Thập Ngũ gia đi vào bên trong thế nhưng ngoài cửa thành vẫn rất hỗn loạn, đám người người kia không làm tròn bổn phận, vừa nãy lại bị ông lão kia liết mắt một cái liền hoảng hốt, không dám hỏi gì nữa.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Nơi cửa thành mất trật tự đã kinh động đến chiến tướng ở trong thành, lập tức một đám quân sĩ mặt giáp trụ sáng bóng từ trên con phố chính lao ra, chiến mâu lấp lánh, vừa vặn đối diện với Thập Ngũ gia.
Tất cả mọi người hoảng sợ, ông lão này quá mạnh mẽ, khí thế ấy, tinh khí thần ấy trong cơ thể sôi trào giống như là một cái lò thật lớn, có thể nung nấu tất cả.
"Nó là một con tọa kỵ Long Lân Tước, là một con cầm vương mạnh mẽ đến khủng khiếp!" Có người từ cửa thành vọt tới to nhỏ với một vị chiến tướng, cẩn thận bẩm báo.
Trong nháy mắt, người cầm đầu vội la lớn, phương xa có mấy bóng người đồng loạt hóa thành cầu vòng bay tới, tất cả đều là những chiến tướng mạnh mẽ nhất, ngăn chặn giao lộ lại.
Tên giáo úy gác trước cửa thành sắc mặt trắng bệch, từ trên mặt đất bò dậy, lau vệt mồ hôi lạnh, thế nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy, nói nhỏ: "Vũ tộc ta gặp chuyện chẳng lành rồi."
Hắn nhanh chóng chạy nơi phương xa, chớp mắt chẳng thấy đâu.
"Xin hỏi tiền bối là ai?" Một vị chiến tướng đứng trên giao lộ ôm quyền, vẻ mặt nghiêm túc, một đại cao thủ như thế tới Hoàng Đô bọn họ không được phép bất cẩn.
"Có tiến bộ đấy, phán ứng không tính là chậm thế nhưng vẫn không được." Thập Ngũ gia nói.
"Ngươi...đến tột cùng là ai?" Trong đó có một vị chiến tướng nghi ngờ không thôi, hắn ta cảm thấy khá quen mặt, ông lão oay phong này tuy chỉ có một tay thế nhưng lại cứ như là núi lớn ép người.
"Trông rất quen, ngươi chính là Tiểu Lục tử của Chiến Vương phủ, khi còn bé ta còn lấy ghèn nơi mắt, giờ lớn vậy rồi." Thập Ngũ gia cười nói.
Thân phận chiến tướng của Hoàng Đô đều cực cao, thường ngày ai dám chế nhạo bọn họ? Đây chính là ứng cử viên Vương hầu của Thạch Quốc tương lai, tuy rằng còn trẻ thế nhưng ai cũng đều rất kinh diễm.
Tiểu Lục tử của Chiến Vương phủ cũng không nhỏ, đã gần ba mươi tuổi. Khi nghe vậy thì mặt chợt đỏ, lão này là ai? Lại dám chế nhạo hắn.
Gần đó, những chiến tướng và tinh binh khác nghe thấy thế thì khóe miệng co giật, đây là thần thánh phương nào? Cứ tự nhiên trêu chọc một vị chiến tướng mạnh mẽ.
Mấy người này đều muốn cười, thế nhưng lại không dám cười, ở trước mặt ông lão này có cảm giác như là một con rồng khổng lồ từ tiền sử quay trở lại, hồn phách đều run rẩy.
"Ông là... Thập Ngũ gia?!" Đột nhiên, Tiểu Lục tử kêu lên đầy vẽ sợ hãi.
"Không sai, ta đã trở về." Thập Ngũ gia cười ha hả, vỗ vỗ vai hắn khiến hắn suýt chút nữa chịu không nổi, hai chân miễn cưỡng lún vào trong tấm đá bên dưới.
Sau đó, ống tay áo của Thập Ngũ gia phấp phơ rồi rời đi, súc địa thành thốn, một bước chính là trăm trượng, biến mất trên tuyến đường chính này.
"Thập Ngũ gia!" TIểu Lục tử khiếp sợ, nhanh chân đuổi theo phía sau.
"Ông ta... là lão Thập Ngũ của Võ Vương phủ, năm đó được xưng là Đại Ma Thần?!"
"Trời ạ, người này là Thập Ngũ gia thần tiễn cái thế?"
Nơi này trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người biến sắc mặt, quả thật không thể nào tin nổi. Chuyện này cũng quá đáng sợ, không phải ông ta huyết chiến với một con Tỳ Hưu trưởng thành rồi chết ở bên ngoài hay sao?
Tất cả mọi người tê dại cả đầu óc, đây chính là một cường giả dám chiến đấu với sinh linh cư trú trên Thái Cổ Thần Sơn. Thần dũng vô cùng, năm đó uy chấn Hoàng Đô.
Nếu nói đến truyền kỳ của những năm này thì chắc chắn phải nhắc tới Thập Ngũ gia thần dũng, ông ta quát tháo phong vân, từng lưu lại rất nhiều truyền thuyết.
Đối lập với những lão tổ khác, ông ta tính tình vẫn rất "trẻ con", thế nhưng cũng mới năm mươi sáu mươi tuổi mà thôi, mà mười ba năm trước đã được tôn làm Đại Ma Thần!
"Nhanh, nhanh đi bẩm báo!" Tất cả các cường giả ở đây đều nhanh chóng sai người về gia tộc báo tin tức.
Trong đó có một vị chiến tướng trên mặt không còn chút màu máu, hắn ta cũng vừa mới tới mà thôi và cũng chưa có gặp lại Thập Ngũ gia thế nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Hắn xuất thân từ Võ Vương phủ, không nói lời nào nhanh chóng xông lên cửa thành lầu rồi viết mấy dòng chữ lên một tờ giấy, sau đó thả lên một tế đàn nhỏ cao một thước, thần văn lấp lóe liền xuất hiện một thông đạo màu bạc, bức thư liền biến mất.
Đây chính là Hoàng Đô, trên mỗi một cửa thành lầu đều có tế đàn như thế này, có thể nhanh chóng lan truyền tin tức, hắn thật sự bị dọa cho chết khiếp, linh cảm một trận đại nạn sắp tới.
Bởi vì hắn xuất thân từ Võ Vương phủ, đối với chuyện năm đó thì rất rõ ràng.
Lần này Thập Ngũ gia trở về, không khiến cho Hoàng Đô trở nên long trời lở đất thì tuyệt không bỏ qua, đây cũng chính là Thập Ngũ gia vô địch, tính cách kiên cường khí khái, đời nào tha thứ cho việc tôn nhi của mình bị moi đi Chí Tôn cốt?
Trừ hắn ra, một vị chiến tướng của Vũ tộc sắc mặt cũng trắng bệch, không chỉ phái người truyền tin tức mà còn mượn lấy tế đàn nhỏ này rồi nhanh chóng lan truyền tin tức.
Cơn sóng ngầm trên con phố chính này bắt đầu đang trào, bọn họ biết Đại Ma Thần đã trở về nên ngăn chặn tin tức lại không muốn tiết lộ ra ngoài.
Tiểu Lục tử cũng không có đuổi theo Thập Ngũ gia, đối phương quá nhanh, tay áo phấp phới chớp mắt liền chẳng thấy đâu, hai người cơ bản chẳng cùng một cấp độ.
Thập Ngũ gia rất xúc động, vừa đi liền là mười ba năm, Hoàng Đô càng thêm phồn hoa, ngựa xe như nước, người đến người đi, qua lại không dứt, thanh âm mua bán không dứt bên tai.
Phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có người, cửa hàng san sát, tiếng người huyên náo, chen lấn xô đẩy, đối với một ông lão bị nhốt trong tuyệt địa mười mấy năm thì thành trì náo nhiệt như thế này có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Ông ta cười ha hả, tâm tình cực kỳ sảng khoái, dọc theo đường đi không ngừng quan sát, cho đến khi tới trước một phủ đệ vô cùng hùng vĩ thì mới dừng lại.
Tòa phủ đệ có diện tích rất rộng, cửa chính đỏ thắm, thụy thú ngậm khuyên đồng, hai bên đại môn có hai con thần thú được làm từ ngọc thạch, cẩm thạch lát sân, vừa nhìn liền biết là phủ đệ vương hầu.
Trên cửa chính là một tấm biển lớn, đề ba chữ to rõ: Võ Vương Phũ!
Vương hầu, được phong một chữ "Võ", đủ để cho thấy sự dũng mãnh và mạnh mẽ, địa vị cao cả như thế nào.
"Người nào, dừng lại!" Trước của có người quát lớn, nhìn thấy một ông lão quần áo xốc xếch, giáp trụ phá nát, chỉ còn lại một tay thì lớn tiếng ngăn cản.
Thập Ngũ gia liếc xéo, về nhà mình mà còn bị ngăn cản, giọng nói ồm ồm, ông ta nhìn chẳng vừa mắt chút nào,
"Nhóc con, nói chuyện lễ phép một chút." Ông đi về phía trước.
Người ở phía trước lập tức chịu không nổi, khí tức bên ngoài của Thập Ngũ gia, một khi tới gần thì cho dù là cường giả cũng ngăn không được, cảm thấy thân thể muốn nổ tung.
"Ngươi...đứng lại, Võ Vương phủ há có thể cho ngươi xông loạn?!" Trước cửa lại có một đội binh sĩ giọng nói run run, bị éo phải lùi lại phía sau.
"Ta về nhà của mình, cũng tính là xông loạn?" Thập Ngũ gia nhẹ nhàng nói.
"Ngươi..về nhà của mình, ngươi là ai?" Những người này run sợ, hơi thở của đối phương quá mạnh mẽ, bên trong thể xác của đối phương tựa như có một vầng mặt trời đang thiêu đốt muốn nướng chín mọi người.
"Ta tên Thạch Trung Thiên." Thập Ngũ gia báo tên, khẽ than một tiếng, bị nhốt mười mấy năm về nhà cũng không còn người nhận ra mình, ông lão năm đó gác cổng không biết đã đi nơi nào, sao lại thay đổi nhiều như thế?
"Thạch Trung Thiên... Là ai, chưa từng nghe qua." Một người lên tiếng, trao đổi với đồng bạn.
"Hình như... có chút quen tai." Một người nhỏ giọng nói, lộ vẻ suy tư.
"Thập Ngũ gia... Thập Ngũ gia năm đó. Hình như tên là Thạch Trung Thiên!" Rốt cuộc có một người toàn thân run rẩy nói ra câu này.
"Cái gì?!" Cả đám người dựng cả lông tốc, người năm đó được xưng là Đại Ma Thần đã trở về sao? Sao lại có chuyện này được, không phải đã chết rồi à, Thập Ngũ gia ai mà không biết, ai mà không hiểu!
Những người này kinh ngạc đến ngây cả người, ông ta không phải là người huyết chiến với sinh linh trên thần sơn rồi chết ở bên ngoài hay sao? Một vị thần dũng tồn tại vô địch lại hiện thân?!
Nhưng người này không tự chủ được mà run bần bật, nhìn giáp trụ trên người của ông ta đã bị phá nát, cùng với chiếc cung lớn ở sau lưng, những người này lập tức rút lui, bởi vì.. bọn họ đã nhận ra!
Khí tức, tự tin vô địch này thì còn có thể là ai, tuyệt đối là Thập Ngũ gia năm đó đã trở về, khiến cho đám người này đều run rẩy.
"Ai trở về, là ai trở về?!"
Rẹt một tiếng, cửa sắt màu đỏ to lớn bị đẩy ra, một ông lão xuất hiện, râu tóc bạc trắng nhìn về Thập Ngũ gia, đầu tiên là ngẩn người rồi dụi mắt, sau đó lại khiếp sợ, ông ta nhanh chóng vọt tới.
"Lão Thập Ngũ, đúng là ngươi ư!" Ông ta vô cùng kích động, kéo lấy cánh tay còn lại của Thập Ngũ gia.
"Ha ha, là ta, nhiều năm không gặp Thất ca, ngươi với ta quả thật càng ngày càng thân thiết, không có hận ta đấy chư?" Thập Ngũ gia cười to, trêu ghẹo.
"Sao được chứ, ngươi là huynh đệ của ta nói thế làm chi, trời ạ, ta... không có nằm mơ, là lão Thập Ngũ... ngươi vẫn còn sống, nhanh vào bên trong, cho tộc nhân một niềm vui bất ngờ." Ông lão này cười lớn.
Sau khi tiến vào lập tức xuất hiện một đám người vô cùng nghiêm trang, canh giữ ở bên ngoài phủ, đứng trước cửa lớn, việc này là báo cho bên ngoài biết rằng, hôm nay Võ Vương phủ không tiếp khách!
Đồng thời, nơi sâu nhất trong Võ Vương phủ, một tế đàn nhỏ lóe sáng, một bức thư nhanh chóng biến mất.
Nơi sâu trong phủ đệ, chỗ bế quan, một ông lão bị áp chế, đầy người lưu chuyển kim quang, tức giận lớn tiếng nói: "Thạch Lạp, Thạch Uyên, đây là các ngươi muốn gì hả?"
"Tứ ca, bình tĩnh đừng có nóng, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi một lúc, đừng có đi ra ngoài."
"Các ngươi làm như vầy với ta, để ta đoán xem nào, là Tử Lăng đã trở về rồi sao? Không đúng, các ngươi sợ ta nói những chuyện không nên nói... Chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn nữa xuất hiện?!"
Thạch phủ thật sự rất rộng, cung điện liên miên, giống như là một thiên cung hùng vĩ đặt ở nhân gian, tộc nhân cũng rất nhiều, rất là hưng thịnh.
Thập Ngũ gia bước vào trong liền cảm thấy thất vọng, từ biệt mười mấy năm không có hưởng thụ tình cảm ông cháu, hiện tại đứa nhỏ cũng đã lớn rồi, không biết có khác gì với lúc còn nhỏ không.
Nhưng, ông vẫn rất cao hứng, rốt cuộc cũng về đến nhà, có thể đoàn tụ.
"Thất ca, ngươi dẫn ta tới nơi nào đây, ta muốn tới chổ của mình, sao lại dẫn ta vào trong cung điện để làm gì?" Thập Ngũ gia hỏi.
"Lão Thập Ngũ, ngươi vừa đi chính là mười mấy năm, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi không còn trên đời này nữa, mới trở về đương nhiên phải triệu tập mọi người, cho mọi người nhìn ngươi một lần."
Rất nhiều hạ nhân đang bận bịu, nhanh chóng đi các viện để truyền tin, cả tòa Thạch phủ trở nên náo loạn, cực kỳ ầm ĩ, tựa hồ tất cả mọi người đều bị kinh động.
"Lão Thập Ngũ, ngươi còn sống, muốn hại chết chúng ta à!" Một nhóm người xuất hiện, có người rơi lệ, có người bùi ngùi, có người cười lớn.
Thập Ngũ gia cũng cảm khái không thôi, từ biệt nhiều năm giờ mới trở về, mấy người này đều đã già hơn trước, năm đó rất sợ ông, cũng không phải gần gũi gì thế nhưng hiện tại đều xuất hiện, nhưng có một vài huynh đệ hợp tính tình với ổng thì không có tới?
Sau đó, một vài trưởng bối cũng tới, trong đó dó Thạch Lạp.
Nếu như Thạch Hạo ở đây nhất định sẽ trở nên lạnh lùng, năm đó ông ta chính là người chủ lực vây công phụ thân nó, cũng là người che chở cho mẹ con Thạch Nghị, trong trưởng bối xếp hàng thứ chín, quyền hành rất lớn.
"Trung Thiên ngươi có thể sống sót trở về thật sự là một niềm vui bất ngờ, chiến thần của bộ tộc ta sống sót trở về, trong phủ phải chúc mừng một tháng, ha ha ha..." Thạch Lạp cười to.
Vai vế của ông ta còn cao hơn cả Thập Ngũ gia, là trưởng bối có quyền thế chân chính.
Thập Ngũ gia nở nụ cười, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, vì sao những người mình có quan hệ tốt một chút đều không tới, tỷ như đám người tứ thúc giống như Hoàng Kim sư tử trong hàng trưởng bối, còn có những huynh đệ khác đâu rồi?
"Thập Ngũ thúc!"
"Gia gia!"
"Tổ gia gia!"
Một nhóm người tiến vào cung điện cúi đầu chào, có trung niên, có trẻ nhỏ, vô cùng náo nhiệt, cùng nhau cúi chào ông ta.
Thập Ngũ gia liếc mắt, hơn phân nửa những đứa nhỏ này ông ta cũng nhận không ra, mười mấy năm trôi qua, nhân khẩu trong phủ gia tăng rất nhiều, có một vài đứa nhỏ tư chất cũng không tệ.
"Lão Thập Ngũ, ngươi thật là lợi hại. Tránh thoát được trận tử kiếp, có thể trở về là tốt rồi." Lại thêm một vài ông lão xuất hiện, thân phận đều rất cao, một trong số đó con ngươi rực sáng, trên người mặc một tường bào màu xám, khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Hắn tên là Thạch Uyên, trong trưởng bối đứng hàng thứ năm, trận chiến năm đó chống lại Thạch Tử Lăng, che chở cho hai mẹ con Thạch Nghị, từng bị đánh trọng thương.
Ông ta còn có một thân phận khác, quan hệ máu mủ với Trùng Đồng giả Thạch Nghị, là ông cố của hắn.
Nếu như Thạch Hạo có mặt nhất định sẽ nhận ra, năm đó bên trong tòa cung điện ở dưới lòng đất, nó nằm trên một chiếc giường lạnh lẽo, bị mẫu thân của Thạch Nghị và một bóng đen lấy ra Chí Tôn cốt đấm máu, sau đó có hai trưởng bối xông tới, một người muốn giết đi người đàn bà độc ác đó và một người thì muốn che chở.
Người ở sau chính là tên này - Thạch Uyên. Cũng từng ở trong phủ chiến đấu với Thạch Tử Lăng, một vài ngôn luận của người này đều ảnh hưởng tới những quyết sách của mọi người trong phủ.
"Ngũ thúc mạnh khỏe, càng ngày càng trẻ." Thập Ngũ gia lên tiếng, dù gì vai vế cũng nhỏ hơn người ta.
Thạch Uyên liếc mắt nhìn ống tay áo trống rỗng kia, liền biết được ông đã mất một cánh tay, than thở: " Trung Thiên, haizz, cánh tay của ngươi... tại sao lại như thế? Không sao, có thể sống là tốt rồi!"
Ông ta vừa liếc nhìn cây cung lớn ở sau lưng Thập Ngũ gia thì sâu trong con mắt một luồng tinh quang léo sáng, người ngoài không thể nhìn thấy được.
Chỉ còn một tay, thần tiễn có có thể cái thế ư?! Trong lòng Thạch Uyên suy nghĩ, lập tức nhẹ nhóm không ít.
"Ngũ thúc có hậu nhân thật là giỏi, Nghị nhi là Trùng Đồng giả, sánh vai với Thượng Cổ thánh nhân, thần nhân, mười mấy năm trôi qua nhất định chấn động cả Thạch Quốc rồi chứ?" Thập Ngũ gia hỏi, ông có ấn tượng sâu sắc với Thạch Nghị, đứa nhỏ này xác thật rất ghê gớm, thành tựu trong tương lai khó có thể tưởng tượng nổi.
"Nghị nhi rất giởi, không chỉ tại Thạch Quốc vô song, cho dù phóng tầm mắt khắp Hoang Vực, hoặc hơn nữa thì được xưng là thiếu niên chí tôn cũng không quá đáng." Thạch Lạp lên tiếng.
Người trong cung điện bắt đầu nghị luận, đồng loạt gật đầu, hàng loạt tiếng khen ngợi vang lên.
"Ha ha, Hạo nhi nhà ta cũng thế, ta luôn cảm thấy tên nhóc này vô cùng tài giỏi, lúc trước chưa kịp cẩn thận thăm dò thân thể của nó, nhưng dù gì thân là hậu nhân của ta có thể nào kém được?" Thập Ngũ gia tương đối tự tin.
Lúc ông rời đi, trong cơ thể Thạch Hạo Chí Tôn cốt vẫn chưa có hiện hoàn toàn, mãi cho tới khi vợ chồng Thạch Tử Lăng sắp rời đi thì mới phát hiện, cho nên ông không biết được.
Thế nhưng, ông được xưng là Đại Ma Thần, mặc dù Thạch Hạo năm đó không có biểu lộ khí thế ấy nhưng ông cũng có cảm giác, không biết về Chí Tôn cốt thế nhưng lại biết tôn nhi của mình rất bất phàm, cũng chính vì thế, ông muốn tìm Thái Cổ thuần huyết để chuẩn bị tốt cho việc gột rửa của tôn nhi mình.
Lão gia tử thần dũng, được xung là thần tiễn cái thế, càng được gọi là Đại Ma Thần, nhưng đối với tộc nhân, người nhà của mình thì lại cực kỳ thân thiện, vì tôn nhi nên mới tha hương, tiến vào chiến trường bách tộc, tràn đầy tình yêu thương.
Lời nói của Thập Ngũ gia vừa rời khỏi miệng, rất nhiều người đang nở nụ cười, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện có chút không được tự nhiên.
"Hạo nhi cũng rất giỏi, thật sự rất kinh diễm, chỉ đứng sau Nghị nhi, cũng là một thiên tài hiếm thấy." Thạch Lạp cười nói.
Một vài tộc lão, trưởng bối đều mở miệng, dồn dập phụ họa, khích lệ sự tuyệt vời của Thạch Hạo.
Nhưng lại không biết Thập Ngũ gia biến sắc mặt, sau đó trầm giọng nói: "Tuy ta không biết trong cơ thể Hạo nhi có thứ gì thế nhưng cũng hiểu được, đấy tuyệt đối không đơn giản, nó mà cùng cấp bậc với Nghị nhi?"
Tất cả mọi người kinh hãi, bất kể là người thân phận cao hơn ông hay thấp hơn, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh, chuyện này... quả nhiên là Đại Ma Thần mà, Chí Tôn cốt chưa hiển hiện mà hắn cũng có thể cảm giác được?!
"Vợ chồng Tử Lăng đâu rồi, làm sao không tới gặp ta?" Thập Ngũ gia bình tĩnh hỏi.
"Bọn họ không có ở trong phủ, đã đi Tây Cương, qua một thời gian ngắn nữa mới trở về." Thạch Lạp cười nói, tuy rằng vai vế lớn hơn Thập Ngũ gia thế nhưng hắn từng rất sợ.
Thập Ngũ gia là ai? Năm đó được xưng là Đại Ma Thần, lập tức con mắt trở nên lạnh tanh, đảo qua từng người, sau đó đột nhiên quát lớn: "Hạo nhi của ta đâu?!"
Một tiếng thần âm phát ra giống như là luồng sấm sét từ chín tầng trời hạ xuống, cả tòa đại điện rung động, đặc biệt là Thạch Lạp đứng đối diện với ông, cảm thấy như sét đánh trúng đầu mình, thần trí mơ hồ, răng rắc một tiếng, chiếc ghế hắn đang ngồi bị vỡ vụn, sau đó đặt mông xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy.