Thạch Hạo biết rằng, Dị vực một mực đang tìm một thứ gì đó, nghe đồn được giấu ở bên trong Cửu Thiên Thập Địa, vì thế mới phát động đại chiến, sát phạt vô số, máu chảy thành sông.
Thế nhưng, tới hiện tại Thạch Hạo cũng không biết đó là cái gì.
Đừng nói là hắn, ngay cả trong Cửu Thiên Thập Địa, toàn bộ sinh linh đều không biết, sợ rằng chỉ có Tiên Vương cổ lão nhất mới có thể biết được một chút.
Năm xưa, An Lan một tay bắt đi Tội Châu, chính là hoài nghi mảnh thiên địa đó đang cất giấu món đồ kia.
"Rốt cuộc là cái gì." Thạch Hạo thỉnh giáo, hắn thật sự rất hiếu kỳ, đồng thời cũng rất thống hận, Dị vực chính là đại khái sát giới vì vật này.
Đây chính là cách nói tốt nhất cho việc hoài bích có tội.
Thế nhưng, bản thân sinh linh Cửu Thiên Thập Địa hiện tại còn không biết đó là cái gì, có thể nói là đang đóng cửa ngồi trong nhà, nhưng họa lại từ trên trời giáng xuống, cho nên Thạch Hạo càng thấy thống hận Dị vực hơn.
"Là một hạt giống." Hoắc Hằng Táng Vương nói cho hắn biết. Y chính là Táng Vương từng muốn cứu Thạch Hạo vào năm mươi vạn năm trước, mà vị Táng Vương còn lại tên là Hàn Trác.
Thạch Hạo nghe vậy, lập tức đờ cả người ra. Thứ Dị vực tìm kiếm lại là một hạt giống, điều này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn.
Là hạt giống gì, lẽ nào còn trân quý hơn Tiên Dược.
Hoặc là nói, đó chính là một viên đạo chủng.
Giống như nhìn ra được nghi hoặc của hắn, Hàn Trác Táng Vương giải thích, nói: "Đây là một hạt giống kỳ dị, nghe đồn có thể mở ra Cổ Khí Khởi Nguyên, cũng có thể cho rằng nó là một cái chìa khoá."
Việc đã đến nước này, Thạch Hạo hai mắt sáng rực, cảm xúc kịch liệt chập trùng, hắn làm sao mà lại không rõ chìa khoá đó trọng yếu như thế nào.
Thứ Dị vực muốn tìm không ngờ lại là một món đồ vật như vậy.
Cổ Khí Khởi Nguyên, sáng tạo ra Táng Sĩ, cũng trở thành Dị vực. Dựa theo lời Táng Vương nói, hai kiện Cổ Khí Khởi Nguyên mặc dù bất đồng, nhưng đều đưa đến một loại kết quả, trở thành hai đại cường tộc.
Có thể thấy được, cái gọi là Cổ Khí Khởi Nguyên này quan trọng đến cỡ nào.
Không nói cái khác, đơn thuần chỉ Táng Thổ, đã có mấy vị Táng Vương, cũng bởi vì thời trẻ từng tiếp xúc với Cổ Khí Khởi Nguyên, cuối cùng thành tựu Táng Vương chính quả.
"Hai kiện Cổ Khí Khởi Nguyên này có khác biệt gì" Thạch Hạo hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nghe nói, vị Táng Sĩ đầu tiên từng là một bộ thi hài, sau khi tiếp xúc Cổ Khí Khởi Nguyên của chúng ta, liền hóa thành Hoàng Kim Táng Sĩ, sau đó lại trưởng thành Táng Vương."
Hoắc Hằng Táng Vương nói.
Một chủng tộc cứ vì vậy mà sinh ra, dần dần phát triển lớn dần lên.
Những Táng Sĩ sau này, là do mấy vị Táng Sĩ đầu tiên sản sinh ra.
Cũng không phải mỗi một bộ thi hài sau khi tiếp xúc Cổ Khí Khởi Nguyên đều có thể hóa thành Hoàng Kim Táng Sĩ. Hơn nữa, làm như vậy sẽ xuất hiện các loại biến số và nguy hiểm.
"Lượng lớn thi hài, sau khi tiếp xúc Cổ Khí Khởi Nguyên cũng chỉ có số ít thi hài có thể trở thành Hoàng Kim Táng Sĩ." Hàn Trác Táng Vương nói.
Bọn họ không hề giấu diếm, nói hết ra những bí mật này.
Táng Sĩ bây giờ, đều là do bọn họ sản sinh ra.
"Vậy Cổ Khí Khởi Nguyên của Dị vực ở đâu" Thạch Hạo hỏi dò, món cổ khí kia chắc hẳn cũng rất thần bí.
"Hai kiện cổ khí, tính chất không giống nhau lắm." Hoắc Hằng Táng Vương nói.
Từng có một vị sinh linh, vốn cũng chỉ là một phàm nhân, bởi vì ngoài ý muốn tiếp xúc với món Cổ Khí Khởi Nguyên kia, kết quả đã phát sinh dị biến, trở thành siêu cấp tiến hóa giả.
Sau khi Thạch Hạo nghe được những lời này, liền cảm thấy kinh hãi, đó là hắc ám ăn mòn sao.
"Không có vật chất hắc ám tràn ra, nó sẽ tỏa ra ánh sáng lung linh, giống như cổ khí của chúng ta, thần thánh và tường hòa, nhưng những tên phàm nhân kia xác thực vì vậy mà phát sinh dị biến."
Bản chất là giống nhau, cuối cùng đều thực hiện siêu cấp tiến hóa.
Về sau, nguyên thần của phàm nhân kia phảng phất như không thuộc về mình, giống như đã đổi thành một người khác, thực lực lớn mạnh vượt bậc, cuối cùng hóa thành Bất Hủ Vương.
Hai kiện Cổ Khí Khởi Nguyên, một cái là người sống chạm vào, một cái khác là thi hài chạm vào, cuối cùng tạo ra được hai đại tộc đàn bất đồng, điều này tương đối yêu tà và thần bí.
Thạch Hạo không khỏi nhìn về phía Tam Tạng và Thần Minh, hắn ngày đó từng cùng hai vị Hoàng Kim Táng Sĩ này đi qua chỗ kia, nhìn thấy qua Cổ Khí Khởi Nguyên của Táng Địa.
"Táng Sĩ được ánh sáng của cổ khí chiếu rọi, nếu như không chết, ngày sau có khả năng trở thành Táng Vương" Thần Minh nói.
Chỉ là quá trình này quá nguy hiểm, không có mấy người có thể chịu đựng nổi. Kẻ dám tới gần, phần lớn đều sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Mà một khi sống sót, chịu đựng được khảo nghiệm, liền mang ý nghĩa có tiềm chất trở thành Táng Vương.
Con ngươi Thạch Hạo phát ra ánh sáng, hắn năm đó cũng từng tiếp xúc qua món cổ khí kia.
"Nguyên thần của các ngươi" Thạch Hạo nhìn về phía Tam Tạng và Thần Minh.
Bởi vì, ngày xưa đó, hắn từng nhìn thấy, hai người này sau khi được Cổ Khí Khởi Nguyên chiếu rọi, đều tương đối cổ quái, biểu tình quỷ dị, giống như đã bị thay thế vậy.
"Hoàn toàn chính xác là rất khủng bố, có một loại ý chí nào đó giáng lâm, chúng ta tưởng rằng sẽ bị nguyên thần khác thay thế, nhưng cuối cùng phát hiện, chỉ là sợ bóng sợ gió, đây chẳng qua là quy tắc và trật tự mà thôi."
Bất quá, loại cảm xúc đó ẩn chứa ý chí, mang theo một loại cảm xúc nào đó, nhưng cuối cùng vẫn tiêu tán, ngược lại tác thành cho bọn họ.
"Đó là do vận khí các ngươi tốt." Hoắc Hằng Táng Vương nói.
"Bình thường mà nói, người sống không nên tiếp xúc với cổ khí kia, ngay cả Táng Vương cũng sẽ phát sinh nguy hiểm." Hàn Trác Táng Vương bổ sung thêm.
Hai kiện cổ khí, sáng tạo ra hai đại cường tộc. Có thể thấy được, điều này nghịch thiên đến cỡ nào, trân quý bực nào.
"Hai kiện Cổ Khí Khởi Nguyên, là hai cái rương, chưa hề có người nào mở ra. Ngay cả như vậy, nó cũng đã tạo ra được Bất Hủ Vương và Táng Vương." Hoắc Hằng nói.
Trong năm tháng dài đằng đẵng từ xưa đến nay, từng có vô thượng cường giả muốn mở cái rương đó ra, nhưng cuối cùng đều thất bại, chưa từng có người nào thành công.
"Thử nghĩ xem, cái rương kia còn chưa mở ra, mà đã có thể tạo ra được Bất Hủ Vương, một khi nó chân chính hoàn toàn mở ra liệu sẽ phát sinh chuyện gì." Hàn Trác Táng Vương thở dài.
Ngay cả bọn họ cũng đều cảm thấy kinh hãi, nhưng cũng vì thế mà càng thêm cố gắng.
Có người hoài nghi, nếu thật sự mở cái rương đó ra, cuối cùng có thể tạo thành một Đế Giả chân chính.
Bất Hủ Đế, Tàng Đế, đó là việc kinh người cỡ nào. Sau khi Cự đầu Dị vực biết được có một cái chìa khóa như thế, có thể mở ra được Cổ Khí Khởi Nguyên của tộc mình, nên mới triệt để điên cuồng.
Bọn họ muốn có được chìa khóa để chân chính mở cái rương đó ra.
Nhưng, nhiều kỷ nguyên qua đi như vậy, những người muốn mở cái rương đó ra đều chết cả, không hề có ngoại lệ nào, tất cả đều chết.
Thậm chí, khi tiếp xúc với cái rương đó, đều sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Táng Vương, Bất Hủ Vương, cũng không hề có ngoại lệ.
"Thì ra là thế, bọn họ muốn tạo ra một Bất Hủ Đế" Thạch Hạo cảm thán.
Dị vực, mỗi cách một đoạn tuế nguyệt liền nổi điên, đánh vào Cửu Thiên Thập Địa, chính là vì tìm kiếm viên hạt giống kia, để mở ra Cổ Khí Khởi Nguyên.
Đến độ cao của cấp độ Tiên Vương, lĩnh vực Táng Vương, Bất Hủ Vương, còn có cái gì có thể dụ hoặc được bọn họ.
Nhóm người này đã đứng ở trên đỉnh cao nhất, không còn nhìn thấy con đường phía trước, cũng chỉ có cơ hội thành Đế, mới có thể gây ra dụ hoặc mang tính chí mạng với bọn họ.
Thạch Hạo sau khi hiểu rõ, tâm tình trở nên phức tạp, đây là nguồn gốc của tai họa, là nguyên nhân khiến cho hai giới sạt phạt nhau.
"Các ngươi có biết, còn có một cái rương gỗ mục, liệu có quan hệ gì tới Cổ Khí Khởi Nguyên hay không?" Thạch Hạo hỏi.
"Là đào ra được từ trong Cửu Thiên Thập Địa, mới đầu mọi người đều cho rằng nó là một hạt giống, là cái chìa khóa đó, có thể mở ra Cổ Khí Khởi Nguyên."
Kết quả cũng không phải, nó không thể mở được hai Cổ Khí Khởi Nguyên kia, thậm chí, ngay cả bản thân nó cũng không thể mở ra được.
Có người thôi diễn, vững tin, nó không phải là chìa khóa.
Sau đó, một số Tiên Vương mất đi hứng thú với nó, nhưng còn có một số Tiên Vương vô cùng tò mò về nó, đã nghiên cứu rất nhiều kỷ nguyên.
Tới cuối cùng cũng không có thu hoạch gì, gương gỗ mục đó khiến khiến người ta tiến hành siêu cấp tiến hóa, cũng mở không ra, tác dụng gì cũng không có, cuối cùng nó rơi vào Táng Địa.
"Thế gian này có Táng Đế không, có Bất Hủ Đế không, có Tiên Đế không?" Thạch Hạo hỏi, rất trịnh thọng, hắn muốn xác định, vào niên đại cổ lão nhất, liệu có từng sản sinh ra dạng cao thủ như vậy.
"Không có, từng xưa đến nay chưa từng xuất hiện sinh linh ở tầng thứ đó." Hoắc Hằng Táng Vương rất khẳng định nói.
Đương nhiên, thế gian này cũng có người hoài nghi, trên bờ đê bên phía Giới Hải, có một hàng dấu chân nhàn nhạt, từng khiến cho tâm tình chư Vương dậy sóng.
Xoẹt
Hai đạo lưu quang hiện lên, Thạch Hạo lộ ra vẻ giật mình, hắn không chỉ nhìn thấy gốc Trường Sinh dược Bạch Quy Đà Tiên kia, mà còn thấy được một gốc Tiên Dược khác nữa.
"Nó không ngờ cũng rơi vào Táng Địa. Táng Khu thật đúng là một Tụ Bảo Bồn a." Thạch Hạo cảm thán.
Thật sự hắn không thán phục không được. Táng Địa này quá thần thánh, so với Tiên vực chỉ có hơn chứ không kém.
Táng thổ nơi này, từng hạt đất tròn óng ánh, lưu động hào quang năm màu, có địa phương còn có thất sắc quang thải, cùng với hỗn độn hà, linh khí cực kỳ bức người.
Đây là địa phương mà Trường Sinh Dược thích cắm rễ nhất.
Thân là Táng Vương, Hoắc Hằng cũng lộ ra một tia cười khổ, có chút bất đắc dĩ, nói rằng đó do bị người ta mưu hại.
"Vì sao lại nói như thế." Thạch Hạo không hiểu.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm gốc cây kia, quá thần dị a. Hắn đã từng gặp qua, danh xưng hạ giới đệ nhất linh căn.
Đó là một gốc cây nhỏ, chỉ cao một thước, bao phủ trong bạch sắc tiên vụ, phiến lá trên chạc cây lóe sáng óng ánh bên trong tiên vụ, giống như từng khỏa ngôi sao.
Nó đã dừng lại, không còn bay nhảy nữa.
Trên gốc cây nhỏ, tổng cộng có ba đóa hoa, đang không ngừng biến hóa.
Trong đó có một đóa hóa thành mưa ánh sáng, rời khỏi thân cây, sau đó hóa thành một tiểu nhân trong hư không, chỉ cao cỡ quyền đầu, lộn nhào một cái rồi đáp xuống mặt đất.
Nó ngồi xếp bằng dưới gốc cây nhỏ, bắt đầu ngộ đạo.
Mà đóa hoa thứ hai, lại coong một tiếng khẽ vang, giống như là chuông và đỉnh đang ngân vang.
Tiếp theo, nó cũng hóa thành mưa ánh sáng, rời khỏi thân cây, kết thành binh khí trong hư không, một lúc thì giống như chuông, lúc thì lại giống như tháp, biến hóa không ngừng.
Cuối cùng, kiện binh phí đó được tiên vụ bao phủ, được hào quang bao phủ, huyền phù trên đỉnh đầu tiểu nhân ngồi xếp bằng kia, không ngừng rèn luyện cả hai.
Điều này quả thật quá thần bí.
Ngày xưa, Thạch Hạo đã gặp qua gốc Tiên Dược này, thế nhưng hắn lại không thể nào chiếm được.
Hắn không thể nào ngờ tới, hơn năm mươi vạn năm qua đi, hắn lại phát hiện nó ở trong Táng Địa này.
"Gốc Tiên Dược này, người không biết thì lại liều mạng tranh đoạt, nhưng phàm là người hiểu rõ đều đang tránh né, không muốn dính vào, sợ kết xuống đại nhân quả." Táng Vương Hàn Trác nói.
Hàn Trác cũng có chút bất đắc dĩ, từng muốn tiễn gốc Tiên Dược này đi. Thế nhưng, bản thân nó ở lì một chỗ không đi. Bởi vì kiêng kị, nên Hàn Trác cũng không cưỡng ép xua đuổi nó đi.
"Một gốc Tiên Dược mà thôi, sao các ngươi lại cố kỵ" Thạch Hạo không thể nào hiểu được.
Không phải chỉ là một gốc Tiên Dược thôi sao, dù cho nó có nghịch thiên thế nào, cũng là để cho người ta ăn, còn có thể giết được Táng Vương hay sao.
"Đạo hữu, ngươi có từng nghe nói tới một truyền thuyết rằng, trên thế gian này có một vị vô thượng cường giả, thân thể chia làm sáu phần, bị phong ấn ở bên trong những cây Tiên Dược bất đồng." Hoắc Hằng nói.
Con ngươi Thạch Hạo co rụt lại, giật mình nhìn về phía gốc Tiên Dược kia, nhìn chằm chằm cái gọi là hạ giới đệ nhất linh căn.
"Chẳng lẽ là" Sắc mặt hắn động dung, vô cùng giật mình.
"Không sai, đây chính là một trong sáu gốc Tiên Dược kia" Hàn Trác rất bất đắc dĩ, cũng rất đau đầu, mang theo thần sắc lo âu. Người đó quá kinh khủng, ai cũng không muốn có quan hệ với y.
"Nói là sáu gốc Tiên Dược, nhưng thật ra chỉ là một, bị người khác chém gốc rễ thành sáu phần, cuối cùng hóa thành sáu cây Tiên Dược." Hoắc Hằng nói.
Thạch Hạo nhìn chằm chằm tiểu nhân kia, còn có binh khí trên đầu, lập tức tất cả đều minh bạch.
Năm đó, hắn cũng thấy kỳ quái, một gốc Tiên Dược sao có thể như thế, hóa thành sinh linh thì cũng thôi đi, tiểu nhân kia lại còn xếp bằng ở dưới gốc cây tu hành, quá quỷ dị.
"Mại Giả Dược (Cái tên bán đan dược giả)" Thạch Hạo nói.
Tên sinh linh này cường đại đến không thể nào tưởng tượng nổi, y vô cùng nghịch thiên, đứng ngang hàng với Đồ Phu, và Dưỡng Kê (Kẻ nuôi gà), là vô thượng cự đầu tung hoành trong Giới Hải.
Gốc linh căn này, cuối cùng lại rơi vào trong Táng Địa. Điều này có ý nghĩa rằng, sẽ có một ngày sinh linh đó trở về, có khả năng sẽ trọng tổ lại chân thân ở nơi này, sẽ gây ra đại náo động không thể tưởng tượng nổi.
Trong quá khứ, đã có vết xe đổ rồi!
Y một khi trọng tổ, năng lượng cần thiết quá mức kinh người, có khả năng sẽ hủy đi cả Táng Địa.
"Táng Địa bị người ta ám toán rồi, củ khoai lang nóng này rơi xuống nơi này, là họa không phải phúc." Hàn Trác đau đầu nói.
"Hiện tại không tiêu diệt được nó sao." Thạch Hạo âm thầm truyền âm.
"Sinh linh này quá mạnh, giết không chết được. Sáu phần thân thể, chỉ cần một phần vô sự, thì vẫn có thể trọng tố lại chân thân, sẽ càng cường đại hơn."
Ngày xưa, tên đại nhân trẻ tuổi của Tiên Điện, cùng với Nguyệt Thiền... đều tu luyện qua công pháp tương tự. Một chia làm hai, cuối cùng sau khi dung hợp, khi chân thân quy vị, thực lực xác thực mạnh mẽ vô biên.
Trước mắt, tên sinh linh đó chia thân thể làm sáu phần. Ý chí vô cùng cao xa, đây là muốn vào một ngày khi chân thân nghịch thiên quay về, chuẩn bị phá vỡ Vương cảnh, y muốn thành Đế.