Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh hội Bàn Đào còn có mấy ngày nữa mới bắt đầu, thế nhưng hiện tại đã phong vân hội tụ, các tộc đều đã có người nổi bậc tới.

Nhất là cường giả uy tín lâu năm trong lĩnh vực Nhân đạo, còn có nhân tài mới nổi đều ùn ùn kéo đến, chỉ vì chiến tích của một người trong Giác Đấu trường hấp dẫn bọn họ.

"Thật sự là Bàn Nghệ, y không ngờ đã xuất quan, tự mình giá lâm nơi này!" Có người kinh hô, phát hiện một nam tử thanh niên.

Trong Hỗn Độn khách điếm có động thiên khác, có thần đảo trôi nổi, cự sơn san sát, thác nước rủ xuống, tiên khí vây quanh ở chỗ này.

Bàn Nghệ làn da màu cổ đồng, cũng không phải tuấn mỹ như thế nào, nhưng là có một cỗ khí khái hào hùng khiếp người. Y trông rất rắn chắc, khung xương thô to, mày rậm mắt to, một đôi lông mày dài xéo tới tận mang tai.

Chung quanh có rất nhiều người, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, màu da trắng nõn, như là ngọc thạch, mang theo ý vị Tiên Đạo. Mà y với làn da màu cổ đồng thể phách cường kiện đầy cơ bắp, lộ ra vẻ không giống với bình thường, mà giống như một tôn chiến thần đứng sừng sững ở trong sân.

Đây là một cao thủ, dù là cách rất xa, Thạch Hạo cũng có thể cảm ứng được sự bất phàm của người này, huyết khí cuồn cuộn, giống như là đại dương, đang ẩn giấu trong thể nội, không lọt ra ngoài một tia một sợi nào.

Hàng Chân Long, phục Thú Vương, y khiến cho người cảm giác được vẻ cường thế vô song!

Bàn Nghệ cũng đang nhìn chăm chú Thạch Hạo, cẩn thận quan sát.

"Rốt cục gặp được một cái cường giả tuyệt đỉnh!"

Đây là đánh giá của Thạch Hạo, dù cho hắn hiện tại đang đứng sừng sững ở cực đạo đỉnh phong, từ Chân Tiên trở xuống không đối thủ, nhưng bây giờ cũng cảm thấy một tia nguy hiểm.

Người này rất mạnh, vượt xa lý giải của thường nhân!

Không hổ là một trong những người mạnh nhất ở Nhân đạo đỉnh phong ở Tiên vực!

Thạch Hạo đã nghe đồn, hậu nhân Ngao Càn của Ngao Thịnh Tiên Vương, mấy người Bàn Nghệ hậu nhân của Bàn Vương, chính là tồn tại vô địch trong lĩnh vực Nhân đạo đương thời.

Mấy người này đều có đại chí hướng, khí thôn hoàn vũ, lập chí phải thành Tiên Vương!

"Bàn Nghệ tới rồi, lẽ nào y muốn lên tràng?" Một số người kích động, mang theo vẻ ước ao. Thế gian này ai mà không biết Bàn Nghệ, hy vọng y xuất thủ.

Bởi vì, y đã rất lâu đã không hề xuất hiện ở thế gian, chúng nhân đều rất muốn nhìn xem y hiện tại đã cường đại tới trình độ như thế nào rồi.

Ở trong mắt rất nhiều người, y trở thành Chân Tiên chỉ là vấn đề sớm hay muộn, vấn đề là do y nên bỏ nên lấy như thế nào, chỉ cần y nguyện ý, đột phá tiến vào lĩnh vực đó hoàn toàn không vấn đề.

Y đang tích lũy, xây dựng căn cơ Tiên Vương, duy chỉ có thể ở trong lĩnh vực Nhân đạo đánh xuống đạo cơ kiên cố bất hủ, ngày sau khi tiến vào lĩnh vực Tiên đạo, mới có khả năng xưng Vương làm tổ.

"Ngươi rất mạnh, không giống như tưởng tượng của ta, trước năm trăm tuổi thành đạo, đánh phá tín niệm của rất nhiều người, mở ra ghi chép huy hoàng đã phủ bụi nhiều năm, sẽ bị người khác nhớ mãi."

Bàn Nghệ âm thầm mở miệng, khẽ gật đầu với Thạch Hạo.

Ngay cả ở trong Tiên vực, năm trăm tuổi thành đạo cũng đã cực kỳ hiếm thấy, đều là những tồn tại cực kỳ xa xưa, ở trong niên đại tàn khốc nhất, không ngừng chiến đấu, máu và lửa đầy trời.

Nghe đồn, mấy vị Tiên Vương cổ lão, đều là quật khởi ở trong loại niên đại tàn khốc đó, chứ không phải bản thân đã sớm là kẻ thành đạo.

Rất đáng tiếc, những người sớm thành đạo ở niên đại đó, cuối cùng đều chết đi, bị giết chết trong đại thế tàn khốc đó.

Tiên Vương là đạp lên thi cốt của bọn họ mà quật khởi.

Chứ không hề nói sớm thành đạo, thì nhất định sẽ cười ngạo tới cuối cùng, trở thành cái thế cường giả. Tối thiểu nhất là thời gian mà mấy vị Tiên Vương đó thành đạo đều không hề sớm đến mức như vậy.

Cái này một mực là cái bí mật!

Chính giống như vị đại nhân trẻ tuổi Ngao Càn của Ngao gia kia, thời gian thành đạo vẫn luôn là một bí mật, có người nói y thành đạo trước ngàn năm tuổi, cũng có người nói y thành đạo trước hai ngàn năm.

"Ngươi khi dễ người như vậy, thắng cũng chẳng chút hay ho gì" Bàn Nghệ nói.

Y và Thạch Hạo một mực vẫn truyền âm với nhau, ngoại nhân không biết được. Nếu như bọn họ biết được, nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng, ngay cả thiên kiêu cái thế của Bàn gia mà bọn họ kính ngưỡng cũng xem trọng Hoang như vậy, bọn họ ai còn dám lên tràng?

Lúc này, Thạch Hạo đã liên thắng mười tám trận, đánh bại các lộ đối thủ, thu hoạch được một đống tiên nguyên cao như một ngọn núi nhỏ.

"Không có biện pháp, Cửu Thiên Thập Địa tàn phá rồi, tiến vào thời đại mạt pháp, linh khí khô cạn, một đám đệ tử của không có tư nguyên để tu hành, chỉ có tư chất ngút trời, cũng không thể nào giương cánh bay lên trời cao, cá vượt trăm vạn dặm." Thạch Hạo đáp lại.

Đương nhiên, còn có một điểm, có một số tu sĩ mang theo địch ý chủ động đưa tới cửa, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm thịt con dê béo này.

Chưởng quỹ của khách điếm, một bộ râu cá trê nhếch lên, không ngừng dùng tay vuốt vuốt, mang theo vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Thạch Hạo thu hoạch một đống tiên nguyên, Hỗn Độn khách điếm cũng nhờ vào đó mà có thu hoạch rất nhiều.

"Nếu không hai ta luận bàn một phen, tiền cược là một tòa động phủ Chân Tiên, ngươi xem coi thế nào? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khi mang về hạ giới nó cũng không trở nên khô cạn, mà còn có thể dùng được." Thạch Hạo bí mật truyền âm.

Bàn Nghệ, hai hàng lông mày nhíu lại, vô cùng oai hùng, y nhìn Thạch Hạo lộ ra vẻ cười nhạt nói: "Ta thật ra cũng muốn cùng ngươi luận bàn, bất quá lão quái vật trong nhà cảnh cáo ta không được vọng đọng, có cố nhân đã chào hỏi qua."

Thạch Hạo nghe vậy trong lòng hơi động, có cố nhân cùng lão quái vật Bàn gia chào hỏi qua, sẽ là ai?

Hắn trước tiên liền nghĩ đến Chủ Cấm Khu, đầu lâu thuỷ tinh, kim sắc cốt chưởng, nhãn cầu nhỏ máu, bất quá bọn họ có mặt mũi lớn như vậy sao?

Nên biết rằng, Bàn Vương cũng là tồn tại vô địch có thể ngạo thị cả Tiên vực, ngước mắt nhìn xuống cổ kim tương lai, là một trong mấy vị sinh linh chân chính cường đại nhất!

Có lẽ, Chủ Cấm Khu là chào hỏi người khác trong Bàn gia bọn họ.

Dù sao, lão quái vật mà Bàn Nghệ nói thân phận không rõ, chứ không hề nói rõ là Bàn Vương.

"Ngươi cũng nên thu tay đi, dù sao hiếp đáp người khác như vậy cũng không được, Bàn Vương thành sẽ sinh ra nhiễu loạn." Bàn Nghệ khuyên bảo.

Đây là ranh giới cuối cùng của bọn họ, không có khả năng cứ đứng im nhìn y giả trư ăn thịt hổ.

Trên thực tế, rất nhiều người đều đã tỉnh táo lại, gia hỏa này hơn phân nửa có vấn đề, đại chiến với ai đều rất kịch liệt, thế nhưng cuối cùng lại đều luôn thắng, điều này không bình thường.

"Được thôi, lại chiến thêm mấy trận nữa, để ta thu thêm một số tư nguyên Tiên đạo." Thạch Hạo nói.

Bàn Nghệ không nói chuyện nữa, cứ như vậy nhìn hắn. Y chưa từng nhìn thấy qua có Chí Tôn nào lại hỗn trướng như thế!

"Ai còn dám đánh với ta một trận, năm trận cuối cùng, quá thời hạn không đợi, lĩnh vực Nhân đạo, mỗ gia vô địch thiên hạ, khao khát bại một lần!" Thạch Hạo hô hào.

Một đám người sắc mặt cũng đều rất là khó coi, bọn họ là người ở một Tiên vực to lớn, phân tán ở cương vực bất đồng, nếu là người nổi bậc ở các nơi các tộc, hôm nay lại liên tiếp bị đánh bại, không ngờ không có một người nào có thể đánh bại cái tên kiêu ngạo trên Giác Đấu trường kia.

Lập tức, có không ít người nhìn về phía Bàn Nghệ nhưng y lại không hề động một chút nào, cũng không ý xuất thủ.

"Bàn Nghệ Chí Tôn sớm đã không cần lấy chiến để chứng minh bản thân, Nhân đạo vô địch, thế nhân đã công nhận, khinh thường đánh với hắn một trận!" Có người mở miệng.

"Tên nào đang nói lung tung, a, thanh mao, là ngươi phải không, qua đây chiến một trận, ta có thể trong mười chiêu một tay trấn áp ngươi!" Thạch Hạo khiêu chiến.

Người kia tự nhiên là bị kích thích, người này cũng quá cuồng vọng rồi. Trong mười chiêu, một tay trấn áp mình, hắn cho rằng mình là Bàn Nghệ, là vị đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia kia sao?

Rất là không may, vị nam tử tóc xanh bị Thạch Hạo ở chiêu thứ chín đánh cho thất khiếu chảy máu, toàn thân co giựt, xương cốt đứt gãy rất nhiều chỗ, nằm ngã ra trên Đấu Giác trường, không thể cử động chút nào.

"Còn bốn trận!" Thạch Hạo hô.

Đáng tiếc, còn chưa có tiến hành tới trận cuối cùng, Chân Tiên của bàn gia đã xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ mọi người, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Loại đổ chiến không hề có tính bất ngờ này, đã nhiễu loạn nghiêm trọng trật tự ở phiến khu vực này, bọn họ không nguyện nhìn thấy điều này tiếp tục.

Đặc biệt là, Hoang là tới từ hạ giới, sẽ có liên quan nhất định đến một số gia tộc, ngay cả tu sĩ của nhất mạch của Ngao Thịnh Tiên Vương cũng bất mãn với hắn, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra loạn tử.

"Không nghĩ tới, ngươi đã tiến vào Tiên vực rồi, ta còn tưởng đời này không còn gặp được ngươi nữa." Ở bên ngoài Giác Đấu trường, Yêu Nguyệt công chúa nói, kinh ngạc nhìn hắn.

Một số cố nhân, hiện tại phân tán ở các nơi trong Tiên vực rộng lớn, hiện tại chỉ có mấy người vừa mới tiến vào Bàn Vương thành.

Lúc này, chỉ có Trích Tiên, Yêu Nguyệt công chúa, Đại Tu Đà xuất hiện, bọn họ là người trước tiên đến nơi này.

Đại Tu Đà rất cảm khái, Hoang vô luận đi đến nơi nào, cũng sẽ không hề chịu im lặng, mới đến Tiên vực đã náo ra phong ba lớn như vậy!

"Không có cách nào, trời cao đố kỵ anh tài!" Thạch Hạo cười nói.

"Ngươi là vì Thanh Y nên tiến vào Tiên vực sao?" Yêu Nguyệt công chúa hỏi.

Thạch Hạo không có trả lời, mà là nhìn nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi còn chưa đột phá vào cảnh giới Chí Tôn sao?"

Mấy người họ cười khổ, ngay cả Trích Tiên cũng hoàn toàn không còn gì để nói, tu đạo ngàn năm là muốn tiến vào cảnh giới Chí Tôn, nói nghe thì dễ? Chỉ có trải qua mới có thể hiểu, con đường này khó khăn cỡ nào!

"Ngươi cho rằng ai cũng đều giống như ngươi sao?" Yêu Nguyệt công chúa tức giận mắt trợn trắng.

Tuy rằng lằn ranh cấm kỵ năm trăm năm đã qua, nhưng cũng không phải cứ vượt qua năm trăm tuổi là có thể thành đạo!

"Ta phải nói cho ngươi một cái tin tức không tốt lắm, năm đó, sinh linh thành đạo dưới ngàn năm trở xuống, không có một người nào có thể tiếu ngạo đến cuối cùng, không người nào thành tựu Tiên Vương vị, đều đã chết."

Một người thành thật như Đại Tu Đà nói.

"Làm sao lại như vậy?"

"Thời gian thành đạo, cũng không thể quyết định thành tựu chung cực." Trích Tiên nói.

"Ta ở hạ giới rõ ràng nghe được, có Tiên Vương cái thế ở trước năm trăm tuổi đã trở thành Chí Tôn." Thạch Hạo nhíu mày.

"Đó cũng chỉ là tin đồn, Bàn Vương, Ngao Thịnh mặc dù không biết sinh ra ở thời đại nào, nhưng có truyền ngôn nói rằng đều là hơn hai ngàn tuổi mới thành đạo!" Yêu Nguyệt công chúa nói.

"Chậm như vậy?" Thạch Hạo kinh ngạc.

Ba người đều yên lặng không nói gì, không muốn cùng hắn nói chuyện nữa!

Hai ngàn tuổi thành đạo, cái kia còn tính là chậm sao?

Có lẽ, cũng chính bởi vì Ngao Thịnh, Bàn Vương quá mạnh, vì vậy thế nhân càng cực lực nói điều tốt đẹp về bọn họ, đều nói rằng bọn họ tu đạo mấy chục năm là đã trở thành Chí Tôn.

Nhưng tình huống thật sự cũng không phải là như thế!

Cố nhân gặp nhau, vốn có rất nhiều lời muốn nói, Thạch Hạo cũng có thật nhiều sự tình muốn hỏi bọn họ, bất quá không có cơ hội để nói, liền bị người của Bàn gia mời đi.

Cố nhân chào hỏi nhau một cái, người của Bàn gia cũng tận hết chức trách, phải bảo vệ hắn an toàn, thật sự sợ vị đại nhân trẻ tuổi của nhà Ngao Thịnh Tiên Vương sau khi tới Bàn Vương thành sẽ tìm hắn gây phiền phức.

Thạch Hạo rất không tình nguyện, thế nhưng chung quý ucxng không thể nào làm trái lại ý chí của gia tộc Tiên Vương, được đưa vào một tòa biệt viện của tộc này.

Đây là một tòa động phủ rất hùng vĩ to lớn, nhưng so với Bàn gia tổ địa chân chính mà nói, thì không thể nào so sánh nổi.

Sau khi Thạch Hạo rời đi không lâu, Thanh Y cũng chạy tới, ngàn năm qua đi, nàng áo trắng như tuyết, phong thái càng hơn trước kia, mang theo ý vị Tiên Đạo xuất trần, là tiên tử danh xứng với thực.

Đáng tiếc, hỗn độn Giác Đấu trường đã dọn dẹp, nàng tới chậm, không còn nhìn thấy Thạch Hạo.

Long long long!

Một cỗ chiến xa lước ngang qua vũ trụ, xuất hiện ở cửa thành, đại nhân trẻ tuổi Ngao Càn của Ngao gia đã đến, sau đó không lâu thì tìm được Thanh Y, kết bạn đi cùng với nàng.

Mấy ngày sau, người ở Bàn Vương thành càng ngày càng nhiều, có Chân Tiên thỉnh thoảng giáng lâm.

Sau đó, phiến thiên địa này cũng trở nên run rẩy, sau đó trong vũ trụ có mưa hoa tung bay, có Kim Ô hoành không, có Chân Hoàng bay múa, có kim sắc Liên Hoa cắm rễ trong hư không.

Tiên Vương giá lâm!

Tràng thịnh hội Bàn Đào này không chỉ có một vị Tiên Vương đích thân tới!

Loại dị tượng này trong mấy ngày liên tiếp phát sinh mấy lần, trong vũ trụ tối tăm mọc đầy kim sắc Liên Hoa, phát ra âm thanh đại đạo, chấn động thời gian.

Mấy ngày nay, mảnh tinh hải này rất là thánh khiết, có khí tức đại đạo Hỗn Độn lượn lờ.

Một ngày sau, thịnh hội Bàn Đào bắt đầu.

Thạch Hạo cuối cùng đã được "mời ra", không còn bị khốn trong động phủ ở biện viện đó, chuẩn bị tham gia thịnh hội Bàn Đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK