Bàn Vương thành to lớn, xây ở phía trên một khối nguyên thủy cổ đại lục vắt ngang ở trong vũ trụ, khối đại lục này đã phiêu phù ở trong vũ trụ không biết bao nhiêu cái kỷ nguyên rồi.
Nó là trung tâm của phiến vũ trụ này, chư thiên tinh thần lượn lờ xung quanh, một viên lại một viên ngôi sao lớn chuyển động xung quanh nó.
Hôm nay, trong phiến vũ trụ này, một gốc lại một gốc kim liên, nở rộ khởi nơi, trải đầy trong vũ trụ, chiếu sáng cả hắc ám, chư thiên vạn vực đều phát ra tiếng cộng minh, âm thanh đại đạo kinh văn vang vọng không ngừng.
Thịnh hội Bàn Đào bắt đầu, cường giả các tộc đều đến, đặc biệt là còn có Tiên Vương giáng lâm, tạo thành dị tượng chấn động càn khôn, vũ trụ hải cũng đều trở nên run nhẹ.
Bàn Vương phủ, tọa lạc ở trung tâm thành, cũng chính là nơi trung tâm của phiến tinh hải này, là nơi có Tiên khí nồng đậm nhất.
Nói là phủ đệ, nhưng, nó quá hùng vĩ, một đôi cửa lớn do Thái Cơ Tiên Sơn luyện chế thành, đứng sừng sửng ở nơi đó, đỉnh thiên lập địa, tỏa ra một sợi lại một sợi Tiên vụ, đó là vật chất bất tử.
Thạch Hạo đứng ở trước cánh cửa lớn, hồi lâu không nói nên lời. Hắn nhìn rồi lại nhìn, thật là muốn vác về hạ giới a!
"Vì sao còn không đi?" Tử Côn hỏi.
Bạch Trạch cũng đang nhíu mày, là bọn họ và người của Bàn gia phụ trách đưa Thạch Hạo tới thịnh hội, nhưng chính thủ thật là quá không khiến người ta yên lòng, một đường đi tới gây ra quá nhiều việc.
"Ta đang suy nghĩ, Bàn Vương phủ quá xa xỉ rồi. Đây chính là một đôi Thái Cổ Tiên Sơn nguy nga a, cứ như vậy đứng ở nơi này, làm một cánh cửa, còn không bằng để cho ta vác đi, đem về làm động phủ!" Thạch Hạo nói.
Sặc mặt của Bạch Trạch lập tức cứng đờ, tên này quả nhiên là muốn gây sự. Y thật sự bị dọa sợ rồi, còn muốn gây ra phong ba gì nữa đây?!
Quả nhiên, bên cạnh nơi đó, người của Bàn gia sắc mặt đều đen lại, ánh mắt bất thiện, mang theo vẻ hoài nghi, nghiêm khắc nhìn chằm chằm hắn.
"Ta cảnh cáo ngươi, hôm nay có cả Chân Tiên tới dự, Tiên Vương cũng giá lâm, là thịnh hội rất nhiều năm không hề có của Tiên vực, ngươi ngàn vạn lần đừng gây sự." Bạch Trạch cảnh cáo.
Y cảm thấy, thật không nên dẫn tên tai họa tinh này vào Tiên vực, điều này không phải khiến cho người ta nhức đầu sau. Cũng may cũng sắp đến nơi rồi, rất nhanh sẽ không còn là phận sự của y nữa.
"Tiểu ca, Bàn Vương phủ từ đâu có được loại Thái Cổ Tiên Sơn này, có còn dư không?" Thạch Hạo hỏi người bên cạnh.
Tiểu ca? Người đó trợn trắng mắt nói: "Ta đây tu đạo đã mười tám vạn năm rồi!"
"Lão trượng, ta là nói thật đó, Thái Cổ Tiên Sơn này từ đâu mà có vậy?" Thạch Hạo chất vấn.
"Đi nhanh đi!" Tử Côn, Bạch Trạch một trái một phải mang hắn đi, tiến về phía sơn môn đó.
Bậc thang cổ xưa, tán phát ra Hỗn Độn khí mong lung. Khi bước lên trên, có thể nghe được từng tràng âm thanh đại đạo, cả người giống như là muốn ngộ đạo vậy.
"Ta có chút không muốn đi!"
Thạch Hạo nói, muốn ngồi xổm xuống đó đào đi đống gạch lót bậc thang này.
Tử Côn ho khan, đồng thời trừng mắt, âm thầm nhắc nhở. Gạch đá nơi này từng nhuốm qua máu của Vương Bất Hủ, không thể nào vọng động!
Nhưng núi đá trải dài theo bậc thang này, đều được lấy về từ trên chiến trường cấp Vương ngày xưa.
Loại địa phương đó, là nơi quyết chiến của Vương Bất Hủ và Tiên Vương, chảy xuôi vô thượng tổ huyết, nhưng gạch đá này đều đã thông thần rồi, tùy tiện một khối đều là bảo vật, có thể luyện thành binh khí.
"Thật là giày xéo thiên tài địa bảo a!" Thạch Hạo cảm khái.
Hắn không thể không cảm thán. Bàn Vương này phủ quá phi phàm, mỗi một chỗ đều làm cho hắn giật mình, những nơi đi qua đều dùng bảo vật cực hạn tạo thành, phát ra khí tức đại đạo.
"Đợi một chút!" Thạch Hạo đột nhiên ngừng chân, nhìn vào một mảnh vườn hoa trước sơn môn, hắn mở to hai mắt nhìn.
"Lại thế nào nữa?" Bạch Trạch thật sự là sợ hắn rồi.
"Ta sao cảm giác thấy những thứ được gieo trồng bên trong hoa viên này đều là Thần dược?" Thạch Hạo hồ nghi, mảnh đất này mặc dù không tính là quá lớn, nhưng cũng có thể trồng được mấy chục gốc a.
Mỗi một gốc thực vật đều tràn đầy ánh sáng long lanh, phát ra dị hương, thấm vào ruột gan, hít một hơi cũng làm người ta có cảm giác vũ hóa phi thăng.
"Không sai, đều là Thần dược." Người của Bàn gia mặt không chút biểu tình nói.
"Cái này. . . Quá xa xỉ a? !" Thạch Hạo giật mình, hắn rất muốn nói, các ngươi không sợ bị thiên lôi đánh xuống a, một mảnh Thần dược như thế lại có thể trồng ở trước sơn môn.
"Cái này có tính là gì, dược điền ở sâu bên trong Bàn Vương phủ, Trường Sinh dược cũng không chỉ có một gốc!" Tử Côn nhỏ giọng nói, đồng thời cũng đang cảnh cáo hắn đừng nên ăn nói lung tung.
Người Bàn gia thì lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, cũng không hề nói gì, tựa hồ cũng khinh thường việc hắn cảm thấy kinh ngạc khi trồng những Thần dược này ở đây.
"Đã các ngươi lãng phí như thế, vậy thì ta liền không khách khí!" Thạch Hạo nói, xoa xoa đôi bàn tay, động tác cực nhanh, chính là Tử Côn muốn ngăn cản cũng không kịp.
Ba ba hai tiếng, hắn trực tiếp túm hai gốc Thần dược, cứ như vậy rút cả rễ ra.
Hai gốc Thần dược này đều đã thông linh, được vật chất bất tử thẩm thấu vào, sinh trưởng vô cùng tốt, phát ra tiếng kêu sợ hãi. Nơi đây cũng không phải là hạ giới đã đi vào thời đại mạp pháp, bọn chúng vĩnh viễn sẽ không thoái hóa.
Người của Bàn gia dựng đứng hai hàng lông mày!
"Thật là có lỗi, ta chỉ muốn hái hai đóa hoa, không nghĩ tới lại không cẩn thận kéo cả sợi rễ chúng lên." Thạch Hạo động tác nhanh nhẹn, phốc phốc hai tiếng cắt đứt hai đóa hoa, sau đó cả hoa lẫn rễ đều thu vào trong pháp khí không gian.
"Ngươi. . . Đang làm cái gì vậy! ?" Bạch Trạch mặt đều tái đi, thấp giọng trách mắng.
"Cái này không phải là đã thưởng hoa sao, ta vừa nhìn thấy liền cảm thấy yêu thích, ở nơi đây ngộ đạo. Ngươi nhìn xem, đây chính là phong thái xuất thế Chí Tôn nhặt hóa nhất tiếu!"
Thạch Hạo nói, bắt chước thần vận nhặt hoa mà cười của thần phật.
Bạch Trạch, Tử Côn hai người trợn mắt hốc mồm.
"Bàn Vương phủ gia đại nghiệp lớn. Thần dược chỉ xem như một đóa hoa nên cũng rất bình thường. Hai người các ngươi không nên ngạc nhiên quá có được hay không, còn ra thể thống gì nữa, thực sự là quá mất mặt!" Thạch Hạo răn dạy.
Bạch Trạch: "Ta # $% % . . ."
Tử Côn: "@# $# $. . ."
Hai người muốn chửi ầm lên, ai ngạc nhiên, ai không biết thể thống?
Người của Bàn gia cũng có chút choáng váng, tiểu tử này làm sao lại quái như thế a, còn chưa từng thấy qua tên tiểu tử nào vô liêm sỉ như vậy.
Trong cách nhìn của bọn họ, đây xác thực chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, bởi vì bọn họ đều đã tu đạo mười mấy vạn năm rồi, đang sống được rất lâu rồi.
Quản sự đứng ở cách đó không xa, đi tới, sắc mặt bình thản, nói: "Không sao, mời quý khách vào trong, bất quá đừng có gây ra chuyện gì nữa."
Quản sự rất là ôn hòa, không có bày ra tư thái hơn người của một bậc Tiên Vương phủ. Bất quá mặc dù quản sự đang khuyến cáo, nhưng sâu bên trong cũng có ý tứ cảnh cáo, lần sau không thể làm như vậy được nữa.
Thạch Hạo tự nhiên là người có nhãn lực độc đáo, ôm quyền cười ha ha một tiếng.
Ở sau đó trên đường đi vào, Bạch Trạch và Tử Côn thật sự là sợ hãi hùng khiếp vía, Thạch Hạo mặc dù không hề động thủ cước, nhưng vẫn như cũ miệng lưỡi không ngừng đánh giá loạn cả lên.
"Cái gì, những bia đá bên cạnh đường đi này, là năm xưa do Vô Chung Tiên Vương đề tự lưu lại? Ta nói mà, mảnh vỡ thời gian bay múa, ẩn chứa đại đạo thời gian a. Ngồi ở đây xếp bằng tu hành, sẽ được lợi ích to lớn. Ai, ta từng ở hạ giới nhìn thấy tàn thể Tiên Chung của Vô Chung Tiên Vương chết đi lưu lại. Bất quá, nhiều năm này đã biệt tăm biệt tích. Tấm bia này ta cũng không trông mong gì vào, nhưng tàn thể Tiên Chung đó ta không tìm lại không được."
Trên đường đi, có ma nhai, có bi văn, nếu không phải chân tiên lão tổ có danh tiếng lưu lại, thì cũng do chính Tiên Vương tự mình khắc xuống, những thứ này đều có giá trị liên thành.
Thạch Hạo cắn răng. Hắn lúc nào mới có thể xây nên một tòa phủ đệ như thế chứ, tùy tiện một tảng đá ở nơi này đều là thần phẩm, đều có lai lịch to lớn!
Bạch Trạch và Tử Côn nơm nớp lo sợ, hai người cũng gần như dán sát lên trên người Thạch Hạo, một trái một phải nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn lại gây ra tai họa, tùy thời đều chuẩn bị ôm chặt hắn.
"Ta nói hai người các ngươi đi đường sao giống như con cua? Sao lại cứ đụng vào người ta. Các ngươi lại không phải tiên tử, đừng có sờ sờ mó mó đụng vào người ta, tránh qua một bên đi!" Thạch Hạo không kiên nhẫn.
Hai người này thật sự là có nỗi khổ không nói được, trong lòng nguyền rủa, mắng to, trên đường đi nơm nớp lo sợ, sợ hắn lại gây họa.
Rốt cục, ven theo một con đường nhỏ đầy đá cuội. Bọn họ đi vào Bàn Đào viên, những tảng đá trải dài trên mặt đất đều phát ra tiên khí, bên đường những cây ăn quả sáng chói mà óng ánh, mùi trái cây nồng đậm.
Thạch Hạo rõ ràng cảm thấy không tầm thường, những thứ hắn nhìn thấy trên đường đi đều là những đồ vật thần thánh.
"Có cần phải như vậy sao?" Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tử Côn nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Tương truyền, toàn bộ Bàn Vương phủ thật ra là một kiện chí bảo, tên là Vũ Trụ Sơn Hà Ấn, là binh khí của Tiên Vương, cho nên, nơi này một ngọn cây cọng cỏ, một gạch một đá đều là Tiên liệu."
Thạch Hạo ngạc nhiên, sau đó bừng tỉnh, nhìn ra xa toàn bộ phủ đệ, quả nhiên khí tượng phi phàm, thứ này lại có thể là một kiện binh khí chí bảo Tiên Vương!
Khó trách có sẽ có các loại bi văn của Vô Chung Tiên Vương, chính là Vô Chung Tiên Vương năm đó tương trợ Bàn Vương luyện chế binh khí lưu lại.
Bàn Đào viên rất lớn, khách đến khách đi, vô cùng náo nhiệt.
Khách đến đều không phải phàm tục, đều là cường giả, hoặc là kỳ tài ngút trời, là hạt giống tốt hiếm thấy.
Tu sĩ bình thường không có tư cách tham dự tràng thịnh hội này.
Bàn Đào thụ một gốc lại một gốc, có gốc còn đang mở ra đóa hoa màu hồng, hoa bay rực rỡ đầy trời, giống như màn mưa ánh sáng, mỹ lệ đến cực điểm.
Cũng có Bàn Đạo thụ cỗ lão rất cứng cấp, giống như là Cầu Long vậy, sớm đã kết đầy quả. Quả đào đỏ rực, phát ra ánh sáng màu đỏ, mang theo thần huy, mùi thơm nức mũi.
Những khách mời đến đây, đều ngồi trên thảm cỏ xanh bên dưới Bàn Đào thụ, trước mặt bày một cái bàn bằng ngọc thạch, rượu ngon món ngon sớm đã chuẩn bị đầy đủ, sương trắng mông lung, đây quả thật là tiên cảnh.
Thạch Hạo được mới đến chỗ ngồi của mình. Hắn ngồi ở phía sau bàn ngọc thạch, ánh mắt dò xét cảnh tượng chung quanh.
"Những Bàn Đào này đều là Tiên dược sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Không, chỉ có gốc cây mẹ mới là Tiên dược, quả nó trổ ra cũng là bất tử trường sinh được quý báu nhất, có thể khiến cho người ta bạch nhật phi tiên, giá trị vô lượng!" Bạch Trạch thở dài nói.
Những cây Bàn Đào khác đều được trồng từ hạt của cây mẹ mà ra, mặc dù không có loại thần hiệu kia, nhưng kết xuất ra quả cũng mang theo vật chất bất tử nồng đậm, đồng dạng là đại dược hiếm thấy.
Nơi xa, hai người nổi bậc đi tới, tiến vào Bàn Đào viên. Người nam thì anh tư rạng rỡ, khí vũ hiên ngang, long hành hổ bộ, có tư cách tu đạo Đế vương! Người nữ thì áo trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại, thân thể thướt tha mềm mại dáng dấp yểu điệu, hai người cùng dạo bước vào Bàn Đào viên này, trông giống như là thần tiên quyến lữ.
"Thanh Y!" Thạch Hạo kêu gọi.
Tại thời khắc này, Bạch Trạch, Tử Côn đều giật mình, bởi vì họ nhìn thấy khí chất của Hoang đã thay đổi, cùng trước kia hoàn toàn khác nhau.
Hắn không còn cười đùa hí hửng, ngồi im ở chỗ đó, không giận mà uy, so với đại nhân trẻ tuổi Ngao Càn của Ngao gia, nhân vật ngất trời Bàn Nghệ của Bàn gia, chỉ có hơn chứ không kém, ba người đều có loại phong cách vô địch kia.
Người ngồi ở bên cạnh Thạch Hạo, mặc dù tu vi cũng rất cao, nhưng lại nhịn không được mà run lên, linh hồn rung động, nhanh chóng đứng dậy rời đi, không dám tới gần.
"Thạch Hạo!"
Thanh Y một tiếng thở nhẹ, phong thái tuyệt thế, bên trên khuôn mặt mỹ lệ không tỳ vết mang theo thần thái động lòng người, ánh mắt mê ly, như có sương mù, nàng nhanh chóng tiến tới.
Từ biệt ngàn năm, năm đó vì Tiên Đạo, nàng dứt khoát bước vào Tiên vực, vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại người kia, chưa từng nghĩ ngàn năm sau lại tương phùng!
Thạch Hạo đã đứng dậy.
Thanh Y đến phụ cận, kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi này, phong thái của hắn vẫn như cũ, so với trước kia còn lộ ra trầm ổn hơn, không giận mà uy, có một loại khí phách trấn áp đại thế.
Bạch Trạch, Tử Côn âm thầm thấy quái dị, bởi vì, hiện tại Hoang hoàn toàn khác với trước kia những gì mà bọn họ nhìn thấy.
"Thanh Y, đây là bằng hữu của nàng sao, giới thiệu cho ta một chút đi." Ngao Càn đi tới, thân là đại nhân tuổi trẻ của Ngao gia, nhất cử nhất động đều khiến cho mọi người chú mục, người cùng thế hệ trong các tộc đều đang âm thầm chú ý tới Ngao Càn.
"Hắn chính là Hoang!" Thanh Y nói.
"A, là ngươi a, đảm phách cũng không nhỏ, thực có can đảm đi đến Tiên vực." Ngao càn chắp hai tay sau lưng, đầu đội tử kim quan, tướng mạo xuất chúng, khí độ siêu nhiên, có loại khí khái duy ngã độc tôn.
Y là tồn tại đỉnh tiêm trong Chí Tôn, là người lĩnh quân, nên có phong thái khiếp người, không giận mà uy, nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
"Ngươi lá gan cũng không nhỏ!" Thạch Hạo thản nhiên nói.
Sau đó, hắn kéo Thanh Y qua đứng bên cạnh mình, sau đó quay người lại thong dong và bình tĩnh nhìn Ngao Càn, nói: "Vạn Đạo Thụ là ta lấy đi, Thanh Y là nữ nhân của ta, không phục? thì tới chiến một trận!"
Ai cũng không nghĩ tới, hắn trực tiếp như thế, chấn nhiếp đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia!
Thạch Hạo cảm nhận được địch ý của đối phương nên cũng không muốn nói nhảm, không phục liền chiến, ai sợ ai!