Trận cuồng phong này vượt ngoài tưởng tượng của các tộc. Hai ngày này, toàn bộ Bất Hủ Giả của Xích Vương nhất mạch đều xuất động, ngay cả con ruột của Xích Vương cũng xuất quan, đó chính là chuẩn Vương Bất Hủ, điên cuồng truy bắt những kẻ hiềm nghi của các tộc.
Phàm những cường giả nổi danh của các tộc không thể nói rõ bản thân hai ngày trước đã ở nơi nào đều bị nhắm vào.
Đám người này cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Đế Tộc tự nhiên là không thể để bị khinh bỉ, có tuyệt đỉnh cường giả xuất thế, hỏi thăm sự việc này, bắt Xích Vương nhất mạch cho một câu giải thích.
Thế nhưng, thái độ của Xích Vương nhất mạnh càng mạnh mẽ hơn nhiều, không tiếc khai chiến!
Điều này khiến các tộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lần lượt phái ra sứ giả, tiến tới trọng địa của Thú Thời Gian, đi tìm hiểu rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Tộc này muốn phát động tộc chiến, không tiếc tiêu hao mấy chục, mấy trăm vạn năm tộc vận!
Điều này có ý nghĩa gì? Rất nhiều người không rét mà run, đều nổi hết da gà!
Thạch Hạo tiến sâu vào Tội Châu đã hai ngày. Những nơi hắn đi qua, nhìn thấy đều giật mình. Một Châu này đã bị vật chất hắc ám xâm chiếm, hơn nữa sau một vạn năm, bọn họ đã có được "lịch sử" của riêng mình.
Bọn họ trung thành với Dị vực, khí sát phạt vô cùng lăng lệ, đã bị thu nạp thành một chi quân đoàn, nếu như có một ngày Dị vực lại phát động chinh phạt đại quy mô về phía Cửu Thiên Thập Địa, bọn họ sẽ là những người tiên phong.
"Thật là lòng dạ độc ác!" Thạch Hạo hai mắt mang theo hàn khí.
Tội Châu đã xong rồi, bị xưng là hậu duệ chảy xuôi dòng máu tội lỗi, chủ yếu là hậu đại của Thất Vương ở Biên Hoang, toàn bộ đều đã chết, chẳng khác nào bị diệt tuyệt sạch sẽ.
Dùng hắc ám vật chật xâm chiếm, tuy rằng nhục thân bọn họ vẫn còn, nhưng đang sống sót, nhưng còn là bọn họ sao? cũng không biết là người nào rồi!
Tội Châu, còn rộng lớn hơn Bát Vực ở hạ giới. Nhiều sinh linh như vậy, không có một ai may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều rơi vào trong kết cục thê thảm như vậy
"Sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ tru diệt các ngươi!"
Thạch Hạo thề, nhìn về phía tổ địa của một số Vương Bất Hủ.
Tội Châu, cũng không có Hỏa Linh Nhi. Thạch Hạo rời khỏi nơi này, trong hai ngày hắn cũng đã biết được rất nhiều tin tức, biết được nàng đã đi nơi nào.
"Ngộ Đạo Sơn, quả thật là trùng hợp!"
Thạch Hạo mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh.
Năm xưa, hắn cũng đi qua nơi này, một gốc Ngộ Đạo Tiên Trà Thụ, mỗi cách một đoạn tuế nguyệt sẽ kết đầy lá trà, có thể giúp người ta ngộ đạo, hấp dẫn vô số anh kiệt tới nơi này.
Lần này, cũng không tầm thường, loạn thế sắp bắt đầu, Dị vực đang tích lũy lực lượng, chuẩn bị xuất chinh bất cứ lúc nào!
Một đám sinh linh cường đại, nhiệt huyết dâng trào, đang tụ hội ở Ngộ Đạo Sơn.
Đám người này có tu sĩ Bất Hủ và cả cảnh giới Độn Nhất, các cảnh giới đều có.
Bởi vì, lá tiên trà của Ngộ Đạo Sơn đã thành thục rồi. Vì thế, bon họ mới tụ hội ở nơi này, uống tiên trà, đàm luận đại sự, chuẩn bị thỏa đáng cho ngày sau xuất chinh.
"Lần này, chúng ta nhất định phải đánh vào trong Tiên vực!"
"Hắc ám náo động sắp bắt đầu rồi, cái gì Tiên Vương, cuối cùng cũng đều bị thanh tẩy, một người cũng không lưu lại!"
"Chư vị, vẫn xin tỉnh táo, trước khi giết vào Tiên vực, nhất định phải phá hủy Cửu Thiên Thập Địa trước!"
Một đám sinh linh đang đàm luận, họ đều là cường giả.
Thạch Hạo đã tới, nhìn về phía ngọn núi lớn này, ánh mắt lưu chuyển hào quang.
Hắn cảm ứng được luồng khí tức đó, chính là một gốc cổ thụ, tán phát ra ý vị đại đạo, chính là trên ngọn núi đó.
Ngộ Đạo Trà Thụ, nó là một trong những Tiên Thụ, tổ căn danh giá nhất thời kỳ sơ khai, đủ để xếp vào ba vị trí đầu. Vương Bất Hủ uống loại trà này cũng sẽ có một chút cảm ngộ, giá trị của nó không thể nào hạn lượng.
Đáng tiếc là, nó đã gặp kiếp nạn, gốc tổ căn này đã bị người ta chia cắt. Gốc rễ của nó bị chia làm hai bộ phận, phận biệt trồng ở trong hai vùng thiên địa bất đồng, dược hiệu cũng đã trở nên yếu đi.
Dị vực có một gốc, chính là trên Ngộ Đạo Sơn!
Thạch Hạo ngày xưa mặc dù là tù nhân, nhưng cũng đã đại chiến ở nơi này, đoạt được không ít lá Ngộ Đạo Trà, hôm nay hắn coi như quay về chốn cũ, chủ động lên núi.
Tiên Trà Cổ Thụ từ sau khi bị chia cắt, sinh linh Bất Hủ trở lên rất ít khi tới đây, đều là tu sĩ trong lĩnh vực Nhân đạo tới đây tranh đoạt cơ duyên.
Thế nhưng, hôm nay bất đồng, trên núi có một số Bất Hủ Giả, hơn nữa còn là tiền bối tiếng tăm lẫy lừng.
Bên trong, không chỉ có Bất Hủ mới tấn giai, hiệu lệnh một phương, mà còn có tuyệt thế kỳ tài, cũng có cường giả lâu năm, tọa trấn một vực, vô cùng khủng bố, tỏa ra sương mù hỗn độn nồng đậm.
Đám người như giống như muốn chiếm đoạt cơ duyên của tu sĩ linh vực Nhân đạo, có bọn họ ở đây, người khác làm sao có thể đi tranh đoạt lá Ngộ Đạo Trà.
Trên thực tế cũng chính là như vậy, ở trước người mỗi một vị Bất Hủ Giả đều có cái chén ngọc tỏa ra hương thơm lượn lờ. Đó chính là nước Ngộ Đạo Trà, bọn họ không cần tranh đoạt, cũng có người hái trà pha chế sẵn cho bọn họ.
Đám người này có một cái điểm tương đồng, đó chính là cấp tiến, đang ở đây thương thảo việc xuất chinh ngày sau.
"Cửu Thiên Thập Địa, sớm nên bị hủy diệt, một vùng đất tàn phá không ngờ vẫn tồn tại tới hiện tại. Năm xưa sau khi các Tiên Vương bại vong, cái thế giới đó đã kết thúc rồi."
"Nơi đó đang rơi vào thời kỳ mạt pháp, nếu như giết vào đó, đối với chúng ta rất là bất lợi."
Dưới chân núi có rất nhiều tu sĩ đang ngồi xếp bằng, thân ảnh vô cùng nhiều, đều là hào hùng một phương, đặc biệt là tu sĩ trong lĩnh vực Nhân đạo, đều là kẻ nổi bật trong các tộc.
Bọn họ vốn vì lá Ngộ Đạo Trà mà tới.
Hiện tại, có Bất Hủ Giả giá lâm nên càng không tầm thường, lần trà đạo này có ý nghĩa phi phàm.
"Nghe nói, thời gian gần đây, giới ta đã từng thử tiến quân vào trong Cửu Thiên Thập Địa, kết quả đều bị một đám nhân mã cản đường, những thứ này đều có quan hệ với Hoang?"
Khi cái tên Hoang lần nữa xuất hiện ở nơi này, rất nhiều người biến sắc, có người phẫn nộ, có người nghiến răng, đặc biệt là Đế Tộc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Năm xưa, Thạch Hạo ở đại phát thần uy ở nơi này, đánh bại toàn bộ kẻ tranh đoạt, đoạt đi lượng lớn lá Ngộ Đạo Trà.
Sau đó, hắn không ngờ lại trốn thoát, hơn nữa còn không ngừng chinh phạt một giới này, nghe đồn rằng, hiện tại Cửu Thiên Thập Địa là do hắn suất lĩnh, ngăn cản sinh linh giới này qua đó.
"Thật sự là nghĩ không tới a, một tên tu sĩ lĩnh vực Nhân đạo năm xưa, hiện tại có thể đối kháng với Bất Hủ Giả!" Có người cảm thán, cảm thấy không lý giải nổi.
Trong mắt đám người này, Hoang quả thật có thể so với hắc ám tiến hóa giả!
"Hoang bất quá chỉ là một tên Nhân tộc, tính là cái gì. Cửu Thiên Thập Địa lại như thế nào, bất quá chỉ là một vùng đất chết! Năm xưa tổ tiên của ta, đã từng giết qua đó, tận tay giết chết không chỉ một vị Chân Tiên, còn từng mang về làm nô bộc, hiện tại vẫn được nhà ta nuôi dưỡng đấy thôi!"
"Ha ha... Tộc ta cũng có loại nô bộc này, trấn áp nguyên thần bọn họ, mang lên gồng xiềng, sẽ trở thành nô bộc trung thành nhất cho chúng ta." Có người khác cười lớn nói.
Đây là mấy tên trẻ tuổi, kiệt ngạo bất tuân, đều rất tự phụ, coi thường Cửu Thiên Thập Địa, không hề cho rằng bên đó mạnh hơn bên này.
Bất quá, những gì bọn họ nói cũng không phải là giả, không có lửa sao có khói. Trên thực tế trong các đại gia tộc ở Dị vực, đều có dạng nô tài này, đều là bắt từ bên Cửu Thiên Thập Địa đem về.
Có một số người, bị luyện chế thành khôi lỗi, có sinh linh cá biệt bị cấm chế nguyên thần, chỉ có thể hiệu lực cho bọn họ, giống như là trâu ngựa.
"Uhm, sinh linh một giới kia, có một số thật sự rất là ngon miệng. Ta yêu thích Nhân tộc, cũng yêu thích Giao tộc, còn thích cả Loan tộc, chất thịt rất là mềm mịn."
Có một tên sinh linh màu xanh lục, đang liếm liếm miệng, lộ ra răng nanh trắng toát, rất là khiếp người.
. . .
"Tốt rồi, ngày đó sẽ không quá lâu, những gì các ngươi nói, đều là công tích của tổ tông các ngươi, là thể hiện cho chiến công huy hoàn của bọn họ. Bây giờ, thiên hạ này lại loạn rồi, lại nổi sóng gió, thời điển kiến công lập nghiệp đã đến, phải xem các ngươi leieju có thể tái hiện lại sự sáng chói của tổ tiên."
Một vị Bất Hủ Giả mở miệng, khí độ trầm ổn.
"Tự nhiên sẽ tái hiện lại sự huy hoàng của tổ tiên, năm đó, chúng ta giết cho bọn họ đại bại, bây giờ tự nhiên có thể triệt để diệt đi bọn họ. Ngay cả Tiên vực cũng không đủ gây cho chúng ta sợ hãi, viện thủ của chúng ta đã đến rồi!" Có người nói.
Quần hùng nghe vậy đều phấn chấn, những lời này vừa ra, một số người mang theo dã tính, hai mắt hừng hực, máu trong cơ thể sôi trào, hận không thể lập tức giết qua đó.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, hai ngày này Xích Vương nhất mạch phát cuồng, Thú Thời Gian cũng có tới vài đầu, là con ruột của Xích Vương, đã mang đi mấy tên Bất Hủ Giả bị hiềm nghi.
Bất quá, cái này cũng không ảnh hưởng cái gì, cuộc tụ hội vẫn đang tiến hành.
Nhưng vào lúc này, Thạch Hạo lên núi, hắn ở chân núi cách rất xa, đã nghe được những người này nói chuyện, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thân là cường giả Tiên Đạo, dưới cơn nóng giận, thiên địa đều phải biến sắc, quả nhiên nơi này gió nổi mây phun, Ngộ Đạo Sơn cũng bị rạn nứt, toàn bộ cổ địa đều đang run lên.
"Người nào?" Có người quát.
Thạch Hạo đăng lâm nơi đây, hắn liếc nhìn Hỏa Linh Nhi, nhìn thấy đầu hắc sắc cự lang kia, đây là mục tiêu của hắn, sau khi trấn áp liền trực tiếp mang đi.
Đương nhiên, hắn không có khả năng cứ như vậy rời đi. Nếu như đã tới rồi, tự nhiên sẽ cho những kẻ này một trận tẩy lễ đầy máu, đây đều là tinh anh, đều là cường giả, tất cả nếu bị trấn sát, nhất định sẽ chấn động Dị vực.
"Dị vực, từng khiến cả một kỷ nguyên của Cửu Thiên Thập Địa bị gãy vỡ, không có Chân Tiên, không có Tiên Vương. Hôm nay ta cũng trấn sát, khiến cho không chỉ một thế hệ mà là mấy thế hệ tinh anh cũng bị đoạn tuyệt!"
Thạch Hạo chuẩn bị đại khai sát giới, cái gọi là Ngộ Đạo Trà này có ý nghĩa phi phàm, đều là những người nổi bật trong các tộc mới có thể tới đây.
Oanh!
Sau khi hắn tới, cái gì cũng không nói. Một chưởng vỗ xuống dưới, vài tiếng phốc phốc vang lên, trên đỉnh núi, có mấy ngàn tu sĩ bị nổ tung, hình thành câu diệt, hóa thành sương máu.
"A. . ."
Tiếng hét thảm liên tiếp, nơi này trực tiếp hỗn loạn.
Những kẻ chưa chết thì đều do có Bất Hủ Giả bảo vệ.
"Ngươi, là người nào!?" Bất Hủ Giả cũng sợ hãi, bởi vì vừa rồi, có một vị Bất Hủ Giả xông lên, bị đại thủ đó bao phủ, trực tiếp bị nện thành vũng máu.
Đó là chính diện giao phong, Bất Hủ Giả cũng không địch lại.
Thạch Hạo không nói lời nào, vươn ra một cái đại thủ, oanh một tiếng, bứng cả gốc rễ của Ngộ Đạo Trà Thụ, bên trên còn có hơn hai ngàn phiến lá rậm rạp.
Cho dù nơi này có Bất Hủ tới tụ hội, cũng bất quá chỉ tiêu hao có hơn một trăm phiến lá mà thôi, còn lại đều nằm trên Tiên Trà Thụ này.
"Ngươi dám!"
Mọi người chấn kinh.
Người này là ai a, quá không có ý tứ, không ngờ ngay cả Tiên Trà Thụ cũng dám cướp đi. Năm đó, ngay cả rất nhiều cường giả của Đế Tộc cũng không dám hành sự như vậy, sợ khiến mọi người phẫn nộ.
Thạch Hạo trực tiếp thu lấy cây này, chuẩn bị trồng ở trong Cửu Thiên Thập Địa.
Xoẹt.
Một khắc sau, đại thủ của hắn lần nữa hoành không, bao phủ Hỏa Linh Nhi đang tràn đầy kinh ngạc và giam cầm luôn đầu hắc sắc cự lang kia, trấn áp bọn họ, sau đó thu vào trong không gian pháp khí.
Ngộ Đạo Trà, Hỏa Linh Nhi ở đây, khiến hắn khó có thể buông tay hành sự, hiện tại thì tốt rồi.
Nếu đã xuất thủ, Thạch Hạo không có dự định để lại người sống, tránh cho đám người này đi báo tin.
Oanh!
Bàn tay trái hắn nện xuống, dưới chân lập tức sụp đổ, phương viên trên dưới mấy trăm vạn dặm đều lún xuống, về phần đám tu sĩ ngồi xếp bằng dưới chân núi toàn bộ đều mất mạng, bị đánh cho hình thân câu diệt.
Bàn tay che trời, hủy đi sinh mệnh của nhóm tinh anh này.
"Là ngươi, nhất định là ngươi, là kẻ xuất hiện ở nơi Xích Vương bế quan, ngươi rốt cuộc là ai?" Có Bất Hủ nhạy bén, phán đoán ra được Thạch Hạo có khả năng là kẻ đáng sợ kia.
Bùm!
Vị Bất Hủ này mặc dù dốc hết sức chống cự, nhưng vẫn bị Thạch Hạo một quyền ấn đánh cho nổ tung.
"Chạy, người này không phải người ở giới ta!" có người hét lớn.
Thế nhưng có chạy đi đâu, y vừa mới xé rách hư không trốn vào trong thương khung, liền bị một đại thủ đạm kim sắc ở phía sau bao trùm. Đại thủ đó phá toái hư không, vươn qua đó, một hơi tóm lấy y, bóp chặt trong lòng bàn tay.
Phốc một tiếng, người này đang sống sờ sờ bị bóp thành một vũng màu!
"Chuân Vương Bất Hủ sao?" Toàn bộ mọi người đều chấn kinh, họ căn bản không phải là đối thủ.
Cho dù là một đám người hiếu chiến, tính cách lãnh khốc, kiên nghị, nhưng hiện tại cũng trở nên hoảng loạn. Nếu như cứ chống cự, đó cũng chỉ là chết oan uổng, chỉ có thể hy sinh vô ích.
Phốc phốc phốc. . .
Bọn họ đang bỏ trốn, thế nhưng tới cuối cùng, đều bị Thạch Hạo mạnh mẽ đánh cho nổ tung, chết ở nơi này, máu Bất Hủ nhuộm đỏ cả bầu trời.
Oanh!
Sau đó, Thạch Hạo lại đánh ra một chưỡng, lấy Ngộ Đạo Sơn làm trung tâm, ầm ầm sụp đổ. Phàm những tu sĩ lĩnh vực Nhân đạo, tuy rằng tới nơi này đều là kẻ nổi bật của các tộc, nhưng toàn bộ đều vẫn lạc, hóa thành vũng máu.
Một kích này của Thạch Hạo, kinh thiên động địa, sinh linh đạo hạnh thấp hơn hắn căn bản chống cự không nổi.
Cho dù là Bất Hủ Giả cũng khó thoát kiếp nạn, tổng cộng có năm sinh linh, có kẻ vừa mới trở thành Bất Hủ Giả, có kẻ đã tu đạo năm tháng dài đăng đẳng, tồn tại rất lâu rồi, đều vô cùng cường đại, nhưng kết quả đều giống nhau, bị Thạch Hạo giết chết.
Đây là một huyết án kinh thiên, sinh linh Dị vực tham gia thịnh hội Ngộ Đạo Trà, đều bị diệt sát sạch sẽ, bị Thạch Hạo đánh cho nổ tung ở nơi này.
Hắn quét ngang vùng đất này, hủy diệt sạch sẽ.
Sau đó, hắn quay người rời đi, không hề dừng lại chút nào.