắn khi còn nhỏ đã không còn thấy nữa.
Lúc đó, thôn nhân rất là thương yêu hắn. Lúc đó hắn không có phụ mẫu, là thôn nhân và lão tộc trưởng cùng nuôi hắn lớn.
Thế nhưng, đám thúc bá thô kệnh đó, đám đại thẩm nhiệt tình và hung hãn đó, hiện tại đã không còn nữa. Thạch Hạo muốn khóc lớn, tuế nguyệt đã mang đi rất nhiều người quen của hắn.
Khi hắn luyện ra Tiên Huyết đại dược, từng muốn giúp cho bọn họ. Thế nhưng bọn họ đều cự tuyệt, đều rất lạc quan, mang theo nụ cười rời đi, không nguyện ý sử dụng những đại dược kia, muốn lưu lại cho hắn.
"Tiểu Hạo, không cần đau khổ, người đều phải có lúc chết đi, đây là việc không thể nào thay đổi được."
Hổ Tử nắm lấy bờ vai hắn, hơi thở có chút khó khăn, cũng có chút thương cảm, nhìn về phía ngoài thôn, nhìn về Đại Hoang nói: "Chúng ta cũng không nỡ rời bỏ ngươi. Thế nhưng, nên đi thôi, mấy năm nay, chúng ta thật sự đã già tới mức không thể già hơn, không ngờ lại nhớ về những việc khi còn nhỏ, nhớ lại sự tình chúng ta cùng nhau đi chọc vào ổ của Thanh Lân Ưng, nghĩ tới rất nhiều người... "
Ánh mắt Thạch Hạo đỏ bừng, muốn rơi lệ, nhịn không được.
Hắn ôm lấy những người này nói: "Các ngươi là huynh đệ của ta, là hảo huynh đệ từ nhỏ cùng ta lớn lên. Ta sẽ không nhìn các ngươi chết già trong tuế nguyệt. Xin cho phép ta ích kỷ một lần được không, lại bồi tiếp ta một đoạn thời gian nữa, lại bồi tiếp ta đi thêm một đoạn đường... "
Đám người này cũng ôm chầm lấy nhau, đều trở nên nghẹn ngào.
Không nỡ a, Thạch thôn!
Người xưa đã từng, không còn gặp nữa.
Tới cuối cùng, Thạch Hạo vẫn như trước giống như đã làm với lão tộc trưởng, phong ấn bọn họ. Hơn nữa dùng thần nguyên mang đến, bao phủ đám người lão tộc trưởng, Đại Tráng, Nhị Mãnh, phong ấn bên trong Thần Nguyên Dịch.
Thạch thôn vẫn như cũ, nhưng người đã không còn.
Một ngày này, một số người nghe được nơi sâu trong Đại Hoang có tiếng khóc lớn, vô cùn bi ai, ẩn chứa nỗi đau khôn cùng.
Thạch Hạo biết rằng, những việc này là không thể nào tránh được, nhưng hắn vẫn không buông bỏ được!