Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bát vực hạ giới là một nơi lạnh lẽo bị coi là chốn lau tù, không ngờ lại ẩn tàng một Cấm Khu Sinh Mệnh?

Thạch Hạo thân thể căng thẳng, đây không phải là di vật, nơi đây hoàn mỹ vô khuyết, xem bộ dạng có lẽ thật sự có cổ lão cấm kỵ tồn tại đang ẩn cư.

Nhân vật đẳng cấp này, ngay cả khi đối mặt với dị vật xâm lược, cũng có thể ung dung đối mặt, tự thành một giới, không quan tâm thế sự phân tranh, vô cùng mạnh mẽ.

Thạch Hạo đi qua Âm Dương Thập Tự địa, nhưng nơi đó là chỉ là phế khư, hiện tại sớm đã không còn là Cấm Khu Sinh Mệnh chân chính.

Hiện tại, hắn quay về hạ giới, lại may mắn gặp phải? Hoặc là, không thể nói là may mắn, mà là không may để hình dung mới đúng.

Nghe đồn, tới địa phương như vậy, đều là có đi không về, thiên tư thần nhân cũng phải chết!

Thạch Hạo miệng cười khổ, khe khẽ thở dài, thật không dễ dàng mới trở về tới hạ giới, thì gặp phải loại chuyện như vậy, quả thật là vận mệnh quá xui xẻo.

Cấm Khu cản đường, chặn đứng giữa sa mạc này.

Mà phía sau hắn lại là một con đường cầu thang bằng đá thông đến Ba Ngàn châu.

Hắn hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi thẳng tới, hoặc lần nữa theo câu thang đá quay về Ba Ngàn châu.

Nhưng mà, khoảng khắc khi Thạch Hạo quay đầu lại, sắc mặt hắn cương cứng, con đường đó đâu, tại sao không thấy nữa?

Sau lưng một mảnh hư không trống trải, nơi đó làm gì có cầu thang nào, con đường đi thông thượng giới đó, con đường lót đá vô cùng dài đó đã không còn thấy nữa, không chút bóng dáng.

Thạch Hạo sửng sốt, con đường đó tại sao lại không còn, ngày sau làm sao đi Ba Ngàn châu?

Hắn lập tức bình tĩnh, y thức được nguy cơ đang đến, làm sao còn có thể lo được tới ngày sau, hiện tại rắc rối đến rồi, không còn lựa chọn, chỉ có một con đường có thể đi.

Sắc trời u tối, không nhìn thấy mặt trời, nhưng không phải do hắc ám bao phủ mà giống như màn đêm u tĩnh, mang theo huyết sắc.

Thạch Hạo cất bước đi về phía trước. Nếu như không có chọn lựa thì đành đi tới vậy!

“Vèo!”

Trong tay áo hắn, kim quang chợt hiện, khí tức dã thú hiển diện, Hoàng Kim sư tử được hắn thả ra, xuất hiện trên mảnh đất yên tĩnh này.

Vô Uý sư tử bẩm sinh mạnh mẽ, huyết mạch hiếm có, nó ngạc nhiên đánh giá mọi thứ xung quanh rồi kinh nghi nói: “Nơi đây là hạ giới?”

Nó có chút khó tin. Bởi vì, nó đã ngửi được hương thơm của Trường Sinh dược khiến cho xương cốt cả người phấn chấn, quá mê người rồi, khiến nó vô cùng thoải mái, muốn vũ hoá đăng thiên vậy.

Thạch Hạo không khách khí, ngồi lên lưng nó, lệnh nó đi về phía trước.

“Cấm Khu Sinh Mệnh?” Hoàng Kim sư tử kinh hãi kêu lên, nó nhìn thấy tấm bia đó, trên đó có mấy chữ. Nó nhận biết được, cảnh báo rõ ràng, nơi đây không thể bước vào, là Cấm Khu Sinh Mệnh.

Đáng tiếc, hai chữ đầu nó không nhận biết, đó là tên của cấm khu!

“Ta biết mà, một khi gặp phải nguy cơ, ta khẳng định phải xông tới trước nhất.” Hoàng Kim sư tử bất mãn.

Thạch Hạo đang suy tư ý nghĩ của hai chữ đó, nên không thèm để ý tới nó. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn cảm thấy. Hai chữ đó tựa hồ giống như hai phù hiệu đặc thù, không phải là tiên văn thông thường.

Chủ nhân cấm khu rất tự phụ, rất có khả năng tự sáng tạo phù hiệu để đặt tên cho nơi ở của bản thân, chứ không phải dùng danh tự thường dùng của thế gian.

“Vãn bối Thạch Hạo, đường qua quý địa, làm phiền rồi.” Thạch Hạo mở lời, không kể ra sao, đã phải đi qua từ nơi này, thì cũng phải chào hỏi chủ nhân của nơi này một tiếng.

Ầm ầm!

Lời hắn vừa dứt, trong cấm khu đột nhiên xuất hiện biến hoá kinh người, dược điền phát sáng, hương thơm càng nứt mũi, có rất nhiều lão dược lại đang di động, đang chạy trốn.

Chẳng lẽ đó là Thần dược?

Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng vẫn khiến trong lòng Thạch Hạo nhảy dựng, một cây Trường Sinh dược, lại thêm nhiều cây Thần dược, nơi đây quá hấp dẫn a.

Từng đạo rồi từng đạo quang trụ dựng lên xung quanh, nhanh chóng xuyên thủng thương khung, giống như là kình thiên trụ, chống đỡ thiên vũ, thanh thế to lớn, vô cùng kinh nhân.

Nhưng nhiều quang trụ thần thánh như vậy cũng không khiến cho phụ cận hoàn toàn sáng lên, ngược lại xung quanh còn hắc ám hơn nữa, chỉ có khu vực trước mắt quang mang lưu chuyển.

Tựa như một ngọn đèn được thắp lên giữa đêm đen.

“Ngươi nào quấy nhiễu sự yên tĩnh của cấm khu?” Một đạo âm thanh vang lên, chấn vấn như vậy.

Thạch Hạo vừa bước tới liền có người hồi đáp, phá vỡ đi sự tĩnh mịch vĩnh hằng, khiến cho tim đập loạn xạ.

“Vãn bối Thạch Hạo, vô ý mạo phạm, đi qua nơi đây, chỉ muốn về nhà…”

Thạch Hạo giải thích, hắn cho dù tự phụ hơn nữa, cũng không thể thách thức Cấm Khu Sinh Mệnh, cố gắng dùng ngôn ngữ ôn hoà nhất giải thích vì sao đi đến nơi đây.

“Chúng ta từng lập ra thần bia, kẻ xông vào nơi trầm miên --- chết, quy củ là quy củ, không cho phép khinh nhờn.”

Ở sâu trong cấm khu này, âm thanh đó vẫn rất bình tĩnh, không có hỉ nộ ái lạc, nhưng rơi vào tai Thạch Hạo lại giống sấm nổ, sinh linh này cường đại quá rồi.

Chỉ vậy đã muốn giết sao, mới chỉ tới gần, chưa từng mạo phạm, liền dẫn tới hoạ sát thân sao?

Hắn xem ra, tồn tại trong cấm khu quá bá đạo đi.

Lông toàn thân Hoàng Kim sư tử dựng đứng, nó cảm thấy vô cùng kinh hãi, đắc tội cấm khu chi chủ làm sao còn có thể sống sót?

“Thần bia ở đâu, ta chưa từng thấy qua.” Thạch Hạo không có hoảng loạn, còn hỏi ngược lại.

Rất ít người dám phản biện với Cấm Khu Sinh Mệnh, Thạch Hạo làm vậy khiến cho Hoàng Kim sư tử chảy mồ hồi lạnh, đây là muốn chết nhanh hơn sao?

Im lặng ngắn ngủi, nơi sâu trong cấm khu phát ra tiếng thở dài nói: “Cũng thật không còn rồi, năm tháng quả thật vô tình.”

Khi y nói xong, đá vụn trước mặt Thạch Hạo cạch cạch vang lên, từ từ bay lên, tụ họp lại với nhau hình thành một khối thạch bia.

Tấm thạch bia này vừa nhìn liền biết là cổ vật, tồn tại năm tháng tương đối dài lâu, không thể thuộc về kỷ nguyên này, trên đó có vết tích của thần thông kinh khủng lưu lại, loang lỗ vết nứt rất râu.

Thạch Hạo động dung, hắn vừa rồi phảng phất như thể nghiệm qua cảm giác thời gian đảo ngược, khối thạch bia đó giống như từ trong sông dài thời gian hiện ra.

“Tuy rằng bia này đã đổ, nhưng quy củ là quy củ, không thể thay đổi.” Sinh linh đó nói, y vẫn chưa từ bỏ ý định giết Thạch Hạo và Hoàng Kim sư tử.

“Bất quá, có thể đặc xá cho những người khác trong thể nội ngươi, bọn họ cũng coi như là vô tội, là bị ngươi mang tới.” Không ngờ y lại nói như vậy.

Lần này, Thạch Hạo không có tranh biện, có thể đưa cha mẹ và đám hài tử đó đi trước càng tốt, không thể để bọn họ mạo hiểm ở chỗ này.

Ầm ầm, nhục thân Thạch Hạo phát sáng, một chiếc chiến thuyền bay ra từ ngực hắn, từ từ biến lớn, khôi phục nguyên dạng.

Dù là nhục nhân của hắn hay là động thiên hắn khai mở, cũng đều có thể dung nạp con thuyền này, trước khi xông vào đạo môn nơi Âm Dương Thập Tự địa, hắn đã thu nó vào thể nội để bảo hộ cho tốt.

Lúc này, Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh còn có đám hài tư còn không biết ngoại giới phát sinh chuyện gì.

“Hài tử, chúng ta về tới hạ giới rồi sao?” Tần Di Ninh hỏi.

“Dạ phải, đã tới rồi.” Thạch Hạo trả lời sau đó nói: “Mọi người đi trước, con gặp một vị tiền bối, còn có chút việc, đi Hoang vực Thạch quốc đợi con.”

Hắn không dám nói ra chân tướng, sợ cha mẹ lo lắng.

Đồng thời, thần quang trong cấm khu tản ra, xuất hiện một thông đạo ngân sắc, giống như một thác nước, hoặc như là ngân hà, xuyên qua thương vũ lan về phía xa.

Đây là một con đường, thông ra phía ngoài cấm khu.

“Nơi đây là…”

Thạch Tử Lăng và Tần Di Ninh không phải người phàm, bọn họ ngửi thấy dược hương, cảm thấy có thể là Tiên dược, cũng động dung, vô cùng kinh hãi.

“Mau đi, không cần đợi con, lập tức tới Thạch quốc, đi Thạch thôn!” Thạch Hạo thúc dục, rất nghiêm túc.

Hai người lộ ra vẻ lo lắng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nhìn thấy thần sắc của Thạch Hạo, không thể không gật đầu đáp ứng, nhanh chóng điều khiển chiến thuyền bay đi.

Chiến thuyền bay tới thông đạo ngân sắc, nhanh chóng rời xa, chớp mắt liền biến mất.

Trong quá trình này, Hoàng Kim sư tử mắt nhìn chăm chăm, sau đó lại nhìn Thạch Hạo với ánh mắt phẫn nộ, nó vốn có thể rời đi, chỉ là Thạch Hạo sớm thả nó ra ngoài, coi như là cùng xông vào cấm khu.

“Ai đang quấy rầy?”

Đột nhiên, lại một âm thanh khác vang lên rõ ràng, cũng là giọng nam tử có chút cuốn hút, ôn hoà hơn âm thanh trước kia không ít.

“Một người một thú, bọn họ phạm giới, xông vào trong thiên địa của chúng ta, theo lý phải bị giết.”

Âm thanh trước kia nói, rất cung kính, nghiêm túc hồi đáp.

“Đồng nhi, sát tính của ngươi vẫn mạnh như trước, ảnh hưởng tới con đường đại đạo của ngươi.” Âm thanh ôn hoà đó nói, khiến người khác như tắm trong gió xuân.

Thạch Hạo kinh hãi, người trước kia đã vô cùng mạnh mẽ, hiện tại nghe ra, giống như chỉ là một tên thư đồng?

Hoàng Kim sư tử cũng dại ra, vô cùng chấn động.

Bởi vì, nó cảm thấy, vị gọi là thư đồng khẳng định sớm đã là tồn tại bất hủ, thực lực cao thâm khó dò.

“Ân, là tới từ Ba Ngàn châu, có chút ý tứ, xông qua được con đường đó.” Chính vào lúc này, âm thanh nam tử có chút cuốn hút lần nữa vang lên.

“Đồng nhi, thu lại trận pháp, mang bọn họ qua đây.” Nam tử nói, vả lại còn muốn gặp Thạch Hạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK