Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhóm người này cũng không thiếu những nhà quyền thế đỉnh cấp, còn có cả thế gia Trường sinh, có thể nói đều là một ít gia đình siêu cấp trên cửu Thiên này.

Thế nhưng, Thạch Hạo khéo léo từ tối từng người một, hắn không muốn dính dáng tới làm gì và cũng chẳng muốn lưu lại nơi đây, trong lòng sớm đã đưa ra quyết định, bất luận người nào tìm tới cửa cũng đều vô ích mà thôi.

"Anh bạn nhỏ, có phải trong lòng ngươi có điều kiêng kỵ nào đó, lo lắng ở lại cửu Thiên này sẽ bị người ta ám hại, vì lẽ đó nên nhất quyết rời đi?"

Từ gia cũng chính là Hoàng triều Trường sinh của Yêu Nguyệt công chúa rất kiên nhẫn, có nhân vật trọng yếu vẫn luôn thăm hỏi nhiệt tình không chịu rời đi, sau cùng người này nói như thế.

Ông lão này cảm thấy đã đoán được suy nghĩ trong lòng Thạch Hạo, cảm thấy hắn kiêng kỵ thứ gì đó, vì lẽ đó nên mới nói sẽ không bao giờ quay lại cửu Thiên này nữa.

Thật hay không đây? Ông lão này cho rằng, hắn sớm muộn gì cũng sẽ giết tới đây, với tính khí của Hoang thì sẽ không ngủ đông quá lâu!

Một khi tới lúc ấy, đó là rồng ẩn rời khỏi hang!

Thạch Hạo thở dài, nói: "Tiền bối suy nghĩ nhiều rồi, con thật sự rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi yên ổn quãng đời còn lại, rời xa mọi hỗn loạn."

"Như vậy chẳng giống với người trẻ tuổi chút nào, ngươi hào hoa phong nhã, đang ở năm tháng rực lửa, đáng lý phải có chí thôn thiên, sao lại ông cụ non thế này?" Ông lão hỏi.

Thạch Hạo lắc đầu, nói: "Mệt mỏi, mệt mỏi, chỉ muốn trở lại cố hương. Lúc con còn nhỏ đã xông pha, đã tiến lên, nhìn qua rực rỡ, cũng có tiếc nuối của sinh ly tử biệt, đạo cùng lộ của tu sĩ cũng đã thấy nhiều rồi. Hiện giờ nhìn lại, cứ đâm đầu theo đuổi thì có chút hư ảo mờ mịt, chỉ muốn nhìn lại, thanh thản nhẹ nhàn, trải qua một đoạn thời gian năm tháng không phân không tranh, rời xa sát phạt cùng náo động."

Ông lão bó tay, lão cảm thấy, thiếu niên này quá tiêu cực, cơ bản chẳng hề giống một người trẻ tuổi gì cả, thiếu đi sự sắc bén, không có tài năng tuyệt thế khí tôn vạn dặm, giương kích Đế tộc khi ở Đế quan kia nữa.

Lão không còn biện pháp nào nữa, không cách nào khuyên răn nổi nên chỉ có thể cáo từ rời đi.

Đương nhiên, Hoàng triều phía sau Yêu Nguyệt công chúa cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng, người của bọn họ vẫn luôn túc trực ở thư viện Thiên Thần.

Trong lúc này, tuy rằng Thạch Hạo đều từ chối khéo thế nhưng dù sao cũng đang tiếp xúc với các thế lực ở khắp nơi, thành ra không ngừng tìm kiếm quá trình an toàn nhất để trở về hạ giới.

Hắn không ngừng tìm hiểu về một ít con đường cổ trong truyền thuyết kia phải đi như thế nào.

Đáng tiếc, không một ai có thể cung cấp tin tức chính xác, nhiều nhất cũng chỉ có một chút manh mối mà thôi.

Thế nhưng, trong lòng Thạch Hạo hiểu rõ, chỉ cần biết được phương hướng để tìm kiếm, chỉ cần không phải là tuyệt lộ thì không tính là quá gay go.

Tiếp đó, nhân vật trọng yếu của Bổ Thiên đạo xuất hiện, việc này làm cho Thạch Hạo có chút kinh ngạc.

Đây là môn phái của Thanh Y hiện tại và cũng là hợp nhất với Nguyệt Thiền hiện nay, là một trong những đạo thống mạnh nhất của cửu Thiên này.

Hạ giới có Bổ Thiên các, Ba ngàn châu có Bổ Thiên giáo, mà trên cửu Thiên này lại có Bổ Thiên đạo, trường tồn từ xưa tới nay, là một truyền thừa huy hoàng và cổ xưa cực kỳ.

"Tiểu hữu, chuyện của ngươi chúng ta biết rõ, dù gì ngươi cũng coi như có duyên với Thanh Y, Nguyệt Thiền của đệ tử giáo ta, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại chắc chắn đã có phần thiện duyên rồi."

Ông lão nở nụ cười hòa ái, lộ ra vẻ mặt đầy chân thành.

Lão nói thẳng vào vấn đề, Bổ Thiên đạo có thủ đoạn để tiếp dẫ tất cả mọi người ở Thạch thôn, thậm chí là cao tầng của Thạch quốc lên cửu Thiên này, muốn Thạch Hạo yên tâm, chỉ cần hắn đồng ý bọn họ sẽ đi làm ngay tức khắc.

"Không phải là ngươi muốn về lại cố hương ư, chúng ta có thể mang cả vùng tịnh thổ kia lên đây!" Bổ Thiên đạo đúng là rất mạnh, lại dám hứa hẹn như vậy.

"Ta con muốn xuống dưới, chứ không phải là muốn dẫn bọn họ lên đây." Thạch Hạo lắc đầu, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Trên cửu Thiên này nguy hiểm cỡ nào chứ? Không một ai rõ ràng hơn hắn!

Vương gia như mặt trời ban tră, mắt nhìn chằm chằm, mà Kim thái quân thì cũng chưa bỏ mạng!

Chí Tôn đều bị thương, ngàn cân treo sợi tóc, hiện giờ ai cũng đều đang tu dưỡng, tuy rằng Kim thái quân chỉ còn sót lại tàn mệnh thế nhưng cũng chẳng phải là tin tức tốt đẹp gì cho Thạch Hạo.

Mấu chốt nhất vẫn chính là, đó không phải là trí mạng nhất, trước kia là ai đã nương nhờ vào dị vực? Người phản bội là của bộ tộc nào, tới nay cũng chẳng ai biết.

Ngoài ra, thế gian này còn Tiên, lúc ở Đế quan hắn từng nghe được một bí mật, có sinh linh thuộc cấp độ đó đang kéo dài hơi tàn.

Trận chiến Côn bằng ngày xưa cùng với hậu nhân Tội huyết là vì sao lại bị định tội như thế, những thứ này đều nói rõ, đang có một nguồn sức mạnh cực kỳ kinh khủng không thể nào kinh thường đang tồn tại!

Mà khiến Thạch Hạo khó chịu đựng nhất chính là, đại chiến ở Biên hoang đã giết tới mức như thế mà thứ được gọi là Tiên cũng chưa hề lộ diện, không hề xuất chiến.

Việc này đã dẫn tới cái chết của Mạnh Thiên Chính!

Thứ được gọi là Tiên đang ngủ say kia, thứ được gọi là chí cường giả đang kéo dài hơi tàn ấy nếu như chịu đứng ra để đỡ lấy trận chiến ấy, vậy Mạnh Thiên Chính làm sao sẽ tiếc nuối nhân sinh này!

Không người xuất chiến nên đại trưởng lão mới không thể không phá quan, tự đoạn đi con đường sống của chính mình!

Nghĩ tới những việc này Thạch Hạo chỉ biết thở dài một hơi đồng thời nắm chặt nắm đấm.

Vì lẽ đó, hắn quyết định xuống hạ giới, trở lại cố hương, mặc kệ nơi đó là lao tù cũng được, là vùng đất mà Côn bằng chiến bại trốn tới cũng được, với hắn đó là vùng đất an toàn.

Hắn cần nghỉ ngơi lấy sức, ngủ đông ở hạ giới.

Cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày, rồng vọt mây xanh!

"Thực sự là như thế đó, tiếp dẫn bọn họ lên đây, chỉ cần đoàn tụ là tốt lắm rồi, tài nguyên tu đạo của thượng giới này phong phú cỡ nào chứ, mà hạ giới thì sao, quá cằn cỗi." Ông lão của Bổ Thiên đạo nói.

"Bổ Thiên đạo có thủ đoạn đưa con xuống thẳng dưới đó không ạ?" Thạch Hạo hỏi.

Ông lão nghe vậy thì lúng túng.

Đưa người xuống dưới cùng với đưa Thạch Hạo xuống giới, độ khó chẳng hề giống nhau chút nào.

Người của Thạch thôn có tu vi cao bao nhiêu?

Mà Thạch Hạo lại đang ở cảnh giới Độn Nhất, hai bên hoàn toàn khác biệt.

Năm xưa, có giáo chủ ở Ba ngàn châu muốn đưa xuống một vài tu sĩ thuộc cảnh giới Thần Hỏa thôi mà đã phải trả cái giá cực kỳ to lớn.

Hiện, muốn đưa một tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất xuống, đây quả là một ý nghĩ điên rồ, bất luận là đạo thống nào cũng không thể làm được, đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Trừ phi nghĩ biện pháp tìm tới được một ít con đường cổ, nếu không đừng có nằm mơ.

Nếu như cưỡng ép đưa người hạ xuống thì không chỉ Thạch Hạo muốn chết mà người làm phép như Bổ Thiên đạo chẳng hạn cũng phải nhận lấy sự cắn trả không thể nào dự đoán được!

"Ta nghe nói ngươi từng có duyên làm đạo lữu với Thanh Y, chẳng lẽ ngươi lại vô tình muốn đi thẳng một mạch, từ bỏ tất cả à?"

Ông lão chẳng còn cách nào nữa nên đành phải mặt dày nói ra những lời như thế.

Từ trong có thể nhìn thấy được, bọn họ rất muốn giữ Thạch Hạo lại, mạnh như Bổ Thiên đạo, huy hoàng cả vạn cổ nhưng lại thiếu hụt một thiếu niên khủng khiếp như Hoang.

Hiện giờ không cần phải nhiều lời, các tộc ở cửu Thiên này đều biết được, Hoang đáng sợ tới dường nào, trước Đế quan, nói giết Đế tộc liền giết Đế tộc, không hề nương tay chút nào.

Mà dõi mắt khắp cửu Thiên này, có người nào có thể làm được?

Đế tộc, đó là chủng tộc mạnh nhất, mà trong cùng cấp vẫn bị Hoang chặt chém làm thức ăn, giết tới mức máu tưới cả sa mạc vô ngần, phơi thây trước Đế quan.

Đây là một hạt mầm Chiến thần, nếu cho hắn thêm một khoảng thời gian thì tuyệt đối có thể quét ngang trên dưới đất trời này!

Hoặc là, hắn đã không phải là hạt mầm nữa rồi, bởi vì hiện giờ đã là tu sĩ cảnh giới Độn Nhất trong khi chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đã đánh vỡ thần thoại, vượt qua tiên hiền.

Sau này, khó mà tìm ra một tu sĩ cảnh giới Độn Nhất nào trẻ hơn hắn.

Ít nhất, kỷ nguyên này sẽ không có người thứ hai!

Vì lẽ đó, chỉ cần có thể lôi kéo được Thạch Hạo thì có thể trả bất cứ cái giá nào, cho người trẻ tuổi này thêm chút thời gian thì nhất định sẽ vô địch thiên hạ!

Người lôi kéo được Hoang thì tương lai có thể đứng ở thế bất bại, đây là nhận thức chung của một ít thế lực lớn, cho nên bọn họ mới dồn dập tới cửa và dùng mọi khả năng để lôi kéo.

"Nếu như Bổ Thiên đạo có tâm tư này thì có thể để Thanh Y xuống hạ giới với con cũng được, chỉ cần nàng đồng ý, mọi người không ngăn cản thì không phải cũng là một phần thiện duyên sao?" Thạch Hạo lên tiếng.

"Có thể, không thành vấn đề!"

Có thể ông lão này biết Thạch Hạo đã quyết nên không khuyên can nữa, mà vô cùng thẳng thắn gật đầu, đồng ý lời đề nghị này.

Thạch Hạo kinh ngạc, không ngờ đối phương lại quyết đoán như thế.

"Nhưng mà, ngươi nên biết, nó cùng Nguyệt Thiền vốn là một thể, tách nhau quá lâu khi hợp lại sẽ gặp vấn đề." Ông lão nói.

Thạch Hạo nhíu mày, bởi vì hắn đã tới cảnh giới này thì đủ để hiểu rõ một vài cổ pháp, biết rõ một ít kiêng kỵ tồn tại bên trong.

"Sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ dung hợp, dù sao loại pháp môn mà nó tu cũng không hoàn chỉnh, nếu không, đạo quả sẽ không bị nghẹt thậm chí còn tổn thương tới thần hồn. Ta đề xuất thế này, chờ bọn chúng dung hợp lại trên cửu Thiên này rồi hẳn hạ dưới, đi con đường của ngươi." Ông lão khuyên nhủ.

Thạch Hạo cười cười không nói gì.

"Anh bạn nhỏ, ngươi cảm thấy ta qua loa cho xong chuyện, không phải thật lòng chứ gì, nhưng mà ta có thể nói rằng, tuyệt không sẽ không kéo quá dài. Như vậy đi, để ta nói với Nguyệt Thiền, có thể để cho nó và Thanh Y hạ giới với ngươi, sau đó sẽ dung hợp chung cực ở trong cái được gọi là Thạch thôn kia." Ông lão nói.

Thạch Hạo ngần người, sau đó nở nụ cười, nói: "Ngài đang tặng vợ, mà lại tặng lần hai người?"

Ông lão đứng bật dậy, dựa theo ý tứ của hắn thì quả thật phải trở về Bổ Thiên đạo và thúc đẩy nhanh chuyện này.

Thạch Hạo ngẩn người, hắn rất khó tưởng tượng ra được, Nguyệt Thiền vẫn đang đối đầu và luôn mang theo sự căm thù sau khi nghe được tin tức này sẽ phản ứng ra làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK