Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thập Ngũ gia xuất hiện trên trời cao, toàn bộ mái tóc bay lượn về phía sau, thân hình cao to như là một bị Thần Ma giáng thế!

Vũ Vương hét lớn lộ vẻ sợ hãi, hắn chỉ còn sót lại nửa thân thể, đây không phải bị xé rách mà là bị nổ nát bấy không cách nào nối lại được, từ giờ nhất định đã trở thành tàn phế.

Nhìn thấy Thập Ngũ gia hạ xuống hắn liền liều mạng, cắn răng dùng nửa đoạn thịt nát đã nổ tung để hiến tế cho pháp chỉ thần linh, sau đó tấm hoàng kim phát sát kia cũng thoát khỏi tên thần.

"Xoẹt!"

Pháp chỉ màu vàng này bao quanh lấy hắn rồi trốn vào trong Vũ Vương phủ.

Đại Ma Thần từ trên trời ca bước xuống một bước, đứng trước tòa phủ đệ to lớn này, ánh mắt lạnh lẽo lưu chuyển một luồng khí thế mạnh mẽ khiến người khác kính nể!

"Vũ tộc, bàn tay ngươi quá dài, chạy tới Võ Vương phủ ta trút mưa xuống, diễu võ dương oai, còn tuyên bố muốn thanh lý môn hộ, cho rằng có thần khí thì có thể vô địch ư? Điếc không sợ súng." Đại Ma Thần khẽ nói.

Ông vẫy tay, triệu hoán lại mũi tên bạc rồi thu lại trong cơ thể.

Thời khắc này, Hoàng Đô rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, thế lực lớn khắp nơi giật mình không nghĩ tới diễn biến sẽ đến một bước này.

Vốn đây là cuộc nội loạn của Võ Vương phủ nhưng hiện tại lại dính dáng đến phong ba và đại chiến của các vương hầu đối lập với nhau!

Trong Vũ Vương phủ hoàn toàn yên tĩnh không ai hé miệng, hôm nay đã xảy ra một chuyện không thể nào ngờ tới được, ngay cả thần khí cũng không thể tiêu diệt được Thập Ngũ gia, chuyện này cũng quá khủng bố.

Đại Ma Thần đi tới, từng bước từng bước áp sát tòa phủ đệ hùng vĩ kia, ánh mắt lạnh lùng vô tình, cuối cùng lấy xuống cung lớn, sau đó một mũi tên trắng đen xen kẽ xuất hiện.

"Vì hành động của mình nên ngươi phải trả giá thật lớn!"

Ông nói xong câu này rồi giương cung lên, hình thể cường tráng hình thành nên một tràng vực mạnh mẽ, thể hiện ra một lực cảm sau đó bắn ra mũi tên này thì lại như một vầng mặt trời nhỏ hừng hực rực cháy, chói mắt vô cùng.

"Bùm" một tiếng, đại môn hùng vĩ phía trước nổ tung, mà chùm ánh sáng bao quanh lấy mũi tên vẫn lao nhanh tới, va với mấy cái sân khiến cho nổ nát.

Cảnh tưởng hết sức kinh người, một mũi tên mà khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, một dãy kiến trúc nổ tung, kinh người đến bá đạo.

Oai của mũi tên này khiến người ta khiếp sợ, cổng và sân của Vũ tộc bị hủy trở thành phế tích, chấn động tất cả mọi người.

Nên biết, cái sân này vô cùng quan trọng lại được xây dựng rất nhiều phù văn đáng sợ, thế nhưng vẫn bị đánh nát, để lại những gạch vụn đầy mặt đất.

"Thạch Trung Thiên, ngươi đừng nên khinh người quá đáng!" Bên trong Vũ Vương phủ truyền tới tiếng hét giận dữ.

"Khinh người quá đáng? Trước đây không lâu ngươi đi tới Võ Vương phủ ta, luôn miệng nói tru diệt ta, thay tộc ta thanh lý môn hộ, thô bạo đến cỡ nào chứ. Hiện tại khí thế đó đây mất tiêu rồi?" Thập Ngũ gia lạnh lùng nói.

Sau đó, ông lần nữa lấy tên đặt lên dây cung bắn mạnh vào trong phủ, ầm một tiếng, lần này tổng cộng có mười mấy cái sân bị nổ tung, nhưng cũng không có ai thương vong cả, họ từ lâu đã tránh vào sâu bên trong.

Thế nhưng cảnh tượng này lại như thế, tình cảnh đáng sợ như thế này so với giết người còn chấn động hơn, Vũ tộc như muốn phát điên đồng thời cũng cực kỳ sợ hãi.

Đây là nhân vật cỡ nào, cứ như vậy đánh giết Vũ tộc, ngay cả phù văn cũng không cách nào ngăn nổi, bọn họ hối hận đến chết, không không lại đi dây vào Võ Vương phủ, kết quả lại rướt lấy một vị sát tinh như vậy.

Rất nhanh, mũi tên thứ ba của Đại Ma Thần bay ra, bốc cháy hừng hực, ầm một tiếng cứ như là một tòa núi lớn đập xuống khiến cho khu kiến trúc vỡ thành bột mịn.

Sự cường thế và thô bạo này không gì sánh kịp, giống như đang cày kéo ở trên mặt đất thành một con đường, phá hủy tất cả những thứ ngăn cản.

Mà đây cũng không phải do đao kiếm gây nên, chỉ là mấy mũi tên bắn ra, cương mãnh tuyệt luân, không gì cản nổi, loại khí thế vô địch này ép cho Vũ tộc không cách nào ngóc đầu lên được.

Bọn họ biết từ sau ngày này, mặc kệ có thể vượt qua được tai kiếp này hay không thì nhất định sẽ lưu lại nổi sỉ nhục, một người đánh giết cả Vũ tộc, không chỉ phá hủy đi phủ đệ mà còn dẹp tan một loại niềm tin nào đó của bọn họ.

Khắp nơi trong Hoàng Đô đều hoảng sợ, Đại Ma Thần quá cường thế, việc thảo phát của hắn rất trực tiếp, chính là giương cung bắn nổ tất cả, cái gì ngăn cản liền cày nát ra!

Cứ như vậy, Đại Ma Thần một đường đi tới, liên tiếp bắn ra sáu mũi tên vào nơi sâu, như là sáu tòa núi lớn đầy ma quỷ từ Thái Cổ ép xuống, bắn nát phần ngoài Vũ Vương phủ, phủ đệ hùng vĩ không còn ra hình thù gì nữa, cảnh tượng kinh người.

Tất cả mọi người trợn mắt há miệng, ngay cả những thế lực lớn thủ lĩnh của Hoàng Đô mí mắt cũng giật giật, trong lòng càng thêm chấn động, sức chiến đấu của một người mà kinh khủng đến mức này, quá đáng sợ.

Đặc biệt trong tay hắn còn nắm giữ một thần khí, chuyện này càng thêm đáng sợ, khiến cho người ta có cảm giác kinh sợ.

"Đáng trách mà!" Mọi người thuộc Vũ tộc phuẫn uất, đồng thời cực kỳ hối hận, lúc trước tự nhiên lại tiến vào Hư Thần giới để giải quyết Hùng Hài Tử, kết quả làm cho pháp chỉ có khắc chữ "Phạt" bị nó nuốt trôi, cũng vì đó mà thiếu hụt một góc phù văn, kết quả mới tại nên cục diện như hiện giờ.

Đến giờ phút này thình lình bọn họ phát hiện, pháp chỉ khong địch lại được với thần khí của đối phương, cũng có thể bởi vì thiếu mất một góc phù văn kia, kết quả mới tạo thành cục diện như hiện tại.

Chuyện này quả thực khiến người ta muốn phát điên, tên Hùng Hài Tử đáng chết thật sự rất hung tàn, lại làm ra chuyện tình tốt đẹp như vậy khiến cho Vũ tộc rơi vào trong hiểm cảnh.

Đại Ma Thần tiến công Vũ tộc, một tên bắn ta đủ để bắn hạ một thành trì cỡ nhỏ thành tro bụi, cho dù Vũ tộc lợi dụng phù văn để bảo vệ thế nhưng cũng bị hủy một diện tích lớn hóa thành phế tích.

"Thập Ngũ,có chừng có mực, ngươi không nên bức người quá mức!" Bên trong Vũ tộc có người hét lớn, cực kỳ căm uất.

Một cái sân bị người ta san bằng phẳng, đây là một sự nhục nhã vô cùng, thế lực khắp Hoàng Đô nhìn thấy thì như thế nào đây, nói chung là gặp phải vấn đề lớn.

"Bức người quá mức? Ta nghe nói các ngươi một đường chặn giết Tử Lăng, còn mưu hại qua Hạo nhi, còn muốn nhổ cỏ tận gốc, hiện tại không biết dị khi quát tháo ta hả?" Đại Ma Thần nói, trong lòng có một luồng hỏa khí, sau khi biết tình huống năm đó thì cơn tức giận vô cùng mãnh liệt.

Cho dù Vũ Vương không tới đối phó Võ Vương phủ thì ông cũng sẽ tới đại náo một hồi, đòi cho ra một lời giải thích.

Vũ tộc tức giận thế nhưng không còn cách nào nữa, hiện tại không một ai dám đi đối đầu với Đại Ma Thần.

Bọn họ bắt đầu lùi lại sau bởi vì những kiến trúc ở bên ngoài không ngừng nổ tung, những người này chạy vào nơi sâu nhất, nơi đó có một miếu thờ thần thánh, thờ phụng tượng đá Vũ Thần, tất cả mọi người bắt đầu tế tái muốn mượn sức mạnh cấm kỵ.

Cả miếu thờ đều là cấm địa, không chỉ là nơi thu nhận pháp chỉ Vũ Thần mà còn có trận pháp của thần lưu lại, họ muốn dùng thứ này để phản kích Thập Ngũ gia.

Quả nhiên sau khi kích hoạt miếu thờ thần thánh thì nơi đây vọt lên những đám khói rồi nháy mắt lan tràn, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ phủ đệ.

Thập Ngũ gia híp mắt lại, mấy lần mạnh mẽ công kích phá hủy hơn nửa Vũ Vương phủ, sau đó đứng trên trời cao nhìn xuống phía dưới rồi bắn ra một mũi tên lấp lánh ánh bạc, đó chính là tên thần!

Ầm!

Nơi này nổ tung hình thành nên một mảnh hào quang chói mắt, như là một đám mây hình nấm dựng thẳng lên, đây là va chạm giữa sức mạnh Thần, sức mạnh mênh mông và mãnh liện cuốn lên trời trao.

Người của Vũ phủ kinh hãi, lần va chạm này khiến cho thần miếu bắt đầu lay động suýt chút nữa sập đổ, điều này khiến cho người ta sợ hãi, nhưng niềm vui duy nhất chính là coi như vẫn không có đổ nát.

Trên trời cao, Thập Ngũ gia cũng giật mình, thần miếu này thật sự rất quái lạ, sức mạnh Thần đang dâng lên, ngay cả tên thần màu bạc của mình cũng không thể phá nổi.

"Vũ tộc, ta trịnh trọng cảnh cáo, các ngươi phải đàng hoàng chút ít, biết giữ khuôn phép làm người, nếu không trời không phạt thì ta sẽ phạt từng người một!"

Thập Ngũ gia quát lên, lần nữa bắn tên, ánh bạc thế như chẻ tre, nối liền trời đất, không ngừng phóng xuống.

Đó là tên thần, mỗi lần bắn xuống lại khiến cho miếu thờ phát sáng, lung lay kịch liệt cuối cùng gần như nứt ra.

Thập Ngũ gia mạnh mẽ tuyệt luân, gần như một trận chiến tiêu diệt Vũ tôc, khiến cho toàn bộ vương hầu trong thành phải kinh ngạc, ngay cả một vài bóng người từ Hoàng Thành cũng phải liếc mắt nhìn.

"Ầm!"

Cuối cùng ngôi thần miếu cũng rạn nứt, sụp đổ một phần, bốc lên từng đống bụi mù, khí tức thần khí tràn đầy.

Mọi người thuộc Vũ tộc ngây ra, đây là một kết quả đáng sợ đến mức nào, tổ tiên từng nghỉ chân ở nơi đây giờ lại bị sụp đổ, đây chính là vùng đất trước đây của Thần nhen.

Con mắt của bọn họ đỏ ngầu, sau đó kêu lên đầy quái dị, phẫn nộ đến tận cùng, trong lòng vùng đất thần thánh nhất bị phá hoại gần như nứt thành bốn mãnh khiến cho bọn họ căm hận cực kỳ.

"Trong lòng các ngươi cũng có địa phương không thể đụng vào được, sao không nghĩ tới những việc mình đã làm gì ở năm đó?!" Thập Ngũ gia lạnh lùng nói.

"Giết!"

Mọi người của Vũ tộc kêu lớn lao ra khỏi thần miếu giết lên trời cao, đây chính là vài tên mất đi lý trí, muốn liều mạng với Thập Ngũ gia.

"Ầm!"

Đại Ma Thần bắn tên, một mũi tên lao ra nổ tung trên bầu trời, kết quả mấy người này toàn bộ chết hết, rơi từ trời cao xuống, hồn cốt tiêu tan.

Thập Ngũ gia chiến một trận với Vũ tộc tác động đến tâm tư của rất nhiều người, sự cường thế và ác liệt của ông khiến cho người ta nghẹt thở.

Một người khiêu chiến một bộ tộc mà lại chiếm lấy ưu thế, Vũ tộc bị ép cho ngốc đầy không nổi, chuyện này khiến lòng người run sợ, tâm tình phức tạp trong lòng khó nói lên được.

"Tại sao lại như vậy?" Bên trong cùng đất thần của Vũ tộc có một đám người điên cuồng, khó có thể tiếp thu được kết quả này, bị một người đè ép, đối với một bộ tộc mà nói đây quả thật là một loại sỉ nhục vô cùng lớn.

"Ức hiếp Tử Lăng của ta, mưu hại Hạo nhi của ta, ngươi có từng nghĩ tới cũng sẽ bị người khác ức hiếp lại?!" Đại Ma Thần quát hỏi.

Rất nhiều người im lặng, năm đó truy kích hậu đại của Đại Ma Thần, hiện tại lại bị hắn chất vấn và giáng lâm nơi đây, hưng binh vấn tội, đây có thể là luân hồi,

"Ầm!"

Rốt cuộc, ngôi miếu thờ cũng sụp đổ, gạch vụn rơi khắp nơi chỉ còn dư lại một tượng đá và một cái tế đàn tỏa ra ánh sáng đáng sợ.

"Giết!"

Mấy chục người Vũ tộc vọt lên trong đó có cường giả trung niên, có trưởng lão và cũng có trưởng bối, họ đều vô cùng tức giận.

Kết quả, rất tàn khốc và vô tình, những người này đều nổ tung, toàn bộ đều chết dưới cung lớn, đây cũng không phải bắn xuyên qua người mà là bắn cho nổ tung, máu vàn xương văn tứ tung.

Cuối cùng, Đại Ma Thần cũng chưa có tiến vào thần thổ Vũ tộc mà lui lại phía sau, trận chiến này kết thúc,

Bở vì tượng đá và tế đàn kia phát ra ánh sáng không bình thường, có chút đặc biệt, đặc biệt là khi đến phút cuối hình thành nên một tràng vực niêm phong cả tòa phủ đệ lại.

Tất cả mọi người trong Vũ tộc mặt xám như tro tàn, phủ đệ bị hủy hơn phân nửa, ngay cả miếu cổ thần thánh cũng sụp đổ, chuyện này bọn họ sao tiếp thu nổi, còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên?

Hoàng Đô yên tĩnh qua đi, thay vào đó là sôi trào khắp nơi, tất cả mọi người đều khiếp sợ với kết quả của chiến dịch này, một người đánh cho cả một bộ tộc ngốc đầu không nổi!

"Nên kết thúc, nên bước này cũng nên kết thúc rồi!"

Lúc này đây, trên đường chính xuất hiện một bóng người, vó người cao to, tay cầm một tòa bảo tháp đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK