Thạch Hạo nắm chặt quyền đầu, các ngón tay đều trở nên trắng bệch. Bởi vì, Tàn Tiên hiếp người quá đáng.
Hiển nhiên, Tàn Tiên không hề để hắn vào trong mắt, trong lúc quyết định sinh tử của hắn, chưa từng nhìn qua hắn một lần, chỉ là thương lượng với sinh linh của Ngũ Hành Sơn.
Chiến xa màu bạc ngừng trước Ngũ Hành Sơn, tấm rèn sớm đã vén lên, Tàn Tiên rất xem trọng với sinh linh trên đó.
“Đây là điểm giới hạn của ta, dám chống đối và mạo phạm ta, tự nhiên phải trả giá, lưu cái cái mạng đê tiện của hắn đã khai ân lắm rồi.“ Trong chiến xa truyền đến âm thanh của Tàn Tiên.
Ngoài xa, pháp chỉ phát sáng, cổ rìu chấn động, đại biểu cho ý chí của một vị Tàn Tiên khác!
Keng!
Chính vào lúc này, Thanh Đồng Tiên Điện thu nhỏ lại, trên thân có nhiều gỉ đồng xanh, trông rất cổ lão, nó hoá nhỏ thành cỡ quyền đầu, bay vào trong chiến xa màu bạc, lơ lửng trên tay Tàn Tiên.
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, một lời không hợp, liền có thể xảy ra đại chiến.
Bởi vì, khi hai bên đang đối đầu nhau, tuy rằng một mực chưa ra tay, nhưng bản thân mỗi người đều có điểm giới hạn của mình, hiện tại đang giằng co, nếu như không thể nhượng bộ, không thể thoả hiệp, thì chỉ có thể chiến một trận mà thôi.
“Để ta xem xem.” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn nói.
Tám con Thiên Mã hí vang, móng vuốt to lớn đạp nát hư không, kéo theo chiến xa màu bạc lui đến cuối chân trời.
Một đại lộ kim quang từ Ngũ Hành Sơn xuyên thẳng tới dưới chân Thạch Hạo, để hắn bước lên rồi dẫn thẳng tới trên Ngũ Hành Sơn, tới trước mặt sinh linh kia.
Thạch Hạo không có phản kháng, bởi vì sinh linh của Ngũ Hành Sơn là muốn bảo vệ hắn, thái độ so với Tàn Tiên hoàn toàn không giống.
“Cái gì!”
Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn, âm thầm kinh hãi. Y mở ra Tiên nhãn, một tay bắt lấy Thạch Hạo, có phản ứng như vậy. Bởi vì cự ly quá gần, có một số việc không thể che giấu được người như y.
Một đoàn hoả diễm, đang ngủ đông trong cơ thể Thạch Hạo.
Dù cho đoàn hoả diễm này đã phân tán, ẩn tàng trong huyết nhục của Thạch Hạo, nhưng vẫn bị sinh linh này phát hiện.
Khi những tồn tại cấp bậc này, nắm chặt tay của một tu sĩ trong lĩnh lực nhân đạo, tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, có thể biết rõ một số bí mật trong cơ thể.
Bất quá, sinh linh của Ngũ Hành Sơn chỉ là âm thầm kinh hãi, chứ không hề có biểu lộ hay nói ra ngoài, bề ngoài y vẫn rất bình tĩnh, vô cùng bình thản.
Y bí mật truyền âm, nói chuyện với Thạch Hạo.
“Tàn Tiên kiêng kỵ ta, gã sẽ không giết ngươi, nhưng lại muốn phế ngươi.”
Thạch Hạo sau khi nghe được gật đầu, tỏ ra đã biết.
“Bất quá, cũng không phải không thể xoay chuyển, trong cơ thể ngươi có một đoàn hoả diễm, ta tới phối hợp, có lẽ có thể giúp ngươi tránh được một kiếp này.” Sinh linh này nói.
Thạch Hạo thở dài, Chân Tiên xuất thủ, làm sao có thể dễ dàng tránh thoát được, rõ ràng là một kiếp nạn sinh tử.
Nếu một chưởng của Tàn Tiên vỗ tới, e rằng dù sinh linh của Ngũ Hành Sơn giúp hắn ngăn cản, chỉ sợ cũng có khả năng bị nổ tung giữa sự va chạm của hai vị cường giả, trở thành một đoàn huyết vụ.
Sinh linh Ngũ Hành Sơn nhìn về phía trước, nhìn về phía chỗ Tàn Tiên nói: “Cho dù ta giúp hắn một tay, nhưng khi ngươi công kích hắn, hắn cũng thừa nhận không nổi, không thể sống sót được.”
“Ta nói rồi, sẽ không giết hắn, chỉ thi triển một kỹ năng nhỏ, đảm bảo sẽ lưu lại tính mạng cho hắn.” Trong chiến xa màu bạc truyền đến âm thanh của Tàn Tiên.
“Được rồi, ta sẽ gia trì lên hắn một tầng quang mạc thần thánh, sau đó thì phó mặc cho trời thôi.” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn nói.
Một tiếng nổ vang, sinh linh kia đã xuất thủ, một tầng quang mạc bao phủ bên ngoài cơ thể Thạch Hạo, rực rỡ như thần hoàn, khiến cho toàn thân Thạch Hạo vô cùng lộng lẫy.
“Nhớ lấy lời nói của ngươi, không được diệt sát.” Sinh linh của Ngũ Hành Sơn cảnh cáo lần cuối.
“Được, ngươi cứ yên tâm.” Tàn Tiên đáp ứng.
Trong quá trình này, Thạch Hạo một câu cũng không nói, luôn luôn bảo trì trầm mặc, hắn bị đưa xuống Ngũ Hành Sơn, im lặng đứng giữa không trung.
Thực lực không bằng người, hắn không có gì để nói, Tàn Tiên đánh tới, hắn hiểu ra được sự bé nhỏ của bản thân, nhất định phải bước vào Tiên Đạo lĩnh vực mới được.
Nhưng mà, nói thì rất dễ!
“Haha…” Tàn Tiên mỉm cười rất bình thản, cũng rất hiền hoà, nhưng vào tai của Thạch Hạo lại vô cùng chói tai.
Tàn Tiên muốn xuất thủ rồi, lại quá tuỳ ý, đây là một loại sỉ nhục, có thể cảm nhận được từ trong tiếng cười đó, lão chẳng hề để Thạch Hạo vào mắt.
Lão xem ra, bây giờ xuất thủ, cũng giống như đang hành quyết một con chó, con mèo vậy.
Lúc này, tấm rèn trong chiến xa màu bạc được vén lên, từ bên trong thò ra một cánh tay màu bạc được chiến y trắng sáng bao phủ, lão lần đầu tiên lộ ra thân ảnh.
Đó là một cánh tay nhân loại, lão chỉ là búng nhẹ một ngón tay, liền ngân quang đại phóng, chiếu sáng vực ngoại, chấn động thế gian.
Gợn sóng bàng bạc lưu chuyển, nhưng rất nhanh lại nội liễm, chỉ có một đạo lưu quang màu bạc, bay thẳng tới Thạch Hạo, muốn tiến vào trong cơ thể hắn.
Keeng!
Bên ngoài cơ thể Thạch Hạo, có màn ánh sáng hộ thể chuyển động, do sinh linh trên Ngũ Hành Sơn bố trí, bảo vệ cơ thể Thạch Hạo, khiến nó không bị ăn mòn.
Nhưng rất nhanh, sinh linh trên Ngũ Hành Sơn liền biến sắc, vô cùng kinh hãi.
Sắc mặt Thạch Hạo cũng biến đổi, vừa mới bắt đầu, quang mang thủ hộ bên ngoài cơ thể hắn đã bị xuyên thủng, toàn bộ bố trí của sinh linh trên Ngũ Hành sơn đều vô hiệu.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, thần hoàn bên ngoài cơ thể Thạch Hạo rung lắc dữ dội, phát ra ánh sáng chói mắt, đó dù là sức mạnh Tiên đạo nhưng vẫn bị ăn mòn.
Nhưng cuối cùng quang mạc đó vẫn không bị sụp đổ, chỉ có một tia ngân quang đã xuyên thủng vào trong, căn bản không thể phòng ngự.
Một tia u quang, tiềm nhập vào Thạch Hạo thể nội, khiến cả người hắn rung lên bần bật.
Cũng lúc này, sinh linh trên Ngũ Hành Sơn liền có cảm ứng, y cũng đờ ra trong chốc lát rồi cảm thấy chấn động, đến nó cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Bởi vì, dưới cái nhìn của y, có quang mạc phòng ngự của y, đáng lý có thể ngăn cản thủ đoạn của đối phương, cho dù có thể thật sự xuyên thủng qua, trong cơ thể thiếu niên đó cũng có bí mật, có lẽ có thể ngăn cản.
Nhưng mà, hiện tại sắc mặt y biến đổi, vô cùng phẫn nộ, có chút lo lắng và chấn kinh.
“Không ngờ là nó, nguyền rủa không thể giải của năm xưa!” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn nói, y có chút ão não còn có một chút bất đắc dĩ, loại nguyền rủa này quá đáng sợ.
“Diệt Tiên Chú, biến mất lâu như vậy, không ngờ còn có thể xuất hiện trên thế gian.” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn than thở, không có một chút biện pháp.
Diệt Tiên Chú, đây là một loại nguyền rủa đến Tiên cũng có thể tiêu diệt, có thể nói, một khi trúng phải, hoàn toàn không có cách nào hoá giải, vô cùng ác độc.
Sau khi trúng phải nguyền rủa này, một thân đạo hạnh cũng bị chém mất, pháp lựa từ từ tan biến trong vô hình. Nó có thể phế đi một vị Chân Tiên đang sống khoẻ mạnh, khiến cho họ cuối cùng trở thành phàm nhân.
Vì vậy, khi nhắc đến lời nguyền rủa này, bất cứ ai hiểu rõ về nó cũng đều biến sắc.
Cho dù là niên đại Tiên Cổ, loại nguyền rủa này cũng khiến cho người ta sợ hãi. Bất quá loại nguyền rủa này rất hiếm khi xuất hiện, ở kỷ nguyên trước có người nhận định nó đã bị thất truyền rồi..
Ai có thể ngờ, vị Tàn Tiên của Tiên Điện lại có thể thi triển!
“Ngươi quá hiểm độc rồi!” Sinh linh trên Ngũ Hành Sơn nói, lắc lắc đầu rồi hoá thành một đạo bạch quang biến mất vào trong Ngũ Hành Sơn. Bởi vì, nó cảm thấy mọi thứ đã kết thúc rồi.
Loại nguyền rủa đó, không quan tâm pháp lực, không sợ phù văn tiên đạo, có thể xuyên thủng mọi thứ, đó cũng là lý do khiến cho quang mạc hộ thể mà y gia trì lên người Thạch Hạo mất đi hiệu lực.
Năm xưa, có lẽ chỉ có Tiên Vương mới có thể đối kháng loại nguyền rủa này. Hiện tại, mọi thứ đều kết thúc, không còn ý nghĩa gì nữa!
“Haha, ngươi còn có một tháng thời gian, cố gắng tận hưởng một chút cảm giác phi thiên độn địa, một chút lạc thú của tu sĩ đi, ngày sau còn muốn ngắm nhìn núi sông hùng vĩ cũng có chút phiền phức đó.”
Tàn Tiên lên tiếng có chút âm lãnh, chính là đơn giản như vậy, kết thúc như vậy!