“Đúng vậy, rất nhiều người gọi nàng là Thanh Nguyệt tiên tử.” Bạch y nam tử gật đầu nói.
Nữ tử đó, phong tư tuyệt thế, xinh đẹp kinh người, phía sau đầu có một vầng thanh nguyệt, chiếu rọi lục hợp bát hoang, nàng tựa như thần linh khai thiên tích địa, trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Một cái nhíu mày, một nụ cười đều vô cùng xinh đẹp.
Thanh Nguyệt tiên tử rất ôn hoà, thánh thiện hoàn mỹ, đó là có lẽ thần thái và khí chất của nàng khi còn sống, cho dù đối mặt với chủ Cấm Khu cũng vô cùng ung dung.
“Nhìn nàng an lành và tĩnh lặng như vậy, nhưng lại rất kiêu ngạo.” Bạch y nam tử cười nói, sau đó mục quang lại âm trầm nói: “Cũng chết rồi, nàng chết vào năm cuối tiên cổ.”
Trong lòng Thạch Hạo cuộn sóng, khó có thể bình tĩnh. Hắn thật sự bị sốc, đối với những người trước đó thì hắn không biết, không hiểu, cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhưng mà, đối với người cuối cùng này, hắn làm sao không biết được, còn từng nhìn thấy hoả chủng của nàng lưu lại, vầng thanh nguyệt đó!
Thanh Nguyệt tiên tử, hoả chủng được truyền thừa lại, đã bị Thanh Y đạt được.
Đoàn hoả đó, đoàn phù văn đó, sớm đã cùng Thanh Y ngưng kết thành một thể.
Thậm chí, có người từng suy diễn qua, từng hoài nghi, Thanh Nguyệt tiên tử và Thanh Y có quan hệ nào đó, thậm chí có thể coi là chuyển thế, nhưng khó có thể chứng minh và nói rõ.
Thạch Hạo tự nhiên kinh hãi, Thanh Nguyệt tiên tử ở thời kỳ tiên cổ đã từng vang danh thiên hạ lại cùng người này có quan hệ?
“Nàng là đệ tử của người?” Thạch Hạo hỏi.
“Cũng có thể coi là vậy, ta truyền cho nàng đại pháp.” Bạch y nam tử gật đầu nói.
Thạch Hạo trầm mặc, người này rốt cuộc mạnh tới mức nào, dạy qua tám vị sinh linh, mỗi người đều là những người thông thiên động địa, thông qua Thanh Nguyệt tiên tử là có thể biết được, những người khác cũng đều siêu phàm nhập thánh.
Vị chủ Cấm Khu này quá thần bí rồi, tuyệt đối là một nhân vật cái thế, nghe ngữ điệu của y, từ kỷ nguyên tiên cổ sơ khai đã bắt đầu truyền thụ đệ tử rồi.
Áo Cổ, đến từ Hỗn Độn tộc, là vị cường giả đầu tiên tới nơi này, sản sinh từ kỷ nguyên tiên cổ sơ khai.
Có thể tưởng tượng, vị chủ Cấm Khu này đã sống biết bao lâu rồi!
“Đều chết cả.” Bạch y nam tử khẽ thở dài, gió nhẹ thổi qua một thân bạch y của y, càng khiến y trông thêm phần tiêu điều.
“Ta uống qua trà này, vậy thì…“ Thạch Hạo thận trọng mở lời.
Bởi vì, hắn không muốn vô duyên vô cớ chết đi, những người uống qua trà này đều chết rồi, thật sự không phải điều tốt.
“Ngươi là người thứ mười, ta đã đợi một kỷ nguyên, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.” Chủ Cấm Khu nói.
Thạch Hạo sững lại một hồi, nói: “Ta không muốn bước theo gót chân của bọn họ.”
Bạch y nam tử nghe được lắc đầu nói: “Ta sẽ không ép ngươi đi con đường đó, thậm chí, năm xưa ta cũng từng phản đối bọn họ đã đi quá sớm, kết quả vẫn có người không nghe mà đi trước, kết cục đều rơi rụng.”
Một con đường như thế nào, khiến cho đám người đó lại khẩn trương như vậy, lại háo hức bất chấp rủi ro mà dấn thân vào chốn hiểm nguy.
“Bọn họ đều tự biết đời này tu vi đã tới đỉnh điểm, không thể đột phá nữa, cho nên dù biết rõ sẽ thất bại, cũng muốn tiến tới, haizz!” Bạch y nam tử lại thở dài nói.
“Ta biết, bọn họ tôn ta làm sư phụ, cho nên muốn vì ta đi chiến một trận.” Bạch y nam tử nói.
Thạch Hạo không hiểu, đó là ý gì, chủ Cấm Khu có đại địch sao, bản thân y sao lại không đi?”
Bạch y nam tử khẽ phất tay, thiên băng địa liệt, quỷ khóc thần gào, vũ trụ bị xé mở. Sau đó xuất hiện một cảnh tượng u tĩnh.
“Nơi đó là… “
Thạch Hạo chấn kinh, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Bởi vì, hắn đã đi qua nơi đó, từng nhìn thấy một số chân tướng.
Hiện tại, bạch y nam tử vạch ra hư không, hiện ra cảnh tượng nơi đó.
Nhưng đây có lẽ chỉ là một bức hoạ, chứ không phải thật sự lại tới nơi đó.
Một con đê vắt ngang nơi đó, tự cổ trường tồn, trong mơ hồ có âm thanh gợn sóng nhấp nhô từ phía sau con đê truyền đến.
Sắc trời hôn ám, tràn đầy mê vụ.
Nơi đó rất thần bí, mọi thứ đều nhìn không rõ.
Bất quá, Thạch Hạo vẫn còn nhìn thấy, trên con đê đó, có một thân ảnh đầy máu, toát ra khí tức tiên đạo, đó là một vị Chân Tiên, đã chết ở đó.
Theo ánh mắt hắn di chuyển, nơi xa trên con đê, đồng dạng có thi hài của sinh linh bất hủ rủ xuống, chết ở nơi đó.
Thạch Hạo đã từng đi qua nơi này!
Lúc trước, sau khi hắn cùng Tam Tạng còn có Thần Minh từ Tiên vực đi ra, tìm đường quay về, từng nhìn thấy qua một vực sâu đầy lôi điện, sau khi xông qua vực sâu rồi đi thẳng tới trước cuối cùng nhìn thấy một con đê.
Ở nơi đó, hắn còn phát hiện tung tích của Liễu Thần, Liễu Thần cũng đi rồi, tiến vào thế giới phía sau con đê.
Ngoài ra, còn có một dấu chân nhàn nhạt, không biết thuộc về niên đại nào, tựa hồ toàn bộ những người đến sau đều đi theo dấu chân đó để truy tìm về quá khứ.
Đường mà bạch y nam tử nói, chính là nơi đó, là phía sau con đê?
Thạch Hạo không khỏi kinh ngạc, dù thế nào đi nữa cũng không thể nào ngờ tới!
Đột nhiên, tinh thần hắn khẩn trương, bởi vì trong bức hoạ đó hắn nhìn thấy một sinh linh.
Y bạch y trắng như thuyết, không nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục, đứng ở trên con đê, cuối cùng sải bước đi tới thế giới đó.
Là chủ Cấm Khu, năm xưa y cũng từng đi vào!
Thạch Hạo chấn kinh, người đã đi qua cũng còn có thể còn sống quay về sao? Từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, con đường thần bí đó là tuyệt lộ, chưa từng có người còn sống đi ra mang theo chút tin tức có giá trị nào.
Hắn từng ở nơi đó lần lượt nhìn thấy vô số hài cốt tiên đạo!
Ầm!
Rất nhanh, hắn nghe được âm thanh cuồng bạo phía sau con đê, giống như những con sóng đang quay cuồng, cũng giống như là đại chiến, rồi dần dần biến mất.
Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm.
Nơi đó mảnh thời gian bay lượn, nhìn bức hoạ đó không biết đã trôi qua bao lâu, là mấy tháng hay là rất nhiều năm?
Cho đến một ngày, một bàn tay đầy máu bám lên con đê, nhuốm đầy máu tươi. Bàn tay bị tổn hại nghiêm trọng phá vỡ sinh tĩnh lặng của bức hoạ.
Tiếp sau, cánh tay đó dùng lực, gian nan bò lên trên, muốn bò qua con đê, không lâu sau một cái đầu đã lộ ra
Người này đầu tóc rối loạn, trên mặt đầy máu, hai mắt ảm đạm, mất đi thần thái, y đang gian nan giãy giụa, cuối cùng cũng lên khỏi con đê.
Toàn thân y một màu đỏ tươi, cả người đều là vết thương, mi tâm cũng nứt ra, trên thân có vô số lỗ máu, thương thế doạ người.
Chiến y tàn phá, đỏ tươi và tanh nồng.
Thân thể y lảo đảo, bước đi loạng choạng, té ngã mấy lần, lại đứng lên, bỏ chạy về nơi xa, cuối cùng rời khỏi con đê.
Thạch Hạo kinh hãi, hắn nhận ra đó là vị chủ Cấm Khu này.
Vốn y bạch y như tuyết, nhưng hiện giờ xem ra, toàn thân chiến y bị tàn phá, sớm đã bị máu nhuộm đỏ, mất đi phong thái tuyệt thế trước kia.
Bức hoạ gợn sóng lan ra xa rồi toàn bộ biến mất!
Thạch Hạo cả kinh, quay đầu nhìn lại, nhìn vị chủ Cấm Khu trước căn nhà tranh, mạnh mẽ như y, năm xưa đi qua nơi con đê đó, cũng cửu tử nhất sinh, gian nan chạy thoát khỏi nơi đó?
Sau đó, đệ tử mà y dạy, cũng đều đi nơi đó, đa phần cũng đều táng thân trong đó sao?
“Người uống qua trà này, đa phần đều chết trong con đê đó.” Bạch y nam tử nói.
“Nơi đó rốt cuộc có cái gì?” Thạch Hạo hỏi, hắn vô cùng chấn động, cường đại như vị chủ Cấm Khu trước mắt này cũng xém tí nữa chết đi.
“Ân, năm xưa, bọn họ cũng muốn biết, kẻ trước người sau, đi tới phía sau con đê, kết quả đều chết cả.” Bạch y nam tử than.
Sau đó, y nhìn Thạch Hạo nói: “Ngươi còn muốn biết không, dám đi nơi đó không?”
Nếu như là nơi khác, Thạch Hạo hoặc còn có chút do dự, thật sự phải cân nhắc, nhưng nơi này thì hắn không có chút do dự, lập tức gật đầu, vô cùng thống khoái nói dám đi, nhất định phải đi!
Bởi vì, đừng nói chuỵện khác, chỉ bằng việc Liễu Thần đã tiến vào thế giới phía sau con đê, đã khiến hắn không thể không làm ra loại chọn lựa này, hắn sớm muộn gì cũng phải đi tới đó.
Tiền đề là hắn phải trở nên mạnh mẽ, tích luỹ đạo hạnh của riêng mình, ngày sau có thể quét ngang con đê này!
“Ta phải đi nơi đó, ta dám đi, nhưng mà tiền bối ngươi nên dạy ta thiên công bảo thuật a, tất cả những thứ mà những người trước kia đã học đều dạy ta đi!”
Thạch Hạo hai mắt phát sáng, nói hắn đối với thiên công cổ thật sự mê tít mắt, cái gì Đồ Tiên thuật, Bác Long Thiên Công…, chỉ cần nghe tên đã biết vô cùng cường đại.
“Tiên Cổ kết thúc, ta đã đợi một kỷ nguyên, mới gặp được ngươi, là người cùng thế hệ với ta. Nhưng mà lần này ta sẽ không truyền thụ bất cứ đại pháp nào.” Bạch y nam tử lắc đầu nói.
“Tại sao?”
Thạch Hạo lo lắng nói, từ người đầu tiên Áo Cổ bắt đầu, tới người cuối cùng là Thanh Nguyệt tiên tử, ai mà không từng thừa hưởng một loại thiên công đại pháp của bạch y nam tử, tất cả đều đạt được lợi ích to lớn.
Sở học của mỗi người bất đồng, có thể thấy chủ Cấm Khu nghịch thiên cỡ nào, nắm giữ quá nhiều bí pháp, thần thông kinh người.
“Ta từng dạy bọn họ tuyệt thế đại pháp, khiến bọn họ trở nên mạnh mẽ, nhưng mà tới cuối cùng bọn họ cũng không phải bước ra con đường của bản thân, chỉ là bước theo bóng lưng của ta mà thôi.”
“Con đường như vậy, e rằng bọn họ không thể vượt qua ta, kề vai sát cánh cùng ta thì đã sao, chẳng qua là nhiều thêm một người như ta thôi, ta muốn là một người vượt qua ta, siêu việt qua hết thảy.” Bạch y nam tử nói.
“Vậy ngươi muốn làm thế nào?” Thạch Hạo hỏi, tim run lên kịch liệt.
“Đã đợi một kỷ nguyên, cuối cùng gặp được một người thích hợp, ta sẽ hướng dẫn ngươi, để người tự mình bước đi, trở thành một tồn tại chân chính vô địch!” Bạch y nam tử nói.
“Ngươi muốn làm sao?” Thạch Hạo trong lòng khó có thể bình tĩnh, hắn biết, rất có khả năng có một đại cơ duyên ngay ở trước mắt.
Đương nhiên, cũng có thể mọi thứ chẳng đi đến đâu cả.
Kỳ thật, hắn muốn học những đại pháp đó, sau khi thành thạo, hắn lại đi sáng tạo đại pháp, đi ra con đường của mình cũng không muộn!
“Cầm lấy miếng ngọc bích này, ngươi có thể rời đi, đợi ngươi giải quyết xong chuyện thế tục, lại tới nơi này tìm ta.” Thanh âm bạch y nam tử lần nữa trở nên ôn hoà nói.
Tia sáng loé lên, trong tay Thạch Hạo nhiều thêm một khối ngọc thạch xưa cũ.
“Đi đi.” Bạch y nam tử vẫy tay.
Thạch Hạo thi lễ, cúi đầu chào tạm biệt y.
Tuy nhiên khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi sững sờ, quả thật không thể tin được.
Xung quanh, nơi đây làm gì có cái gì gọi là nhà tranh, thảo mộc. Xung quanh một mảnh hoang vu, cái gọi là vũ trụ hồ cũng không thấy, dược điền ở phía sau cũng khô cạn…
Phụ cận, còn có một số ngọn núi vỡ, cũng tử khí âm trầm.
Mãi khi Thạch Hạo nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hắn nhìn thấy một cái đầu lâu, tuyết trắng như ngọc thạch, hắn mới sửng sốt.
Lúc này, trong tay Thạch Hạo không có khối ngọc thạch nào, nhưng nó thật sự tồn tại nằm ngay trước cái đầu lâu đó, ngoài ra, nơi đó còn có một cái ấm trà và nửa tách trà bị tàn phá, vô cùng xưa cũ.
Thạch Hạo sừng sờ!
Đây là nơi như thế nào, không lâu trước hắn đang đối thoại với ai?
Rất nhanh, hắn lại nhìn thấy hai cái đầu lâu khác, rất ảm đạm, đã bị tàn phá, ở phía sau đầu lâu trắng như tuyết này.
“Chủ Cấm Khu, còn có một đôi đạo đồng của y…” Thạch Hạo cảm thấy, âm thanh của mình đang run lên!
Một bức hoạ thê lương.
Từng là tồn tại cấm kỵ, đường đường là nhân vật tuyệt thế, y chết đi như thế nào, có một ngày lại chôn vùi bản thân như vậy sao?