Tổ Đàn từ xa gánh chịu dấu vết của năm tháng tuyên cổ cùng dấu ấn đại đạo, huyết khí bốc lên cuồn cuộn, cực kỳ dồi dào, mạnh mẽ, ngưng tụ thành ba bóng dáng đội trời đạp đất, đứng sừng sững giữa nhân gian.
Lúc này, sau khi con đường ánh sáng lan rộng đến, trông bọn họ càng tỏa ra một cỗ uy nghiêm, tinh lực có màu vàng nhạt, uy áp khắp cả Càn Khôn.
Từ xa nhìn lại, người đầu tiên để râu quai nón, tay cầm một cây gậy to bằng xương trắng, khoát da thú, nửa thân trên cởi trần, có nét thô lỗ cùng hoang dại, trông như từ một bộ lạc viễn cổ đi ra nơi đây!
Người thứ hai, toàn thân chìm trong ánh lửa, trong tay cầm một khối xương màu vàng, lưng mọc ra đôi cánh Chân Hoàng thần thánh, con ngươi lóe ra tia chớp, thần hỏa ngập trời bao quanh, ngạo nghễ giữa thiên địa.
Bóng người còn lại có chút mơ hồ, không có lộ diện hoàn toàn.
Ba bóng dáng này xem ra có chút nguyên thủy, vô cùng khủng bố, được dựng lên bằng những tia ánh sáng vàng lộng lẫy do tinh lực cấu thành. Đó không phải là chân thân, nhưng cực kỳ sống động, lực lượng thần đạo vận chuyển vô cùng khủng bố.
Chẳng lẽ đây là các vị đại nhân vật luôn bế tử quan tại Tổ Đàn sao? Họ được thế nhân tôn sùng là vô địch, tuổi tác cực kỳ xa xưa, bối phận còn lớn hơn Vương Trường Sinh, Mạnh Thiên Chính.
Khi ba huynh đệ họ Thạch nhấc chân bước lên con đường hình thành từ ánh sáng vàng chói mắt, toàn bộ đất trời cũng vì vậy chấn động, tựa như tiên vực sụp đổ lan đến nhân gian.
Độ chấn động này quá kịch liệt làm ai ai cũng phải sợ hãi. Sắc mặt của Vương Trường Hà, Cố Minh Đạo trắng bệch tựa sương tuyết, hai lão bị một cỗ uy áp giáng xuống, không chịu nỗi ngã nhào trên mặt đất.
Không riêng gì họ, có rất nhiều người tại đương trường cũng không thể kháng cự lại cổ áp lực này, tê liệt tại đó, dập đầu quỳ bái.
Đây chính là các vị tổ thần vô thượng, họ tựa như đang nổi giận, đứng sừng sững giữa bầu trời, mắt nhìn xuống chúng sinh, nhìn chằm chằm vào những sinh linh đang chèn ép Thạch tộc. Hình ảnh hiện ra làm mọi người vô cùng sợ hãi.
Tình hình bị xoay chuyển, biến đổi vô cùng đột ngột.
"Đóng vào dấu ấn sỉ nhục, lời quá đáng ấy các ngươi cũng dám nói!" Diệp Khuynh Tiên mở miệng, nhìn chằm chằm Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà, nhóm người Kim gia, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Tiền bối, xin hãy tha thứ. Bọn ta không nên nói xằng nói bậy!" Chúng nhân cúi đầu, lòng thấp thỏm khẩn trương; có vài người run rẩy liên tục, cảm thấy mờ mịt, chưa bao giờ bọn họ lại nghĩ đến mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng này.
Thân phận của các vị tọa lạc tại Tổ Đàn cực kỳ siêu nhiên, cao cao tại thượng, được người đời tôn xưng bằng hai chữ vô địch, hiếm khi nào lộ mặt ra nhân thế. Ngoại trừ các lão tiền bối như Mạnh Thiên Chính, Vương Trường Sinh ra, rất ít người có cơ hội gặp qua những vị đại lão ấy.
Thế nhưng ngày hôm nay, pháp tướng của ba vị nhân vật vô địch ấy lại xuất hiện, tinh lực che mờ nhật nguyệt, ánh mắt quan sát chúng sinh, làm lòng người vô cùng kinh hoảng.
Có thể nói, nếu ba vị ấy trực tiếp ra tay, giết chết tất cả những kẻ mạo phạm tại nơi này thì cũng sẽ không có ai dám đứng ra đòi lại công đạo, thậm chí những lão tổ tông trong gia tộc nạn nhân cũng phải ngấm ngầm chấp nhận.
"Chờ đã, đừng bỏ rơi ta nha." Tào Vũ Sinh vẫy tay, nơi này còn lại mỗi mình y, Thiên Giác Nghĩ từ đầu đã đứng trên vai Thạch Hạo.
Mặc dù y mập mạp nhưng động tác lạy thoăn thoắt. Vèo một tiếng, y phi thân bay nhanh lên con đường ánh sáng mà Thạch Hạo đứng, trông tựa nhỏ một con thỏ linh hoạt.
Con đường ánh sáng vàng óng từ từ rút đi, âm thanh ầm ầm vang lên. Dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy, có rất nhiều mảnh phù văn đại đạo xuất hiện bao phủ lấy ba anh em Thạch tộc dẫn xuất đạo cốt bên trong thân thể bắt đầu hiển hiện.
"Nhìn kìa, đó chính là sự cộng hưởng của đạo tắc, gột rửa pháp lực, rõ ràng bọn chúng gặt hái được một cơ duyên không nhỏ!" Có người thì thầm.
Thân thể bốn người rung động, bao gồm cả Tào Vũ Sinh, bên ngoài cơ thể bốc lên từng vòng hào quang vàng óng, hóa thành một màn mưa ánh sáng chuyển động xung quanh, cuối cùng cuốn vào bên trong từng lớp da thịt.
Nếu là gặp trường hợp người bình thường khi được các vị nhân vật vô địch này gia trì, dùng pháp lực gột rửa, chắc chắn sẽ thoát thai hoán cốt (lột xác), phát sinh biến hóa cực lớn. Những thanh niên trẻ kia có căn cơ vô cùng tốt, mặc dù không rõ ràng, nhưng nhất định là cũng nhận được chỗ tốt rất nhiều.
Đây chính là thái độ của các vị vô địch giả sao?
Tất cả mọi người cảm thấy giá lạnh trong lòng, hành động bảo vệ ba huynh đệ Thạch tộc làm lòng người cực kỳ chấn động.
Chẳng lẽ còn có bí mật bị che giấu đằng sau vụ án ngày xưa? Sắc mặt của nhóm người Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà rất khó coi, nhưng bọn chúng lại không bị trách phạt, âu cũng là còn may mắn.
Cứ như vậy, ba huynh đệ Thạch tộc được người đón đi. Vẻ mặt của đoàn người đang nằm nháo nháo trên mặt đất vô cùng xấu hổ, lòng cảm thấy lo lắng bất an. Hành động ra tay can thiệp của ba vị đại hiền đã nằm ngoài dự đoán của họ.
Hy vọng là mọi chuyện đến đây chấm dứt, ngàn lần không nên tiếp tục truy cứu sai lầm.
Nếu gặp rắc rối liên quan đến các nhân vật vô thượng đó, dù bất cứ một vị nào lên tiếng trách phạt, thì hậu quả cực kỳ nặng nề, thậm chỉ cả các gia tộc Trường Sinh cũng khó mà gánh nổi.
"Tương truyền Tổ Đàn là nơi các vị tiền bối bế quan, hiếm khi xuất thế, nhân gian ít người gặp, cũng chẳng biết lai lịch của họ."
Sau đó, có người lên tiếng, thầm thì nghị luận, muốn biết lai lịch của các vị tổ tông còn sống kia.
Thế nhưng, nguồn gốc của các vị ấy xa xưa đến không thể nào khảo chứng, khó có thể phán đoán là họ xuất thế từ quãng thời gian nào; chỉ có thể biết rõ rằng các vị ấy có pháp lực thông thiên, chỉ cần mở miệng là có khả năng hút cả một dãy ngân hà xuống để bổ sung tinh lực cho bản thân.
"Nếu so sánh với các lão tiền bối như Kim thái quân, Vương Trường Sinh, Mạnh Thiên Chính, thì những vị nhân vật vô địch ấy còn phải lớn tuổi hơn; bên cạnh đó, có khả năng... họ đã sinh ra cách đây hơn một kỷ nguyên."
"Từng có người may mắn thấy qua một góc bóng dáng của những vị ấy từ xa, tương tự như kim thân trong miếu thờ, trông hình dáng chỉ có da bọc xương, có thể là... do tuổi tác quá lớn." Có người thì thầm nho nhỏ, vốn định nói, nhưng lại e ngại không dám mở lời.
Người xung quanh thoáng nhăn mày, vừa rồi nhìn thấy ba bóng người, dù đó không phải là pháp tướng nhưng chắc hẳn cũng là hiện rõ thân phận thật sự, da bọc xương thì chả thấy, chỉ thấy đó là những tôn thể hình cường tráng, khí thế bàng bạc, không quá giống với lời đồn đãi.
Nhưng là, ai có gan mà dám đi điều tra, ai dám đi rình mò tại Tổ Đàn, cơ bản là không có tư cách!
"Là tượng đá mà? Đó đâu phải là chân thân?"
Sâu trong Đế Thành, trước Tổ Đàn thần bí, quang cảnh không sáng lạn như là mọi người đang tưởng tượng. Có thể nói nơi này trông vô cùng cũ kỹ, ngói vỡ tường đổ; nếu như không biết đây chính là Tổ Đàn, mọi người còn tưởng rằng nơi này là một mảnh phế tích.
Người vừa giật mình hô lên là Tào Vũ Sinh. Tên béo này vô cùng ngạc nhiên, nhìn lên vị trí đầu nguồin, nơi mà con đường ánh sáng đang dần rút lại. Đó là ba bức tranh khắc được đúc tạc, rõ ràng không phải là chân thân của ba vị tiền bối.
Y từng tự huyễn hoặc rằng, chắc chắc có ba vị nhân vật vô địch ngồi trên bồ đoạn, mây lành lượn lờ, từng ngôi sao chuyển động xung quanh, đôi mắt khẽ mở, sấm chớp lóe lên không ngừng trên chín tầng trời; nhưng sự thật trước mắt đã đánh tan mọi suy nghĩ của y.
Nơi đây là khu vực tận sâu trong Tổ Đàn, đúng vậy, nhưng trước mặt chẳng qua chỉ là một dãy vách tường, chỉ có mỗi nơi này là có thể nhìn rõ, còn các phương hướng khác đều bị khí hỗn độn che mờ.
Tại nơi này, có khắc ba dáng người, cùng với hình ảnh được ngưng tụ ra từ huyết khí màu vàng bàng bạc vừa rồi giống nhau như đúc, cứ như là ba bức họa khắc xuyên ra khỏi vách tường!
"Người thật đâu rồi? Tại sao chỉ còn lại ba bức tranh chạm khắc vậy? Mời tiền bối hiện thân, vãn bối xin được gặp mặt, nguyện thành kính kễ bái ngài, cũng xin ngài chỉ điểm." Tào Vũ Sinh chắp tay thi lễ, lằng nhằng xin xỏ.
"Có thật là ngươi muốn thấy bọn họ không?” Diệp Khuynh Tiên đi tới, yểu điệu thướt tha, dáng người xinh đẹp khó tả, thon dài, nhỏ nhắn, mềm mại như tinh linh khiêu vũ, váy đầm bay nhẹ lên chẳng khác gì phi tiên.
Ngay cả loại người như Tào Vũ Sinh trông thấy cảnh này cũng có đôi chút ngại ngùng, mắc nhìn lom lom vào vị tuyệt thế mỹ nhân này, không ngừng cười trêu ghẹo.
"Bọn họ là ai?" Thạch Hạo hỏi dò.
"Người cầm cây gậy to bằng xương trắng chính là tổ tiên Thạch tộc, vị tiền bối được ánh lửa bao trùm là tổ tiên Hỏa tộc, người còn lại chính là chiến hữu của bọn họ." Diệp Khuynh Tiên đáp lại.
Thạch Nghị, Tần Hạo run người một thoáng, nhìn chằm chằm vào hình người được tác trên đá kia!
Thạch Hạo cũng vô cùng kinh hãi. Hắn chợt nghĩ đến Biên Hoang Thất Vương, đây chính là bọn họ ư? Nhìn kĩ lại, quả thật là rất giống, vì hắn đã từng nhìn thấy qua bóng dáng mơ hồ của họ trên cổ thuyền đen nhuộm máu.
Lấy hơi thật sâu, Thạch Hạo hỏi: "Họ là ba vị trong Thất Vương phải không?"
"Đúng vậy." Diệp Khuynh Tiên gật đầu, sau đó nhìn về hướng Tào Vũ Sinh, nói: "Có thật là ngươi muốn gặp bọn họ?"
"Muốn!" Tên béo gật nhẹ đầu, chà xát hai tay, thì thào hớn hở. Y đang nghĩ cách xin xỏ vài món đồ quý đây mà.
"Vậy thì khó khăn rồi, bởi vì có khả năng rất lớn là các ngươi cùng bọn họ đã âm dương cách trở, ngươi trước hết tự tử đi rồi tính." Diệp Khuynh Tiên nói.
"Cái gì?" Tào Vũ Sinh ngẩn người.
Diệp Khuyh Tiên trả lời: "Đây là Tổ Đàn. Nơi này không những là nơi của các vị nhân vật vô địch bế quan, mà còn là nơi cúng tế. Ba vị lão tiền bối này đều là nhân vật thời cổ đại, đến nay chưa rõ sống chết."
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ba tôn pháp tướng, tinh lực xông tận trời cao, che mờ nhật nguyệt, uy thế mạnh mẽ chân thật, cuối cùng mới biết chỉ là ba pho tượng khắc đá, những hình ảnh hoành tráng kia chỉ là giả tạo thôi sao?
Tại sao có thể làm giả đến mức như vậy? Ba huynh đệ Thạch tộc cũng không thể nào hiểu rõ.
"Nơi này là Tổ Đàn. Vì giúp các ngươi, ta đã dâng lên một ít tế phẩm, thức tỉnh chấp niệm còn sót lại bên trong tượng khắc đá, có lẽ bọn họ vẫn còn sống cũng nên." Diệp Khuynh Tiên thờ ơ trả lời.
"Dùng tế phẩm gì mới có thể đạt được hiệu quả chân thực như vậy?" Thạch Nghị cau mày, vì biết rằng cái giá đánh đổi có thể sẽ vô cùng lớn.
"Vài mảnh xương vỡ mà thôi, có lẽ là Cổ tổ Dị Vực chết đi lưu lại. Ta nơi này còn rất nhiều, nên mang đi hiến tế." Nàng tùy ý nói, vén lên mái tóc, sóng mắt lưu chuyển, phong thái khuynh thành, vẻ đẹp làm lòng người rung động.
Thiên Giác Nghĩ tựa như hóa đá.
Thạch Nghị, Tần Hạo ngẩn người.
Tào Vũ Sinh: "..."
Thạch Hạo cũng vô cùng rung động, xương cốt của Cổ tổ Dị Vực, quả thật là quá kinh người. An Lan, Du Đà chính là Cổ tổ Dị Vực, thân phận siêu nhiên, cao cao tại thượng, được tôn xưng là người khai sáng Vô Địch Đế Tộc, pháp lực vô biên, quét ngang thời đại Tiên cổ!
Cũng như một vị khác, chính là Lạc Ma đã tử trận, lão nắm giữ Ngũ Sắc Chân Huyết, đánh một trận định sinh tử với vị Tiên đạo cường giả mang trong người Hỗn Độn Huyết của thế giới này.
Diệp Khuynh Tiên có lai lịch gì mà có thể sở hữu các mảnh Tổ cốt như vậy, lại còn dùng để hiến tế, số lượng chắc chắn rất nhiều.
"Nè nè, đừng có ngây ngô như vậy nữa, ngốc quá hà. Đâu có phải là ta ra tay giết họ đâu, là người nhà của ta nhặt được rồi mang cho ta, để trong túi hoài cũng phí, giờ có dịp dùng thì dùng thôi mà." Nàng vừa cười vừa nói.
Lời nói nhẹ nhàng lại làm cho người ta giật nảy cả mình.
Đây là Tổ Đàn, vô cùng đáng sợ, là chân tiên thời Tiên cổ chế tạo nên, gần như thông lich nghịch thiên, ai có thể thực hiện hiến tế tại đây, nếu giá trị đủ cao, có thể triệu hồi được tàn niệm của các anh linh.
Hiển nhiên lấy Tổ cốt Dị vực chính là món đồ tế phẩm thích hợp nhất, là niềm an ủi to lớn nhất đối với các chiến tướng đã tử trận, đó là lý do Diệp Khuynh Tiên hoán tổ thành công!
"Nghe có vẻ quá lãng phí rồi đó, vì mấy người chúng ta mà lại hao tổn loại tế phẩm trân quý đến như vậy." Tào Vũ Sinh nói nhỏ, sau đó nheo mắt lại, nói: "Có phải là ngươi thích ta hay không?"
Phanh!
Y trực tiếp ngã chổng vó, sau đó bị một tia thần quang bao phủ, cả người nảy tung lên cắm thẳng vào một vũng bùn cạnh bên.
"Không yêu cũng đừng bạo lực như vậy nha!" Tào mập ú kêu la thảm thiết.
Diệp Khuynh Tiên cười hì hì, nói: "Cũng không có lãng phí gì đâu, nếu là anh linh vẫn còn sống, khi ta dâng lên những tế phẩm này, có thể giúp bọn họ kéo dài thêm một chút hơi tàn tại thế gian."
"Chuyện này có thể qua được mắt của bọn chúng sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Nếu thật sự bọn chúng bị hù dọa bởi các vị đại lão đang tồn tại thì có gì mà vui? Khi bọn chúng biết được sự thật này, mới đúng là thú vị, cảm thấy mất thể diện, trực tiếp phát điên, giận sôi máu lên, hình ảnh đó... mới tưởng tượng thôi là đã thấy kích thích rồi." Diệp Khuynh Tiên trả lời.
Nhóm người Thạch Hạo thật sự là bó tay rồi.
Phía bên ngoài, các thế lực của Vương Trường Hà, Cố Minh Đạo cảm thấy cực kỳ không cam tâm. Lý do gì mà con cháu của Tội huyết lại được các vị nhân vật vô địch che chở? Bọn họ không thể nào tìm ra được câu trả lời bèn phái ngươi đi điều tra.
Trường sinh thế gia có gốc gác hùng hậu, thiết lập mạng lưới giao thiệp cực rộng bên trong thành.
"Thưa tiền bối, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Các vị ấy rõ ràng là đang bế quan, tại sao phải ra mặt vì bọn nhỏ?"
Trong lúc Cố Minh Đạo cúi người thỉnh giáo một lão giả có đầu tóc loe hoe chỉ còn vài sợi, nét mặt cực kỳ cổ lão, đây ắt hẳn là một cao thủ ở cấp bậc lão tổ, y bỗng phát hiện nét mặt đối phương có điểm khác thường.
"Có thật là ngươi muốn biết rõ chân tướng?" Da mặt trên lão nhân nhăn tít lại chằng chịt, tương tự như vỏ quýt phơi khô.
"Muốn biết!" Cố Minh Đạo gật mạnh đầu.
Ở gần đó, các vị đại cao thủ Vương Trường Hà, Kim Triển, còn có Hoàng Kim Cự Nhân cũng đang giương mắt nhìn sang, mong muốn biết rõ nguyên nhân thật sự.