Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người thật lòng cảm thấy, thế giới này quá điên cuồng rồi. Một con chó con cũng có thể cao cao tại thượng, là một tồn tại không nhìn thấu.

Hồng gia, đây chính là một cái gia tộc chân tiên cường đại, lão tổ tộc này thành tiên ở kỷ nguyên Tiên Cổ. Thực lực mạnh mẽ, trải qua một cái kỷ nguyên lắng đọng, rất khó tưởng tượng hiện tại y đã mạnh như thế nào.

Thế nhưng hôm nay lại nổ ra một cái thiên đại bí mật, y là nhân sủng? Một con chó từng là chủ nhân của y!

Bí mật này thật đúng là long trời lở đất, giống như thiên lôi cuồn cuộn đánh cho mọi người xụi lơ trên mặt đất. Quá có sắc thái truyền kỳ, hoặc là nói là không thể tưởng tượng nổi.

Một đời cường nhân, Hồng Pháp, lại có đoạn lịch sử đen tối như vậy!

Cái này còn thật không biết nói là khúc chiết hay là một vết nhơ. Thật khó tưởng tượng khiến rất nhiều người choáng váng đầu óc.

Một sát na, các loại ánh mắt đều đồng loạt quét tới trên thân chó con. Ngay cả Thạch Hạo trước đó từng phát uy qua cũng tạm thời bị người ta bỏ quên, đều đang ngó chừng chó con.

Ánh mắt mọi người sáng rực, người chủ nhân này mặc dù hình thể không thế nào uy vũ, không phải Chân Long, không phải Tiên Hoàng, nhưng nó từng thu Chân Tiên làm sủng vật!

"Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?" Có người bu lại, quỳ xuống hành đại lễ, vô cùng kính cẩn.

Có người mở đầu, những người khác thấy thế đều tranh nhau lên tiếng, lập tức đều vây quanh nó lại. Nam có nữ có, trẻ có già có, giống như nhìn động vật quý hiếm, nhìn chằm chằm chó con, sau đó bái lạy nó.

Càng huống chi, nó thật sự là một loại động vật hiếm có!

"Ta tên Đại Đức, có đức mới có đạo, có đạo mới thành Tiên, chính là cái gọi là đắc đạo thành Tiên."

Chó con vẻ mặt nghiêm túc nói, rất trịnh trọng, rất trang nghiêm, nói ra danh tự kia của nó —— Đại Đức.

Tào Vũ Sinh khịt mũi khinh thường. Người khác kính sợ nó. Nhưng Tào mập lại đang tức giận tới điên người, thật sự là chịu đủ con chó này lắm rồi, hận không thể tìm một cái nồi làm thịt nó.

Y biết, con chó này đang giả bộ, cố ý làm ra vẻ trang nghiêm.

"Tiền bối, ngài ở nơi nào thanh tu, cónguyện thu nhận môn đồ không?"

Có người quá trực tiếp, không giữ được bình tĩnh, thẳng thắn hỏi như vậy.

Những người khác cũng đều muốn kết giao, muốn lấy lòng nó, nhưng lại từ từ làm thân. Không ngờ lại có người thẳng thắn như vậy, nên tất cả đều bắt đầu "tiến công".

"Ta trú tại Thương Sơn, là hàng xóm với Hỗn Nguyên Tiên Vương, cảm thấy thiên địa có đại kiếp, cho nên mới xuống núi đến đây!" Chó con nghiêm túc nói.

Một đám người run sợ, nghiêm trọng như vậy sao? Bất quá, thế nào cũng đều cảm thấy nó giống thần côn hơn.

"Nói tiếng người." Tào Vũ Sinh nói.

"Nhân sủng, đừng ỷ được ta sủng hạnh mà kiêu. Nếu không, ta đánh ngươi xuống địa ngục, đi hối lỗi lại một vạn năm đi!" Chó con uy hiếp.

"Vị đạo hữu này, vẫn không nên nói lung tung."

"Tiền bối đang giảng chân ngôn, ngươi đừng nên làm loạn!"

Những người khác cùng nhau quở trách Tào Vũ Sinh để bảo vệ chó con.

Tào Vũ Sinh muốn nguyền rủa. Đám nhóc con này, ông nói giùm các ngươi, để miễn cho bị chó lừa gạt, vậy mà còn không biết tốt xấu!

Kỳ thật, đám người này cũng không ngốc, đều cảm thấy con chó này có chút phóng đại. Nhưng họ đều minh bạch, nó có địa vị cực lớn, bây giờ bất quá chỉ là đang lôi kéo quan hệ mà thôi.

Ngay cả Hồng gia lão tổ cũng là nhân sủng của nó, vậy thì nó mạnh đến cỡ nào? Lôi kéo quan hệ với con chó này sẽ có rất nhiều chỗ tốt!

Rất nhiều người đều ôm mục đích riêng của mình, cảm thấy nếu có thể làm cho con chó này vui thích, tương đương với vì gia tộc kết thêm một minh hữu kinh khủng, cũng đáng giá để họ nỗ lực.

Người của Hồng gia, từng người vẫn đang quỳ ở đó, giận mà không dám nói gì, đều chỉ có thể thành thật quỳ xuống!

"Tiền bối, nếu như ngài cần, chúng ta nguyện ra sức khuyển mã!" Có người vuốt mông ngựa.

Nhưng chó con lúc này liền trừng mắt, cái gì mà ra sức khuyển mã, đây là muốn lấy lòng nó hay là đang mắng nó đây.

Người đó lúc này đang muốn tát miệng mình, thật sự là không biết nói chuyện mà. Bất quá, đây vốn chính là một con chó, làm sao tán dương cho tốt đây?

Chó đen nhỏ cũng coi như trầm ổn, không hề phát tác, đồng thời làm bộ mở miệng nói: "Bần đạo bế quan trăm vạn năm, rời xa hồng trần vô số năm, bây giờ xuất thế, chỉ muốn thể nghiệm khí tức hồng trần."

"Tiền bối thực sự là cao nhân!"

"Cảnh giới của Đại đức tiền bối, chúng ta không thể nào ngước nhìn, không cách nào tưởng tượng nổi."

Một đám người tán thưởng, lấy lòng nó. Ngược lại cũng có chút lời nói thật, bọn họ đích xác không cách nào tưởng tượng cảnh giới bây giờ của chó con, căn bản nhìn không thấu, cảm thấy điều nó nói có thể có đạo lý.

"Còn xin tiền bối giảng đạo ở nơi đây. Chúng ta vô cùng khao khát, nguyện lắng nghe đại pháp!" Rất nhiều người thỉnh cầu.

Bọn họ đích xác muốn nghe chủ nhân của Hồng pháp Chân Tiên giảng đại đạo.

"Với ta mà nói, xuất thế, đó đã là cảnh giới hạ đẳng, giảng kinh vậy là quá nông cạn, hết thảy pháp và đạo đều ở nằm trong nhất cử nhất động, ẩn chứa ở bên trong hồng trần muôn màu." Chó con rất thâm trầm nói.

Tào Vũ Sinh trợn trắng mắt nhìn nó. Y rất muốn nói, ngươi cứ giả vờ đi, nhưng lần này y đã bị chó con cảnh cáo, không dám nói lung tung, nếu không đoán chừng sẽ bị nó cắn.

"Xin tiền bối vì bọn ta giải mê hoặc, tiến một bước chỉ điểm!" Có người trịnh trọng thỉnh cầu.

"Uhm, có thể, trên thân các ngươi có thần dược không?" Chó con hỏi.

Đám người chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn có người lấy ra một gốc, đặt ở trên bàn ngọc thạch, đó là truyền nhân của một đại gia tộc đến từ Tiên Vực.

Đây là đại thủ bút, tùy thân đều mang theo thần dược, có thể dùng để bảo mệnh!

Đương nhiên, gốc rễ thần dược không ở đây, vẫn lưu lại trong dược viên ở gia tộc.

"Ai còn có?" Chó con hỏi.

"Ta có!"

Tiếp theo, lại có hai người sau một hồi do dự cũng đứng ra, theo ý của chó con, bỏ thần dược lên trên bàn ngọc thạch.

Cách đó không xa, hai mắt Tào Vũ Sinh phát sáng, lần này y rất là yên tĩnh, không cần chó con phải cảnh cáo nữa. Y rất là thành thật, rất yên phận, ngoan ngoãn đứng chờ đợi.

Bởi vì, y biết con chó này là thứ bất hảo, khẳng định không có chủ ý tốt!

"Ai có Cửu Chuyển Tiên Đan không?" Chó con hỏi.

Lần này, mọi người không còn gì để nói, đồng loạt lắc đầu. Nói đùa gì vậy, đồ vật đó có thể mang theo trên người sao? Đó là vô thượng bảo đan dùng Trường Sinh dược luyện chế ra đó!

Loại đan dược này ở Tiên vực cũng vô cùng hiếm có, rất khó nhìn thấy.

Bởi vì, loại vô thượng Tiên đan này, ăn vào một viên cũng có thể bạch nhật phi tiên!

Đó là bảo đan có giá trị lớn nhất từ cổ kim tới bây giờ!

"Không có thì thôi vậy." Chó con có chút thất vọng lắc lắc đầu.

Sau đó, nó đưa ra một cái móng chó con, bốc lấy một cây thần dược, giống như là ăn củ cải vậy, nhóp nhép vài cái liền trực tiếp gặm sạch.

"Tiền bối!" Truyền nhân trẻ tuổi lấy ra thần dược kia suýt tí nữa nhảy dựng lên. Dù cho y đến từ Tiên vực, nội tình gia tộc cũng mạnh, thế nhưng vô duyên vô cớ tặng thần dược cho người khác gặm như củ cải, thật sự là không chịu nổi, quá hoang phí rồi!

Y mới đầu còn tưởng con chó này sẽ dùng thần dược để diễn giải đại đạo, hoặc là dẫn ra một tràng vô thượng thiên cơ và đạo lý.

Kết quả, thần dược lại trực tiếp bị gặm mất!

Hai người khác đã lấy ra thần dược cũng đứng ngồi không yên, mở to miệng muốn xin lấy về. Hơn nữa cũng đã đưa tay ra, kết quả chó con còn nhanh hơn, lại có hai cây "củ cải" tới tay, nhóp nhép gặm lấy!

"A, điều này... " Ba người đều tái mét, muốn nói gì đó, càng muốn mắng to, nhưng lại nghẹn họng trân trối, có chút không dám phát tác.

"Trong mắt của ta, cái gọi là thần dược, tiên thảo, cũng bất quá là thứ để no bụng mà thôi. Chỉ là một loại quả trong hồng trần, xuất thế quá lâu, khó tránh khỏi có chút hoài niệm, muốn thưởng thức lại tư vị của đám dược thảo này."

Chó con nói.

Ba người kia tức tới muốn bể phổi. Con chó chết bầm này, không ngờ lại chỉ vì thỏa mãn ăn uống của mình, lại nói tới trang trọng như vậy, gặm mất ba cây củ cải, không, ba cây thần dược!

"Ân, hít một chút không khí hồng trần, tâm ta lại từ thiên ngoại trở về hồng trần, liền vì cac người diễn giải quỹ tích của vô thượng đại đạo." Chó con nói.

Nó tỏ ra vẻ trịnh trọng, một đôi vuốt chó chậm rãi chuyển động, giống như là đang mò chim bắt ốc, rất là cổ quái.

Một đám người lại nghiêm túc nhìn nó, cảm thấy nó rất có thâm ý.

Chỉ có Tào Vũ Sinh là biết tâm tính của nó, âm thầm nhổ một ngụm nước bọt khinh bỉ, quay đầu bước đi. Y biết con chó này nhất định đang vẽ loạn bậy bạ. Tào mập vô cùng tức giận chó con không hề lưu lại một cây thần dược nào cho y cả.

Thạch Hạo cũng không biết nói gì. Hắn vẫy tay gọi Tào Vũ Sinh tới, giúp y khắc họa hoa văn đại trận.

"A... " Một tiếng hét thảm phá vỡ sự yên tĩnh. Mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía Thạch Hạo.

Vương Đại đang hét thảm, pháp trận trong cơ thể lão bị Thạch Hạo mạnh mẽ móc ra, lạc ấn vào cơ thể Tào Vũ Sinh.

Điều này rất bạo lực, trực tiếp cướp đoạt, chứ không phải chiếu theo pháp trận mà khắc xuống!

Bởi vì, Thạch Hạo sợ có chỗ sai lầm, cho nên liền mạnh mẽ cướp lấy, để thành toàn cho Tào Vũ Sinh.

"Đợi tập hợp đủ chính gốc trận pháp, cũng chính là lúc ngươi quật khởi." Thạch Hạo khẽ cười.

Bên cạnh, khóe miệng Vương Đại ứa máu, vô cùng đau khổ. Quá trình cướp đoạt trận pháp, giống như là rút xương của lão, cả người đều bị dày vò đau đớn tê liệt trên mặt đất.

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, lần sau lại giảng đạo cho các ngươi." Chó con nói.

Thạch Hạo không có lấy mạng Vương Đại nói: "Tạm thời lưu lại một mạng cho ngươi!"

Bởi vì, hắn còn muốn trận pháp khác của Vương gia. Nếu giết chết Vương Đại như vậy, rất dễ xảy ra kịch biến.

Đông!

Thạch Hạo bún tay đánh cho Vương Đại bất tỉnh. Sau đó ném vào trong pháp khí không gian, cứ thế bắt sống mang đi. Bởi vì, hắn muốn thử đoạt lấy Bình Loạn Quyết trên người Vương Đại.

Sưu sưu sưu, ba đạo thân ảnh đột nhiên biến mất.

"Chạy nhanh như vậy làm gì?" Tào Vũ Sinh thở mạnh, y theo không kịp, kết quả bị Thạch Hạo kéo đi.

"Nói nhảm, không chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ còn chờ đám kẻ thù cũ tới bắt ta à!" Chó con nói.

"Ngươi không phải có một nhân sủng sao, còn là Chân Tiên nữa, còn sợ cái gì?" Tào Vũ Sinh hỏi.

"Ngươi nếu đã trở thành Chân Tiên, còn nguyện ý làm nhân sủng cho ta sao. Nếu như biết được đạo hạnh của ta đã mất hết, thì có muốn lột da ta không?" Chó con hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là muốn!"

"Gâu, ta ăn ngươi trước!"

. . .

Thạch Hạo triệt để hiểu rõ. Con chó con này quá nhiều kẻ thù. Trong lòng nó cũng chột dạ, vừa mới ngốc đầu lên liền lập tức chạy trốn.

Bây giờ đại quân Tiên vực đang ở giới này, nó sợ có người chạy tới tính sổ với nó.

Điều này là chọc cho người ta hận nó tới mức nào, năm xưa, nó đã tạo nghiệt gì?

"Chúng ta hiện tại đi đâu?" Tào Vũ Sinh hỏi.

"Đi lên Cửu Thiên, thăm hỏi Kim Thái Quân một chút, còn có lão tổ của Phong tộc." Thạch Hạo nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK