Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ tài ngút trời đến từ Tiên vực đều lần lượt mất mạng, không một ai sống sót, đều bị một mình Thạch Hạo đánh nổ, cũng có Chân Tiên vẫn lạc cùng.

Điều này phảng phất như trở thành một bức họa, vĩnh viễn dừng lại ở chỗ này, mãi không phai màu!

Các tộc rung động, khó mà diễn tả được loại tâm tình này, một tên cường giả trong lĩnh vực Nhân đạo, làm sao lại cường đại đến như vậy? Vượt xa lý giải của bọn họ.

Một trận chiến này, thiên hạ kinh, thiên tài Tiên vực xuống hạ giới, quả thật như là gà chó đất sảnh, đều bị Thạch Hạo giết sạch sành sanh, một người cũng không lưu lại.

Mặc dù có Chân Tiên hộ đạo, có cường giả trong tộc hộ giá hộ tống, vẫn như cũ không thể vãn hồi tính mạng của bọn họ, thần cản giết thần, phật cản thí phật!

Chân Tiên của gia tộc Tiên Vương, cũng chết đi mấy người, cho dù cầm theo trọng khí, cũng không thể ngăn cản người trẻ tuổi như là cái thế ma vương kia. Hắn quét ngang mà qua, cường giả các tộc đều mất mạng, hóa thành một đoàn lại một đoàn huyết vụ.

Ở bên người Thạch Hạo, có một thanh Kiếm Thai, tỏa ra phi tiên quang vũ, còn có một cái Đồng Điện, được hắn giẫm ở dưới chân, đây là binh khí mà hắn dùng để đối địch.

Lúc này, bên trong các đại Sinh Mệnh Cấm Khu, cũng là một mảnh yên tĩnh. Loại biểu hiện này của Hoang vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người, cái gì gọi là tồi khô lạp hủ, đây chính là giải thích sinh động nhất.

Đến từ Tiên vực thì lại như thế nào?

Thân là thiên tài dòng chính gia tộc Tiên Vương thì sao?

Đều bị một người trẻ tuổi ở hạ giới quét ngang!

Tựa như gió thu quét lá vàng, gào thét lướt qua, khắp nơi đều là túc sát chi khí, toàn bộ tàn lụi, thiên tài do các đại gia tộc Tiên Vương bồi dưỡng ra cũng không đủ cho hắn giết!

Hơn nữa, Hoang còn từng cho bọn họ Thiên Địa Ấn Ký, bản thân hắn không cần, để cho bọn họ đi dung hợp, chưởng khống thiên địa tạo hóa, hòa mình cùng vạn đạo của một giới này.

Kết quả lại rơi vào hạ tràng như vậy, dù cho có được Thiên Địa Ấn Ký, bọn họ vẫn là không địch lại, bị Hoang cường thế trấn sát!

Tựa như là Thiên Đế giáng trần, quét ngang yêu ma quỷ quái ở thế gian, đánh đâu thắng đó, giết chết hết thảy địch nhân!

Loại tư thế này căn bản không có người nào có thể ngăn cản, phảng phất không cùng một đẳng cấp, có được đại thế chân chính vô địch thiên hạ.

"Đưa Thiên Địa Ấn Ký cho thiên tài của Tiên vực, sau đó lại đánh nát bọn họ, đây là Hoang đang xem thường Tiên vực a!"

Rốt cục, có người mở miệng, âm thanh rất thấp.

"Hoang là người có lòng dạ rộng lớn, dám làm như thế, tất nhiên là có tự tin vô địch, không để kỳ tài ngút trời của Tiên vực vào trong mắt, chính là tự phụ như thế."

Một trận chiến này, không cần nhiều lời, đánh ra một loại đại khí phách, chấn kinh thiên hạ, một mình đi đến một bước này, một mình đối mặt các cường giả của Tiên vực cũng dám như thế, còn có cái gì là hắn không dám làm.

"Hoang, ngươi làm như thế, là muốn đối địch với chư giáo ở Tiên vực ta!"

Một vị Chân Tiên của gia tộc Ngao Thịnh Tiên Vương, tóc tai bù xù, cả người đều là máu, gần như sắp giải thể, trên người có rất nhiều đáng sợ vết thương.

Vừa rồi trong lúc chiến đấu y vừa hay đứng ở ngoại vi, khoảng cách đủ xa, may mắn mới sống sót được, kết quả lại nhìn thấy huyết vũ phiêu tán rơi rụng đầy trời, tay cụt chân cụt rơi xuống, y triệt để ngây dại.

Còn nói gì thủ hộ thiên tài của gia tộc, cướp đoạt Thiên Địa Ấn Ký, các tộc truyền nhân đều bị giết sạch, khiến toàn thân y bốc lên hơi lạnh.

Thạch Hạo lạnh lùng quay lại liếc nhìn y, sau đó oanh một tiếng, một cái đại thủ đập xuống, bộp một tiếng. Cái tên cường giả người đầy vết rách này, sớm đã trọng thương lập tức chia năm xẻ bảy, bạo thể tại chỗ, máu nhuộm bầu trời.

Mọi người rung động!

Hoang quả nhiên xuất thủ vô tình, đối mặt với người của gia tộc Tiên Vương cũng không chút nào nương tay, nên xuất thủ liền xuất thủ.

"Ngươi. . ." Còn có Chân Tiên của tộc khác còn sống, từng người đều lông tóc dựng đứng, không tự kìm hãm được mà rút lui, một trận chiến này quá thảm rồi, có bọn họ tham dự cũng đều đại bại.

Bọn họ đều đã minh bạch, thiên tài trong tộc sao có thể so được với Hoang? Kém quá xa rồi! Ngay cả bọn họ đều bại, những thiên tài kia đến tranh đoạt Thiên Địa Ấn Ký, căn bản cũng không xứng.

"Ngươi giết chóc như vậy, không sợ kết xuống đại nhân quả sao, ngày sau sẽ xảy ra chuyện cho xem?" Một vị Chân Tiên bi phẫn, bởi vì y đã không thể sống nổi nữa. Ở trong trận chiến vừa rồi ấy bị Thạch Hạo đánh phá bản nguyên, nguyên thần gần như ma diệt, chỉ còn lại tàn thể.

Vì vậy, y không sợ, không sợ tử vong nữa.

"Hoang, ngươi làm như vậy ngày sau nhất định xuống Địa ngục!" Y gào thét lớn.

Thạch Hạo lạnh lùng nhìn về phía y, có thể có lựa chọn sao, những người này đều đến bặt nạt hắn, đoạt Thiên Địa Ấn Ký của hắn, bắt thê nhi hắn, bức bách hắn cúi đầu.

Hắn nhịn nhục thì lại như thế nào? Chỉ sợ vẫn sẽ bị đám người này khi nhục, thậm chí mất đi tính mạng.

Oanh!

Thạch Hạo nhấc tay, vỗ về phía trước, vẫn là một chưởng như cũ, bao trùm bầu trời, đánh cho tên Chân Tiên kia thành bùn máu, nổ tung tại chỗ.

Đây chính là lời Hoang đáp lại, cường thế đến cùng!

Giờ khắc này, thiên địa yên tĩnh, không có người nào dám nhiều lời.

Thạch Hạo nhìn chằm chằm bọn họ, chậm rãi quay người, âm thanh mang theo vẻ khàn khàn, nói: "Giết thì như thế nào, các loại nhân quả, cứ việc đổ lên người ta."

Lúc này, bên trong con ngươi của hắn, có chùm sáng kinh người, vô cùng hừng hực, liếc nhìn cường giả các tộc, khiến cho người ta kinh hãi run rẩy, không người nào dám cùng hắn đối mặt.

Tại mắt mọi người, lúc này Hoang như là một tên cái thế Đại Ma Vương. Ai dám khiêu khích hắn, đều chú định không có kết cục tốt.

Mấy người còn lại của Tiên vực đều cúi đầu, không dám đối mặt cùng hắn.

Mọi người đều sững sờ và vô cùng ngạc nhiên.

Ngay cả sinh linh bên trong cấm khu, cũng đều khe khẽ thở dài, đây chính là đại thế vô địch, Hoang hiện tại đã có loại đại uy nghiêm này, nhìn xuống chư địch, khiến cường giả các phương đều sợ hãi.

"Muốn chạy?"

Thạch Hạo quay đầu, nhìn về phía một phương vị, đó là người của gia tộc Thái Thủy Tiên Vương, đang muốn bỏ chạy, tộc này còn có một vị Chân Tiên còn sống.

Những người khác có thể còn sống sót, là bởi vì không dám ra tay chút nào, thế nhưng người của gia tộc Thái Thủy, vô luận như thế nào Thạch Hạo cũng sẽ không buông tha, tộc này có người dám bắt giữ thê nhi của hắn.

"Giết!"

Thạch Hạo hóa thành một đạo thần hồng, giết tới, mây mù giăng khắp trời, thần quang bốc lên, khí tức kinh khủng ngập trời.

Một trận chiến này, không có cái gì bất ngờ cả.

Rất nhanh nơi đó liền nổ ra một đoàn huyết quang, cường giả tộc này kêu thảm, cuối cùng chết thảm.

Nơi xa, một đạo tiên môn hiển hiện, mấy người còn lại một câu cũng không dám nhiều lời, trực tiếp trốn về Tiên vực, chuyện này đối với bọn họ mà nói, tựa như trải qua một cơn ác mộng vậy.

Vô luận bao nhiêu năm qua đi, cơn ác mộng này vẫn sẽ rõ ràng như thế, khó mà ma diệt.

"Thật to gan!"

Bên trong Tiên môn, giọng nói lạnh lùng truyền đến, chấn nhiếp chư thiên vạn tộc, băng lãnh vô tình, phảng phất muốn diệt sát chúng sinh.

"Giết thì đã giết rồi, ngươi lại có thể như thế nào, nếu như còn không muốn thể diện, cường thế xuất thủ, ngày khác khi ta quay lại đó, tất sẽ diệt trên dưới toàn tộc ngươi!"

Nhưng vào lúc này, bên người Thạch Hạo, một cành liễu óng ánh hiển hiện, truyền ra một câu nói như vậy.

Cành Liễu này là do Thạch Hạo năm đó mang về từ lôi đình thâm uyên ở hậu phương bên bờ Giới Hải.

Thạch Hạo biết, đây là Chủ Cấm Khu đang khống chế cành liễu này, nhưng vậy cũng đủ rồi. Chỉ cần biểu đạt ra loại ý tứ này, chứng minh Liễu Thần vẫn còn sống, vô thượng cường giả ởTiên vực liền sẽ kiêng kị.

"Chờ ngươi từ trong Giới Hải còn sống trở về!"

Bên trong Tiên môn, có người lạnh lùng nói, rất cường thế, nhưng chung quy vẫn không có xuất thủ.

Liễu Thần một ngày không chết, dám giết đệ tử của nó như thế, bất kỳ người nào cũng sẽ phải lo lắng có một ngày, nó nếu như cường thế trở về, đoán chừng sẽ thật sự dám diệt đi cả một tộc.

Ai cũng có một cái ranh giới cuối cùng.

Trên thực tế, bây giờ Tiên Vương muốn xuống hạ giới cũng rất khó, không phải dễ dàng như vậy, phải bỏ ra cái giá rất lớn.

Bởi vì, thiên địa này bài xích cường giả ngoại giới, dù là Tiên vực và hạ giới này có mật thiết liên hệ, cũng vẫn ở trong phạm vi bị bài xích. Tiên Vương mạnh như thế nào? Không ai có thể tưởng tượng.

Bây giờ Cửu Thiên Thập Địa, khẳng định bài xích nhất loại nhân vật vô thượng này.

Đại thanh tẩy sắp giáng lâm, không người nào dám nguyện ý trả giá đắt, đều muốn bảo trì trạng thái ở đỉnh cao nhất, bằng không, lỡ có chút gì ngoài ý muốn, liền sẽ vẫn lạc.

Mấy món Tiên Khí bị người khác cách tiên môn lấy đi.

Thiên địa yên tĩnh, Thạch Hạo đứng ở chỗ này, luyện hóa Tiên huyết, rèn ra đại dược.

Sinh linh các tộc dần dần rời đi, nơi này sát khí quá nặng, bọn họ không chịu được.

Sinh linh của Cấm Khu từng người đều im lặng, vốn còn có người nghĩ đến sẽ tranh đoạt Thiên Địa Ấn Ký, thế nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Hoang, quá cường hãn , bất kỳ người nào nhìn thấy một màn kia, cũng không dám tranh phong với hắn.

Đám người Thiên Đình reo hò, một trận chiến này có thể nói là đại thắng!

Trận chiến này, đã đánh ra uy phong của Thiên Đình, Thạch Hạo một người quét ngang chư địch, chiến tích quá huy hoàng.

Cho dù là rất nhiều năm qua đi, phàm là người nhìn thấy một trận chiến này đều không cách nào quên được, được in dấu thật sâu, khắc ở trong lòng bọn họ.

Một tên "Phàm nhân" ở hạ giới, dám giết Chân Tiên Tiên vực, đây là uy thế và đại khí phách như thế nào?

Chúc mừng qua đi, đám người Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh cũng đều vẻ mặt đau khổ. Thạch Hạo đã xé rách Thiên Địa Ấn Ký ở trước mặt mọi người, điều này khiến con đường ngày sau của bọn họ đi như thế nào?

"Ta đang muốn thử một lần, Thiên Địa Ấn Ký sau khi bị xé rách, thiên địa này có còn áp chế các ngươi không."

Thạch Hạo nói, giải thích với bọn họ.

Rõ ràng, loại áp chế kia vẫn còn.

Bởi vì, Thiên Địa Ấn Ký kia có thể trọng tố lại, có thể biến hóa ra lần nữa.

"Một điểm trọng yếu hơn chính là, ta cũng muốn thử một lần. Thiên Địa Ấn Ký ở trong cái đoạn thời gian đặc thù này, sau khi rót vào thân thể của bọn họ, liệu có bạo phát hay không."

Thạch Hạo nói, bởi vì, khi hắn luyện hóa thiên địa ấn kỳ, cảnh tượng kia quá kinh khủng, quả thật muốn tiêu diệt thế gian chúng sinh.

Người bình thường căn bản chịu không được!

Hắn sợ tùy tiện để đám người Thiên Giác Nghĩ dung hợp Thiên Địa Ấn Ký, sẽ có nguy hiểm phát sinh, nên để cho mấy người đến từ Tiên vực thể nghiệmtrước, nhìn xem phải chăng có vấn đề gì không.

Lúc này, hai tay Thạch Hạo phát sáng, bảy đạo Thiên Địa Ấn Ký hiển hiện, lấp lóe trong tay hắn, sau đó một lần nữa hòa làm một thể, cũng không còn vết rách.

Bảy người kia bị đánh nổ, Thiên Địa Ấn Ký tự nhiên lao ra, bị hắn lấy đi một lần nữa.

Tuế nguyệt vô tình, ở trong hai ngàn năm sau đó, Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh, Xích Long, Hoàng Điệp, Đả Thần Thạch, Lôi Linh... đều đang cố gắng xông quan.

Hai ngàn năm qua đi, bọn họ đã hơn chín ngàn tuổi.

Cũng có người thành công, như Thiên Giác Nghĩ, Xích Long, Mục Thanh...

Cũng có người vẫn còn kém một chút.

Mà lúc này nếu như không thành công, bọn họ cũng có chút già đi rồi, dù là sớm đã trở thành Chí Tôn, thọ nguyên cũng có hạn, nhiều nhất chỉ hơn một vạn năm, thậm chí hơn chín nghìn năm chính là đại hạn.

Dù sao, bọn họ chỉ là tiến vào Chí Tôn cảnh, còn chưa chân chính đạt tới cực đạo đỉnh phong.

Lúc này, Thạch Hạo dùng tiên huyết đại dược tục mệnh cho Chu Lâm, Thạch Chung thêm một đời!

Chín ngàn năm, đoạn tuế nguyệt dài đằng đẵng này, Thiên Đình cũng không biết đã đổi mấy đời lão binh lão tướng, về phần phàm nhân càng là thay đổi không biết bao nhiêu đời.

Thạch Hạo khẽ thở dài, cái đại thế này, cho dù là kẻ thành đạo, nếu như không có tiên huyết đại dược kéo dài tính mạng, thì cũng sớm kết thúc thôi.

Hắn quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Kim Sư Tử, nó năm đó ở Dị vực đã nuốt qua loại bảo dược hy thế nào đó, vì vậy, dù là từ đầu đến cuối vẫn chưa thành đạo, cũng vẫn sống đến hiện giờ.

Thế nhưng Hoàng Kim Sư Tử cũng già thật rồi, bộ lông màu vàng óng đã sắp rụng sạch.

"Muốn ta tục mệnh cho ngươi thêm một đời không?" Thạch Hạo hỏi.

Một đời này, hồng trần vạn trượng, núi sông rực rỡ. Các tộc đều sản sinh ra cao thủ, nhưng Thạch Hạo vẫn cảm thấy có chút yên tĩnh, thậm chí là quạnh quẽ.

Bởi vì, người thuộc về thời đại của hắn, cũng gần như chết sạch.

Thử hỏi ai có thể bất hủ? Cho dù là người thành đạo, sau khi sống gần một vạn năm, cũng bước vào tuổi xế chiều!

"Không muốn!" Hoàng Kim Sư Tử quật cường lắc đầu. Nó ngồi ở dưới ánh tà dương, ngóng nhìn về phía Biên Hoang, nhìn chăm chú phương hướng cương vực nơi nó sinh ra.

Đại thế phồn thịnh, đại thế kết thúc.

Thạch Hạo biết, sự yên tĩnh hiện tại, lúc nào cũng có thể sẽ bị phá vỡ, bởi vì sinh linh bên phía Giới Hải sớm đã lên bờ, bắt đầu huyết chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK