Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tam đại Bất Hủ Giả cùng nhau đến!

"Lui!"

Thạch Hạo nói, bảo Thiên Giác Nghĩ và Tào Vũ Sinh rút đi, ở trên chiến trường này bọn họ giúp không được gì.

Bất hủ chi khí chảy xuôi, đè sập sông núi, khiến cho nhật nguyệt đều khẽ rung động, uy thế như vậy căn bản không phải những sinh linh khác lĩnh vực Nhân đạo có khả năng đối kháng!

Xoát một tiếng, Thạch Hạo vung tay lên, một đạo thần hồng bay ra, đưa Thiên Giác Nghĩ và Tào Vũ Sinh đi xa, tiễn bọn họ rời xa nơi này.

Phía trước, ba đoàn ánh sáng mông lung bao phủ tam đại cao thủ. Mỗi một người đều có một cỗ khí tức khiến cho người ta sợ hãi. Bọn họ là sinh linh Bất Hủ, đã sống rất lâu rồi.

Người nhỏ nhất, cũng là nhân vật từ thời cổ đại xa xưa. Niên đại vô cùng cổ lão, một tầng ánh sáng Bất Hủ bao phủ cơ thể, khiến bọn họ không bị tuế nguyệt ăn mòn.

Sinh linh đẳng cấp này huyết khí vĩnh viễn không bị khô cạn. Một đời đứng trên đỉnh cao nhất của sinh mệnh, cắn nuốt thiên địa tinh hoa, luyện hóa nhật nguyệt tinh thần, thực sự là điều vô cùng bình thường.

Lúc này, tam đại Bất Hủ Giả sắc mặt rất là khó coi. Bọn họ phụ trách bọc hậu, kết quả chỉ hơi trì hoãn, tới trễ nửa khắc mà thôi, đám người đó đều chết hết rồi!

"Hoang, ngươi thật là độc ác, tàn sát hơn vạn sinh linh, ánh mắt cũng không hề chớp một cái!" Một vị Bất Hủ Giả mở miệng.

Thạch Hạo cười lạnh, khinh thường cãi lại, những người này tại sao đến đây? Còn không phải muốn giết bọn họ sao, muốn chém tu sĩ Cửu Thiên Thập Địa, không cần nhiều lời, chỉ cần giết chết là được!

"Có chút môn đạo, một người hủy diệt toàn bộ bọn họ. Trên tay ngươi có Tiên khí?" Một vị Bất Hủ Giả híp mắt nói.

Bọn họ có chút đắn đo khó định, muốn biết trên thân hắn đến tột cùng có cái bí mật gì, sợ không cẩn thận sẽ bị lật thuyền trong mương.

"Một con sâu kiến, nói nhiều làm gì, giết!" Trong Tam đại bất hủ, cái lão gia hỏa sống lâu nhất vô cùng tự phụ, căn bản khinh thường nói nhiều với Thạch Hạo.

Trong mắt lão, hai người còn lại quá mức cẩn thận rồi, cho dù đối phương có binh khí của Bất Hủ Vương thì sao? Lẽ nào còn có khả năng thật sự giết được tam đại Bất Hủ Giả bọn họ?

Sự chênh lệch canh giới không cách nào lấp đầy được, chân chính sinh tử chém giết, một tên hài đồng cầm lấy lợi nhận cũng không có khả năng là đối thủ của một người thành niên.

"Ầm!"

Một người trong đó xuất thủ, huy động cánh tay, tát về phía Thạch Hạo. Có thể nói tư thái này vô cùng vô lễ, đây là muốn cho đối thủ một bạt tay.

Cũng chỉ có Bất Hủ Giả cao cao tại thượng mới dám xuất thủ như vậy, trong chinh chiến, vẫn có thể tùy ý như thế, sỉ nhục đối thủ.

Lão gia hỏa này tự nhiên là không có lòng tốt, hiếp đáp Thạch Hạo tuổi trẻ khí thịnh, ép hắn nhanh chóng lộ ra át chủ bài. Mà lão cũng sớm đã có phòng bị, tiến khả công lui khả thủ, trong lòng bình tĩnh, đối mặt với người trẻ tuổi có chút thần bí này.

Tới cái cảnh giới bây giờ như Thạch Hạo, vinh nhục không kinh, cảm xúc căn bản không hề có chút ba động.

Hắn không có cái gọi là Tiên khí, thời khắc mấu chốt, Thạch Hạo chập ngón tay như kiếm, đâm thẳng về phía trước, từng ngón tay sáng óng ánh, mang theo hào quang đạm kim sắc!

"Di?"

Vị Bất Hủ Giả này kinh ngạc, đối phương không có đại sát khí, không ngờ lại dám nghênh đón công kích, y hơi có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mãnh liệt xuất thủ, không hề cải biến quỹ tích, đánh thẳng về phía trước.

Xoẹt!

Cho tới một khắc này, ngón tay của Thạch Hạo mới phóng thích ra thần mang sắc bén, kiếm khí tung hoành, hắn vận dụng Thảo Tự Kiếm Quyết, ngón tay trở nên kiên cố bất hủ!

Trong hư không, pháp tắc giữa hai bên va chạm, vô cùng kịch liệt, mấu chốt nhất chính là bàn tay hai người chạm vào cùng một chỗ.

Phujt một tiếng, lòng bàn tay Bất Hủ Giả bị đâm trúng, có máu tươi chảy xuống, điều này khiến y kinh hãi, quyết đoán rút lui!

"Làm sao có thể? !"

Đối phương không ngờ lại có thể phá vỡ bàn tay của y, suýt nữa xuyên thủng!

"Diệt!"

Y gào to một tiếng, Bất Hủ chi huyết chảy xuống kia bay về phía Thạch Hạo, huyết dịch phóng đại, như là một dòng trường hà, muốn bao phủ Thạch Hạo ở bên trong.

Bất Hủ Giả huyết dịch có thể luyện hóa vạn vật, trảm đạo hạnh của một người, diệt thần hồn người đó.

Nhưng mà, y đã xác định phải thất vọng, vừa rồi không phải là ảo giác, đối phương tinh khí thần vô cùng tràn đầy, đủ để cùng y tranh hùng!

"Thu!"

Thạch Hạo hét lên một tiếng, dùng một chiếc bình ngọc thu Bất Hủ chi huyết vào, nói: "Đa tạ đã tặng Nhân Thể đại dược, càng nhiều càng tốt!"

"Ngươi. . ." Bất Hủ Giả sắc mặt trầm xuống, y biết mình đã gặp được một con quái vật, không thể nào tính toán theo lẽ thường.

Tam đại Bất Hủ đều lộ ra vẻ kinh sợ, người trẻ tuổi trước mắt này cũng mới hơn ba ngàn tuổi, hắn làm sao có thể đối đầu với Bất Hủ được? Cái này không không phù hợp lẽ thường!

Chưa từng có nghe nói qua có Chân Tiên nào ba ngàn tuổi, cái này nghe rợn cả người, không có đạo lý!

"Bắt lấy hắn!"

Hiện tại dưới loại tình huống này, không cần nhiều lời, tam đại Bất Hủ Giả đã lộ ra sát cơ, một lòng muốn trừ đi Hoang, nếu cho người trẻ tuổi này thêm thời gian tất nhiên sẽ thành họa lớn.

Bọn họ ý thức được tình thế nghiêm trọng, lần này đến Cửu Thiên Thập Địa quá kịp lúc, bằng không, người trẻ tuổi trước mắt này đã muốn quật khởi rồi.

"Diệt sát thiên tài, một tay che trời!"

Một người hét lớn, bàn tay màu cổ đồng, kéo theo lấy khí tức của tuế nguyệt, có mảnh vỡ thời gian bay múa, càng có pháp tắc rủ xuống, như là thác nước, tạo lên một lồng giam, muốn trấn phong Thạch Hạo.

"Giết!"

Thạch Hạo thét dài, đến một bước này, hắn không có khả năng bảo lưu gì nữa, toàn thân huyết khí bành trướng, trong thiên linh cái xông ra khí trụ quán xuyên hương khung, huyết khí đè ép trời cao.

Một sát na, hắn vận dụng nhiều loại bảo thuật, dùng Lục Đạo Luân Hồi thôi động, diễn hóa vô thượng áo nghĩa, đây là đòn sát thủ!

Oanh!

Thiên băng địa liệt, quỷ khóc thần hào. Chiến đấu cấp độ này không thể tưởng tượng, kéo theo đại đạo vang vọng, pháp tắc xen lẫn, như là lôi điện đang cùng xung kích.

Một trận chiến này, khiến chúng sinh run rẩy, ít nhất là vùng đại châu phụ cận, tu sĩ của các đại đạo thống đều đang run sợ, cảm giác linh hồn đều bị áp chế, không thể thở nổi.

Nếu không phải khối khu vực này là ở bên trong khu không người, chắc chắn phát sinh thảm hoạ các tộc bị tàn sát thành trống không.

Bọn họ bay lên không trung, giết ra tới vực ngoại, liều mạng tranh đấu, bốn đạo thân ảnh quấn lấy nhau, hóa thành cực đạo thần quang xen lẫn, chiến đấu cùng một chỗ.

Bọn họ xuất thủ quá nhanh, giết tới gay cấn.

Ầm!

Vực ngoại, một khỏa lại một khỏa đại tinh bị nổ tung, theo bước chân di động của bọn họ, phạm vi bị ảnh hưởng càng ngày càng rộng, thỉnh thoảng có cự đại tinh thể cản đường, dưới cái phất tay của bọn họ, hay một ngón tay bọn họ chỉ ra thì trực tiếp nổ tung.

Tới cuối cùng, mấy đại cao thủ đều thi triển ra pháp tướng, đỉnh thiên lập địa. Khi thổ nạp tinh khí, một số ngôi sao đều bị bọn họ hút vào trong miệng pháp tướng.

Cảnh tượng này chấn động cả Cửu Thiên Thập Địa!

Các đại đạo thống, có không ít cường giả thông qua pháp trận quan sát trận chiến này, toàn bộ đều da đầu tê dại. Chiến đấu dạng như vậy, khiến cho hô hấp bọn họ cũng sắp đình chỉ.

Chém giết kịch liệt, sinh tử đại chiến.

"Hoang, đừng hòng làm càn, một giới này chú định sẽ bị hủy diệt, ngươi không có kết cục tốt đâu. Nếu như hàng phục giới ta, sẽ cho ngươi một tiền đồ rất tốt!"

Một vị Bất Hủ Giả hét lớn, tiến hành chiêu hàng.

"Hoang, chớ có sai lầm, cơ hội của ngươi không nhiều lắm, hãy nhanh chóng thúc thủ chịu trói, theo chúng ta đi gặp Vương Bất Hủ, có thể bảo vệ mạng sống của ngươi!"

"Tiểu bối, ngươi đây là tự tìm đường chết, nghe nói ngươi đã có huyết mạch của mình, nếu như còn không hàng phục, chúng ta đi giết con của ngươi, chém thân nhân của ngươi, chẳng lưu lại một ai!" Một người khác uy hiếp.

Sau khi nghe tới lời này, ánh mắt Thạch Hạo trợn trừng, ánh sáng lạnh lùng khiếp người. Trong mũi miệng phun ra Tiên vụ màu trắng, hắn há miệng hét lớn, giống như một mảng tinh hà, Hỗn Độn kiếm khí nở rộ.

Oanh!

Đại chiến kịch liệt, giết tới điên cuồng.

Nhưng vào lúc này, một vị Bất Hủ Giả đã ho ra máu, sắc mặt trắng bệch, ngửa đầu nhìn về phía hư không, nói: "Thời đại mạp pháp đáng chết, thiên địa đáng chết, ta đã bị phản phệ rồi!"

Phiến thiên địa này bây giờ rất đáng sợ, sinh linh đến từ ngoại giới xâm nhập vào, nếu như phát huy ra chiến lực cấp Chân Tiên, liền sẽ gặp phải phản phệ.

Đây là một loại tự bảo vệ của thiên địa, đối kháng với sự ăn mòn của ngoại giới.

Trước kia tam đại Bất Hủ Giả từng tự phong ấn bản thân, thế nhưng khi đối mặt với Thạch Hạo, bọn họ căn bản không có cách nào duy trì phong ấn, như thế sẽ bị trọng thương.

Nhưng mà, khi mở ra phong ấn, sau một phen đại chiến, một người trong đó đã gặp phải một đao thiên ý, bị chém rách đạo nguyên, bị hao tổn.

Rống!

Thạch Hạo rống to một tiếng, giống như Ma Thần, tóc tai bù xù, ánh mắt sắc bén giống như thiểm điện, vồ giết về phía trước, cố tình nhắm vào người đó công kích, muốn giết chết y trước.

Người này dám uy hiếp hắn, muốn lấy mạng hài tử, thân nhân của hắn để uy hiếp hắn, điều này đã đụng tới nghịch lân của Thạch Hạo.

Vì thế, cho dù phải trả cái giá thổ huyết, Thạch Hạo cũng muốn giết chết tam đại Bất Hủ Giả này!

Trên thực tế, hắn tin tưởng bản thân có năng lực này, không cần lo lắng cái gì.

Ngũ đại bí cảnh trên người đồng thời phát sáng. Khi Thạch Hạo thi triển Lục Đạo Luân Hồi. Chúng phát ra ánh sáng rực rỡ, bảo thuật thiên phú của bản thân cũng mở ra, đệ tam loại Chí Tôn thuật cũng đã thành thục.

Oanh một tiếng, tinh khí thần của hắn bạo tăng, không ngừng điệp gia, chiến lực tăng vọt.

"Hít!"

Cho dù là Bất Hủ Giả cũng hít một hơi lãnh khí. Đây là thủ đoạn gì, sao giống như đã thay đổi một người khác. Huyết khí của Hoang bạo phát, chiến lực tăng mạnh. Một hơi đạt tới cảnh giới cực kỳ dọa người.

Phốc!

Thạch Hạo một kích này, tuyệt thế vô song, Lục Đạo Luân Hồi đồng thời khống chế nhiều loại thần thông. Sau khi được gia trì, uy năng cuồng bạo, bẻ gãy hai cánh tay của vị Bất Hủ kia, nơi ngực xuất hiện một cái lỗ lớn đầy máu.

Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là, mi tâm của y cũng xuất hiện một cái lỗ máu, bị Thảo Tự Kiếm Quyết xuyên thủng!

Phốc!

Trong đó một loại bảo thuật thuộc về Chân Hoàng Phần Thiên, một đầu Thần Cầm huyết hồng sắc bay ra, giương cánh bay lượn, đốt cháy một nửa thân thể của vị Bất Hủ Giả kia, hóa thành than đen.

Oanh!

Mà Lôi Đế bảo thuật càng thêm đáng sợ, thiểm điện dày đặc, đánh xuyên qua thân thể Bất Hủ Giả.

Phịch một tiếng, cuối cùng người này nổ tung, hình thần câu diệt.

"Làm sao lại như thế?" Hai đại Bất Hủ Giả khác không kịp cứu viện, vô cùng chấn động, khó mà tiếp nhận sự thật này.

"Giết!" Bọn họ rống to, hiện tại đã không còn đường lui. Họ cùng nhau xuất thủ, liều mạng với Thạch Hạo.

Thạch Hạo dũng mãnh vô song, mượn nhờ dư uy, chấn cho một người ho ra đầy máu, bay ngang ra ngoài. Hắn chiếm cứ tiên cơ, không chịu buông tha, một đường truy sát.

Hắn mặc kệ người phía sau, tế ra Thanh Đồng Tiên Điện phòng ngự ở phía sau lưng, còn hắn trực tiếp oanh sát hướng về phía trước.

Trong cuộc chém giết kịch liệt này, trong sự va chạm đáng sợ đó, hắn ép cho Bất Hủ Giả ở phía trước đâm vỡ một khỏa lại một khỏa ngôi sao lớn, cuối cùng bị một quyền của hắn xuyên thủng đầu.

Huyết dịch tóe lên, nguyên thần nổ tung, tên Bất Hủ Giả thứ hai phơi thây ở trong vũ trụ.

"Ngươi lại đi đến bước này!" Bất Hủ Giả thứ ba đỏ ngầu cả mắt, bây giờ nói gì cũng đã chậm.

Y không có cách nào đào tẩu, chỉ còn lại có một mình y, cũng chỉ có thể tử chiến.

Trận chiến đấu này rất kịch liệt, nhưng lại không hề kéo dài bao lâu. Tới cuối cùng, Thạch Hạo giống như Chân Hoàng hoành không, hai tay mở ra, như là Phượng Hoàng giương cánh, xích hà ngập trời, phù một tiếng, vọt qua, cắt mất đầu của người nọ.

Xoẹt!

Tiếp theo, hắn điểm một ngón tay ra, một cành Liễu kim sắc giống như là trật tự thần liên, xuyên thủng đầu lâu của người kia, ghim chết nguyên thần trong đó!

Tới lúc này, tam đại Bất Hủ Giả toàn bộ đã mất mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK