Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Hạo ở trong thôn nghỉ ngơi mấy ngày, chủ yếu là bởi vì cha mẹ ở đây, tộc trưởng ở đây, hắn rời đi lâu như vậy, những người này có thể nào yên tâm? Mới trở về không có khả năng lại lập tức lên đường đi chinh chiến.

Trong thôn, hắn mới đầu còn có chút không được tự nhiên, bởi vì gặp được Vân Hi, nàng vẫn như trước, bình lặng và an nhiên, mang theo ý vị nhàn nhạt không linh.

Những năm gần đây, nàng từ đầu đến cuối đều như thế, chờ đợi ở Thạch thôn, chưa hề có suy nghĩ rời đi.

Vân Hi tới nơi này, chính là Thạch Hạo ở thượng giới bị Tàn Tiên phế đi, mà nàng lại cam tâm tình nguyện đi theo, tới nơi hạ giới cằn cỗi, nguyện ý chăm sóc nửa đời sau còn lại cho Thạch Hạo.

Về sau, bọn họ thành thân, cũng bởi vì Thạch Hạo nghĩ hết mọi biện pháp để thành đạo, nên mới thành thân với nàng giống như là chém hết thảy quá khứ, làm rõ một số thứ, quên đi một số ký ức cũ.

Thạch Hạo có loại cảm giác áy náy, cảm thấy bất công với Vân Hi, cho nên dù đã thành thân, hiện tại vẫn vô cùng hữu lễ với nàng, không giống như phu thê chân chính.

Sau đó, hắn nghe tới rất nhiều thứ, đời này hắn cũng gặp phải mấy người nữ nhân, nhưng hiện tại đi bên cạnh hắn, cũng chỉ còn có một người.

Bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào, bất quá là có lý do gì, hắn cũng không nên cô phụ Vân Hi.

"Có thể trong lúc biết rõ ngươi sẽ trở thành phế nhân, còn nguyện ý theo người xuống hạ giới, không bỏ không rời, nguyện chiếu ngươi cả đời này, nữ nhân này, ngươi còn không muốn nhận sao." Đây là những lời mà nhiều năm trước tộc trưởng Thạch Vân Phong trịnh trọng nói với hắn.

Thế gian này, có lẽ lão tộc trưởng là người có ảnh hưởng sâu nặng nhất với Thạch Hạo, là lão nuôi lớn Thạch Hạo, mới có thể có Thạch Hạo của ngày hôm nay, đều là do một tay lão ban cho.

"Vân Hi, nếu như nàng nguyện ý, chúng ta sau này sẽ là phu thê chân chính, đạo lữ chân chính." Thạch Hạo nhìn Vân Hi nhẹ nhàng nói.

Phụ cận không có ai, Vân Hi ngây người, con ngươi linh động giật giật, nàng có chút kinh ngạc. Đã nhiều năm qua như vậy, không ngờ nàng lại có thể nghe được Thạch Hạo nói ra những lời này.

Năm xưa, hắn đã từng nói qua lời thô tục, nhưng tên thiếu niên đó đuổi giết hung thú khắp thế gian, hò hét ầm ĩ muốn ăn thịt nướng nói ra những đời đùa bỡn với một vị thiếu nữ, nàng sao có thể coi đó là thật.

Nhưng hắn rất ít khi trịnh trọng như bây giờ. Ít nhất, khi Vân Hi ở cùng hắn, hắn không hề trịnh trọng nói như thế.

Vân Hi, con mắt hơi đỏ lên, cái gì cũng không nói.

"Một đường có nàng bầu bạn, cám tạ nàng!" Thạch Hạo nói, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó xoay người rời đi. Hắn đang chuẩn bị, muốn dẫn đám thiếu niên tinh lực cường thịnh kia đi thực chiến.

Hắn đang dặn dò bọn chúng chú ý một số việc, cẩn thận nhắc nhở, dù sao cũng là lần đầu đi thực chiến, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

"Nhớ kỹ, thân tử đạo tiêu trong thực chiến rất thường thấy. Huynh đệ hôm nay, ngày mai có thể chỉ còn một đống xương khô, không trải qua máu và lửa tẩy lễ, chỉ có thể là giá đỗ trong nhà ấm mà thôi, không thể nào trở thành đại thụ che trời được!"

Bọn họ lên đường, phu phụ Thạch Tử Lăng hôm nay đã không còn ngăn cản, không hề can dự vào quyết định của Thạch Hạo. Bởi vì bọn họ hiểu rằng, hài tử đã trưởng thành rồi. Hiện tại đã là Chí Tôn, vượt qua cảnh giới mà bọn họ có thể tưởng tượng, tự có đạo lý mà bản thân hắn cần phải cân nhắc.

Chu Yểm cũng đi theo, muốn nhìn xem bộ dạng sau khi mở ra của Bách Đoạn Sơn trong truyền thuyết, nó rất có hứng thú.

Bởi vì, nghe nói bên trong có một con hầu tử, rất là bất phàm, Mao Cầu muốn nhìn xem đó là chủng loại gì.

Đây là một nơi kỳ dị, là một tiểu thế giới thượng cổ bị phong ấn. Thân ở bên trong sẽ bị áp chế cảnh giới, khó có thể vượt qua.

Nơi này, mỗi cách một đoạn thời gian mới có thể mở ra một lần.

Năm xưa khi Thạch Hạo tiến vào vẫn chỉ là một tiểu tu sĩ, thân đang ở Động Thiên cảnh. Ở nơi này phát sinh quá nhiều chuyện, quen biết với Hoả Linh Nhi, quen biết Vân Hi...

"Thúc, lẽ nào ngươi để chúng ta đi chiến đấu với sinh linh của Động Thiên cảnh hoặc là Linh Hư cảnh sao?"

"Đại ca, cảnh giới của sinh linh bên trong không khỏi quá thấp a?"

Đám gia hoả tinh lực cường thịnh này, cảm thấy nơi này không thể nào kiểm nghiệm thành quả tu đạo của bọn chúng.

"Nơi này có thể áp chế cảnh giới của kẻ xông vào, là do đại năng năm xưa bố trí xuống. Ta để các ngươi đi thám hiểm, truy tìm ra bí ẩn tầng sâu nhất trong cảnh giới này, chứ không phải vỏn vẹn đi đối phó với sinh linh trong đó." Thạch Hạo nói.

Ngoài ra, nếu như đám người này đều bị áp chế cảnh giới. Sau khi tiến vào, chưa chắc có thể thuận buồm xuôi gió, cấp bậc thấp huyết chiến, cũng là một loại kiểm nghiệm.

Bây giờ còn không phải thời điểm Bách Đoạn Sơn mở ra, tiểu thế giới nơi này qua mỗi một khoảng thời gian mới có thể tự hành mở ra một lần, ngày thường không hiển sơn bất lộ thủy.

Thạch Hạo đứng ở đó, cẩn thận quan sát, sau đó xuất thủ, hắn cưỡng ép mở ra phong ấn, thân ở cảnh giới chí tôn hắn đã có năng lực như vậy.

"Ân, thủ đoạn của Chí Tôn?" Hắn lấy làm kinh hãi, vùng thế giới nhỏ này lại có quan hệ với Chí Tôn, là thủ bút của nhân vật bậc này.

Răng rắc!

Trong sơn mạch, bộc phát ra một tia chớp màu đen, to lớn vô biên, cắt đứt nơi đây, hư không chôn vùi, sau đó một phương tiểu thế giới hiện lên.

Cùng lúc đó, vô tận sương trắng xuất hiện, nhanh chóng cuồn cuộn tiến đến, giống như là thuỷ triều, cuốn về phía mọi người bao phủ tất cả bọn họ.

"Xảy ra chuyện gì? !"

Những người tuổi trẻ đó đều giật mình, bất quá cũng không hoảng loạn, đều chuẩn bị tốt để sẵn sàng chiến đấu, có một số người sớm đã tu ra Thiên Nhãn, hoàn toàn chính xác được xưng tụng là nhân tài, thiên phú kinh người.

Lối vào đã xuất hiện, bọn họ bước vào trong làn sương mù, tiến vào vùng tiểu thế giới này.

Linh khí ập vào mặt, thời đại mạp pháp ít ảnh hưởng tới nơi này, có lẽ là do tác dụng nhất định của phong ấn nơi này.

Bầu trời đều là màu trắng, trắng noãn như tuyết, từng hạt giống Bồ Công Anh theo gió bay lả tả, mang theo điểm điểm quang trạch, tuyết trắng tung bay, khắp nơi đều là Bồ Công Anh.

Thạch Hạo trong lòng lập tức trầm xuống, hắn cảm nhận được một loại không khí không giống như bình thường, vùng tiểu thế giới này đã xảy ra vấn đề, bất đồng với những gì hắn gặp phải năm đó.

Bất quá, hắn không hề mở miệng, đứng ở phía sau cùng, quan sát đám nam nữ trẻ tuổi này ứng phó ra sao.

Đám người tuổi trẻ này cũng không để cho hắn thất vọng, dù sao, có một số người năm đó ra đời ở nơi tàn khốc như Biên Hoang, đã thấy quen sinh tử ở nguyên thủy Đế thành.

Một số người khi theo hắn xuống hạ giới, đều sớm đã hiểu chuyện, biết cách tu hành, trong xương cốt in đậm bất diệt ấn ký trận đại chiến tàn khốc ở Biên Hoang.

"Cẩn thận, đừng cho những hạt giống này tiếp cận, phòng ngự chặt chẽ!" Có người quát lên.

"Nơi này pháp tắc cường đại, nhưng không có áp chế cảnh giới chúng ta, bất đồng với những gì Thạch đại ca nói, chắc hẳn đã xảy ra vấn đề gì đó, hãy cẩn thận ứng đối!"

. . .

Không cần Thạch Hạo nhắc nhở, đám người này đã tự biết phòng ngự, đề phòng, nhắc nhở lẫn nhau, trận địa sẵn sàng đón địch, bọn họ đều có trực giác nhạy bén, dự cảm được nơi đây không ổn.

"Ô ô. . ."

Tiếng gào vang lên, như là quỷ khóc, hạt giống Bồ Công Anh tuyết trắng bay múa đầy trời, phát động công kích về những người tuổi trẻ này, ánh sáng lóng lánh, hạt giống như hạt tuyết nhỏ trở nên bén nhọn vô cùng, muốn đâm thủng huyết nhục đám người, cắm rễ vào trong đó.

"Oanh!"

Liệt diễm Phần Thiên, có người thực lực cường đại bên trong đám người tuổi trẻ này thôi động chân hỏa, đốt đỏ cả thiên vũ, thiêu đốt những hạt giống Bồ Công Anh đầy trời này.

Phốc!

Bất quá, cũng có người thực lực tương đối yếu hơn, bị hạt giống Bồ Công Anh đột phá phòng ngự, đâm vào trong cơ thể, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, hấp thu huyết nhục tinh hoa, muốn mượn thể trọng sinh, làm lớn mạnh bản thân nó.

"Yêu nghiệt ngươi dám!"

Trong đó có mấy người thực lực cường đại nhất, gần như đồng thời xuất động, đến phụ cận, chụp về phía mấy người thực lực hơi yếu kia, giúp bọn họ bức hạt giống ra, và thiêu đốt hết máu độc.

"Kết trận, giết cho ta!"

Có mấy người đứng ra, thét ra lệnh với đồng bạn, trong chốc lát, nơi này chia thành mấy đội, mỗi đội có trăm người.

Bọn họ cũng không hề bối rối, đâu vào đấy, từng người đều mang theo sát khí kinh người, kết thành chiến trận, hướng về phía trước ép tới.

Thạch Hạo gật đầu, đám thanh niên tuổi trẻ này không tệ, chỉ thiếu khuyết kinh nghiệm thực chiến, nhưng lại không hề loạn trận cước, đều đáng là tinh anh.

Càng đi vào trong, bạch cốt khắp nơi trên đất, âm u đầy tử khí, không hề nhìn thấy một sinh linh nào còn sống, rất là đáng sợ, như là tiến vào Địa Ngục.

Nơi này có thảo mộc, có linh khí, nhưng lại không có hung thú, không có hung cầm, không hề giống với những gì mà năm xưa Thạch Hạo trải qua!

"Gặp quỷ rồi, làm sao đều chết hết rồi, tất cả đều là bạch cốt, là ai tạo nghiệt, đều là những hạt giống Bồ Công Anh cổ quái này sao?" Đại Hồng Điểu kêu lên quái dị, năm đó nó cũng đã tới nơi này, chính là ở chỗ này bị Thạch Hạo hàng phục mang đi.

Đi sâu vào trong, hung thú và hung cầm đều chết hết, trên mặt đất có rất nhiều bạch cốt khổng lồ, cũng có các loại lông chim hư thối, điểm giống nhau duy nhất chính là tinh hoa huyết nhục đều bị thôn phệ sạch sẽ.

"Không cần hoảng, thấy thần giết thần, gặp ma trảm ma!"

Mấy người đầu lĩnh trong đám người tuổi trẻ này đều rất bình tĩnh, bọn họ đi ở phía trước nhất, vô cùng tỉnh táo, không chút nào e ngại.

"Bồ Ma Thụ!"

Thạch Hạo nghĩ đến cái tên này, năm đó, hắn ở Bách Đoạn Sơn Mạch từng gặp được một tên cường địch, chính là hậu đại của Bồ Ma Thụ kia, khi đó thế gian chỉ có một cây này.

Trận chiến kia, hắn bỏ ra rất nhiều sức lực, mới có thể đánh bại gốc Bồ Ma Thụ kia, khiến nó bị thương.

Khi rời khỏi Bách Đoạn Sơn Mạch, Bồ Ma Thụ chưa hề đi ra, nó một mình lưu lại, cắm rễ trong tiểu thế giới này.

"Là nó sao? Cũng không đúng!" Thạch Hạo nhíu mày.

Hắn nghĩ tới một số việc, tương truyền trong những năm thượng cổ, có một gốc Bồ Ma Thụ, thực lực cao thâm, bị người ta truy sát từ thượng giới đến hạ giới, ở bát vực quấy lên phong vân vô biên, thôn phệ không biết bao nhiêu sinh linh.

Cuối cùng, thiên hạ chung tay tiêu diệt, mới gian nan trảm diệt được nó.

Trừ cái đó ra, Thạch Hạo tham dự qua Biên Hoang đại chiến, hắn còn biết được một tin tức vô cùng trọng yếu, một trận chiến ở Tiên Cổ, Dị vực từng có một vị Vương vô địch.

Đó chính là Bồ Ma Vương!

Đó là một vị Vương giả Bất Hủ, thực lực quá cường đại, chém giết vô số cao thủ Cửu Thiên, tương truyền, một thân đạo hạnh của Y không hề yếu hơn Xích vương.

Nên biết, Xích vương là một kẻ biến thái, từng dùng Xích Vương đỉnh nuốt lấy Tiên vương.

Bất quá, Bồ Ma Vương vận mệnh không tốt, gặp phải kẻ tàn nhẫn này đến kẻ tàn nhẫn khác, luôn luôn tìm người mạnh nhất để chiến đấu, Tiên thì đại chiến với Chân Long, kết quả lại gặp phải Lục Đạo Luân Hồi vương, cuối cùng khi giết đến đỏ mắt, lại đi liều mạng với Vô Chung Tiên vương.

Y đã bị Vô Chung Tiên Vương đánh chết!

Bất quá, không ai có thể tìm được thi thể của y, sau khi đại chiến kết thúc, thi thể y đã không cánh mà bay.

"Đều chú ý cho ta, nơi này có gì đó quái lạ, cẩn thận một chút!" Thạch Hạo quát, hắn cũng tự mình mở miệng, làm cho tất cả mọi người thần sắc ngưng trọng, thần kinh kéo căng.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK