Tây Lăng Giới, lại có bí mật bậc này!
Thạch Hạo sắc mặt vô cùng khó coi, điều này tương đối khủng bố, nếu như thả những tù phạm trong lao tù đó ra, trời mới biết sẽ dẫn tới đại kiếp nạn như thế nào.
Ngày xưa, đạo thống cổ xưa nhất ở Tiên vực liên thủ tham dự phong ấn, làm sao có thể là những sinh vật hiền lành được, những kẻ bị phong ấn đều là đại hung nhân cái thế chân chính.
Thạch Hạo nhìn thấy được, nơi đó rất bí ẩn, địa vực giao nhau với Hư Thần Giới rất là hoang vu, cỏ dại um tùm, cổ thụ khô cạn, nhưng xung quanh đó lại là khu vực lao tù.
Ngày thường, ai lại chú ý tới nơi đó, Hư Thần Giới chỉ có một con đường từ nơi xa thông tới khu lao tù này, nhưng bị lại hai lão đầu kia tử thủ.
Hiện tại không ngờ lại xuất hiện thêm một cái mật đạo, là một con đường tắt đi thẳng tới phụ cận khu lao tù này.
Thạch Hạo một đường thẳng tiến, rất nhanh. Hắn đụng phải một cỗ lực lượng, ngăn cản đường tiến lên, có một tầng kết giới trong suốt óng ánh, vẫn chưa bị xé mở.
"Còn tốt, phòng ngự nơi này năm đó vẫn đủ mạnh, trong lúc nhất thời cũng không làm gì được nơi này." Thạch Hạo khẽ thở ra một hơi.
Nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cứ kéo dài như vậy thêm mấy chục hay trăm năm, nơi này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Hư Thần Giới không phải là một địa phương đơn giản, không phải người bình thường có thể xây dựng lên, còn xa xưa hơn cả tưởng tượng của mọi người, đây quá nửa là có dính tới thủ đoạn Tiên gia.
Thạch Hạo ở nơi này dò xét một thời gian rất dài, sau đó chậm rãi lui lại. Hắn muốn đi thông báo cho Tinh Bích Đại Gia và Điểu Gia, để hai lão đầu này có chuẩn bị.
Nguyên thần trở lại nhục thân, hắn hoá thành một đạo hư ảnh vọt ra, sau đó lại lập tức rời khỏi Tây Lăng Giới, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống đả toạ, xông vào trong Hư Thần Giới.
"Tên tiểu tử ngươi, lại có chuyện gì?"
"Lão gia tử, đã xảy ra vấn đề lớn!" Thạch Hạo không hề trì hoãn, nhanh chóng nói ra những gì mà hắn nhìn thấy. Việc này quá mức nghiêm trọng, không hề giữ lại chút nào toàn bộ đều nói cho hai lão nghe.
"Quả thật là còn chưa từ bỏ ý định?!"
"Thật sự có thể a, có thể dùng loại thủ đoạn này phá giải, khẳng định là có kẻ rất có lai lịch ở phía sau thao túng, hơn nữa còn rất hiểu rõ năm xưa Hư Thần Giới được tạo dựng như thế nào."
Sắc mặt hai lão đầu tử vô cùng nghiêm túc, nhanh chóng lao về chỗ lao tù. Tự mình thăm dò đường thông đạo đó, tất cả sắc mặt đều tái xanh, vô cùng trịnh trọng.
"Còn may, có biện pháp dự phòng trì hoãn, kết giới này trong lúc nhất thời cũng không thể phá vỡ!"
"Tới lúc đó cho bọn chúng nếm chút mùi, không chắc là cá lớn hay không, nhưng có khả năng là những chú cá nhỏ lọt lưới năm xưa, gây ra không được sóng gió gì đâu. Nơi này vẫn còn một số át chủ bài, chúng nó dám tới, tuyệt đối sẽ không dễ chịu, giết cho chúng nó hình thần câu diệt!"
Nhìn thấy hai lão đầu tử này vô cùng tự tin, Thạch Hạo cũng hơi yên tâm. Việc nên làm hắn cũng đã làm rồi, đã nói cho hai người bọn họ, tiếp theo đó chính là xem bản thân hai lão đầu này thôi.
"Tiểu tử, hạ giới này sở dĩ được xưng là lao tù, kỳ thực là có hai tầng ý nghĩa. Có nguyên thần của đại hung nhân cái thế bị trấn áp ở Hư Thần Giới, mà tàn thể quá nửa là chôn ở Bát vực. Nếu như may mắn gặp phải, tranh thủ ăn đi, đó tuyệt đối là đại bổ dược!"
Thạch Hạo nghe vậy, cười so với khóc còn khó coi hơn, đi nơi đâu tìm? Nếu thật sự tìm ra được, không quan tâm gì hết mà ăn mất, đợi tới khi tồn tại bên trong khu lao tù này thoát khốn ra, phỏng chừng sẽ liều mạng với hắn.
Thạch Hạo nhanh chóng trở lại Tây Lăng Giới, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hắn đã sở hữu cực tốc đi đi về về như vậy chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Tây Lăng Giới, tiếng động càng ngày càng lớn.
Tiếng kêu giết rung trời, đại chiến nơi này đã đến hồi gay cấn, có người cháy máu, có người trọng thương, khi quyết chiến với đám sinh linh đó.
Tây Lăng Giới, cổ mộc che trời, núi lớn nguy nha, khung cảnh Man Hoang.
Những sinh linh này đều rất mạnh, đa số là Thiên Thần, còn có kẻ mạnh hơn, không hồ là một khu mộ địa do thần cốt chồng chất thành, sinh linh hiển hoá ra đều vô cùng mạnh mẽ.
Đám người Mục Thanh, Chu Lâm, Thạch Chung đứng ở ngoại vi khu vực, thỉnh thoảng tung ra một quyền, đánh ra pháp ấn, đánh cho những sinh linh khổng lồ bay trở về.
Mấy vị đầu lĩnh, thực lực bọn họ mạnh mẽ, ở nơi này tự do thoải mái, cắt đứt mọi đường đi, ép một số cổ thú muốn đột phá vòng vây trở lại, để cho những người khác ma luyện bản thân.
Ngoại trừ như vậy, bọn họ cũng đang hái dược, cho dù có kịch độc, người thường không thể nào phục dụng, nhưng cũng có thể thu thập lấy, mang về tinh luyện ra tinh túy.
Trên Thiểm Điện thụ, có một con lại một con Thiểm Điện trùng, giống như từng cây lợi tiễn bắn ra. Sát thương lực kinh người, có một số người trẻ tuổi không cẩn thận bị xuyên thủng thân thể, suýt tí nữa mất mạng.
Hiện tại Thiểm Điện trùng đã tiến hóa tới cảnh giới cực cao, so với năm xưa mạnh mẽ hơn không ít.
"Ngao. . ."
Cự nhân ngàn tay gào thét, cao như một ngọn núi lớn, trong cái miệng to như chậu máu có hàm răng nanh dữ tợn lộ ra, ngàn cánh tay cùng vung lên, cũng chỉ có đám người Mục Thanh mới có thể áp chế được.
Thạch Hạo chắp hai tay sau lưng mà đi, một đường đi tới trước, không ít hung thú lao tới đánh giết, liền bị hắn nhẹ nhàng đá văng ra, lưu lại cho những người trẻ tuổi này chiến đấu, đi lịch luyện.
Có một số cự thú đạp lên ngôi sao, có thể thôn nạp nhật nguyệt, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Thạch Hạo, lại giống như là bù nhìn vậy, lưu quang lóe lên, cả đám đều bay ngược về, không sinh vật nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Một đường kim quang đại đạo hiện lên, Thạch Hạo bước lên trên đó, đi thẳng tới nơi sâu nhất trong Tây Lăng Giới, hắn lần nữa nhìn thấy tòa tế đàn cổ lão kia.
Nơi này chưa từng thay đổi, tế đàn là vật thật, vẫn y nguyên tồn tại, bộ dạng vẫn giống như trước.
Cho dù từng bị dính tới, bị hao tổn, nhưng hiện tại lại khôi phục lại, phảng phất như tuyên cổ trường tồn.
Đồ vật trên tế đàn vẫn như trước đây, chính là mấy kiện đó, nhiều năm qua đi như vậy, vẫn là loại khí cơ tương tự trước đây.
Thạch Hạo nhíu mày, nhiều năm qua đi như vậy, khi đối diện với tế đàn này, không ngờ vẫn có loại cảm giác cao thâm mạc trắc, nên biết hắn hiện tại đã là Chí Tôn rồi.
"Lui lại, các ngươi đều rời đi mau!" Thạch Hạo truyền âm, mệnh lệnh cho những người trẻ tuổi kia đều lui ra lại theo đường cũ, không được trì hoãn.
Hắn tưởng rằng bản thân đã là Chí Tôn, tế đàn đối với hắn mà nói, không còn uy hiếp gì. Nhưng hiện tại lại cảm thụ được điểm điểm khí tức thần bí.
Nơi này có chút không giống, rất thần bí.
Trên tế đàn đó, tổng cộng có ba kiện đồ vật, có một khối xương tay màu hoàng kim, có phù văn phức tạp và thần bí, giống như bị một đoàn hỏa diễm kim sắc bao lấy. Còn có một khối xương sọ, óng ánh trong suốt, giống như là thủy tinh, hốc mắt rất thâm sâu. Nếu như nhìn thẳng vào đó, phảng phất giống như muốn hút đi nguyên thần của đối phương. Ngoài ra, còn có một cái nhãn cầu, bên trên có vết máu, tới hiện tại vẫn không hề khô cạn.
Chính là ba kiện đồ vật này, lộ ra vẻ vô cùng yêu dị, thời gian ngăn cách nhiều năm, vẫn không hề có chút biến hóa nào. Vết máu đó phảng phất như vẫn còn nóng hổi, có thể lưu động.
Ngày xưa, bên trên còn có bốn kiện đồ vật, đó chính là Vạn Linh Đồ, bị Thạch Hạo liều chết mang đi.
Thạch Hạo đứng ở nơi này rất lâu mà không hề cử động, đám người trẻ tuổi đó đều đã lui ra hết, bao gồm cả đám người Mục Thanh, Xích Long.
Keng!
Sau cùng, hắn rút ra Đại La Kiếm Thai, lại lấy ra Vạn Linh Đồ làm thành thuẫn bài phòng thân, rất là trịnh trọng, cũng vô cùng cẩn thận, nhìn chằm chằm mấy món đồ vật bên trên tế đàn.
Cứ như vậy, hắn không hề cử động, cứ nhìn chằm chằm như vậy, rất là nhẫn nại.
Cuối cùng, bên trên tế đàn cũng có phản ứng, truyền ra âm thanh hư nhược.
"Là ai quấy rầy chúng ta trầm miên... "
Không ngờ lại có thể nói chuyện, có thể nói ra những lời như vậy, chỉ là âm thanh này lại vô cùng hư nhược, giống như là ngọn đèn trong gió, tùy thời cũng có thể tắt đi.
Thạch Hạo không trả lời, yên tĩnh quan sát.
Sưu!
Đột nhiên, trên tế đàn có ba động to lớn, khối xương sọ thủy tinh đó nhanh tới bất khả tư nghị, giống như là lôi đình màu bạc xông tới, từ trên cao lao xuống muốn đụng vào đầu lâu Thạch Hạo.
"Đang!"
Thạch Hạo phản ứng nhanh chóng, vung Đại La Kiếm Thai trong tay lên, dùng hết khí lực bổ ra, tiếng vang điếc tai, giống như là đại chùy đánh lên tiên kim vậy, vô cùng điếc tai.
"Thật là có chút ngoài ý muốn, tiểu gia hỏa năm xưa, là trưởng thành tới một bước này." Đầu lâu thủy tinh phát ra âm thanh hư nhược, nó bị Thạch Hạo đánh cho bay ngược ra sau.
Sau đó, ở phía sau lưng nó, bàn tay kim sắc trên tế đàn cũng bay lên, khí tức tuy rằng nội liễm, nhưng vẫn có một loại cảm giác áp bức như trước.
Mà viên nhãn cầu kia càng thêm đáng sợ, còn đang chảy máu, cũng huyền phù giữa hư không, không ngừng chuyển động, lộ ra quang mang yêu dị.
"Đạo cốt tiên thai, là hạt giống không tồi, đã ngoài dự liệu của chúng ta." Khôi xương sọ đó lên tiếng, không hề có huyết nhục, nhưng cứ mở miệng nói chuyện như vậy.
"Sau đó thì sao?" Thạch Hạo rốt cuộc mở miệng hỏi.
"Chúng ta có thể ban cho ngươi lực lượng cường đại!" Xương sọ đó nói.
"Ban cho?"
"Ban cho ngươi!"
"Làm sao ban?" Vẻ mặt Thạch Hạo bình tĩnh
"Xem ngươi lựa chọn thế nào, ba người chúng ta, ngươi có thể tùy tiện chọn một người." Xương sọ thủy tinh nói.
"Nếu như ta chọn xương tay kim sắc kia thì sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Nó có thể dung hợp với xương tay của ngươi, mang đến cho ngươi lực lượng tuyệt luân, còn giúp cho người trường sinh bất tử!" Xương sọ thủy tinh nói.
"Trường sinh? Từ đó ta liền có thể gọi là Thạch Trường Sinh sao?" Thạch Hạo nói.
"Ân, biểu đạt rất là chuẩn xác, chính là ý tứ này." Xương sọ thủy tinh gật đầu.