"Tiểu bối!" Trong miệng Vương Trường Sinh chỉ phun ra hai chữ này, ánh mắt u lãnh. Lão đã che chở như thế mà Vương Thập vẫn bị trọng thương, mất đi phân nửa thân thể.
Dưới sự trấn áp của lực lượng Chí Tôn, nửa thân thể đó hoàn toàn hôi phi yên diệt, ngay cả máu huyết cũng không còn.
Đương nhiên, điều này cũng không tạo thành sát thương tới căn cơ của Vương Thập, có thể đoạn thể trọng sinh. Chỉ là Vương Trường Sinh đường đường được xưng là đệ nhất Chí Tôn, nhưng lại không thể bảo hộ cho tử tôn của mình, khiến lão đằng đằng sát khí.
Bên chỗ Vương Trường Sinh cục diện rất không ổn định, có tiếng kịch chiến, có tiếng la hét. Nên lão không thể toàn lực ứng phó với Thạch Hạo, càng không dám vượt giới tới đây, vì cách nhau quá xa rồi.
"Thật là tiếc nuối, còn không gặp được chân thân của ngươi nữa." Thạch Hạo nói, sau đó nhìn chằm chằm khóa chặt Vương gia lão bát.
Vương Trường Sinh tự nhiên cũng không muốn buông bỏ đứa con này, thế nhưng Hoán Linh Thần Đài lại nằm trong nguyên thần của Vương Thập, loại đồ vật này quá trân quý, lão chỉ có một cái mà thôi.
Lão không có biện pháp lập tức hiển hóa ở bên cạnh con rồng thứ tám của Vương gia, bảo hộ nguyên thần của Vương bát.
Hiện tại nếu như lão tiến tới, Vương gia lão bát sẽ có thể chết thảm.
Oanh!
Mặc dù là như thế, lão vẫn muốn thử cứu viện.
Đáng tiếc, dưới sự ngăn cản của Thạch Hạo, lão lại sợ ném chuột vỡ bình.
Đồng thời, ở nơi chân thân Vương Trường Sinh đang đứng, đang phát sinh chiến đấu kịch liệt, đã lan đến gần chỗ của lão ta.
Cuối cùng lão chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, rồi hoàn toàn biến mất.
"Thật sự là đáng tiếc." Thạch Hạo lắc đầu, Vương Thập cứ chạy thoát như vậy.
Hắn cảm thấy trên người Vương Thập nhất định có không ít đồ tốt, đáng tiếc, Vương Trường Sinh lại chiếu cố ấu tử này quá mức, cơ hồ là bảo hộ sát bên người Vương Thập.
Thạch Hạo cũng đã chém rơi đầu lâu của Vương Thập, vốn cảm thấy một kiếm chém xuống là có thể đi lấy tính mạng của y, ai có thể nghĩ tới lại xúc động tới Hoán Linh Thần Đài, khiến cho Vương Trường Sinh xuất hiện.
Thạch Hạo bước người tới trước, một hơi bắt lấy đầu lâu của Vương gia lão bát, hơn nữa còn phong ấn nguyên thần nứt vỡ của lão ta vào lại trong đầu lâu.
Con rồng thứ tám của Vương gia có loại cảm giác nhục nhã, tiểu tử năm đó, cảnh giới của hắn lúc đó ngay cả con cháu của lão cũng không bằng, kết quả lại một bước nghịch thiên quật khởi hiện tại còn đè áp cả lão ta, loại cảm giác này khiến lão cực kỳ khó chịu.
Tu Di đoạn sơn, mới đầu rất yên tĩnh, tiếp lấy là ầm ĩ liên hồi.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, sự cường thế của Hoang vượt xa tưởng tượng, ngay cả Vương Trường Sinh mà hắn cũng dám cứng chọi cứng, nên biết rằng Thạch Hạo cũng chỉ vừa bước chân vào lĩnh vực này mà thôi.
Năm xưa, hắn lấy yếu thắng mạnh, lấy hạ khắc thượng, hiện tại phong thái vẫn như xưa.
Một đám người lập tức lao tới chỗ Thạch Hạo, Thái Âm Thỏ Ngọc, Thiên Giác Nghĩ, Thác Cổ Ngự Long... đều vô cùng kích động, chiến tích bậc này đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Vốn Hoang là người cùng thế hệ với bọn họ, hiện tại lại có thể chém giết với Vương Trường Sinh đã thành đạo từ trước thời thái cổ.
Bất quá nghĩ tới không lâu trước đó, hắn còn từng giết vào Kim gia, mọi người cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tốc độ trưởng thành của vị cố nhân này thật quá nhanh!
"Chỉ kém chút nữa đã giết được Vương Thập rồi, ai da, thật có chút đáng tiếc a." Thái Âm Thỏ Ngọc lẩm bẩm, con thỏ con này thật là thù dai, không quên được việc Vương gia đã làm khó nàng trước đó, muốn bắt nàng làm con tin.
"Ba mươi năm không gặp, ngươi không chỉ không phế đi, mà còn nhất phi trùng thiên, phá vỡ lịch sử thần thoại!" Thập Quan Vương chạy tới, vô cùng cảm khái, đứng đó thở dài.
Năm xưa Thập Quan Vương từng giao thủ với Thạch Hạo, đã nhận đồng địa vị đối thủ tuyệt thế của hắn. Nhưng ba mươi năm trôi qua, giống như thương hải tang điền, mọi thứ đều đã biến đổi lớn, Hoang không ngờ còn trở thành Chí Tôn.
Ngay cả Trích Tiên siêu phàm thoát tục, lúc này cũng không thể bảo trì sự bình tĩnh và không linh được nữa, vẻ mặt hiện lên thần sắc phứt tạp.
"Thạch Hạo ngươi nên rời khỏi chỗ này, ngươi hiện tại đã bại lộ thân phận, lỡ như đám Vương Trường Sinh, Kim Thái Quân liên hợp lại, thì có chút bất ổn." Thanh Y lo lắng nói.
Nàng hiện tại tâm tình dao động kịch liệt, vốn còn tưởng đã chặt đứt hồng trần. Hai hồn quy nhất, thành tựu chân ngã, buông bỏ mọi thứ năm xưa. Nhưng sau khi nhìn thấy Thạch Hạo, một gốc nào đó trong nội tâm nàng đã không thể bình tĩnh được nữa, vô cùng quan tâm con người đó.
"Lão gia hỏa đó rất là đặc biệt, không phải là một nhân vật đơn giản đâu." Chó con đột nhiên nói, nó vừa rồi một mực nhìn chằm chằm Vương Trường Sinh, có một loại cảm giác khó nói.
Một đám người vây lây Thạch Hạo, có rất nhiều lời muốn nói. Ba mươi năm không hề gặp mặt, chân tình lập tức lộ rõ.
Nơi này, có một số tu sĩ thân cận với Vương gia và Kim gia, đều rất bất an, sợ Hoang sẽ gây khó dễ.
"Đi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này!" Tào mập dẫn đầu lên tiếng, muốn đổi một nơi tụ hội khác.
"Các ngươi cứ đi trước, cơ hội khó có được, ta còn muốn xuất thủ!" Thạch Hạo đột nhiên mở miệng.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Một người trong Vệ Gia Tứ Hoàng thất kinh hỏi, luôn cảm thấy tên gia hỏa này lại muốn gây tai họa nữa rồi.
Trên thực tế, những người khác cũng có loại cảm giác này. Mỗi khi Hoang trịnh trọng như vậy, khẳng định là muốn làm đại sự, quá nữa lại là loại chuyện chọc thủng trời.
"Ta muốn giết thẳng vào Vương gia để xem rốt cuộc là chuyện gì. Vương gia lão bát lại dẫn dụ hắc ám Chí Tôn tới đây, khiến ta có chút bất an!" Thạch Hạo nói.
Điều này quả nhiên là muốn chọc thủng trời rồi, mọi người đều kinh hãi.
Vừa mới tiến vào Kim gia, lại vừa giao thủ với Vương Trường Sinh. Hiện tại hắn lại muốn xông vào long đàm hổ huyệt như Vương gia, thật là gan to bằng trời.
"Hiện tại Vương Trường Sinh không có ở đó, vừa khéo là cơ hội tốt!" Thạch Hạo nói.
Tuy rằng có quá nhiều chuyện muốn hàn huyên với cố nhân, vừa mới gặp mặt không lâu. Nhưng Thạch Hạo còn chưa muốn ngừng chân, quyết định xong chuyện ở Vương gia mới tụ họp với bọn họ.
Thạch Hạo ngựa không ngừng vó, lần này chỉ dẫn theo chó con. Một đường giết về Vương gia, muốn thừa cơ hội này trực tiếp công phá.
"Cẩn thận đó!" Một đám người đều dặn dò, có chút lo lắng cho hắn.
Vương gia, nơi này có hơn vạn thần sơn, mỗi một tòa đều vô cùng tú lệ, thác bạc rủ xuống, tinh khí bừng bừng, bốc lên mờ mịt.
Thạch Hạo giết tới nơi này, hắn tin chắc là Vương Trường Sinh không có ở đây. Tạm thời có việc không thể quay về, lần này tuyệt đối là cơ hội tuyệt hảo mà trời ban.
"Nếu như có sinh linh hắc ám ẩn núp ở bên trong, khẳng định sẽ là một trận đại phong bạo!" Thạch Hạo tự nói.
"Hỏng rồi, chúng ta đã tới trễ. Nơi này có tiên đạo khí tức, có pháp trận khủng bố đang chuyển động. Vương gia khẳng định đã nhận được tin tức rồi." Chó con nói.
Nó là đại hành gia trận pháp, vừa tới nơi này. Mũi chó ngửi ngửi, tai chó lắc lắc, đã nhạy bén cảm giác được các loại dị thường.
"Pháp trận của Vương gia có liên quan tới tiên đạo đang dần chuyển động, tuy rằng không phải hoàn chỉnh, nhưng tương tự với trận pháp của Kim gia, trong trận dựng dục ra sinh linh." Chó con rất khẳng định nói.
Chắc hẳn là Vương Trường Sinh có bí pháp có thể thi triển, thông tri cho tộc nhân, yêu cầu bọn họ lập tức mở ra trận pháp phòng hộ.
"Xem ra việc Tiên vực lui binh đã xảy ra vấn đề không nhỏ, Vương Trường Sinh trong lúc nhất thời thật sự không thể quay về!" Thạch Hạo nói.
Hắn nhìn nơi cứ địa của Vương gia, có chút tiếc nuối nói.
Hắn cảm thấy nếu bản thân đang đứng ở lĩnh vực nhân đạo đỉnh phong, thì còn có thể ngạnh xông vào. Nhưng hiện tại hắn chỉ mới bước chân vào lĩnh vực này, làm như vậy quá nguy hiểm rồi.
"Đi, đi Tiên Điện!" Thạch Hạo rất nhanh đã làm ra một quyết định khác.
Điều này thật đúng là ngựa không ngừng vó, từ Kim gia tới Tu Di đoạn sơn, lại tới Vương gia, hiện tại lại từ Cửu Thiên đi tới Thiên Điện ở Ba Ngàn Châu.
Tuy rằng việc lui binh của Tiên vực có biến, nhưng Tàn Tiên của Tiên Điện có lẽ cũng sẽ xuất hiện ở nơi đó.
Trên đường đi, Thạch Hạo nhanh như tia chớp, đồng thời nắm bắt các loại tin tức dọc dường đi, nghiệm chứng một số suy đoán của hắn.
Tiên vực quả nhiên đang lui binh, nhưng lại phát sinh một chuyện vô cùng tồi tệ, đã bạo phát nội đấu.
Bởi vì, có một số người quanh năm chiến đấu với sinh linh hắc ám, bị nhiễm phải vật chất hắc ám bất lành, xác định cả đời sẽ lưu lại ở giới này, không thể nào quay về Tiên vực được nữa.
Trong lúc lui quân, có mấy vị thống lĩnh dẫn theo quân lính làm loạn, cuối cùng đã bạo phát ra xung đột đẫm máu, chiến đấu rất kịch liệt.
Đám Vương Trường Sinh vừa hay cũng ở chỗ này, nên hoàn toàn bị hạn chế, không thể tùy ý rời đi.
"Lão tàn phế của Tiên Điện cũng ở đó?" Thạch Hạo vô tình biết được, Cửu Thiên Thập Địa không ngờ còn có bốn vị Tàn Tiên, đều cùng nhau xuất hiện ở nơi đó.
"Thật là đáng chết mà!" Trong lòng Thạch Hạo có một luồng oán khí, năm xưa lúc Biên Hoang đại chiến, bốn vị Tàn Tiên cường đại không một ai đi tới Đế Quan nghênh chiến.
Điều này khiến cho đại trưởng lão khi sắp thành Tiên, lại phải lao ra nghênh chiến, cuối cùng là nuốt hận mà chết.
Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính máu nhiễm Biên Hoang, cuối cùng xuất hiện việc không lành, biến mất ở nơi sâu nhất trong vũ trụ, không còn gặp lại được nữa. Thạch Hạo nghĩ tới những điều này, lại nghe đồn chuyện của hiện tại, trong lòng vô cùng bi phẫn.
"Bốn vị Tàn Tiên cũng đi tới đó, quá nửa là muốn tiến vào Tiên vực." Đây là tin tức mà hắn có được.
Thạch Hạo không chút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Tiên Điện.
Vốn nơi ở của Tiên Điện cũng vô cùng bí ẩn. Ngoại giới rất ít người biết, nhưng trong ba mươi năm tới nay, hắc ám xâm lấn, nơi ở của bọn họ từ từ cũng không còn là bí mật nữa.
Thạch Hạo đi tới nơi này!
Quả nhiên phong cảnh như tranh, tinh khí nồng đậm. Nơi này giống như là Tiên cảnh, mang theo từ tia từng sợi sương mù Tiên đạo.
Một dãy kiến trúc bằng đồng, tràn ngập Tiên vụ.
"Có chút ý tứ, mãnh thổ địa này quả nhiên có Tiên khí!" Chó con kinh ngạc.
"Nghe nói dưới mặt đất có một cái Tiên Tuyền Nhãn rất là trân quý. Có thể tái tạo xương trắng và nhục thân, là chí bảo vô giá. Tàn Tiên sở dĩ có thể kéo dài hơi tàn tới hiện tại cũng chính là vì dựa vào Tuyền Nhãn này ôn dưỡng bản thân." Thạch Hạo nói.
"Tiên Tuyền Nhãn? Năm xưa cả Cửu Thiên Thập Địa cộng lại cũng chỉ có bảy tám cái, tên Tàn Tiên này không ngờ lại sở hữu một cái?" Chó con nghe được ánh mắt liền phát sáng.
Sau đó, nó kêu lên gâu gâu, vô cùng hưng phấn, nói rõ nhất định phải đào sạch hang ổ này lên!
"Nơi này có lẽ có một vị Chí Tôn, bất quá ta nghĩ kẻ này sớm đã không còn ở thời kỳ toàn thịnh rồi, đã sống qua vô số tuế nguyệt, hẳn đã là tuổi xế chiều rồi." Thạch Hạo nói.
"Làm thịt nó!" Chó con nói.