Sắc mặt của thanh niên tóc xanh trở nên âm trầm, rất khó nhìn, thân thể hắn được một chùm ánh sáng mờ ảo bao phủ, trong tay cầm một thanh kim tiên (roi vàng), từng bước bước tới, quả thật hắn đã chịu đựng hết nổi rồi.
Mặt biển lay động theo bước chân của hắn, đến cuối cùng liền biến thành những cơn sóng lớn ngập trời, đây chính là cơn thịnh nộ của hắn, biển xanh chập trùng và cuồn cuộn theo.
Trước đây không lâu bị xé tươi, trở thành một vết dơ không thể phai trong đời hắn, không cần suy nghĩ nhiều, những tin tức này mà truyền lại Thái Cổ Thần Sơn thì hắn không còn tư cách để trở thành người kế thừa nữa.
"Niêm phong bốn phương lại cho ta, ta muốn đích thân đối phó nó." Thanh Vân lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, đạp trên mặt biển chỉ thẳng thanh kim tiên về mi tâm Thạch Hạo.
"Ta ghét những ai chỉ thẳng mặt ta." Hùng Hài Tử bất mãn.
"Mười Động Thiên ghê gớm lắm sao? Nhìn cho kỹ ta giết ngươi bằng cách nào, phá nát từng tòa từng tòa Động Thiên một, khiến cho ngươi chỉ biết đứng nhìn mà chẳng thế phản kháng!" Thanh niên tóc xanh có chút giận dữ, nghĩ tới tư cách của người kế thừa, sát ý của hắn lại nổi lên.
Thanh kim tiên trong tay hắn đè xuống, ầm một tiếng, biển rộng nứt ra, phân tách sang hai bên, ở giữa xuất hiện một lối đi, một luồng uy áp mênh mông giáng xuống.
Thanh kim tiên nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt đã như một cây cột chống trời, cực kỳ to lớn, phát sáng bên trong sóng biển rồi sau đó bổ xuống, thanh thế kinh người.
Thạch Hạo thấy thế những vẫn chưa tránh né, dưới chân nó xuất hiện một đại lộ kim quang, nó nhanh chóng vọt tới, chủ động đón đánh!
Bàn tay phải của nó vươn ra, một con Toan Nghê theo bàn tay đó vọt lên, một chưởng này uy lực còn giống như là sức mạnh của Toan Nghê, nện thẳng lên trên thành kim tiên, tiếng coong coong vang vọng, nước biển bị chấn động tạo thành những cơn sóng ngập trời.
"Ngươi..."
Thanh Vân biến sắc, thời gian mới bao lâu? Một thiếu niên mới vừa tiến vào Hóa Linh Cảnh lại có thể lấy cứng chọi cứng với hắn, tay không tiếp bảo cụ của hắn, đây là uy thế cỡ nào?
"Thật là lợi hại, nó làm sao được thế, mới cách ba tháng mà đã đạt tới trình độ này rồi," Ở bên cạnh có một tên thần bộc giật mình.
"Không đúng, linh quang nơi thân thể nó sao lại chồng chất nhiều như vậy, mưa ánh sáng bay lượn, cứ như là đạt tới cái cảnh giới được kia trong truyền thuyết kia thì phải." Một tên thần phó hoài nghi rồi sau đó chấn động.
"Keeng!"
Thạch Hạo lăng không tiến tới, đôi cánh vàng ở sau lưng chấn động, giống tố mãnh liệt, cả mặt biển nổi lên từng cơn sóng lớn, tia chớp đan dệt, cảnh tượng khủng bố.
Nó đạp xuống, đôi nắm đấm nên thẳng về thiếu niên tóc xanh, ẩn chứa một loại khí thế quyết chí tiến lên, duy ngã độc tôn, con ngươi trở nên sáng bóng kinh người.
"Mở!"
Thanh Vân hét lớn, thanh kiếm tiên trong tay quét ngang, muốn chặt chứt đối thủ, ký hiệu dày đặc, giống như là từng câu thần chú vang lên, bùm bùm vang vọng.
"Keeng!"
Làn này, Thạch Nào từ trên cao nện thẳng xuống thanh kim tiên, chấn cho món bảo cụ này gần như biến dạng, ong ong run rẩy, ánh sáng tăng lên.
"Mở cho ta!" Thanh Vân hét lớn, phù văn đầy trời, nhanh chóng vọt tới, hình thành nên một màn ánh sáng bao phủ và bảo vệ bản thân hắn, đồng thời đánh giết về đối thủ.
Nhưng mà, không ai nghĩ tới sự mạnh mẽ của Thạch Hạo lại kinh khủng đến như thế, cả người nó phát sáng hình thành nên một vòng xoáy màu vàng, nuốt chửng lấy linh lực của Thanh Vân, phá hủy đi phù văn của hắn.
"Chuyện này, không chỉ dựa vào bảo thuật tuyệt diệu của nó, mà thân thể của nó cũng như thế, dĩ nhiên đã thông linh, hóa tất cả linh lực để cho bản thân sử dụng!"
"Chuyện này không phải là đã đi tới một bước kia hay sao, trong truyền thuyết... 'Thân thể thành linh'?"
Mấy tên thần phó khiếp sợ, không thể tin được.
"Keeng", "Keeng"...
Thạch Hạo cứ như là một vị thiên thần, lăng không mà xuống, hết quyền này đến quyền khác nện xuống bên dưới, không dừng đánh vào bên trên thanh kim tiên kia.
Rất nhanh, món bảo cụ có hai mươi tám khớp, bốn cạnh liền biến dạng, thanh kim tiên không phải là nhuyễn kiếm mà giống như một thanh kiếm nặng không mũi nhọn, lúc này lại cong vẹo, sau đó phát ra những tiếng răng rắc rồi xuất hiện những làn vết nứt.
"Keeng!"
Một đòn cuối cùng, Thạch Hạo tung ra một quyền, nện thẳng lên trên món bảo cụ này, một tiếng răng rắc vang lên, rốt cuộc nó đã không chịu nỗi, vỡ tung ngay tại chổ.
"Sao thể như thế được?!" Con mắt của Thanh Vân trở nên đỏ ửng, đây chính là bảo cụ mà hắn đã lấy máu thịt để tẩm bổ, làm bạn với hắn qua rất nhiều năm, linh tính mười phần, cứng rắn đến nổi không gì phá nổi, làm sao giờ lại bị người khác tay không đánh gãy?
"Cũng chẳng phải là thứ tốt gì, không phải chỉ là một cây roi nát bét thôi sao?" Thạch Hạo bĩu môi, dửng dưng như không, nó lao tới muốn bắt lấy Thanh Vân.
Thanh Vân giận dữ, bảo cụ quý trọng như tính mạng của mình mà lại bị người khác phá hủy khiến cho hỏa khí của hắn ngập trời, vô cùng vô tận hoàn toàn trở nên liều mạng.
Hét dài một tiếng, hắn hiện ra bản thể hóa thành một con Thanh Loan, cảnh chim sáng rực, chiếu sáng cả bầu trời, bay ngang bầu trời, cả trời toàn là phù văn và hào quang, chấn động cả vùng biển nơi đây.
"Sinh linh thuần huyết!"
Xa xa, một đám người kêu to, tất cả đều bị kinh động.
Thanh Loan vừa hiện ra, thiên địa thất sắc, nó dài tới mười mấy mét, hót vang đầy kêu ngạo, phù văn màu xanh cứ như là mưa ánh sáng tỏa ra xung xanh, hóa thành những ngôi sao to lớn, toàn đổ đánh về đối thủ.
Thế nhưng, kết quả lại khiến người kinh ngạc, Thạch Hạo đứng trên mặt biển, cả người phát sáng, còn giống như là một vị linh thai, thu nạp tinh khí thập phương, luyện hóa toàn bộ những ngôi sao đang hướng tới, hút vào trong cơ thể.
"Chuyện này... Quá khủng bố mà, nó đến cùng là người phương nào, một đòn trí mạng của sinh linh thuần huyết mà bị phá giải một cách dễ dàng như thế."
Mọi người thán phục, mắt chữ "A" miệng chữ "O", không tin vào mắt mình nữa.
"Đúng rồi, chính là 'Thân thể thành linh', nó chính là một thiên tài tuyệt đỉnh mà, mới vừa ba tháng mà thôi, đáng tiếc... Chúng ta đã bỏ qua rồi, lại đi đối địch với nó!"
Vài tên thần bộc thở dài, cực kỳ hối hận.
Bọn họ cũng không dám kéo dài nữa, nhanh chóng ra tay ép về phía trước, nếu không thanh niên tóc xanh hẳn sẽ phải chết, khẳng định không phải là đối thủ có nó.
Tứ đại thần bộc đồng loạt xuất thủ, phân thành bốn hướng đánh úp về Thạch Hạo, lập tức liền hóa hành bốn luồng điện quang, đây là đòn tuyệt sáng, bọn họ muốn bóp chết tên thiên tài này phòng ngừa sau này trở thành mối họa lớn.
"Keeng!"
Một tảng đá óng ánh bay ra, đánh ngay mi tâm của một tên thần bộc, ngay lập tức hắn hét thảm một tiếng, xương trán xém tí nữa bị nứt đôi ra, máu chảy đầy ra ngoài.
"Đau chết ta mất, tên nào dám phá quấy giấc ngủ của ta hả?" Đả Thần Thạch kêu thảm thiết, từ trong nước vọt lên rồi bay về bên người Thạch Hạo.
"Xoẹt!"
Một luồng ánh kiếm bổ ra, kiến gãy phát uy, khiến cho một tên thần phó khác phải tránh lui không dám tới gần.
Ngoài ra, quanh thân thể của Thạch Hạo đồng loạt hiện lên liên kết của thập đại Động Thiên, ẩn chứa vô tận linh quang, ánh sáng chói mắt, quấn quanh no rồi nhằm thẳng tới Thanh Loan.
"Ầm!"
Hai người va chạm kịch liệt với nhau, thần hoàn của Thạch Hạo óng ánh, chấn cho Thanh Loan miệng phun đầy máu, bay ngược lại sau.
Mà hai tên thần bộc khác chém hụt, tuy lực công kích của bọn họ kinh người thế nhưng thần hoàn lại mạnh mẽ vô cùng, giúp Hùng Hài Tử siêu việt cực hạn, nhanh chóng tránh đi.
"Ầm" một tiếng, Thạch Hạo cưỡi trên mình Thanh Loan, một chưởng nện xuống khiến cho xương cốt ở nhiều chỗ trên cơ thể bị gãy nát.
Chỉ đơn giản và trực tiếp như thế khiến cho một con sinh linh thuần huyết bị trọng thương, ho ra đầy máu, Hùng Hài Tử ngồi ở trên lưng túm chặt lấy cái cổ của nó.
"Ta cũng không phải là cao thủ đỉnh cao Hóa Linh Cảnh, vì sao lại quỳ lạy trước mặt ta thế hả?" Thạch Hạo quở trách Thanh Loan.
Thời khắc này, Thanh Loan rất muốn tự tử quách đi cho xong. Tuy rằng nó còn chưa đạt tới Hóa Linh Cảnh viên mãn thế nhưng cảnh giới vẫn còn rất cao hơn tên Hùng Hài Tử này, kết quả vẫn bị thất bại.
Lần này không phải bất cẩn mà thật sự là đánh không lại đối phương, bị đối phương mạnh mẽ bắt lấy, rồi trực tiếp trấn áp.
"Hạ thủ lưu tình!"
Hai tên thần bộc hét lớn, sắc mặt trắng bệch, thấy tình huống hồi nãy không ổn nên đã nhanh chóng ra tay, thế nhưng vẫn chậm một bước, đối phương quá đáng sợ.
Cứ tiếp tục như thế nữa, cho dù là nhân có sức chiến đấu của Hóa Linh Cảnh đỉnh cao cũng không phải là đối thủ của nó. Hùng Hài tử tiến bộ quá thần tốc, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
"Muốn giết ta mà, sao lúc đó không nghĩ tới lưu tình?" Thạch Hạo hỏi.
Thanh Loan gầm nhẹ, trong con ngươi ẩn chứa ánh sáng hung ác, chỉ là thoát không được mà thôi.
Phương xa, thiếu nữ áo tím Vân Hi còn có thiếu nữ tóc bạc Ngân Tuyết xuất hiện cùng nhau, cũng đi tới chỗ đám thần phó, bọn họ thấy cảnh này thì trở nên kinh hãi.
Mới qua bao lâu chứ, đối phương lại trở nên nghịch thiên như thế, bắt lấy Thanh Vân, cũng chẳng có chút mệt mỏi nào.
"Người thiếu niên, thế gian này không có khái niện đen trắng tuyệt đối, kẻ địch cũng có thể là bằng hữu, đừng quá mức bướng bỉnh, lần này xác thật là Thanh Vân không đúng lắm, thế nhưng dù sao hắn cũng xuất thân thừ Thái Cổ Thần Sơn..." Một tên thần phó đang xem chiến thì mở miệng nói.
"Ngươi là đang uy hiếp và cảnh cáo ta hả, ta ghét nhất là ai lên lớp ta, đặc biệt là những người muốn giết ta. Thái Cổ Thần Sơn ghê gớm lắm sao? Xin hãy nhìn cho kỹ nhé." Thạch Hạo nói xong, trong tay dùng sức, răng rắc một tiếng bẻ gẫy cổ của Thanh Loan.
"A..." Một tiếng hét đầy giận dữ từ trong linh hồn của Thanh Loan phát ra, con mắt của nó mở thật to, tràn đầy sự không cam, nó chính là sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn, huyết thống tinh khiết, được rất nhiều trưởng bối yêu thích, giết nó giống như là giết một vị tôn giả vậy.
Thường ngày ái dám khai chiến với bộ tộc bọn họ?
Linh hồn của nó phát sáng, toàn thân phát ra những tiếng cót két, phù văn trong cơ thể vỡ nát, trong chớp mắt sức mạnh cấm kỵ khi nó chết đi sẽ tự động hủy diệt tất cả.
Điều này khiến cho Thạch Hạo thở dài, vô cùng phẫn uất và tiếc nuối, không chiếm được bảo thuật của bộ tộc này.
Xa xa, tất cả mọi người há hốc miệng, đây chính là một con sinh linh thuần huyết đấy, cứ như thế bị người bóp chết, bẽ gãy cổ mà chết oan, cũng quá oan uổng mà.
Đồng thời mọi người đều chấn động, đây giống như là đang tàn sát dòng dõi của Thần nhen!
Thiếu niên này có lại lịch như thế nào? Gan cũng to đấy chớ, cũng không sợ sẽ rướt lấy họa sát thân, vô cùng hùng hổ.
Vài tên thần bộc run rẩy, trên mặt chẳng có tí sắc nào, đây là cường thế? Căn bản thiếu niên này chả sợ Thần Sơn Thái Cổ già cả, cứ như là nắm lấy cổ của một con gà, trực tiếp bóp chết một con Thanh Loan!
Khi về biết phải ăn nói ra sao đây? Thiếu niên tóc xanh chết rồi, đối phương cơ bản cũng không sợ Thái Cổ Thần Sơn, điều này khiến cho vài tên thần phó sắc mặt trở nên tái nhợt, suýt chút nữa té xủi.
"Sau này, ai mà còn dựa vào uy Thái Cổ Thần Sơn mà ép bức, lên lớp ta, thì sẽ chịu hậu quả tương tự như thế." Hùng Hài Tử lên tiếng.
Âm thanh hít ngụm khí lạnh của mọi người truyền ra, cũng quá dũng mãnh đi mà, đây chính là đang đe dọa Thái Cổ Thần Sơn, hết thảy mọi chuyện đều đảo lộn.
"Ngươi nộp mạng đi!" Vài tên thần bộc hét lớn, đồng thời giết thẳng về trước.
"Mặc kệ các ngươi, ta đi tu hành cái đã." Thạch Hạo dứt lời rồi thu Thanh Loan vào trong túi càn khôn, nó nhằm thẳng vào biển sâu, trong nháy mắt không còn thấy hình bóng đâu nữa, cứ thế rời đi.
Nơi này trở nên nào dộng, Hùng Hài Tử lại lưu lại thêm một truyền thuyết nữa, một khoảng thời gian sau đó mọi người vẫn không ngừng bàn luận đến người này, một con sinh linh thuần huyết trở thành con mồi của nó.
Vân Hi đờ người ra, trong con mắt tràn đấy hào quang không tên, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài một hơi, tuy nàng không có ra tay thế nhưng Hùng Hài Tử cũng chẳng có hảo cảm gì với Thiên Thần Sơn các nàng cả.
"Tên quỷ này quá lợi hại, ngay cả sinh linh có thiên phú nhất của Thần Sơn của chúng ta cũng chẳng bằng, mụi nói thử xem có mấy ai trong Thần Sơn chúng ta có thể sánh vai cùng nó đây, hoặc là trấn áp được nó?" Ngân Tuyết nói nhỏ.
Trăng treo trên cao, sóng biển lấp lánh, một chiếc U LInh Thuyền trôi nổi, du đãng một mình, hết thảy sinh linh đều tách ra xa nó.
Rất nhiều người đang nguyền rủa, một vùng biển như thế này sao lại xuất hiện một chiếc U Linh Thuyền được chứ? Thật sự là gặp quỷ rồi!
Đây tự nhiên là do Hùng Hài Tử lấy từ trong túi càn khôn ra, vật này đối với người khác thì vô cùng kinh khủng, thế nhưng đối với nó lại là một công cụ để ngắm biển, có thể nói là bảo thuyền.
Ánh trăng chiếu trên mặt nước, ánh bạc trải dài, Hùng Hài Tử ở trên thuyền vô cùng đắc ý, xếp một cái bàn ngọc, một bên hưởng thụ thịt Thanh Loan vàng óng, một bên cầm ly rượu uống cạn.
Rượu Hầu Nhi chính là rượu quý trên thế gian, sau khi rót vào chén ngọc, ở dưới ánh trăng càng thêm óng ánh trong suốt, lưu chuyển mùi thơm ngát, nó ngửa cổ uống cạn, thoải mái không nói nên lời.
Kẻ tham ăn, tên tham ăn, ngươi là đồ tham ăn! Đây chính là ý tứ mà Bóng Lông đang quơ chân múa tay, kháng nghị vì sao rót cho nó ít rượu thế, khinh bỉ nhìn Hùng Hài Tử.
"Cho ngươi uống nhiều rồi lại múi Hầu Nhi Quyền thì khổ." Hùng Hài Tử tiếp tục gặp miếng thịt nướng vàng óng, sau đó lại rót thêm một ly rượu Hầu Nhi, mở miệng nói như thế.
Đột nhiên, một chuỗi chuông bạc vang lên cứ như là tiếng cười, lanh lảnh cảm động, say mê đến tận xương côt, vô cùng tự nhiên.
U Linh Thuyền xuất hành, người người đều tránh lui, lào sao lại có người tiến tới, điều này khiến Hùng Hài Tử thất kinh, đảo mắt quan sát.
Một màn mưa ánh sáng chiếu lên trên mặt biển, tổ hợp lại với nhau rồi hóa thành một bóng người xinh đẹp, đạp sóng tiến tới gần U Linh Thuyền.
"Ngươi là ai?" Thạch Hạo hỏi.
"Không cần căng thẳng, kết làm một phần thiện duyên, ngày sau gặp lại." Nàng cười rất tươi, rồi hóa thành một màn mưa ánh sáng, trực tiếp hạ xuống U Linh Thuyền.
Ánh trăng mờ ảo, màn mưa ánh sáng hợp lại lần nữa biến ra một bóng người, thước tha yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần, thật sự rất xinh đẹp, gióng như là bóng mà dưới ánh trăng vậy.
"Này, bà mập, đến từ đâu, leo lên thuyền của ta có chuyện gì không?" Sau một chốc, nó mới xoa xoa cặp mắt, lớn tiếng hỏi.
Cô gái xinh đẹp này ở dưới ánh trăng cứ như là tiên tử vậy, khi nghe được hai chữ 'bà mập' thì ngẩn ngơ, rồi sau đó khẽ cười, nói: "Bà mập tới rồi đây, uống thử một chén rượu, không biết có hoan nghênh hay không?"