Thạch Tử Lăng vô cùng kích động, rời khỏi hạ giới rất nhiều năm. Hôm nay cuối cùng có thể trở về rồi, nên rất là cao hứng và phấn chấn.
Nhưng mà, hắn rất nhanh lại lộ vẻ buồn bả. Bởi vì Thập Ngũ Gia còn ở mộ Tiên, không thể đi cùng họ được. Điều này khiến cho hắn rất tiếc nuối, thậm chí muốn lưu lại.
“Tổ phụ nếu muốn xuất quan, ít nhất cũng phải vài năm nữa, chúng ta trở về trước đã. Bây giờ đã tìm được cổ lộ ấy, sau này còn có cơ hội quay lại.” Thạch Hạo nói.
Thạch Tử Lăng gật gật đầu, chỉ có thể như thế. Hắn cũng biết rằng, trưởng tử ở đây thêm một ngày thì thêm một phần nguy hiểm. Bởi vì những người để ý Thạch Hạo không hề ít, ai ai cũng là đại nhân vật.
Nếu không phải hai đại cường giả của Thiên Viện và Thánh Viện cản trợ, thì trên Cửu thiên sẽ có Chí Tôn hạ giới diệt trừ Thạch Hạo.
“Thật đáng tiếc, những chỗ như Minh Thổ, Thiên Quốc mình vẫn chưa đi qua, vẫn chưa tính sổ với bọn họ.” Thạch Hạo tiếc nuối nói.
“Hài tử, khoan tính toán đã. Còn phải nhanh chóng trở về hạ giới thôi. Chúng ta chỉ cần con bình an là được rồi!” Tần Di Ninh nói, nàng một mực rất lo âu, sợ phát sinh bất trắc.
Trưởng tử từ Biên Hoang thật không dễ dàng gì còn sống trở về. Nàng không muốn lại phát sinh bất trắc nào nữa.
Thạch Hạo gật gật đầu, tạm thời buông bỏ mọi thứ. Bởi vì hắn biết, Ba Ngàn châu còn có Tàn Tiên, hắn vẫn chưa thể xem thường được.
Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh liền lập tức rời đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường quay về. Về chuyện này, Tần Trường Sinh cũng không hề ngăn cản, mặc cho bọn hắn tự quyết định.
Khiến người ta kinh ngạc chính là Tần Hạo không hề động thân vẫn đứng ở nơi đó, không có chút ý muốn rời khỏi.
Thạch Hạo trong lòng hơi động nhìn về hắn hỏi vì sao không đi thu dọn hành lý.
“Ca ca, đệ muốn lưu lại. Có huynh chăm lo cho cha mẹ, đệ cũng yên tâm. Đệ muốn lưu lại Ba Ngàn châu tiếp tục tu hành.” Tần Hạo mở miệng nói.
Hắn nói rõ tâm ý, muốn lưu lại thượng giới. Hắn muốn ở nơi đây tiếp tục tu hành. Bởi vì hạ giới linh khí quá mỏng manh, đại đạo quy tắc không trọn vẹn không thích hợp cho việc tu đạo.
Thạch Hạo nghe vậy đành than nhẹ rồi gật gật đầu, hiểu rõ tâm ý của đệ đệ mình.
Điều Tần Hạo nói đích thực là một vấn đề. Nếu nói về hoàn cảnh tu luyện, Tám Vực hạ giới bất luận ra sao cũng không thể nào so sánh với thượng giới Ba Ngàn châu.
Thạch Hạo nhíu mày nói:” Một lát nữa, đệ chào tạm biệt cha mẹ đi, cố gắng ăn nói một chút. Bọn họ quá nửa là không nỡ rời xa đệ.”
“Ca ca, huynh đi hạ giới như vậy. Tu vi của huynh…” Tần Hạo lo lắng.
Điều này là thật lòng. Tới giờ phút này. Huynh trưởng của hắn đã trưởng thành tới một độ cao không thể tin nổi. Thành tựu tương lai là không thể đoán được, sẽ đánh tan toàn bộ ghi chép của kỷ nguyên này.
Nếu đi hạ giới như vậy, giống như tự trói tay chân. Đối với tu vi bản thân không có lợi chút nào. Thậm chí còn không chút tiến bộ.
Thạch Hạo cẩn thận suy nghĩ nói:” Có thể có ảnh hưởng, nhưng cũng không hẳn sẽ cản trở con đường của huynh.”
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Thạch Hạo ngẩng đầu lên nói:” Đối với huynh, có thể cũng là một loại mài giũa không thể nào thiếu được.”
Ly khai Ba Ngàn châu đi xuống lao tù hạ giới, Thạch Hạo không chỉ là né tránh cừu địch mà cũng xem như là một loại tu hành khác.
Không thể phủ nhận, Thạch Hạo lựa chọn quay về. Ngoại trừ tưởng nhớ cố hương, chủ yếu là vì tránh hoạ, muốn tránh khỏi Phong tộc, Vương gia, Kim gia cùng với Tàn Tiên… tránh bọn họ làm hại.
Ngoài ra, lần này hắn về hạ giới còn muốn trong hoàn cảnh cực đoan mài giũa chân thân.
Hắn có loại tự tin này. Bởi vì, con đường của hắn không giống mọi người. Lấy Thân Làm Chủng, đến cuối cùng đều phải mở ra bảo tàng của bản thân, rất ít ỷ lại vào thiên địa này.
Thực tế thì Lấy Thân Làm Chủng là một con đường rất gian khổ. Sở dĩ có bộ đại pháp này là bởi vì có người cảm thấy, cho dù thiên địa và pháp tắc có thay đổi thì tới lúc đó, tu sĩ sẽ không bị hãm vào cảnh đáng lo ngại.
Thạch Hạo lần này về hạ giới xem như một loại rèn luyện. Hắn phải xuống hạ giới mài giũa bản thân, để nhìn xem thử trong hoàn cảnh tồi tệ nhất làm sao để sinh tồn và đột phá trở nên mạnh mẽ hơn.
“Cái gì, hài tử, con muốn lưu lại thượng giới?!” Tần Di Ninh sau khi trở lại biết được quyết định của Tần Hạo, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Nàng rất đau lòng cũng rất bất ngờ, không hề nghĩ tới con thứ lại muốn lưu lại. Chứ không phải là gia đình đoàn viên cùng nhau trở về hạ giới.
“Tu hành có cái gì tốt, chỉ cần các con bình an, một nhà chúng ta ở bên nhau là tốt rồi. Chúng ta rời xa phân tranh, không cần thiết mạo hiểm ở thượng giới này.” Tần Di Ninh khuyên can, trong mắt mang theo giọt lệ.
Tần Hạo lau nước mắt cho mẹ nói:” Mẹ, con phải trở nên mạnh mẽ. Con không muốn sống một cuộc sống bình thường. Con biết ca ca cũng sẽ như vậy, huynh ấy đi hạ giới cũng chỉ là tạm thời ở ẩn mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại. Còn con sẽ ở lại thượng giới này tu luyện, đợi huynh ấy. Sau này bọn con cũng sẽ đón hai người trở lại thôi!”
“Đứa nhỏ này, người nói gì đó hả.” Thạch Tử Lăng nhìn Tần Hạo, hắn dĩ nhiên cũng hy vọng con thứ đi cùng.
“Chúng ta là tu sĩ đã đi lên con đường này thì phải đi tới cùng, chỉ có đứng ở đỉnh phong, trở thành Chí Cường giả, mới có thể siêu việt, mới có thể từ trên cao nhìn xuống Lục Hợp Bát Hoang, mới có thể không cần câu nệ. Thiên địa này sớm muộn cũng có ngày sẽ đại loạn, sự yên tĩnh ngắn ngủi chẳng qua là vẻ bề ngoài. Hiện tại con và ca ca phải nắm chặt đoạn thời gian yên tĩnh không biết khi nào sẽ kết thúc này để tu hành, nhanh chóng quật khởi, để ứng phó biến hoá sau này!” Tần Hạo kiên định nói.
Phu phụ Thạch Tử Lăng há miệng muốn nói nhưng không biết nói gì.
Thạch Hạo cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới đệ đệ mình lại nói ra những lời này, quả nhiên là trưởng thành lên nhiều rồi.
“Đệ nhớ tự bảo trọng!” Thạch Hạo cởi Trường Sinh Chiến Y trả lại cho đệ đệ mình.
Sau đó, Thạch Hạo nghĩ một chút rồi nói:”Ngươi theo ta tới đây!”
Hắn phải đưa một số thủ đoạn bảo mệnh, bí thuật… truyền thụ cho Tần Hạo. Đây điều là kinh nghiệm và bí pháp hắn trải qua máu và lửa, dùng mạng để đổi lấy.
Cứ như thế, Thạch Hạo ở lại thêm hai ngày, truyền dạy cho Tần Hạo.
Tần Trường Sinh rất vui vẻ khi thấy những chuyện này, ông ta đã đặt rất nhiều tâm huyết trên người Tần Hạo, cũng hy vọng hắn lưu lại. Lúc này dĩ nhiên sẽ không làm phiền.
Trong hai ngày này, liên tục có môn phái đến cửa dâng lên lễ trọng so với trước đây càng thêm quý giá hơn nhiều.
Hiển nhiên, Thạch Hạo một trận chiến giết ra uy phong, ngay cả dấu ấn Chí Tôn cũng không thể nào kích sát được hắn. Có thể tưởng tượng, hắn ngày sau nhất định sẽ quật khởi, sớm muộn cũng sẽ trở thành Chí Tôn.
Dĩ nhiên, trận chiến ở Linh giới cũng là nguyên nhân chủ yếu, kể cả Tiên Điện cũng bị thiệt thòi lớn, xảy ra những việc không thể nào dự đoán được khiến cho chư giáo chấn động, sợ hãi trong lòng.
“Thật tốt quá, nhiều linh dược như vậy luôn, mỗi người một ngày ăn một viên cũng phải ăn rất lâu đó!”
“Đám binh khí này cũng là trân phẩm, mỗi một kiện đều có lai lịch, ta thích cây Phương Thiên Hoạ Kích kia!”
Đám hài tử do Thạch Hạo mang về từ Biên Hoang, từng đứa đều vô cùng hưng phấn. Mấy ngày này chúng nó đều vô cùng vui vẻ, chúng nó phụ trách việc chỉnh lý lễ vật mà các phái dâng tặng.
Hoàng Kim sư tử cũng đang phân công giám sát, phân ra từng loại trân phẩm riêng biệt bỏ vào từng cái không gian pháp khí khác nhau.
Trong thời gian này, liên tục có người tới cửa, họ đều là đại nhân vật, đều là cao tầng các phái.
Thậm chí, có giáo chủ một phái, có thái thượng trưởng lão của bộ tộc, họ đều là những người nhất ngôn cửu đỉnh trong tộc của mình. Bọn họ đi tới Bất Lão Sơn, chỉ vì gặp Thạch Hạo.
Đám người này đều tới thỉnh tội, có người thì muốn lôi kéo quan hệ. Họ đều biết Hoang là một đầu tiềm long, sớm muộn gì cũng một bước lên trời.
“Tiểu đạo hữu, không hổ là rồng trong loài người, thành tựu tương lai thật không thể lường được.” Trong phòng khách có người khen ngợi.
Hai ngày nay, Thạch Hạo truyền thụ bí pháp cho Tần Hạo, không có gặp bao nhiêu người. Nhưng có một số người đến từ đại phái, hắn cũng cần phải tôn trọng, cuối cùng cũng không thể không gặp mặt một chút.
“Hiền chất, đã có đạo lữ chưa, tiểu nữ nhà ta mới hai tám, xinh đẹp tuyệt lệ thiên hạ…”
Trong đại sảnh, lại có một vị chưởng giáo lên tiếng như vậy, ông ta đến từ một đạo thống cổ xưa đã tồn tại qua vô tận năm tháng, không ngờ lại trực tiếp lôi kéo như vậy.
“Vẫn còn chưa!” Tần Di Ninh cũng có mặt, lại càng trực tiếp, cặp mắt sáng lên. Bởi vì, nàng cũng muốn Thạch Hạo sớm thành gia lập thất, lưu lại dòng dõi.
Chứ nếu không, hai đứa con đều không phải là đèn cạn dầu, bao nhiêu năm nay đều khiến nàng thật sự lo lắng sợ hãi.
Thạch Tử Lăng nghe thấy cũng gật gật đầu. Hai đứa con đều chí hướng cao xa, đều muốn phá thiên. Hắn cũng hy vọng sớm có cháu bồng, sau đó thì mặc kệ hai đứa nó tung bay.
“Haha, thật tốt quá, tiểu nữ Lục Trúc, đôi mắt long lanh hoạt bát, hôm nay cũng có tới, có thể để bọn trẻ quen biết một chút.” Giáo chủ của Ngọc Hoa Giáo nói.
Dứt lời, hắn thật sự gọi vào một thiếu nữ mặc lục y, thướt tha yêu kiều, long lanh kinh người, đích thực là một mỹ nữ xinh đẹp hiếm thấy, vô cùng diễm lệ.
Thạch Hạo không biết nói gì nữa, hắn nhìn về phía Tần Hạo, cũng nhìn về phía Cha Mẹ nói:” Cô ta ngang tuổi với đệ đệ ta, có thể cùng hắn thành thân, chăm sóc hắn, lưu lại một mình hắn ở thượng giới, chúng ta cũng không yên tâm.!”
“Ta một lòng hướng đạo, tạm thời không muốn dính bụi trần.” Tần Hạo vội lắc đầu.
“Hài tử da mặt thật mỏng.” Tần Di Ninh cười cười sau đó trừng mặt nhìn huynh đệ hai người vài lần rồi sau đó vô cùng nhiệt tình kéo cô gái kia lại gần.
Sau đó, nàng rất bá khí, cũng rất kiên quyết, bí mật truyền âm cho huynh đệ hai người. Nàng yêu cầu phải có một người cưới, nếu không nàng sẽ không bỏ qua.
“Đệ lưu lại thượng giới thì phải đáp ứng tâm nguyện của cha mẹ!” Thạch Hạo trừng mắt nhìn Tần Hạo, hắn không muốn cùng cha mẹ cự cãi chỉ có thể áp chế Tần Hạo.
Thật ra, Thạch Tử Lăng và Tần Di Ninh vẫn hy vọng là Thạch Hạo thành hôn trước, có dòng dõi của mình.
Nhưng mà, bọn họ cũng hiểu rõ, trên người trưởng tử có rất nhiều cố sự. Ví dụ ân sư Mạnh Thiên Chính mới vừa qua đời, hồng nhan tri kỷ Hoả Linh Nhi của Hoả tộc mất tích bên dị vực, cũng không nên quá ép buộc hắn.
Nhưng mà khi một đám người khác tới bái phỏng đã làm Tần Di Ninh thay đổi chủ ý, đồng thời trong mắt có chút nộ ý.
“Thiên Nhân tộc, bọn họ dám tới đây, còn dẫn theo một vị cô nương?!”
“Dạ, hẳn là thiếu nữ kia gọi là Vân Hi!” Có người đáp lời.
“Thiên Nhân tộc muốn hoà hoãn mối quan hệ? Ta minh bạch suy nghĩ của họ, để cô bé gọi là Vân Hi lưu lại, còn bọn họ có thể về được rồi!” Tần Di Ninh nói.
Trong lòng nàng có một luồng oán khí, bởi vì nàng biết rõ, năm xưa trưởng tử vì hộ tống cô gái tên là Vân Hi kia về Thiên chi Thành, nhưng lại bị lấy oán trả ơn như thế.
Nàng đối với toàn bộ tộc này đều không có hảo cảm. Hôm nay nàng định thay trưởng tử thu nhận cô gái này, coi như thu nợ.