Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là thời đại bi ai, là bất hạnh của tu sĩ, nhưng phàm là tu tiên giả đều gặp phải một đao thiên ý này, có người chịu đựng được, có người lại bị phế bỏ, còn có người chết đi.

Bất quá chỉ mười mấy ngày, số lượng người tu tiên vẫn lạc chợt tăng, trước sau có hai thành tu sĩ đã toạ hoá, hoặc là bị đại đạo tổn thương, mang theo đắng chát và bất cam, rời khỏi trần thế.

Một đại thế thê lương, không thiếu kỳ tài ngút trời, không thiếu hạng người tuyệt diễm, nhưng trong thời đại mạt pháp này, bọn họ cũng chỉ có thể ngửa đầu thở dài, trách bản thân sinh không gặp thời.

Một tháng sau, ngoại trừ một số ít người ra, tu sĩ sống hơn trăm vạn năm đều bị vẫn lạc hơn chính thành chín, nếu không có tạo hoá đặc biệt, nếu không có vật chất bất tử, nhục thân đều lập tức mục nát, nguyên thần sụp đổ.

Có người từng tận mắt nhìn thấy một vị lão giả, một vị cường giả Độn Nhất đỉnh phong, tu thành Kim Thân của Cổ Tăng nhất mạch. Nhưng ở dưới trường đao tuế nguyệt, kim thân bị chém cho vỡ vụn, nguyên thần hoá thành ánh sáng, bại vong trong đại thế này.

"Ai có thể cứu ta?"

Danh túc như Trịnh Đức, rên rỉ ở trên Cửu Thiên, lão có một gốc Thần dược, có vật chất bất tử, nhưng cũng không cứu được tính mệnh của lão.

Lão là chuẩn Chí Tôn, có danh vọng to lớn, trên Cửu Thiên hô mưa gọi gió, từng được mọi người tôn kính.

Nhưng, khi đại nạn tới gần, thời khắc thiên địa phản phệ, lão không hề khác gì một lão giả bình thường gần đất xa trời, không cách nào cải biến vận mệnh của bản thân.

Thần dược mất hiệu lực, không có hiệu quả vốn có, cả cây ảm đạm không chút ánh sáng.

Trịnh Đức mục nát, pháp thể cường đại trong một ngày bị vỡ vụn, cuối cùng nhanh chóng chia năm xẻ bảy, không thể nào bảo trì trạng thái cường đại vốn có.

Thiên địa này vẽ ra một sợi hồng tuyến cho mọi người, thọ nguyên của sinh linh đều có cực hạn. Nhân vật như lão đã sống quá lâu rồi, đao thiên ý chém xuống, có lực sát thương lớn nhất với bọn họ.

Kiên trì được mấy ngày, pháp thể của Trịnh Đức cũng từng mảnh từng mảnh sụp đổ trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, nguyên thần bị đốt cháy, bị đại đạo mạnh mẽ dung luyện, trở về trong hư vô.

Con đường của tu sĩ, chính là một con đường nghịch thiên, hấp thu bản nguyên tinh khí của thiên địa để cường đại bản thân, để thọ nguyên vốn không quá trăm năm không ngừng đề thăng.

Tới cuối cùng, thiên địa bắt đầu phản phệ, nếu không chân chính siêu thoát thì sẽ bị thu hồi lại hết thảy, bị chém trở về nguyên hình.

Cái gọi là thời đại mạt pháp, chính là như vậy. Thiên địa là một cán cân cân bằng, đạt được bao nhiêu thì tới một ngày này đó sẽ dùng một loại hình thức nào đó trả lại bấy nhiêu.

Mọi người còn phát hiện một sự thật đáng sợ, khi thời đại mạt pháp tới. Sau khi kịch liệt biến hoá trong ba tháng trời, Thần dược trở nên mê muội, linh được ảm đạm, hiệu quả giảm mạnh.

Cái gọi là Thần dược, căn bản không thể xưng là thần!

Bởi vì những tuyệt thế đại dược hi hữu này, từng cây đều mất đi linh tính, không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có ý thức mơ hồ, giống như chưa khai mở linh trí.

Oanh!

Thiên địa kinh liệt run rẩy, khi mỗi một lần gây ra động tĩnh lớn, đều tạo ra thành thương tổn cực lớn với tu sĩ, đây mới là thời khắc đáng sợ nhất!

"Không thể nghịch chuyển, thiên địa có khiếm khuyết, mạt pháp tiến đến, Tiên dược cũng đều thoái hóa!"

Đây là tiếng kinh hô truyền ra từ trong một Sinh Mệnh Cấm Khu, có âm thanh của cự đầu đang run rẩy, có thể thấy được cảnh tượng lần này kinh khủng cỡ nào.

"Làm sao lại như thế? Bổn toạ đã trốn rồi, đáng tiếc, sợ bị người khác ăn mất, không dám tiến vào Tiên vực, lần này chết chắc rồi!" Một con bạch quy cõng theo một bạch y tiên tử kinh hoảng hét lớn.

Nếu như Thạch Hạo ở chỗ này nhất định sẽ nhận ra, đây chính là Trường Sinh Tiên dược Bạch Quy Đà Tiên.

Đích xác là như thế, Trường Sinh dược thoái hoá, vật chất bất tử ẩn chứa trong đó cùng với bất diệt chân mệnh cũng đều đang giảm mạnh, kém xa trước kia.

Một năm sau, thiên địa từ từ ổn định trở lại, Bạch Quy Đà Tiên bị doạ cho gần chết. Nhìn thấy tình hình không còn chuyển biến xấu, nó mới hơi yên tâm thở ra một hơi.

Hoàn cảnh trong thiên địa tiếp tục chuyển biến xấu, Thần dược toàn diệt, hoặc là bị thoái hoá đến cảnh giới không thể xưng là Thần dược, đều không thể mở miệng nói chuyện.

Trường Sinh dược, lại thoái hoá tới tầng thức của Thần dược.

Loại dược này, một gốc hoàn chỉnh vốn tinh hoa ẩn chứa trong đó đủ để khiến người ta cử hà phi thăng, đắc đạo thành Tiên, danh xưng là Tiên đan diệu dược cũng không sai, nhưng hiện tại lại không còn xứng với tên gọi này nữa.

May mắn duy nhất chính là, Bạch Quy Đà Tiên phát hiện bản thân còn có thể phi hành, ý thức vẫn còn, chỉ bất quá có chút hơi mê man, kém xa so với trước đây.

Nó có thể phi thiên độn địa, khó bị bắt giữ, nhưng dược hiệu đã thoái hoá rồi.

Bạch Quy Đà Tiên có thể xác định, thiên địa cứ chuyển biến xấu như thế này, nó có thể sẽ triệt để mất đi tâm trí, chỉ còn có thể dựa vào bản năng mà xu cát tị hung. Nếu muốn khôi phục chân linh cần phải đợi tới kỷ nguyên tiếp theo, thiên địa khôi phục, khi thời gian mạt pháp biến mất, hoặc có lẽ lúc đó nó mới có thể trở về.

Lão quy rơi lệ rồi, rất là thương tâm, trong năm tháng dài đằng đẵng, nó sắp trở nên mê man, không thấy chân ngã, sẽ phải luân lạc tới tình trạng gì đây, nghĩ tới thôi đã là một sự kinh khủng như thế nào rồi.

"Liệu có luân hồi hay không, dạng như ta đây, giống như là trải qua luân hồi, cứ mông muội như vậy, ngơ ngơ ngác ngác, ức vạn năm sau liệu có biết ta chính là ta."

Lão quy thở dài, tâm tình phứt tạp.

Tại thời khắc này, nó đột nhiên nghĩ đến, phải chăng luân hồi càng lớn thì phạm vi bao phủ càng rộng, dính đến càng nhiều sinh linh?

Cấm Khu trên Cửu Thiên, trong lòng một vị cự đầu thức tỉnh trong sự hồi hợp, đang đánh giá thời đại mạt pháp này rốt cuộc là ảnh hưởng như thế nào, sẽ tới tình trạng ra sao.

Trong tràng thiên địa kịch biến này, số lượng tu sĩ đã giảm đi năm thành!

Hơn nữa trong sự rung chuyển của càn khôn, Thạch Hạo không ngừng bị đao thiên ý chém tới. Mỗi một lần hơi ba động, đều sẽ tìm tới hắn, hận không thể chém hắn hình thân câu diệt.

"Ta vẫn còn trẻ, ít nhất còn có thể sống trên một vạn năm, đừng lãng phí sức lực trên người ta, mau đi tìm Tàn Tiên hoặc là đi tru sát Kim Thái Quân đi!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Ở trong tràng kịch biến này, hắn gan lớn bằng trời, nghịch lại đao thiên ý, xung kích lên trời, tôi luyện đạo của bản thân.

Có thể nói, mạt pháp tiến tới, lúc thiên địa phản phệ, có rất nhiều đại đạo ngẫu nhiên xuất hiện, đan xen vào nhau, miễu sát sinh linh các tộc, chém đi toàn bộ đạo hạnh của tu sĩ, việc này cũng giống như là tôi luyện.

Đối với Thạch Hạo mà nói, tới cuối cùng đạo thiên ý kia lại hình thành ánh sáng của đạo, sau đó đúc thành hồng lô, bao phủ hắn vào trong đó, thiêu đốt, ma diệt, ăn mòn, đủ mọi đòn đánh để tìm cách giết chết hắn.

Hắn đang tu đạo, nghịch lại thiên ý, tu luyện pháp của bản thân, dung luyện thân Chí Tôn.

Toàn bộ pháp cùng thi triển, các loại bảo thuật xé tan bầu trời. Trong quá trình này, mấy loại thuật trong đó dung hợp lại, rồi được hồng lô thoi luyện, tự động quy nhất.

Mọi thứ trở nên vô cùng nhanh chóng!

Côn Băng Pháp vừa ra, gió lốc nổi lên trong phạm vi hơn chín vạn dặm.

Tiên Hoàng giương cánh, cổ kim thương khung cũng trở nên quá thấp.

Lôi Đế quát tháo phong vân, một đôi cánh bằng lôi điện mở ra, vũ trụ cũng khó có thể ngăn cản.

Ba đôi cánh pháp tắc dung hợp quy nhất, trở thành cặp cánh Hỗn Độn, khẽ vỗ không chỉ có lực sát thương khủng bố không gì sánh nổi, ngoài ra bổn nguyên lực - cực tốc của nó cũng toàn bộ hiện ra.

Thạch Hạo tung hoành giữa thiên địa, trong lúc hắn phi hành, phảng phất như đụng chạm tới thời gian, tuế nguyệt đang lưu chuyển, mảnh vỡ thời gian lượn lờ xung quanh hắn, cảnh tượng vô cùng doạ người.

Tốc độ của hắn quá nhanh. Có thể trong nháy mắt đi vòng quanh vũ trụ, từ một tinh vực tới một tinh vực khác. Thời gian gần đây nhất hắn cũng đang thăm do tinh vực vô tận của Cửu Thiên Thập Địa sau khi sát nhập lại với nhau.

Đây là thu hoạch của Thạch Hạo, khi thời đại mạt pháp tiến đến, đạo hạnh không những không bị chém đi, mà còn luyện ra một đôi cánh Hỗn Độn, đánh đâu thắng đó, trong chớp mắt đã bay được ức vạn dặm.

Ầm!

Một ngày này, Thạch Hạo giơ lấy một khối vẫn thạch khổng lồ, lạnh lùng nhìn xuống vùng đất phía dưới kia, sau đó ném một cái mạnh mẽ, đây là nửa khối ngôi sao đang bị đốt cháy, rơi xuống doanh địa của Tiên Điện.

Ầm ầm!

Liệt diễm Phần Thiên, ánh lửa bao phủ đại địa!

Đây là một kích của Chí Tôn. Bất quá cũng không thể đánh chìm nơi đó. Địa phương có Tiên Đạo Đồng Điện thủ hộ, có tuyệt thế pháp trận đang thức tỉnh, phát ra quang huy, bảo vệ toàn bộ cổ địa.

Nửa ngôi sao đó bị bể nát, trở thành tro bụi.

"Hoang, ngươi còn dám tới khiêu chiến uy nghiêm của ta, ngươi chán sống rồi!"

Đây là tiếng gào thét của Tàn Tiên truyền ra từ chỗ sâu dưới mặt đất.

Một đạo thân ảnh mặc áo bào xám, mang theo Tiên khí, hai tay tách ra, xé mở thiên địa, vọt lên như thế muốn giết chết Thạch Hạo.

Bất quá lại có một đạo thân ảnh còn nhanh hơn gã, tay cầm một thanh Hắc Tiên Kim Giản, trực tiếp xoay chuyển, mang theo phù văn Tiên đạo, cực kỳ kinh người.

Ầm!

Thân ảnh ở vực ngoại đó lập tức bị đánh cho nổ tung, bị Hắc Kim Tiên Giản đập nát, nổ tung giữa thiên địa.

"Hoang chết rồi sao!" Chỗ Tiên Điện có người kêu lớn.

Lúc này, Tàn Tiên vọt tới, thần sắc lạnh lẽo, âm u nói: "Tên tiểu bối kia thật là cẩn thận, không ngờ lại dùng pháp lực ngưng tụ một thân thể giả."

Ở nơi xa, Thạch Hạo vô cùng ngoài ý muốn, trong thời đại mạt pháp, không ngờ lại nhìn thấy được một vị Chân Tiên, cấu kết với Tàn Tiên, ở nơi này phục kích hắn.

Hiển nhiên, đối phương dự liệu được, hắn có thể sẽ có một ngày tìm Tàn Tiên gây phiền phức, bất quá lại không nghĩ tới một ngày này lại tới sớm như vậy.

"Hắn chạy không thoát, ta đã cảm ứng được hắn ở nơi nào, bắt được hắn ta liền trở về Tiên vực!" Trung niên nam tử tay cầm Hắc Kim Giản hờ hững nói.

"Không thể trực tiếp giết chết sao?" Tàn Tiên nói.

"Ta đã cho ngươi mặt mũi rồi, kích đầu tiên ta đã ra toàn lực, nếu như là chân thân tự nhiên đã chết rồi, ai biết được hắn được giảo hoạt như vậy." Vị Chân Tiên này bình tĩnh nói.

"Đuổi theo!" Tàn Tiên động, lão muốn giành trước xuất thủ, trước khi người này xuất thủ thì giết chết Hoang.

Sau đó, khiến lão kinh ngạc chính là lão không ngờ lại đuổi theo không kịp!

Tên tiểu tử này như thế nào vậy, vì sao lại biến thái như thế, tốc độ có thể so được với Chân Tiên? Tàn Tiên thật sự đã bị kinh sợ rồi.

"Chạy đi đâu!" Nam tử trung niên kia cũng đã đuổi theo.

Kết quả, tốc độ Thạch Hạo quá nhanh, vượt qua dự liệu của gã, không ngờ làm thế nào cũng không thể rút ngắn lại khoảng cách.

Oanh!

Gã xuất thủ, vận dụng Hắc Kim Tiên Giản trong tay, một hơi đánh nổ tung toàn bộ tinh vực nơi này, vô số ngôi sao hôi phi yên diệt, khiến cả vùng trời này triệt để rơi vào tăm tối.

Nhưng, vẫn như cũ không thể chạm được tới gốc áo của Hoang.

"Tiểu bối, ngươi nếu không ngừng lại, đừng trách ta hạ sát thủ, mà không phải là bắt sống ngươi." Trung niên nam tử lạnh giọng nói.

"Ngươi nếu như có thể đuổi kịp, cứ việc động thủ, nếu nhưu không thể, thì sẽ có một ngày, ta sẽ đích thân đưa ngươi lên trảm tiên đài!"

Đột nhiên, Thạch Hạo kinh hãi, một đạo xích hà ay tới, mang theo khí tức Tiên đạo, suýt tí nữa chém ngang lưng hắn, khiến những ngôi sao lớn xung quanh cũng đều nổ tung.

Thạch Hạo vỗ cánh, cánh Hỗn Độn mở ra toàn bộ thoát ly khỏi mảnh tinh vực này.

Lại có một vị Chân Tiên xuất hiện, muốn bắt giết hắn.

"Đạo huynh Cấm Khu, xin cảm tạ, lần này mời huynh xuất hiện, thật sự là làm phiền rồi." Nam tử trung niên tay cầm Hắc Kim Tiên Giản ở phía sau chắp tay nói.

"Chỉ một lần này, hết thảy ân tình đều tựa như nước chảy mây trôi, không còn gút mắc nào nữa." Chân Tiên đến từ Cấm Khu lạnh lùng vô tình nói.

Thạch Hạo kinh hãi, vừa rồi quá nguy hiểm, suýt tí nữa thôi hắn đã bị giết chết rồi.

Hắn không tiếp tục lưu lại, xoay người rời đi, ý thức được phiền phứt lớn rồi, lần này gặp phải đại hoạ, muốn chạy thoát quá nửa phải trả cái giá không nhỏ.

Đây cũng nhờ vào việc hắn đã tu hành cực tốc, chứ nếu không chắc chắn hắn đã chết rồi!

"Tiểu bối, ngươi nếu như không ngừng lại, ta căn bản không cần cân nhắc tới việc bắt sống, trực tiếp diệt ngươi!" Ở phía sau, trung niên nam tử tay cầm Hắc Kim Tiên Giản lạnh giọng nói.

"Oanh!"

Chân Tiên đến từ Cấm Khu lại vỗ ra một chưởng, khiến biển sao nơi này sụp đổ, từng mảnh vỡ ngôi sao bay ra, nổ tung, tiếp theo sau đó cả tinh hệ nơi này đều trở nên tối đen như mực.

Nhưng vẫn không thể đánh trúng hoang đang trốn chạy cực nhanh kia, hắn đã kịp tránh khỏi.

Nhưng cũng chính vào thời khắc này, một cổ khí tức quỷ dị khủng bố và bất tường kéo đến, từ trong bóng tối vĩnh hằng xuất hiện một cánh cửa.

Phía trong cánh cửa có một thân ảnh xuất hiện, dáng đứng hiên ngang, gương mặt như dao khắc thành, con ngươi lạnh lẽo như sao trời. Y vừa anh tuấn lại vừa cương nghị, thân thể thon dài, thẳng tắp oai hùng.

"A!"

Trấn tĩnh như Thạch Hạo, bao nhiêu năm nay chưa hề thất thố qua, nhưng lúc này hắn lại không nhịn được mà kêu lên thất thanh, nước mắt suýt tí nữa không nhịn được mà lăn xuống.

"Đại trưởng lão!" Thạch Hạo kêu lớn.

Thân ảnh đó vẫn vĩ ngạn như xưa, vẫn bảo trì dáng vẻ năm xưa khi y mất tích, vẫn trẻ trung như vậy, giữ lại năm tháng hoàng kim, chiến y trên người tàn phá, toàn thân đầy vết máu, tóc đen rối tung, nhưng vẫn anh tư thần võ cái thế như năm đó!

Bao nhiêu năm rồi, Thạch Hạo thống hận những kẻ địch ở Biên Hoang, hoài niệm năm tháng xưa kia, khát vọng rất lớn. Hắn trong mộng từng quay về Đế Quan, từng chờ mong bản thân có thể ngăn cản thảm kịch chiến tử của đại trưởng lão.

Đại trưởng lão thành Tiên rồi, nhưng lại điêu linh, một trận chiến đó quá bi tráng.

Một trận chiến ở Biên Hoang, hắn không còn được gặp lại đại trưởng lão.

Ai có thể ngờ tới, đại trưởng lão lại xuất hiện vào lúc này, đã ngăn cách bao nhiêu năm rồi!

Chỉ là, đại trưởng lão lúc này lại đứng trong hắc ám, mang theo khí tức bất tường, mang theo lực lượng khủng bố quỷ dị.

"Ngươi là ai!?" Chân Tiên tay cầm Hắc Kim Tiên Giản quát hỏi.

Đồng thời, gã cũng huy động vũ khí trong tay, tiến về phía trước làm khó dễ.

Đại trưởng lão chậm rãi đưa tay ra. Đại trưởng lão thật sự rất anh tuấn, năm tháng hoàng kim, trông bộ dạng như hai mươi mấy tuổi, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, không hề khác biệt với Mạnh Thiên Chính năm xưa lúc đang tử chiến.

Oanh!

Sau một khắc, thiên băng địa liệt, khí tức bất tường bốc lên.

Một bàn tay chậm rãi ép xuống, bắt lấy vũ khí Hắc Kim Tiên Giản trong tay Chân Tiên kia.

Hơn nữa, Chân Tiên này giống như gặp phải sự việc kinh khủng nào đó, hét lớn một tiếng, sau đó hắc ám liền bảo phủ nơi gã đang đứng, có một thân ảnh đang nắm lấy thân thể gã chầm chậm lôi đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK