Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa phương này rất hoang vắng và hẻo lánh, nhìn xung quanh ngổn ngang là đá, núi vỡ và cỏ dại.

Không giống với các khu vực tiếng tăm khác, nơi đây không nhìn thấy chút thanh tú nào, không có thiên địa linh khí tràn ra, chỉ có vẻ hoang vu, mấy mươi vạn dăm không một bóng người.

Thạch Hạo biết rằng, nơi muốn đến rất có thể là chỗ này, dựa vào trực giác cường đại, đồng thời cảm nhận được hai loại khí tức riêng biệt Thái Dương và Thái Âm.

“Chính là chỗ này?” Hoàng Kim Sư Tử trừng mắt to như chuông đồng. Với mái tóc hoàng kim trên đầu, nó thật sự rất uy vũ, như hoàng kim đúc thành.

Nó chở theo Thạch Hạo, đi thẳng tới trước tiến vào nơi hoang vu vắng vẻ đầy cỏ dại này.

“Có cổ quái, khiến ta có chút bất an.” Mới đầu, Hoàng Kim Sư Tử còn không để ý, nhưng thâm nhập càng sâu, toàn thân lông thú hoàng kim của nó có chút dựng lên.

Ở địa phương này khiến cho người ta cảm thấy cổ quái, nó có chút bất an.

Thạch Hạo cũng trở nên nhiêm túc, chẳng lẽ thật sự có một cái Cấm Khu Sinh Mệnh hay sao?

Một dãy núi vỡ, ngày xưa đã từng nguy nga hùng vĩ, nhưng không biết vì sao đều bị chém đoạn, thần mộc, linh thảo này nọ một cây cũng không có, chỉ còn cỏ dại và dây leo.

Nơi này rất yên tĩnh, không có tẩu thú cũng không có phi cầm, thậm chí cả con muỗi cũng không thấy.

Sau khi thâm nhập hơn ngàn dặm, hắn thấy được quần thể núi bị cháy đen, chỗ này rõ ràng không giống với bình thường, núi vỡ giống như bị đốt qua, sau đó nhanh chóng bị lạnh lại.

Trên mặt đất có tro tàn, cho dù đã trôi qua hơn vạn năm, nhưng mà nơi đây cũng không có chút thay đổi gì.

Một mảng đất đen kịt rộng lớn, đó là dấu vết bị đốt cháy qua, giống như một mảnh đất hoang bị đốt cháy đến cỏ dại cũng bị cháy thành tro đen.

“Thái Dương Tinh Khí !!”

Thạch Hạo cảm giác được, khu vực này có Thái Dương tinh khí nồng đậm. Sở dĩ nơi đây bị đốt cháy, khẳng định liên quan đến lực lượng Thái Dương.

Sau đó hắn tiếp tục đi thẳng tới trước, lại có trải nghiệm bất đồng. Băng hàn thấu xương giống như địa ngục thâm uyên đang mở ra.

Ở phía trước có một cái hồ nước rộng rãi đã khô cạn, từng sợi Thái Âm chi khí tựa như sương mù lượn lờ qua lại với ánh đen có chút kinh người.

Thái Âm chi Khí, cái này quả không sai !

Hoàng Kim sư tử chở theo Thạch Hạo linh hoạt đi tới nơi này liền toả ra thần quang, bảo hộ bản thân. Sợ ở chỗ này gặp bất trắc.

Không lâu sau, không còn thấy từng dãy núi vỡ nữa. Thạch Hạo đi vào một địa phương cổ lão thập phần rộng lớn.

Tại khu vực này, không có cự sơn, cũng không có cổ thụ này nọ. Nhìn xung quanh phảng phất như một bình nguyên cổ xưa.

Đương nhiên, khu vực này cũng không giống với bình thường. Mặt đất có một tầng tro tàn màu đen, tích lại dày tới mấy thước. Trời mới biết năm xưa đã đốt cháy qua những gì.

Đống tro tàn phảng phất đang che giấu vô số bí mật, khiến trong long cảm thấy bất an.

“Đ-Ư-Ơ-N-G!”

Hoàng Kim sư tử không cẩn thấn va phải làm phát ra âm thanh kim loại, kết quả phát hiện một khúc xương hoang kim, vô cùng cứng rắn.

“khúc xương của Thần!” Hoàng Kim sư tử kinh hãi, hít hơi lạnh. Bởi vì nó cảm nhận được chủ nhân của khúc xương này khi còn sống, sẽ không yếu hơn nó.

“Đây là…” đến Thạch Hạo cũng nhíu mày, hắn nhảy khỏi lưng sư tử, trong khi đi lại trên mảnh đất tro tàn này, hắn cũng phát hiện một ít tàn cốt.

Chỗ xương cốt còn sót lại này yếu nhất cũng là Thiên thần cảnh giới.

“Đừng nói với ta, lớp tro tàn này là những gì còn sót lại của chúng thần sau khi bị thiêu đốt!?” Hoàng Kim sư tử rung mình một cái.

Nhìn xung quanh nơi này quá lớn, mà lớp tro này lại dày hơn vài thước. Trải qua tuế nguyệt đài đăng đẳng vẫn tồn tại, chưa từng biến mất, không bị mưa lũ cuốn trôi, khẳng định rất phi phàm.

“Tro cốt thần linh!” Cuối cùng, Hoàng Kim sư tử động dung, trorng tâm sợ hãi. Bởi vì nó đã khẳng định, chỗ tro tàn này là tro cốt của Thần.

“Vô sổ thi thế của cường giả bị đốt thành tro !” Thạch Hạo chấn động, thủ đoạn khinh khủng tới vậy, năm xưa nơi đây đã chết đi bao nhiêu người a.

Thạch Hạo vận dụng đại pháp muốn quét bay hết lớp tro tàn nơi này, lại phát hiện lớp tro này rất nặng, tựa như kim sa.

Tàn tích Đoạn Bích*

*Đoạn Bích: Tường Vỡ

Dưới đống tro tàn này, lại có phế tích, thập phần hung vĩ, cũng rất cổ xưa. Hắn hiện tại đã vững tin rồi, nơi này chính là Thập Tự Âm Dương Lộ, là Cấm Khu Sinh Mệnh khi xưa.

Bởi vì hắn nhìn thấy một phiến đá, có văn tự như vậy được ghi lại. Tuy có tàn khuyết, nhưng có thể đoán ra ý nghĩa của nó.

“Cấm Khu Sinh Mệnh khi xưa, thật sự đã bị huỷ diệt, là ai gây nên?” Thạch Hạo đứng yên tại chỗ, có chút sừng sờ.

Tuy rằng sớm đã suy đoán ra, Ba Ngàn châu ngày nay không có Cấm Khu Sinh Mệnh. Nhưng nhìn thấy một màn như này, cũng tương đối khiếp đãm, một cái cấm khu bị phá huỷ!

Năm nay, nơi nay đã phát sinh chiến đấu như thế nào?

“Đào sâu ba ngàn trượng cho ta, bất luận ra sao cũng phải đem cái cấm khu kia đào ra cho ta!” Thạch Hạo phân phó Vô Uý sư tử, một tên tay sai miễn phí.

Hoàng Kim sư tư đôi mắt dựng đứng, có chút tức giận, nhưng mà không dám phát tác. Nó đã từ từ thích ứng với việc bị sai khiến, cuối cùng cắn răng làm theo.

Tro tàn rất nhiều, mang theo lực lượng ma tính. Hoàng Kim sư tử vận dụng đại pháp lực dọn dẹp, cuối cùng phát hiện ra không ít manh mối.

Một dãy cung điện, rất nhiều lầu cát, nhưng mà đều đã đổ nát hoá thành phế tích, gạch ngói đều bị phá huỷ, không biết đã bị chôn lấp bao lâu rồi.

Mảnh Cấm Khu Sinh Mệnh này biến mất rất lâu rồi!

Ngoài những thứ đó ra, nơi này còn có dược điền, còn có diễn võ trường, cũng rất hùng vĩ.

“Rể cây thần dược, tiếc là đã nát mất rồi!” Hoàng Kim Sư Tử tiếc nuối. Lúc vừa đào ra dược điền, làm nó giật cả mình.

Bởi vì khu vực này, có hơn mười cây thần dược, chỉ là sớm đã hư thối, chỉ lưu lại bộ dáng tàn, thật là đáng tiếc, làm nó chấn kinh.

“Thần dược rất thưa thớt, tuyệt diệt một loại thì ít đi một loại, có thể từ đó tuyệt tích trên thế gian, trận chiến đấu khi xưa thật là thảm liệt a.” Thạch Hạo lộ ra vẻ chấn kinh nói.

“Không biết có tiên dược hay không, nó không bị hư thối, không cách nào diệt vong. Dù bị vùi lấp trăm ngàn kiếp, cũng có thể sinh sôi sống xót.” Hoàng Kim sư tư nói ra.

Nó rất chờ mong, bởi vì đa phần các loại sát trận tuyệt đối cũng sẽ không tổn thương Tiên dược. Chúng nó được thượng thiên chiếu cố, có thể trường tồn thế gian.

“Bình thường mà nói trong Cấm Khu Sinh Mệnh quá nửa sẽ có một cây Tiên dược!” Ánh mặt Hoàng Kim sư tử rất lăng lệ, cẩn thận tìm kiếm.

Đáng tiếc, nó thất vọng rồi. Khu vực này căn bản không có, chỉ sót lại tro tàn, còn có tử khí âm trầm.

“Dòng sông Thái Âm!” Đột nhiên, Hoàng Kim sư tử kêu to.

Trong lúc nó dọn dẹp khu vực này, phát hiện một con sông đã khô cạn, bắt đầu cẩn thận đào móc, Thái Âm khí nơi đây rất đậm, không ngừng dâng lên.

Đổi lại người khác khẳng định sẽ thối lui, nhưng đầu sư tử này không sợ.

Không lâu sau, dọc theo con sông khô cạn được dọn dẹp, lộ ra đầm nước màu đen, thấy được Thái Âm thuỷ chân chính.

Đến Thạch Hạo cũng phải động thủ, sau đó phát hiện con sông này rộng bằng mảnh phế tích này, chỉ là nó khô cạn rồi chỉ còn lại số ít Thái Âm thuỷ đàm.

“Dòng sông Thái Dương!”

Rất nhanh, bọn họ lại phát hiện một con sông khác, chảy về hướng sông Thái Âm. Hai thứ vừa vặn giao nhau hình thành nên chữ “Thập”

Cứ như vậy tìm được rồi, Thạch Hạo có chút khó mà tin được!

Dòng sông thập tự, do dòng sông Thái Âm và Thái Dương tạo thành, chính là nơi muốn đến lần này của hắn!

Thạch Hạo đứng tại chỗ giao nhau của hai con sông gần như khô cạn, cẩn thận quan sát, con đường kia ở chỗ nào?

Nơi giao nhau giữa Thái Âm và Thái Dương là ngay trung tâm của cổ địa, chỗ này có đường đi thông Hạ giới sao?

Thạch Hạo và Hoàng Kim sư tử một lần lại một lần tìm kiếm, tìm tòi cẩn thận, nhưng vẫn không có phát hiện ra được cổ lộ nào, một chút manh mối cũng không có.

“Nơi này không bình thường!” Hoàng Kim sư tử sau khi cân nhắc liền nói.

Thạch Hạo liếc xéo, suýt nữa cho nó cái tát, còn cần nó nói sao. Nơi này đã từng là Cấm Khu Sinh Mệnh, tự dung có chỗ phi phàm.

“Ý của ta là, con sông không phải tự nhiên khô cạn, là do loại ngoại lực nào đó.” Hoàng Kim sư tử nói thêm.

Bọn hắn ở chỗ này nghiên cứu, kết quả vẫn không có chút manh mối nào.

“Thái Âm Thái Dương, ai mạnh ai yếu, hai con sông này lại gặp nhau như vậy, còn giao nhau cùng môt chỗ.” Thạch Hạo lẩm bẩm.

Tới cuối cùng, hắn không kiềm được diễn hoá ra, hai tay huy động, vận dụng Âm Dương chi lực, tại nơi này suy diễn.

Bất luận là Côn Bằng pháp, hay là thần thông Lôi Đế, cũng phù hợp với biến hoá của Âm Dương, nên hắn cũng không xa lạ gì, ngược lại còn vô cùng quen thuộc, lúc kết ấn ở nơi đây, lại dẫn phát thiên địa cộng minh.

“Ồ, nơi đây đúng là Âm Dương chi địa trời sinh, ta huy động Âm Dương đại đạo như vậy, nó phảng phất như có tính mạng vậy, muốn phục sinh lại. Thạch Hạo kinh ngạc nói.

Việc khiến hắn càng kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Sau khi hắn diễn giải Âm Dương đại đạo tới cực cảnh, nơi đây ầm ầm rung động, dù là dòng sông Thái Âm hay Thái Dương cũng đều hiện ra.

Một con sông lớn, nước đen như mực, âm khí cuồn cuồn, hắc vụ bốc lên

Một con sông khác, kim quang rực rỡ, sáng chói vô cùng, khiến cho mọi thứ muốn hoá tro tàn.

Chỗ hai con sông giao nhau, hỗn độn khí bốc lên, vô cùng đáng sợ.

Tuy nhiên, đây chỉ là kinh ngạc ban đầu của Thạch Hạo, sau đó, hắn có chút ngẩn người rồi, gần như hoá đá.

“Đây … là hình chiếu, là hình chiếu chân chính của sông Thái Âm và Thái Dương hiển hoá ra sao?” Thạch Hạo chấn kinh nói.

Thật sự là hắn cảm giác được, hình chiếu ở mặt đất, hấp dẫn Thái Âm chi lực và Thái Dương chi lực, ngưng tụ thành con sông. Thế sông Âm Dương chân chính sẽ khủng bố tới mức nào?

Ầm !

Thiên địa chấn động, khí tức khủng bố tràn ngập.

Thạch Hạo, Hoàng Kim sư tử đều ngẩng đầu nhìn qua, hư không vỡ ra, ở nơi đó xuất hiện hai con sông giao nhau chảy qua.

Một cái tối đen như thâm uyên, một cái khác sáng chói như mặt trời!

Ngoài ra, Thạch Hạo còn nhìn thấy một số cung điện to lớn, một số điện đường, đều ở trong hư không, tuy rằng bị tàn phá, nhưng mà vô cùng uy vũ, vô cùng cổ xưa, toạ lạc ở phụ cận hai dòng sông lớn.

“Sông Thái Âm và sông Thái Dương chân chính, ở trong hư không trong vụ trụ, bọn chúng đã xuất hiện!” Thạch Hạo kích động.

Đồng thời, hắn cũng trở nên nghiêm nghị, ý thức được một vấn đề, Cấm Khu Sinh Mệnh chân chính có thể không phải dưới mặt đất mà ở trên hư không.

Những thứ dưới mặt đất này, chỉ là biểu tượng, là “da lông” mà thôi.

“Ầm ầm!”

Thạch Hạo bay thẳng lên, đã tìm được hy vọng chân chính, nơi đó có con đường về nhà, có thể đi thông xuống hạ giới.​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK