Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là tình huống gì thế này, tu sĩ của một gia tộc ở Tiên vực lại trở thành bộ dạng như vậy? Xưng hô một con chó con là đại nhân, thật vô cùng tà môn!

Chó con vênh vang đắc ý, căn bản không có chút để ý, liếc xéo bọn chúng, để cho người ta không còn gì để nói, quá quỷ dị và cổ quái.

Điều này không khỏi làm cho người kinh dị, triệt để trợn tròn mắt, gia tộc đến từ Tiên Vực sao lại như thế? kính cẩn nghe lời vô cùng e ngại một con chó nhỏ như thế.

"Các ngươi vừa rồi xưng hô ta là gì?" Chó con liếc mắt nhìn bọn chúng, nó đã nhảy lên một cái bàn bằng ngọc thạch, bằng không sẽ trông nó quá thấp.

Vị lão giả kia lúc này mồ hôi lạnh cũng đã chảy xuống, lông tóc dựng đứng, bởi vì người trẻ tuổi mặc áo trắng của tộc này cứ mở miệng gọi nó, điều này thực sự khiến lão sợ hãi.

Đặc biệt là, nghĩ tới tâm tính năm xưa của con chó này, càng thêm khiến cho người ta sợ hãi. Nó tuyệt đối hung tàn hơn nữa rất thù dai. Trước mặt mọi người quát mắng nó như vậy, đây không phải là chán sống rồi sao?

Năm xưa, lão tổ tộc này chính là bị chó cắn không ít lần. Cho dù là trở thành Chân Tiên rồi, cũng cảm thấy chuyện xưa cứ như ở trước mắt. Đó là một đoạn hồi ức đầy máu và nước mắt, không nguyện ý nhớ lại.

Hiện tại, đám hậu nhân bọn họ lại gặp được vị tổ tông này, sao có thể không sợ chứ? Hai chân cũng đều đang run rẩy không ngừng.

"Đại nhân, ngài không cần phải chấp nhặt với chúng ta, xin ngài rộng lượng cho." Trán lão giả lộ đầy tơ máu, với tu vi của lão tự nhiên sẽ không thể nào chảy máu khi dập đầu xuống đất, nhưng lão không thể không làm ra thái độ như vậy.

Mấy người phía sau lưng lão biểu tình đều bất đồng, có người bàng hoàng, có người ngây ngốc, còn có người rất mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra. Hiển nhiên không phải tất cả mọi người tộc này đều biết đoạn "chuyện cũ" ngày xưa.

"Thúc phụ!" Một vị trung niên nhỏ giọng gọi.

"Ngậm miệng!" Lão giả khiển trách.

"Thật không nghĩ tới, đã nhiều năm như vậy, còn có thể nhìn thấy bộ tộc các ngươi, hắc hắc!" Chó con nhe răng, đứng ở đó cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết khiến cho người ta run rẩy.

Trên thực tế. Trong lòng lão giả này cũng đang nguyền rủa không thôi, đã qua bao nhiêu năm, cả một cái kỷ nguyên, con chó chết toi này sao vẫn còn xuất hiện nữa?

Năm đó, tổ tiên lão tin rằng, con chó này đã chết. Trong một trận chiến ở Tiên Cổ, bị người khác đánh lén, một mâu ghim giết, kết quả hiện tại sao lại có thể xuất thế.

Lão rất muốn lập tức quay về, bẩm báo với tổ tiên rằng, con chó này vẫn còn sống!

Còn có thiên lý hay không? Ma đầu, ác bá năm xưa, một tồn tại khiến cho tổ tiên lão vừa nghe tên đã sắc mặt trắng bệch. Thời gian qua đi năm tháng dài đằng đẵng như vậy mà còn có thể xuất hiện nữa sao!

"Không có gì có thể nói, qua đây đi, trước tiên bồi tội với nhân sủng của ta đã." Chó con đưa ra một cái móng vuốt nhỏ, chỉ về phía Tào Vũ Sinh.

Kết quả, người ở hai bên đều vô cùng chán nãn.

Mấy người của Tiên vực Hồng gia thực sự đang mâu thuẫn, đặt biệt là những người trẻ tuổi và trung niên. Bị một con chó con trách mắng, còn yêu cầu nhận lỗi bồi tội, có chút không chịu nổi nữa.

Về phần Tào Vũ Sinh, càng không cần phải nói nữa, giống như uống phải thuốc đắng vậy, chán ngán đến muốn một chân dẫm chết nó!

"Đây là nhân sủng của ngài?" Nhưng lão giả này lại vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

"Cút!" Tào Vũ Sinh thực sự nhịn không được hét lên.

"Chúng ta cũng không có làm khó y, chỉ là cùng người trẻ tuổi kia nói hai câu mà thôi." Đằng sau có một người khẽ nói, bọn họ thừa nhận nhằm vào Thạch Hạo, nhưng dường như không hề làm khó Tào Vũ Sinh.

"Việc lần này cũng bởi vì do nhân sủng của ta mà gây nên, tự nhiên phải bồi tội với y mới phải." Chó con bệ vệ nói.

"Thúc tổ, làm gì phải như thế, nó chỉ là một con chó con, đáng để ngài ăn nói khép nép như vậy sao?!" Đằng sau, người trẻ tuổi mặc áo trắng đã sớm không nhịn nổi.

Trên thực tế, gã một mực đang chịu đựng, phổi tức đến muốn tức nổ tung, tộc này là một tộc mạnh mẽ có Chân Tiên toạ trấn, hiện tại lại phải tỏ vẻ thấp kém như vậy, xin lỗi một con chó con.

Gã vô luận như thế nào cũng chịu không được, cảm thấy điều này là vô cùng nhục nhã.

Bởi vì, gã cũng không biết nguồn gốc của tộc này, cũng không hiểu chân tướng ở quá khứ.

Đối với lão tổ tộc này mà nói, đó là một đoạn lịch sử hắc ám, là một đoạn sử huyết lệ, làm sao có thể giảng thuật cho tất cả hậu đại, chỉ có số ít hạng người ổn trọng mới biết.

"Ngươi không phục?"

Vèo một tiếng, chó con vọt lên, đáp lên đầu của người trẻ tuổi mặc áo trắng, dừng ở đó đập loạn xạ. Khiến cho người trẻ tuổi này mắt nổi đom đóm, xương sọ suýt chút bể nát, suýt nữa đầu gãy rời rơi xuống đất.

Gã thực sự tức điên lên, gan đau, bụng đau, cả người đều cảm thấy đau, bị một con chó ức hiếp tới tận cửa, gã nộ hoả xung thiên!

"Ngươi sỉ nhục ta!" Gã kêu lớn.

"Ngươi tính là cái lông gì, nói cái gì mà nhục, tổ tiên ngươi cũng là nhân sủng của ta, tên tiểu đậu đinh như ngươi mà dám hỗn xược với ta à." Chó con ngông nghênh chế nhạo.

"Ta liều mạng với ngươi!" Người trẻ tuổi đó phóng ra thuỵ quang, thi triển bí pháp, muốn giết chết chó con, kết quả khi bảo thuật rơi lên thân nó, không hề có chút tác dụng nào.

Bên cạnh, những người khác của Hồng gia đều bị doạ sợ, đặc biệt là vị lão giả đó mặt vàng như đất, quỳ sát dưới mặt đất không ngừng run rẩy.

"Nghiệt súc, ngươi còn không mau dừng tay cho ta!" Lão hét lớn.

"Thúc tổ, người sao lại như vậy?" Người trẻ tuổi mặc áo trắng vừa kinh vừa sợ.

"Nó.... Thật sự là chủ thượng của chúng ta." Lão giả gian nan mở miệng, nói rõ trước mặt mọi người.

Mọi người đều xôn xao.

Nhất là mấy gia tộc đến từ Tiên vực, sau khi nghe được điều này đều lộ ra sắc mặt khác thường, tin tức này quá kinh người.

Một con chó con, mở miệng ngậm miệng đều hô nhân sủng, không ngờ tất cả đều là thật, nó có lai lịch gì? !

Về phần Vương Đại và hai tên người hầu của Vương Trường Sinh, còn có Vương Thiên, lúc này đều tê dại, trên mặt biểu lộ vẻ cứng ngắc, tất cả đều cực kỳ chấn động.

Người của Vương gia đều mắt trợn tròn, bọn họ cho rằng gia tộc ở Tiên Vực có thể nhờ cậy được, lại có thể bị một con chó con áp chế, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, đây quả thực muốn hù chết người a.

Nhất là nghe lời nói đó, làm thế nào cũng cảm giác không thích hợp, Hồng gia lão tổ chính là tồn tại cấp Chân Tiên a, mà lại là nhân sủng của con chó con này?

Còn có thiên lý sao? Đây là muốn hù chết các đại thế gia a.

Ít nhất các công tử, tiểu thư đến từ Trường Sinh thế gia trên Cửu Thiên, đều bị trấn trụ, tê cả da đầu, từng người đến thở mạnh cũng không dám, chưa bao giờ lại sợ hãi như hôm nay.

Nghĩ đến trước đây không lâu, Vương gia trưởng tôn vênh mặt hất hàm sai khiến, khinh mạn tên Tào đạo sĩ và chó con kia, tất cả mọi người cảm thấy không còn gì để nói, vậy thật đúng là tìm chết mà.

Ba ba ba, cuối cùng lão giả của Hồng gia cố gắng đứng dậy, đánh người trẻ tuổi mặc áo trắng đó một trận, đánh cho mặt mũi đều sưng lên, quỳ rạp dưới đất.

Vương Đại triệt để ngây dại, lão vốn còn muốn mượn nhờ lực lượng gia tộc ở Tiên Vực, uy hiếp Thạch Hạo, nghiền ép địch thủ, kết quả cái mà lão gọi là minh hữu lại trực tiếp. . . quỳ xuống!

Lúc này, Thạch Hạo động thủ, bắt lấy Vương Đại, trước mặt mọi người nghiên cứu lão ta. Hắn muốn lấy ra trận pháp bên trong cơ thể, chuẩn bị một món lễ lớn đưa cho Tào Vũ Sinh.

Tào mập mạp bây giờ chỉ có bảy tám tuổi, tròn vo, mập tút tút, mặc một thân đạo bào, vèo một tiếng lẻn đến Vương Thiên phụ cận, dùng sức đạp mạnh.

"Ta để ngươi phái người truy sát ta, ngươi lại làm mưa làm gió a, nhiều năm như vậy, lấy danh hào Vương gia trưởng tôn, truy nã ta khắp thiên hạ, ta đạp!"

Tào mập đang phát tiết, bộ dạng muốn đạp Vương Thiên một trận thống khoái.

Xoẹt!

Thể nội Vương Đại phát sáng, trận pháp kỳ dị khắc sâu trong máu thịt của lão bị Thạch Hạo chạm đến khiến thần hồn lão đều run rẩy.

"Không, ngươi không thể làm vậy!" Lão khàn giọng, la lớn.

"Đây là phụ thân ta Vương Trường Sinh bố trí, ngươi nếu như mạnh mẽ bắt lấy, phụ thân ta sẽ có cảm ứng." Vương Đại nói, lão lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cũng không quên đe doạ Thạch Hạo.

Thạch Hạo mỉm cười, một chưởng vỗ xuống, khiến lão chấn động kịch liệt, ho ra đầy máu, đồng thời pháp trận trong thể nội quang mang đại thịnh, hoa văn càng phát ra rõ ràng.

"Đại nhân, ngươi theo chúng ta về Tiên Vực đi, chắc hẳn. . . Tổ tiên nhìn thấy ngài, nhất định sẽ. . . rất cao hứng!" Lão giả của Hồng gia nói với chó con.

"Quỷ mới cao hứng đó." Lão giả biết lão tổ bọn họ rất căm hận con chó này, cả một đời đều không muốn nhìn thấy nó. Nếu thật sự mang nó trở về, đoán chừng, lão tổ sẽ muốn róc xương lọt da lão ta!

Chó con đang cười, có chút giả tạo, miệng sắp mở rộng tới mang tai rồi, lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết cười nói: "Không vội!"

Trên thực tế, nó không dám đi, quá chột dạ rồi. Hiện tại đạo hạnh của nó đã bị phế đi. Nếu thật để vị nhân sủng Chân Tiên đó biết được, nhất định sẽ lột da nó.

Bất quá, những người khác lại không nghĩ như vậy. Đều muốn báo tin về gia tộc, hôm nay ở đây phát sinh một sự việc trọng đại, một con chó con lại từng thu một vị Chân Tiên làm nhân sủng!

Chính là gia tộc tới từ Tiên vực đó, lúc này bọn họ mới cảm thấy, lai lịch của con chó này quá nghịch thiên, nên đều muốn nhanh chóng truyền tin tức về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK