Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt thế nhân, Thạch Hạo đã sống gần một vạn năm, nhưng hắn vẫn còn trẻ, không có ai biết hắn mạnh bao nhiêu, có thể sống bao lâu.

Nhưng người bên cạnh hắn đều đã già, cho dù lúc ở hơn năm ngàn tuổi, phu phụ Thạch Tử Lăng, Đại Hồng Điểu... được Thạch Hạo tục mệch thêm một đời, cũng đã lại bước vào tuổi xế chiều.

Gió nhè nhẹ thổi, trên đảo Ác Ma, một đầu thần hà chảy xuôi, mang theo lực lượng nguyền rủa vô biên, khiến cho nơi này trở thành cấm địa.

Tiên Phần, nó huyền phù ở trên không đảo Ác Ma, ở phần cuối của một dòng sông dài, nơi này mang theo khí tức nguyền rủa vô biên, gần một vạn năm qua đi, nơi này càng ngày càng kinh khủng.

Trên thực tế, cả hòn đảo cũng không có sinh linh, lại không người nào dám tới gần.

Hôm nay, Thạch Hạo tới, mang theo phụ mẫu, mang theo Vân Hi và cả chiếc bạch đỉnh kia, dọc theo dòng sông nguyền rủa, tới gần cái Tiên Phần to như một ngọn núi kia.

Thạch Hạo toàn thân phát sáng, thủ hộ tất cả mọi người, vạn pháp bất xâm, chư tà lui tránh, nguyền rủa chi lực không thể gây tổn thương cho hắn.

Con đường này, Thạch Hạo rất quen thuộc, không phải lần đầu tiên tới, càng từng mang theo người nhà tới qua mấy lần, bây giờ lại đến một lần nữa.

Trên tiên phần, một thiếu nữ vẫn độ tuổi thanh xuân, tuế nguyệt chưa từng lưu lại vết tích ở trên mặt nàng, từ đầu đến cuối đều như một.

Còn có một người, ở dưới chân Tiên Phần, chính là tổ phụ của Thạch Hạo, Thập Ngũ gia Thạch Trung Thiên. Lão sợi tóc đen nhánh, đang nhắm chặt mắt, trông còn trẻ hơn Thạch Tử Lăng với mái tóc trắng xóa.

"Gia gia, A Man, hai người nhìn xem, con đã dẫn mọi người tới." Thạch Hạo mở miệng, nhìn về phía trước.

Cũng không cần nhiều lời nói về Thập Ngũ Gia, lão yêu thương Thạch Hạo có thừa, chiến đấu cho hắn, từng vì hắn mà đại khai sát giới ở hoàng đô Thạch quốc.

A Man cũng có ân tình rất lớn với Thạch Hạo. Lúc hắn còn nhỏ, Chí Tôn Cốt bị đoạt, có thể nói là thời điểm suy yếu nhất. Nếu không phải A Man chăm sóc hắn cẩn thận, hắn cũng sẽ không sống tới hiện tại, sớm đã chết đi rồi.

"Hài tử!"

"Tiểu Hạo. . ."

Hai đạo thần thức ba động truyền đến, truyền vào trong lòng Thạch Hạo, đó là âm thanh của Thập Ngũ gia và A Man.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ giao lưu, vào hơn hai ngàn năm trước, hai người này đã thức tỉnh, khi Thạch Hạo đến thăm bọn họ, từng dùng thần niệm trò chuyện, năm đó bọn họ đều vô cùng kích động.

"Gia gia, A Man các ngươi vẫn tốt chứ?" Thạch Hạo hỏi han.

Tim hắn khẽ run lên, vẫn còn chưa đủ mạnh a. Nếu như hắn đủ cường đại, hai người này cũng không cần ở nơi này, mà đi theo hắn, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

A Man lưu lại, là cơ duyên của nàng, ở phía sau Tiên Phần có một con đường, sinh linh đó đang quay về, muốn thu A Man làm đệ tử.

Những năm gần đây, A Man ở nơi này nhận được truyền thừa của sinh linh kia, phù hợp yêu cầu của sinh linh nọ.

Thế nhưng, theo như A Man suy đoán, một đời này quá tàn khốc, cho dù là người đó công tham tạo hóa, độ qua Giới Hải mà không chết, vẫn còn phải lo lắng, cảm thấy nhất định sẽ bạo phát ra một tràng đại thanh tẩy trước nay chưa từng có trong sử sách, huyết và loạn, không thể tưởng tượng.

Mạnh như người đó, cũng không thể bảo đảm bản thân có thể sống sót, nên muốn lưu lại nhất mạch truyền thừa, không để nó bị đoạn tuyệt.

Truyền thừa chính thức càng không cần phải nói, A Man là một trong những con đường mà người đó bố trí, lưu lại cho tương lai, sợ truyền thừa khác bị đoạn tuyệt.

Mà Thập Ngũ Gia lại không nhẫn tâm để A Man một mình ở nơi này, nên cố ý lưu lại tương bồi, sớm đã coi nàng như tôn nữ ruột thịt của mình. Người đó cũng thành toàn cho Thập Ngũ Gia, quán chú huyết dịch của ma tôn đã chết đi kia vào trong cơ thể, giúp lão luyện thể.

Trong toàn mộ phần này, tuy rằng có vô tận lực lượng nguyền rủa, nhưng cũng có bất tử vật chất, vì thế thời gian cũng không thể lưu lại vết tích trên người bọn họ.

"Chúng ta không có cách nào rời khỏi Tiên Phần, mà hiện tại cũng nên lên đường rồi." Thập Ngũ Gia khẽ than nói.

"Vị cường giả đó đã đăng lâm bờ đê, độ qua Giới Hải, y muốn dẫn chúng ta qua đó, quan sát trận chiến kia, bởi vì ta là ký danh đệ tử của y." A Man nói.

"Phụ thân!"

Thạch Tử Lăng hô lên, âm thanh run rẩy, tuy rằng đã tới qua vô số lần, nhưng thủy chung không thể nào đă lão phụ thân rời đi, điều này khiến Thạch Tử Lăng tiếc nuối.

Lúc này, nghe thấy phụ nhân muốn đi thế giới bờ đê, Thạch Tử Lăng càng thêm lo lắng, trong mắt tràn ngập vẻ gấp gáp.

"A Man!"

Bọn họ lại khẽ gọi A Man, đều đã coi nàng như nữ nhi của mình, tràn đầy sự lo lắng cho tương lai của hai người. Phải bị tồn tại vô thượng kia đưa đi, tương lai phải trải qua trắc trở như thế nào?

"Tổ phụ, A Man, các ngươi có thể lưu lại không?" Vân Hi cũng mang đầy thần sắc lo lắng. Nàng biết rằng, hai người này là những người vô cùng trọng yếu trong cuộc đời Thạch Hạo, hy vọng bọn họ có thể lưu lại.

"Sợ rằng không thể, ý chí vị cường giả đó đã giáng lâm, chúng ta còn chưa đi cũng chỉ bì muốn nhìn thấy các ngươi một lần nữa."

Thạch Hạo nắm chặt quyền đầu, hắn thật sự muốn lưu hai người lại.

"Mau giúp Tiểu Thạch Đầu tỉnh lại." Vân Hi nhắc nhở Thạch Hạo.

Thạch Hạo giải khai phong ấn của bạch đỉnh, ôm Tiểu Thạch Đầu ra, gọi nó thức tỉnh nói: "Kêu Cô Cô, Tổ Gia Gia."

Tiểu Thạch Đầu tỉnh lại, mang theo vẻ mê man, cuối cùng âm thanh non nớt vang lên, khiến mộ phần nơi này khẽ run lên.

"Tốt, tốt, tốt!" Thạch Trung Thiên đại hỉ, trong mắt ngậm đầy lão lệ.

"Tiểu Hạo, bản thân ngươi bảo trọng, các ngươi nhất định đều sẽ sống sót, sau khi chúng ta đi tới thế giới bờ đê, ta sẽ cầu phúc cho các ngươi." A Man nói.

"Nha đầu này, nhiều lần cầu sư phó của nàng, nàng chủ động muốn đi nơi đó tham chiến, nhưng yêu cầu nhất định phải bảo vệ tốt thân nhân của nàng." Thạch Trung Thiên nói.

Trên thực tế, lão đi qua bên kia, cũng ôm theo ý định này, đi theo phía sau đại nhân vật vô thượng, tương lai có lẽ có thể mời y che chở hậu nhân của mình.

"Tổ phụ, A Man!" Vân Hi, phu phụ Thạch Tử Lăng giọng nói đều phát run, kêu lên.

Thạch Hạo âm thanh trầm thấp, nói: "Ta sao có thể để các ngươi đến đó tham chiến , chờ ta, có một ngày ta sẽ đích thân xuất hiện ở mảnh chiến trường đó, đưa các ngươi quay về!"

Thập Ngũ gia rời đi, A Man rời đi, Tiên Phần rốt cục triệt để yên tĩnh, trở thành tử địa!

Thạch Hạo sau khi trở về, lại một lần thấy được Hoàng Kim Sư Tử ở trong ánh tà dương một mình ngóng nhìn về phương xa. Nó đã già lọm khọm, gầy như que củi, bộ lông màu vàng óng toàn bộ rụng sạch, cũng không dáng vẻ thần uy lẫm liệt ngày xưa.

Thạch Hạo lấy ra một bình Tiên huyết, muốn cưỡng ép kéo dài tính mạng cho nó.

"Ta không giống như thân nhân, bằng hữu cũ của người. Bọn họ không muốn liên lụy ngươi, không muốn lãng phí tiên dược trong tay ngươi, cho nên cam nguyện từ bỏ, muốn chết. Mà ta bất đồng, ta là thật sự không muốn tiếp nhận!" Hoàng Kim Sư Tử nói.

"Vậy thôi, ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, ta tiễn ngươi!" Thạch Hạo không muốn miễn cưỡng nó.

"Đi Biên Hoang!"

Hai ngày sau, Hoàng Kim Sư Tử chết đi, được Thạch Hạo chôn ở Biên Hoang, một tòa mộ đất an táng một thế hệ hung thú đương thời.

Đến lúc chết, nó cũng ngồi xổm, khung xương không ngã, con mắt mở to, nhìn về phía phương hướng cương vực nó sinh ra.

Mà đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ, qua nhiều năm như vậy, còn có những người khác đã lần lượt qua đời.

Sắp một vạn năm rồi, ai có thể bất tử, ai có thể tiếp tục trường tồn?

"Đang!"

Thiên địa nổ đùng, hư không bị đánh xuyên.

Chư thiên pháp tắc hỗn loạn, đã xảy ra sự tình không nhỏ.

Thạch Hạo trước tiên bay lên không, chạy về nơi khởi nguồn.

Cuối cùng, hắn khẽ than, Thạch Chung đã hóa đạo.

Cuối cùng, Thạch Chung cũng không thể thành công, cưỡng ép dung hợp Thiên Địa Ấn Ký, cuối cùng tự thân sụp đổ, hoà vàobên trong đại đạo.

Loại sự tình này ngay cả Thạch Hạo cũng không có cách nào ngăn cản, tu hành chỉ có thể dựa vào bản thân.

Một đạo thất bại, một đạo hóa đạo, ai cũng cứu không được.

"Ầm!"

Mưa ánh sáng đầy trời, thời khắc cuối cùng, hai trong ba đầu Lôi Linh giải thể, đưa tinh khí thần cả đời cho con Lôi Linh thứ ba, giúp nó thành công, giống như Thiên Giác Nghĩ, dung hợp Thiên Địa Ấn Ký.

Tuế nguyệt vô tình, chặt đứt con đường của tu sĩ.

Trong mắt thế nhân, Thạch Hạo đã gần một vạn hai ngàn tuổi. Lúc này, Thiên Đình càng thay đổi nhất nhiều thế hạ. Lão thiên binh thiên tướng năm đó cũng đều không còn tồn tại.

Thạch Hạo phụ mẫu huyết khí khô cạn, Đại Hồng Điểu lông đều đã rụng sạch, Thanh Lân Ưng nhất tộc cũng đều bay không nổi, Đại Hắc Quy mai rùa đều tróc ra.

Chính ngay cả Chu Yếm —— mao cầu không chịu thua phục, cũng dần dần già đi, không còn cầm nổi cây đại thiết côn của nó nữa.

Năm đó, Thạch Hạo vì bọn họ tục mệnh thêm một đời, nhưng tới cuối cùng, vẫn khó thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Một ngày này vẫn là tới, tính mạng của bọn họ lần nữa đi đến điểm kết thúc.

Thạch Hạo không có cách nào, chân huyết của hắn và tiên huyết đại dược đều có công hiệu giống nhau, không cách nào tiếp tục kéo dài sinh mệnh cho bọn họ, vì bản thân họ đã sinh ra kháng tính.

Vân Hi dung mạo vẫn như cũ, nhìn còn rất trẻ, nhưng sinh mệnh đã không còn nhiều nữa, một đời này nàng đã đi đến điểm kết thúc.

"Thật sự muội không muốn rời khỏi." Vân Hi mắt đục đỏ ngầu, không phải tham luyến hồng trần, mà là không nỡ rời bỏ một số người trong cuộc đời nàng.

Nàng nhìn Thạch Hạo, âm thanh phát run, nói: "Huynh nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, hảo hảo sống sót, đừng nên cậy mạnh!"

Thạch Hạo vuốt ve mái tóc của nàng, trầm mặc khẽ gật đầu.

"Ở kiếp trước, khi sinh mệnh muội không nhiều, đã từng nói qua với huynh. Huynh đi tìm cái người đứng dưới gốc cây Hỏa Tang kia đi, muội không hề ghen ghét, có thể đi cùng huynh qua hai đời, muội đã rất thỏa mãn, có thể mang theo nụ cười rời khỏi."

Vân Hi đang cười, nhưng trong mắt cũng có nước mắt lướt qua, nàng không nỡ, bắt lấy tay của Thạch Hạo, nắm rất chặt, nàng biết, bản thân cuối cùng cũng sắp phải rời đi.

"Điều duy nhất muội không yên tâm chính là Tiểu Thạch Đầu, hài tử còn nhỏ như thế, còn chưa trưởng thành, huynh nhất định phải hảo hảo chiếu cố hài tử!" Vân Hi thút thít.

Nàng thật rất là thương cảm, dùng sức ôm chặt bạch đỉnh.

Thạch Hạo mở ra phong ấn, để Tiểu Thạch Đầu thức tỉnh, ôm hài tử ra.

"Hài tử. . ." Vân Hi khóc lớn, ôm thật chặt lấy hài tử.

"Đừng khóc. . . Mẫu thân đừng khóc." Tiểu Thạch Đầu sợ hãi, đưa bàn tay nhỏ lau nước mắt cho Vân Hi.

"Hài tử của ta, nương thật không nỡ rời bỏ ngươi a!" Vân Hi khóc, ôm lấy hài tử, không muốn buông tay, muốn một mực tiếp tục như vậy.

"Không cần thương tâm, coi như là ngủ say một lần." Thạch Hạo an ủi.

. . .

Mấy ngày sau, một tiếng thét bi thống, chấn động cả hạ giới bát vực!

Thạch Hạo một mình đứng ở trước Thạch thôn, thi triển thủ đoạn kinh thiên động địa, rút ra thiên địa bản nguyên, ngưng tụ thần nguyên dịch, hắn phong bế toàn bộ Thạch thôn!

Hắn phong bế tất cả mọi người.

Phụ mẫu, Vân Hi, Đại Hồng Điểu, Chu Yếm mao cầu. . . Còn có lão tộc trưởng, Đại Tráng, Nhị Mãnh, Thanh Phong, Bì Hầu bọn họ.

"Năm nào đó, ta nếu như đứng ở trên vạn cổ chư thiên, sẽ đưa các ngươi cùng chung tuế nguyệt!" Thạch Hạo rống to, mang theo vẻ buồn bã.

Một ngày này, Thạch thôn biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK