Cái này quá đột ngột, không hề giống như suy nghĩ của tất cả mọi người. Bọn họ hóa đá, cứng họng, như là tượng gỗ đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.
Máu tươi thê lương chảy dài, Ngao Lăng kêu lên đau đớn.
"A..."
Lão lảo đảo lui lại, toàn bộ cánh tay phải đều biến mất, bị bàn tay màu vàng óng kia đánh cho xương cốt đứt gãy, hóa thành một đoàn huyết vụ, mà nửa bên phải thân thể đều đang rạn nứt, hơn phân nửa bộ phận đều nổ tung.
Lão gặp nạn ở cái địa phương này, toàn bộ thân thể đều suýt nữa tan rã, bị trọng thương!
Chưa bao giờ từng ăn phải thiệt thòi lớn như thế? Lão tên là Ngao Lăng, đến từ gia tộc Tiên Vương, là một vị cao thủ Chân Tiên, ngày thường có bao nhiêu người dám cùng lão động thủ?
Đến bây giờ, Ngao Lăng cũng có chút không thể tin được, lão lại có thể thất bại.
Hét lên một tiếng, toàn thân lão phát sáng, huyết vụ cuồn cuộn, bao phủ cả người lão, lão đang nhanh chóng chữa trị thương thế.
Thân là Chân Tiên, sinh mệnh lực cường đại vô song, dù là chỉ còn có một sợi sinh cơ, đều có thể tái sinh lại.
Lão cũng không bị thương tới bản nguyên, thức hải vẫn không sao, cho nên lão lập tức chữa trị thương thế, tiên huyết bốc hơi, nhục thân keng keng rung động, cấp tốc xây dựng lại nhục thân.
"Tiểu bối!"
Ngao Lăng quát lớn một tiếng, lão xuất thủ lần nữa, cả người như lôi đình, quá mãnh liệt. Lão nhấc tay, bên trong bàn tay tinh hà lượn lờ, động một tí liền muốn đánh xuyên cả đại thiên địa.
Khi lão hành động, quần tinh loạn chiến.
Oanh!
Ngao Lăng đỉnh thiên lập địa, một chưởng vỗ xuống, phong vân biến ảo, mảnh vỡ thời gian bay múa, như là chiến thần, từ cổ đại xa xôi đi tới, mang theo khí tức vô song.
Thế nhưng là. Đối mặt một kích này, dù là tinh đấu đang rơi xuống, càn khôn đang nổ tung, Thạch Hạo vẫn bình tĩnh như trước, vẫn là một chưởng như thế vỗ ra, dũng mãnh hướng về phía trước.
"Ầm!"
Trong hư không, một tiếng vang trầm muộn, giống như hỗn độn bị bạo tạc, khai thiên tích địa, thanh thế vô cùng to lớn.
Con ngươi Ngao Lăng trợn to. Cánh tay kịch liệt đau nhức, lão rên lên một tiếng, cả người run rẩy, bởi vì cánh tay kia vẫn không thể nào chịu nổi, lần nữa bị gãy xương nát thịt.
Cánh tay của lão bị nghiền ép tới nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ
Hơn nữa, cơ thể của lão tràn đầy vết nứt, không ngừng rạn nứt, suýt tí nữa là hoàn toàn giải thể, máu tươi ngập tràn, khiến cho phiến thiên địa này trở nên đỏ hồng một mảng.
Đường đường là Chân Tiên, liên tục hai lần chủ động xuất thủ, đều bị người ta đánh trọng thương, lão làm sao chịu nổi?
Đặc biệt đây còn là một sinh linh trẻ tuổi ở hạ giới, từng bị lão khinh thường, còn không phải là Chân Tiên, kết quả hắn lại bưu hãn tới như vậy, khiến lão tan nát như vậy.
Ngao Lăng dù thời gian tu đạo rất dài, da mặt vô cùng dày, nhưng lúc này cũng có chút nóng bừng, quá xấu hổ rồi. Lão chưa từng phải mất mặt như vậy, cảm giác rất là nhục nhã.
Lốp bốp!
Xương cốt của lão đang kêu vang, thân thể không ngừng lui lại, không chịu nổi một cỗ cự lực va chạm.
Không lâu trước, lão còn nói, muốn tiến vào Tiên vực thì phải để lão khảo sát một phen. Kết quả khi đối mặt với người trẻ tuổi này lại bị hắn cường ngạnh đáp trả. Hai chưởng mà thôi, đã đánh cho lão không còn chiến ý.
"Ngươi, thành Tiên rồi, không đúng, bàn tay đó của ngươi... " Ngao Lăng giọng nói hơi run rẩy, lão nhìn chằm chằm bàn tay vàng óng kia của Thạch Hạo, con ngươi co rút.
Thực tế, những người khác đều mặt trợn tròn, kết quả như thế này, không ai dám tin?
Người của gia tộc Ngao Thịnh đều trợn mắt há mồm, điều này là thật sao? Họ cơ hồ hoài nghi mọi thứ đều là giả, quá không chân thật rồi.
Chân Tiên Ngao Lăng giáng lâm, khiến bọn họ vô cùng vui mừng, cảm thấy Vạn Đạo Thụ nhất định sẽ thuộc về bọn họ, mọi thứ đã được xác định, Hoang có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.
Nhưng kết quả lại khiến mọi người kinh hãi!
Miệng của La Lâm há to, mắt giống như thấy quỷ vậy, vẻ mặt tràn đầy thần sắc khó tin, ả cảm thấy quá kinh khủng, lật đổ nhận biết của mọi người.
Điều này sao có thể, thật là bất khả tư nghị! Ả cảm thấy quá hoang đường!
Một khắc này, ả cuối cùng đã hiểu người mà sư phụ ả nhớ mãi không quên rốt cuộc là biến thái như thế nào, thật sự quá thần võ rồi, lấy thân Chí Tôn đi phạt Tiên?
Nam nhân này đã vô địch rồi!
"Hắn tu đạo bất quá chỉ ngàn năm, mà đã có thành tựu bậc này, ngày sau sẽ còn cao đến đâu nữa!" Thân thể La Lâm không ngừng run rẩy, lúc này ả thật sự đã sợ rồi.
"Sư phụ uy vũ!" Xích Long hô lớn.
Đám người Mục Thanh, Lôi Linh, Chu Lâm đến từ Thạch thôn cũng đều giật mình, sau đó cùng nhau lớn tiếng hô tốt. Chiến tích Thạch Hạo như vậy, khiến bọn họ triệt để yên tâm.
Ngao Lăng đã hiểu, bàn tay đó của Thạch Hạo không tầm thường. Chứ nếu không, một người đường đường là Chân Tiên như lão làm sao có thể trực tiếp bị đánh trọng thương, điều này quá không hiện thực.
"Lão tổ, bớt giận, không phải ngài không địch lại, mà do bản thân bị xiềng xích đại đạo trói buộc, khó có thể phát huy ra thực lực chân chính." Một vị Chí Tôn khuyên bảo, tìm lối cho lão hạ đài.
"Không sai, lão tổ trói chân buộc tay, không thể thi triển ra thực lực chân chính." Có người khác nói.
Ngao Lăng ấm ức, không nói lời nào. Lão thật sự cảm thấy rất nhục nhã. Thế nhưng, lão biết hôm nay sẽ không chiếm được tiện nghi gì, càng đánh lão sẽ càng bị thiệt thòi lớn.
Thạch Hạo lạnh lùng nhìn lão, không hề tiếp tục xuất thủ. Bởi vì hắn biết, cho dù là xông qua đó giết chết Ngao Lăng ý nghĩa cũng không lớn. Tộc này có một vị Tiên Vương, được xưng là vô địch, nhìn xuống cả Tiên vực, chỉ giết một tên Chân Tiên cũng không có ý nghĩa.
"Ta không muốn giết chóc, không có ý muốn đối địch với tộc ngươi." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
Đã chiếm thượng phong, nhưng lại không hề hung hăng vênh váo, cứ như vậy bình tĩnh nhìn đám người đối diện, lập tức khiến bọn họ có chút trầm mặc.
Ngao Lăng mở miệng nhìn chằm chằm bàn tay trái của Thạch Hạo, muốn hỏi đó là cái gì. Nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, lão cảm thấy không có mặt mũi nào đi truy cứu.
"Vạn Đạo Thụ là của ta." Sau đó, Thạch Hạo nói ra như thế.
Gương mặt Ngao Lăng đỏ bừng, suýt tí nữa thổ huyết. Sớm trước kia, lão uy nghiêm tuyên bố, bảo thụ thuộc về nhất tộc bọn họ, bảo Thạch Hạo giao ra, cuối cùng lại có một kết quả như vậy.
"Chúng ta đi!"
Cuối cùng, lão cũng không dám trở mặt, nếu không hậu quả sẽ khó liệu.
"Ha ha, biết cái gì gọi là thiên tư vô địch chưa, ngày sau, chúng ta cũng đều nghịch hành phạt Tiên!" Đả Thần thạch được thế không tha, ở nơi đó dương dương đắc ý, giống như là nó đánh thắng vậy.
Người của Ngao gia sắc mặt khó coi, bọn họ đích xác không còn lời nào có thể nói. Ngay cả Chân Tiên còn bị Hoang đánh bại, muốn không thừa nhận thiên tư của đối phương cũng không được.
Bất quá, một vị Chí Tôn lại chính vì vậy mà thân thể hơi ngừng lại nói: "Sau trăm năm, chúng ta sẽ đưa thiệp mời, thỉnh các hạ tham gia tràng thịnh hội đó ở Tiên vực."
Chân Tiên Ngao Lăng nghe được lời này cũng không hề phản đối, mặt không chút biểu tình, bước lên chiến thuyền tử kim, bọn họ phá không rời đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đả Thần thạch cứng họng, cảm thấy có thể đã gây họa rồi. Nếu như trăm năm sau người của Tiên vực thật sự đến tiếp đón Thạch Hạo, lúc đó rốt cuộc là đi hay không đi? Nó sợ có nguy cơ.
"Đi, đi tìm một hạt giống vô địch tiếp theo!" Thạch Hạo cũng dẫn mọi người rời đi.
Bọn họ lại đến Ngũ Hành đại lục, Ngũ Hành phong ma chi địa, nơi đây có một viên "Thiên Chủng".
Trên khối đại lục này tỏa ra ánh sáng lung linh, có hỏa diễm hừng hực, có kim thuộc tính bá đạo bốc lên, có đại dương xanh thẳm mênh mông, có thổ hành chi lực màu vàng ngập tràn.
Lần này, Thạch Hạo không hề trì hoãn. Hắn bắt đầu cường công, phá giải phong ấn.
Tay trái của hắn dung hợp với xương bàn tay vàng óng kia, cũng đã được kiểm nghiệm, uy năng cực lớn, có thể đánh nổ cả cánh tay của Chân Tiên. Hắn tự nhiên không cần lo lắng, nhanh chóng xung kích.
Năm xưa, hắn thực lực không đủ, chỉ có thể rút lui, hiện tại không cần lo lắng nữa.
Ầm ầm!
Cuối cùng, các loại phong ấn đều bị mở ra, cả dãy núi phát sáng, vị trí trung ương nhất có một tòa núi đá, xuất hiện một cái bảo bình, lúc này đang tỏa sáng óng ánh.
Tương truyền, có một Hoàng tộc nào đó của Dị vực bị mai táng ở chỗ này, trở thành chất dinh dưỡng, để tẩm bổ cho viên "Thiên Chủng" kia.
Có thể nói, hạt giống này kỳ dị nhất, lai lịch kinh người.
Trên bảo bình có lạc ấn, một đạo hư ảnh nhàn nhạt tay cầm lợi kiếm, thủ hộ nơi này.
Ầm!
Thạch Hạo cường công, oanh kích núi đá, chém về phía đại đạo bảo bình.
"Lấy thân làm chủng, thực sự có người thành công... " Trên bảo bình bằng đá hiện ra một đạo thân ảnh, đứng ở trong hư không, yếu ớt thở dài, nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
"Không cần công nữa, Thiên Chủng này tặng cho ngươi!" Thân ảnh đó không ngờ lại nói như vậy.
"Vì sao?" Thạch Hạo kinh ngạc.
"Đây vốn là chuẩn bị người tranh đoạt trong hồng trần, hy vọng có sinh linh trong thời đại mạt pháp có thể thành Tiên." Âm thanh đó mơ hồ trả lời.
Thạch Hạo chấn động trong lòng, nghĩ đến tình cảnh ngày xưa. Ngàn năm trước đạo hư ảnh mơ hồ này đisch xác từng nói qua hai chữ hồng trần, có loại chuyện như thế.
Thế nhưng là, viên Thiên Chủng này lại liên quan đến thành Tiên?
Cảnh giới hiện tại của hắn còn cần hạt giống này sao? Thạch Hạo cảm thấy, viên Thiên Chủng này rất cổ quái, tuyệt đối không hề bình thường.
"Ta cũng nên tan theo gió rồi." Đạo thân ảnh mơ hồ đó khuất tán, hóa thành mưa ánh sáng, biến mất ở nơi đó.
Tiếp theo, ngọn núi đó giải thể, bình đại đạo nứt vỡ, oanh một tiếng, triệt để sụp đổ hoàn toàn.
Một cái bình nhỏ cỡ chừng quyền đầu bay ra, bên trong có một viên Thiên Chủng!
Ngoại trừ nó ra, trong bảo bình bằng đá còn có vô số di hài, đó chính là hàng trăm hàng ngàn vạn đại quân, là hoàng tộc tới từ Dị vực, toàn bộ bị chôn vùi ở đây.
Cứ như vậy đạt được, không hề giống với dự liệu của Thạch Hạo, không hề trải qua một tràng ác chiến nào.
Ầm ầm!
Cùng một thời gian, Ngũ Hành đại lục đang lún xuống, nó đang giải thể, muốn sụp đổ.
Khối đại lục này mênh mông vô cùng, ở trong Giới Phần cũng xem như là một tàn giới khá lớn, không ngờ lại bắt đầu sụp đổ.
"Ngũ Hành phong ma địa, phong ấn giải trừ, ngay cả Ngũ Hành đại lục cũng sẽ không còn tồn tại sao?" Thạch Hạo giật mình.
Xoẹt!
Đột nhiên, một đạo thần hồng sáng chói từ dưới mặt đất Ngũ Hành đại lục vọt lên. Nó quá sáng chói, muốn bỏ chạy, muốn thoát khỏi nơi này, phát ra hào quang năm màu.
"Di, đó là một viên hạt giống, mau đuổi theo. Truyền thuyết là thật, Ngũ Hành đại lục có một viên đạo chủng tuyệt thế, là Ngũ Hành Chủng!" Tào Vũ Sinh kêu lớn.
Một mực vẫn luôn có truyền ngôn, nơi này có một viên Ngũ Hành Đạo Chủng hoàn mỹ.
Tương đối mà nói, cái gọi là Thiên Chủng cũng không phải do Ngũ Hành đại lục uẩn dưỡng ra, mà là bị phong ấn ở nơi này.
Thạch Hạo sớm đã xuất thủ, vươn ra bàn tay trái vàng óng, ầm một tiếng chụp về phía thiên khung, một hơi chộp lấy Ngũ Hành Chủng vào tay, không để nó chạy mất.
Ở nơi này không ngờ lại tìm được hai viên hạt giống!
Thiên Chủng phi phàm, có ý nghĩa không hề bình thường.
"Đi!" Thạch Hạo tự mình khống chế chiến thuyền, rời khỏi phiến thiên địa đang sụp đổ này.
Bọn họ lại dùng hết nửa năm thời gian tìm kiếm bên trong Giới Phần, hy vọng lại phát hiện một hai viên đạo chủng tuyệt thế.
Đáng tiếc, đều chỉ là đạo chủng bình thường, muốn phát hiện thêm đạo chủng hoàn mỹ, điều đó không thể nào!
Nếu như thật sự có nhiều như vậy, thì đã không còn được xưng là vô địch chủng, hiếm có từ vạn cổ tới nay. Sớm đã chỉ có bấy nhiêu mà thôi, có thể có được thu hoạch như vậy là đã rất nghịch thiên rồi.
Vạn Đạo Thụ, thiên chủng đều dính tới vấn đề do lịch sử lưu lại, chứ nếu không, làm sao còn có thể lưu lại tới hôm nay, để bọn họ thu được? Sớm đã bị người khác lấy đi rồi!
Thạch Hạo bọn họ rời đi, trở về ngoại giới.
Thời gian trôi đi, chỉ chớp mắt mà thôi, gần trăm năm dằng dặc đã qua đi, thời gian cách lúc Tiên vực mở thịnh hội đã vô cùng gần rồi!