Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba đầu Lôi Linh hân hoan vui sướng, ở trong sấm sét bơi qua bơi lại, tiến vào trong lôi trì mà Thạch Hạo đưa cho bọn nó.

Bọn họ cũng không phải thật sự là ăn lôi trì, mà là hấp thu vật chất thần bí ẩn chứa bên trong lôi trì, là tinh hoa cao nhất của Lôi đạo!

"Đợi bọn chúng mạnh thêm một chút nữa, tự mình đi lấy lôi trì thử xem sao, nhiều lôi trì đang lơ lửng như vậy, là chung cực tạo hóa cho chúng ta a!" Ba Lôi Linh đang trò truyện với nhau.

Nhưng bọn chúng cũng không dám khinh cử vọng động, đi khiêu khích lôi trì. Việc này quá nguy hiểm và đáng sợ, có thể dẫn tới Trảm Tiên Trát Đao giáng lâm!

Đám Mục Thanh, Chu Lâm, Thạch Chung, Thiên Giác Nghĩ đều đang tu hành, ở trong lôi điện thâm uyên thu hoạch tạo hóa của bản thân. Bọn họ phát hiện, nơi này ẩn chứa đại bí mật, bên trong lôi đình có ký hiệu kinh văn.

Đây không phải là một bộ Cổ Kinh chân chính, mà là áo nghĩa thiên địa đại đạo đang thể hiện.

"Hiện tại ở trong thiên địa không hề có Lôi kiếp, nhưng ở những kỷ nguyên khác, khi cường giả đột phá sẽ phải độ lôi kiếp, hiện tại xem ra nơi này thật sự là cổ quái a, chẳng lẽ ngày xưa sinh linh độ kiếp, ngộ đạo, đạt được thành tựu đều khắc xuống và lưu lại bên những điện quang này?"

Bọn họ tham hội, ở trong lôi điện thâm uyên khai quật ra bí mật này.

Thạch Hạo trở lại thế giới bờ đê, dùng "Hơi nước" của Giới Hải để tẩy lễ chân thân, dùng cái này để rèn luyện chính mình.

Cứ như vậy lại trải qua hai mươi năm, hắn tới đây đã được mấy chục năm.

Dựa theo lời Chủ Cấm Khu nói, cần trải qua trăm năm mới có thể trở về.

Thạch Hạo bắt đầu hành tẩu dọc theo bờ đê, hắn động thủ với thi hài Tiên Đạo kia, chọn lấy một đầu cổ thú, không biết chết ở thời đại nào, muốn thử luyện hóa.

Nếu là những người khác tới đây, đừng nói xuất thủ, ngay cả tiếp cận cũng không thể. Như đám người Xích Long, Chu Lâm, dù cho thực lực rất mạnh, cũng không có khả năng đi tới gần như vậy.

Bởi vì, khí tức Chân Tiên tà ác tràn ngập nơi này, hiện lộ rõ ra một vẻ mặt bạo ngược, nếu như cưỡng ép đi tới trước sẽ khiến cho thân thể bọn họ nổ tung.

Mới đầu, Thạch Hạo cũng cẩn thận vô cùng, loại sinh linh này quá mạnh, khiến hắn cũng phải nghiêm túc, sợ có biến cố gì.

Bất quá, sau khi hắn kéo một đầu cổ thú từ bên trên bờ đê xuống, lúc hắn cẩn thận rèn luyện chân huyết lại ngoài ý muốn phát hiện, cái sinh linh Bất Hủ này cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu mà thôi.

"Đáng tiếc a, tinh túy Tiên Huyết đã bị chảy hết, huyết nhục, xương cốt cũng đều xảy ra vấn đề." Thạch Hạo thở dài.

Bộ hài cốt này nhìn thì rất đáng sợ, nhưng bên trong đã hủ nát rồi, kém xa so với thời kỳ toàn thịnh, không có gì phải lo lắng.

Là do Giới Hải gây nên, đã khiến cho nó mục nát!

Nhưng hắn vẫn rèn luyện ra một được một số vật chất bất tử từ trên thân đầu cổ thú này, coi như là "đại dược nhân thể" trân quý nhất.

Vạn vật có linh, đều có thể thành dược.

Sinh linh đại dược tự nhiên bất phàm.

Tương truyền, nếu là Tiên chân chính, tinh huyết cả người nếu như được tinh luyện ra, thì không kém gì Trường Sinh Bất Tử dược!

"Đáng tiếc!" Thạch Hạo lắc đầu.

Đột nhiên, một tiếng thú rống, chấn cho nước biển ở bờ đê bốc lên một tràng kịch liệt.

Cái thi hài cổ thú kia không ngờ lại chấn động, tiếp đó có hư ảnh xông ra, vọt tới giết Thạch Hạo.

"Đây là..." Hắn giật mình bị động nghênh chiến.

"Lạc ấn bất diệt thần hồn?" Thạch Hạo cảm giác được cái gì đó, không hề e ngại, ngược lại còn vui mừng.

Hắn nghênh chiến, chém giết kịch liệt với hư ảnh đầu cổ thú này.

Đây không phải sinh vật Tiên Đạo chân chính, nhưng lại ẩn chứa bộ phận đại đạo khi nó còn sống, lạc ấn của nó bất diệt, vẫn kinh khủng vô biên như xưa.

Điều này đối với Thạch Hạo mà nói, quá quý giá, hắn đang chiến đấu với lạc ấn tàn phá của sinh linh Tiên Đạo, có thể quan sát đại đạo của bọn họ, chém giết với nó, lấy thừa bù thiếu, là sự rèn luyện hiếm có.

Một trận chiến qua đi, dấu ấn kia rốt cục hóa thành hư vô, ma diệt ở đây.

Nó không có khả năng tồn tại lâu dài, chỉ là tàn lưu lại, cuối cùng cũng phải tiêu tán.

Thạch Hạo nhắm chặt hai mắt, ngồi xếp bằng ở phía trước thi hài cự thú, cứ như vậy bắt đầu tham hội, không hề nhúc nhích.

Thẳng đến mấy năm sau, Thạch Hạo mới lại mở to mắt, hắn đi dọc theo bờ đê, đi tới chỗ sinh linh kế tiếp.

Thời gian hắn tu đạo quá ngắn, không thể nào thành Tiên. Hắn không thể nào nắm bắt được cơ hội đột phá đại cảnh giới. Thế nhưng, hắn lại có một loại cảm giác, cứ tiếp tục tham ngộ như vậy, cũng là một loại tích lũy quý báu nhất.

Hiện tại, điều kiện bày ở nơi này. Hắn mới có hơn ba trăm tuổi, với còn kém xa tuổi tác của người thành Tiên được ghi trên sử sách. Thế nhưng loại tích lũy vô thanh vô tức này, sẽ có một ngày sẽ trực tiếp bạo phát ra.

Một khi thành Tiên, có khả năng sẽ không giống như bình thường, mà sẽ mãnh liệt như là núi non gào thét.

Hắn lại tinh luyện ra một bình chất lỏng nhỏ, bên trong có Tiên huyết, có vật chất bất tử. Thạch Hạo thu lấy, sau đó lại phát động chiến đấu với lạc ấn tàn lưu bên trong cơ thể này.

Oanh!

Một trận đại chiến lần nữa bộc phát.

Cứ như vậy, Thạch Hạo bắt đầu loại phương thức tu luyện này, thu thập đại dược sinh linh, sau đó chiến đấu, sau đó ngộ đạo, sau đó lại bắt đầu. . . Cứ như vậy tuần hoàn qua lại.

Hơn mười năm đi qua, trong nháy mắt, bọn họ tới nơi đây đã gần được trăm năm rồi.

Hiện tại Thạch Hạo đã gần đến bốn trăm tuổi, nhưng đáng tiếc, hắn vẫn tìm không thấy cơ hội thành Tiên, chỉ là một loại "Đại đạo lắng đọng" nào đó, trong lúc vô hình, hoặc vô tri vô giác đang tích lũy.

Thạch Hạo triệu tập đám người Mục Thanh, bọn họ tập hợp lại một chỗ, chờ đợi trở về.

Không hề nghi ngờ nữa, ba đầu Lôi Linh là có thu hoạch lớn nhất, thực lực tăng mạnh!

Thiên Giác Nghĩ, Xích Long cũng có cơ duyên lớn, đã bổ sung đầy đủ việc tiên thiên thiếu hụt.

Bên trên xương cốt trong thể nổi Xích Long, bắt đầu dần dần hiện ra long văn, nó vui mừng quá đỗi, chẳng lẽ truyền thừa trong tộc sắp xuất hiện rồi?

Qua nhiều năm như vậy, nó một mực tu luyện chính là bảo thuật của nhất mạch Chân Hoàng, là do Thạch Hạo truyền cho nó. Bởi vì nó tiên thiên không đủ, Chân Long một mạch tối cao áo nghĩa truyền thừa chưa từng hiển hóa trong thể nội.

"Các ngươi như thế nào, đã từng tìm được thời cơ đột phá chưa?" Thạch Hạo nhìn về phía Mục Thanh.

Mục Thanh lắc đầu, y sớm đã tu luyện đến Độn Nhất đỉnh phong, nhưng vẫn như cũ bắt không được sợi linh quang để đột phá, không có cách nào nâng cao thêm một bước.

Không riêng gì Mục Thanh, đám Thiên Giác Nghĩ, Xích Long, người nào không phải như thế, từ xuất sinh đến bây giờ, tu đạo đã mấy trăm năm, mặc dù sớm đã đặt chân đến Độn Nhất cảnh, nhưng vẫn không có cách nào trở thành Chí Tôn.

Mấy người đều cười khổ, năm trăm năm, đây quả nhiên là một lằn ranh cấm kỵ, khó mà đột phá a.

"Nơi này được trời ưu ái, chúng ta cũng không tìm được đường đột phá, không có cách nào trở thành Chí Tôn, xem ra con đường này vẫn còn rất xa a." Thiên Giác Nghĩ tiếc nuối nói.

Bất quá, Thiên Giác Nghĩ rất nhanh đã bình thường trở lại. Năm đó, vào một kỷ nguyên trước, các lộ Chân Tiên ở Cửu Thiên Thập Địa, lại có người nào từng trước năm trăm tuổi lại trở thành Chí Tôn?

Hoang, dù sao chỉ có một Hoang!

"Lần này không được, lần tiếp theo lại đến một trăm năm, ta dẫn các ngươi đi tới chỗ bờ đê, hộ pháp cho các ngươi." Thạch Hạo nói.

Tất cả mọi người im lặng, không thành Chí Tôn hẳn không phải là do vấn đề nơi tu luyện, chủ yếu là từ cổ kim đến nay một mực tồn tại ma chú năm trăm năm khó mà phá giải.

Trăm năm đến, hư không vỡ ra, trận văn như nước chảy xuôi, xen lẫn trong hư không, bao vây lấy bọn họ, cực nhanh lao tới, mang bọn hắn rời đi.

Một đám người xuất hiện ở chỗ Chủ Cấm Khu.

Chủ Cấm Khu khẽ gật đầu, không nói nhiều lời, liền để bọn họ rời đi.

Thạch thôn, vẫn như cũ, một trăm năm qua đi, nơi này linh khí hơn xa các nơi khác, bởi vì có gieo trồng Thần dược, có pháp trận thủ hộ, có Cửu Long Kéo Quan trấn áp.

"Hạo thúc trở về!" Có người kêu to.

Trăm năm qua đi, Thạch thôn lại ra thêm mấy đời người, nhân khẩu ngày càng phồn thịnh.

Nhưng sinh lão bệnh tử cũng không thể tránh né, có một số người cũng qua đời.

Tộc trưởng Thạch Vân Phong rất già nua, bây giờ lão đã gần năm trăm tuổi, sợi tóc tuyết trắng, nếp nhăn dày đặc, được người khác đỡ lấy đi đến cửa thôn nhìn Thạch Hạo.

"Tộc trưởng gia gia!" Thạch Hạo con mắt chua xót, một trăm năm không gặp, tộc trưởng đã tuổi già sức yếu.

Đây là nhờ vào kết quả ngày xưa mà hắn phạt mao tẩy tủy cho lão tộc trưởng, dù sao lão nhân đạo hạnh không cao, cũng chưa từng bước lên con đường đại đạo.

Vào thời đại mạt pháp này, dù cho tu vi cao thâm, cũng kém xa thọ nguyên ngày xưa của tu sĩ.

"Trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi." Lão tộc trưởng tay chân run rẩy, nắm lấy tay Thạch Hạo. Lão biết, mình đã già, không còn sống được bao nhiêu năm nữa.

Một thế hệ của lão, hiện tại chỉ còn lại một mình lão, tất cả đều sớm đã nằm yên trong phần mộ dưới chân núi, những năm nay lão rất là cô độc, thường xuyên nhớ đến các lão bằng hữu.

Một thế hệ kia của Thạch thôn, tu vi cũng không cao, thậm chí có rất nhiều người không hề bước lên con đường tu hành. Sau khi thời đại mạt pháp tới, hiệu quả của các loại Thần dược đều giảm thấp, khó có thể sống được lâu.

Vân Hi đỡ lấy lão tộc trưởng, phu phụ Thạch Tử Lăng cũng ở đây. Bọn họ vẫn còn khỏe, dù là đạo hạnh của họ cũng coi như cao thâm.

Thạch Hạo tiến lên trước, cũng đỡ lấy Thạch Vân Phong, cảm giác sâu sắc thời gian vô tình, tuế nguyệt như thoi đưa. Năm xưa một thế hệ lão nhân chỉ còn lại một mình tộc trưởng gia gia mà thôi.

Hắn quay đầu nhìn lại, ngay cả Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu tóc cũng đã bạc trắng. Mấy đồng bạn thuở nhỏ của hắn cũng đều đã già rồi, mà bậc cha chú của đám người Đại Tráng tuy rằng cũng có tu hành, còn mạnh hơn thế hệ của Thạch Vân Phong, nhưng cũng có một số đã không còn sống, đã chết già trong năm tháng.

Trong lòng Thạch Hạo đau xót, đây là sinh lão bệnh tử, hắn khó có thể ngăn cản, cuối cùng cũng sẽ có ngày ly biệt. Khiến hắn khó buông bỏ, nhưng hắn không thể làm gì cả, trong lòng tràn đầy cay đắng.

Mấy thế hệ sau của Thạch thôn, mạnh hơn tổ tiên gấp nhiều lần, điều này không cần phải nghi ngờ, bởi vì điều kiện sinh sống bất đồng, từ nhỏ đã đấp nặn vững chắc đạo cơ!

"Ta không muốn nhìn thấy các ngươi chết đi a!" Trong lòng Thạch Hạo bị xúc động mạnh, kêu gào trong lòng.

Ngày trở về hôm nay, hắn cảm nhận được một loại cảm giác gấp gáp trước nay chưa từng có, lỗ mũi hắn cay cay. Hắn muốn cải biến, không nguyện ý nhìn người thân bên cạnh từng người từng người một rời đi, chết già trong tuế nguyệt.

Thế nhưng, hắn lại có thể làm gì, dùng các loại Thần dược thì có thể kéo dài tuổi thọ được cho mấy người?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK