Sau khi người Vương gia bị nhìn chằm chằm, lông tóc từng người đều dựng đứng, cơ thể căng thẳng, giống như đang bị một con hồng hoang mãnh thú nhắm vào, có chút sợ hãi run rẩy phát ra từ bản năng, trực tiếp chạy dọc khắp người.
Bọn họ cũng đều biết, đây chính là một đầu hung thú hình người, hơn nữa còn là cái thế đại hung!
Trước đó Vương Thập cho người ta cảm giác khí chất xuất chúng. Lúc không phát động thì ôn hòa như gió xuân, một khi khẽ lộ ra sát khí, đó chính là tồn tại như cự hung.
Nhưng là bây giờ so sánh với Thạch Hạo, rất nhiều người đều cảm thấy, một chút hung sát đó không tính là gì cả, tương đối mà nói cũng dịu dàng ngoan ngoãn như thú cưng trong nhà mà thôi.
Quá kinh khủng rồi!
Mấy người Vương gia đều kinh dị, không tự chủ được lui lại. Đặc biệt là Vương Lan là người đầu tiên không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, thân thể nhịn không được hơi run rẩy, muốn bái lạy.
Vương Hi cũng không chịu nổi, cảm giác như cự sơn áp đỉnh, hô hấp cũng khó khăn, muốn thần phục đối phương.
Về phần Vương Thập, như lâm đại địch, thân thể cũng phản bội ý chí của y, sinh ra cảm giác vô cùng không tốt, mãnh thú tuy mạnh, nhưng bây giờ lại như đang đối mặt với một Thú Vương vậy.
Về phần những người khác sớm đã tâm thần chấn động, giống như là tượng đất, từng người thân thể đều cứng ngắc, rung động khó hiểu.
Đây chính là Vương Ngũ a, cứ bị trấn áp như vậy sao.
Còn truyền nhân Phong tộc, ngay cả một câu còn chưa kịp nói đã bị xiết thành huyết vụ, đây là uy thế cỡ nào, là thần năng ra sao?
Còn Kim Triển danh xưng nhân vật một đời thiên kiêu, năm xưa có tư cách vấn đỉnh thành người lĩnh quân trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng trong nháy mắt lại bị một đạo kiếm khí chém bay đầu.
Uy thế bậc này, chiến tích như thế, đã không phải là chấn nhiếp mọi người bình thường, là một sự trấn áp khủng bố.
Phàm là tu sĩ. Ai cũng hãi hùng khiếp vía, đây là một người trẻ tuổi, thế nhưng là chiến lực của hắn. . . lại cao tới không hợp thói thường, vượt xa khỏi lẽ thường.
"Là hắn. . . Lại là hắn!" Kim Triển rất muốn kêu to lên. Nhưng lại chỉ có thể phun ra bọt máu. Kim Triển chỉ còn lại một cái đầu lâu, đang bị trận vực áp chế.
Đừng nói lên tiếng, liền ngay cả thần niệm ba động đều không thể truyền ra, Kim Triển đang bị giam cầm trong hư không.
Kim Triển quá khiếp sợ, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới là Hoang. Lại là người kia, hắn làm sao còn có thể xuất hiện, kẻ nhất định sẽ biến thành phế vật xương khô, lại quật khởi trở thành Chí Tôn?
Kim Triển muốn rống to, điều này khiến y không thể nào tiếp thu được, toàn thân đều có loại cảm giác bất lực.
Năm đó. Kim Triển chính là bị Thạch Hạo một kích đơn giản từ trên cửu thiên đánh rớt xuống địa ngục, đã mất đi tư cách lĩnh quân người trong cùng thế hệ, không còn tuyệt thế hào quang.
Hôm nay lại là như vậy, Kim Triển tu vi đại thành, xuất quan đến đây, chạy tới Tu Di đoạn sơn, muốn trong hôm nay quật khởi, uy chấn thiên hạ. Thế nhưng lại có thể nào ngờ tới, lại tao ngộ Thạch Hạo, lại là một trận thảm bại.
Lần này còn đáng sợ hơn, một đạo kiếm khí mà thôi, liền chém rớt đầu của y, không hề có lực hoàn thủ.
Kim Triển không cam lòng, trán nổi gân xanh. Một đời này của y, hai trận chiến quan trọng nhất đều thua bởi một người, kết cục như nhau.
Điều này khiến y thổ huyết, phẫn nộ. Nếu không phải tên Hoang này, y gặp ai cũng không sợ, đều có thể chiến một trận huy hoàng, nhất định sẽ danh chấn thiên hạ.
Kết quả không ngờ lại bi ai như vậy, một đời này của y xui xẻo như thế, luôn luôn sống dưới cái bóng của Hoang, bị áp chế toàn diện, cảm giác bất lực sâu sắc.
"Ngươi. . . Không thể ỷ lớn hiếp nhỏ!" Vương Lan mở miệng, bạo gan nói, ngoài mạnh trong yếu.
Thạch Hạo nghe vậy, hơi khẽ giật mình, sau đó cười rồi lại cười.
Vương Thập coi như bình tĩnh, thần sắc tối thiểu nhất cũng không có kinh hoảng, can đảm hơn người, tự có một phen khí độ.
Y hít sâu một hơi, đi về phía trước, cũng mở miệng, nói: "Tiền bối cùng bọn ta có cừu oán sao, làm sao lại đến mức xuất kích lôi đình như vậy."
Y nhìn thoáng qua Kim Triển, lại liếc mắt nhìn về phía truyền nhân Phong tộc đã hóa thành huyết vụ.
Huynh trưởng của y Vương Ngũ bị trấn áp, y cũng không nôn nóng, cũng không có hốt hoảng, công phu hàm dưỡng rất giỏi, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ.
"Nàng cùng các ngươi có thù sao?" Thạch Hạo chỉ Thái Âm Thỏ Ngọc nói.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, vị này có quan hệ gì với Thái Âm Thỏ Ngọc, thật sự là đang ra mặt cho nàng.
"Tạ ơn tiền bối!" Thái Âm Thỏ Ngọc ngọt ngào cười một tiếng, răng óng ánh, lại lầu bầu nói: "Người của Vương gia quá ghê tởm, xin tiền bối thay trời hành đạo, chém đi đạo hạnh của bọn họ."
Một số người nghe vậy lập tức biến sắc, cái con thỏ này thật đúng là đủ hung ác, người có quan hệ với Vương gia thân thể ai ai cũng run rẩy.
"Không dám." Thạch Hạo khẽ cười.
Vương Thập nghe lời Thạch Hạo nói, không còn dám chất vấn việc có thù oán hay không, chỉ khe khẽ thở dài. Y biết việc lần này không dễ dàng rồi, phiền phức lớn rồi.
Ngũ ca của y đã nói nhiều như vậy, còn nhắc đến danh tự của phụ thân, kết quả cũng vô dụng!
Lúc này, Thạch Hạo nhấc tay, chộp về phía mấy người Vương gia, tốc độ tuy chậm nhưng rất hữu lực, bàn tay tựa như che phủ thiên khung, đơn giản nhưng không cách nào chống cự được.
"Chậm đã, tiền bối, ta không phục!" Tinh quang trong mắt Vương Thập bùng phát, quát lên ngăn cản Thạch Hạo hạ sát thủ.
"Có gì không phục?" Thạch Hạo hỏi, tương đối tùy ý và bình thản.
"Ngươi là Chí Tôn, có dám cho ta một cái cơ hội, cùng cấp chiến một trận, Vương Thập ta tung hoành thiên hạ, chưa từng sợ chiến, chỉ cầu một sự công bằng!" Vương Thập quát.
Đến giờ khắc này, y đã không có đường lui, chỉ có thể như thế.
Thạch Hạo nghe được những lời này lại lộ ra vẻ cổ quái, hắn được Vương Thập gọi là tiền bối, lại còn yêu cầu khiêu chiến đồng giai khiến hắn hơi kinh ngạc.
"Tốt, ta sẽ cho tên hậu bối như ngươi một cơ hội." Thạch Hạo cười ha ha nói, làm cho người khác cảm thấy quái dị.
Trên thực tế, hắn sao có thể xưng là tiền bối? Vương Thập xưng hô như vậy khiến hắn cảm thấy buồn cười. Nếu sau này biết thân phận của hắn rồi thì y sẽ là biểu tình gì?
"Oanh" một tiếng, Vương Thập bạo phát, khí tức cường giả mênh mông cuồn cuộn, phô thiên cái địa, quét sạch nhật nguyệt tinh thần.
Chín con rồng của Vương gia, người cuối cùng là mạnh nhất!
Thế nhân đều biết, Vương Cửu là người mạnh nhất trong chín con rồng, thậm chí có người suy đoán, y có khả năng tiến vào cảnh giới Chí Tôn!
Sau khi Vương Thập xuất thế, mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ lại còn có một rồng thứ mười? Đây là ấu tử của Vương Trường Sinh, vì tránh né đại họa hủy diệt của Cửu Thiên mà lưu lại dòng dõi.
Sau khi xác định Di vực đã bị ngăn trở, Vương Thập mới xuất thế.
Cũng có lời đồn, thiên phú của y vượt xa chín con rồng, sở hữu vô thượng Tiên cốt, tương lai chú định sẽ đắc đạo thành Tiên!
Bất quá, đây cũng là thiên phú mà thôi, y tuy rằng lợi hại, nhưng niên kỷ vẫn nhỏ hơn chín con rồng quá nhiều, một mực bị phong ấn bên trong vật chất sinh mệnh nào đó.
Hiện tại y mới xuất thế, nhưng tuổi tác thật sự cũng không lớn.
Vương Thập hiện đang ở cảnh giới Độn Nhất, năm tháng tu đạo không phải rất dài, tuyệt đối là thiên phú tuyệt thế. Nếu như tiến vào Tiên vực, y nhất định sẽ thành Tiên!
"Tiền bối, mời!" Vương Thập mở miệng.
Thần sắc hắn trang nghiêm, thức mở đầu —— Bình Loạn Quyết!
Hắn không hề bảo lưu lại chút nào, vừa bắt đầu đã vận dụng thần thông tối cao của tộc này, được xưng là vô thượng kiếm quyết từng có một lần bình định khủng bố đại náo động.
Xoẹt!
Ở trước mi tâm y, hiện lên một thanh Kiếm Thai màu đen, lộ ra từ bên trong xương trán, sau đó hóa thành một tia ô quang, trảm phá thiên địa vĩnh hằng, cùng với mảnh vỡ thời gian, sát na chém về phía Thạch Hạo.
"Nếu ngươi đã xưng ta một tiếng tiền bối, ta cũng sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, cho ngươi một cơ hội." Thạch Hạo cổ quái cười nói.
Tất cả mọi người cảm thấy, vị Chí Tôn này cười quá dị thường.
Thạch Hạo áp chế tu vi, hắn đối với bản thân trước giờ đều rất tự tin, có ta vô địch. Huống hồ sau khi tấn thăng Chí Tôn cảnh, ánh mắt và cảm ngộ cũng đã khác nhau một trời một vực!
Ai có thể chống đỡ?
Đối mặt Bình Loạn Quyết, Thạch Hạo cũng không vận dụng tuyệt thế bảo thuật, mà chỉ là bắt ấn trong hư không, cổ phác xa xưa không hề hoa lệ. Một cây bảo xử đen nhánh hiện lên từ phù văn tạo dựng thành.
Đây là Tu Di đoạn sơn, là thánh địa của Cổ Tăng, hắn lúc này tùy ý nặn ra một món tăng bảo!
Nhưng nó lại có thần uy tuyệt thế!
Phảng phất giống như cường giả thành tựu kim thân mạnh nhất của Cổ Tăng nhất mạch đang tay cầm bảo xử, hàng yêu phục ma, uy thế cái thế. Hắn bảo tướng nghiêm trang, phóng thích ra vô lượng ánh sáng.
Ầm!
Bảo xử cổ phác, đen nhánh, trực tiếp nện lên nguyên thần kiếm thai đó, chấn cho thân thể Vương Thập run rẩy kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng đã chảy máu.
Có thể nhìn thấy, nguyên thần kiếm thai màu đen kia đang rạn nứt, không địch lại bảo xử.
Mọi người run rẩy, bảo xử đen nhánh đó quả nhiên là kiên cố bất hủ, ngay cả Bình Loạn Quyết của Vương gia danh xưng không gì không phá, trảm diệt hết thảy trên trời dưới đất cũng không thể địch lại?
Quá kinh khủng rồi!
Tất cả mọi người có thể cảm giác được, người kia cũng không hề phóng thích ra khí tức Chí Tôn, chỉ sử dụng pháp lực ở trong phạm vi Độn Nhất cảnh, nhưng cũng vẫn mạnh mẽ vô song như vậy!
Nguyên thần Kiếm Thai giải thể, hóa thành từng đạo ánh sáng, cực nhanh rời đi tiến vào trong xương trán của Vương Thập. Thân thể của y lay động, sắc mặt tuyết trắng bệch không còn chút máu nào.
Y đã bị trọng thương, nguyên thần Kiếm Thai một kích không thành công, bản thân còn bị phản phệ trọng thương. Sơ sẩy một cái, ngươi thi pháp còn có thể sẽ vẫn lạc, cho nên thương thế của y cực nặng.
Vương Thập, danh xưng một đời nhân kiệt ngút trời, thiên phú cực kỳ lợi hại, kết quả vẫn bị người khác đánh bại như vậy!
Trên Tu Di đoạn sơn, tất cả mọi người sao không kinh hãi?
"Hừm, ngươi là một vị Chí Tôn, cho dù áp chế tu vi, cũng không phải là tu sĩ Độn Nhất cảnh có thể so bì, thế này không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Bỗng nhiên, một âm thanh lạnh lẽo truyền đến. Một người tóc xám xuất hiện, gương mặt cũng không tính là trẻ, trông bộ dạng như ba mươi mấy tuổi.
"Bát ca!" Vương Thập mở miệng, không ngừng ho ra máu.
Mọi người đều ngây dại, con rồng thứ tám của Vương gia tới rồi. Đây là cường giả thứ hai trong chín con rồng, nhưng cho dù lão tới thì cũng có thể làm gì, có thể đối phó được Chí Tôn sao? Hiển nhiên lão cũng không phải là đối thủ.
"Không cần lo lắng, ta dám hiện thân, tự nhiên là không sợ hãi. Vương gia ta nhiều năm qua như vậy có từng sợ ai. Thế gian này, ai dám hiếp đáp chúng ta? Hắn là một cao nhân tiền bối, vậy mà không hề để ý tới thân phận mà xuất thủ, nhất định phải trả giá bằng máu!" Con rồng thứ tám của Vương gia nói.
Hơn nữa, lão còn lấy ra một cái cốt kính nói: "Để ta nhìn xem, ngươi rốt cuộc là ai."
Tấm kính đó phát sáng, giống như một vầng mặt trời, chiếu rọi thiên địa, làm cho trên Tu Di đoạn sơn dâng lên trận trận khí tức Chân Phật, hết thảy hư ảo đều bị xé mở.
Đằng trước nơi đó có một người trẻ tuổi, hắn cũng không hề ngăn cản, trên mặt còn đang khẽ cười, lộ ra chân diện mục.
"Cái gì, ngươi.. " Con rồng thứ tám của Vương gia lúc này suýt tí nữa làm rơi cốt kính trong tay. Thân thể lắc lư, tâm tình ba động quá kịch liệt.
"A!" Cách đó không xa Thanh Y cũng kinh hô, vốn nàng vô cùng bình thản, không màng danh lợi, thanh lệ như Tiên, nhưng hiện tại cũng vô cùng ngây dại.
"Trời ạ!" Thiên Giác Nghĩ kích động kêu to.
Vương Thập cũng chăm chú nhìn theo, y trươc tiên là ngẩn người, sau đó liền trở nên kinh hãi, tiếp theo lại lần nữa phun ra một ngụm máu lớn, đây chính là... tiền bối trong miệng của y sao?