Phía sau là hắc ám thâm uyên vô tận, phía trước là vách núi.
Thạch Hạo bị treo ở trên thâm truyên, cách vách núi rất gần nhưng không thể qua được. Rất là quỷ dị, những thiết liên này từ trên không trung buông xuống, vô thanh vô tức, cứ buông xuống như vậy, đâm xuyên qua người hắn. Máu tươi chảy đầm đìa, trói chặt hắn ở đó.
Hắn càng giãy giụa sẽ càng khó chịu, hiện tại có hàng ngàn vạn thiết liên xuyên qua người hắn. Âm thanh hùng vĩ đó tới từ trên không trung hay trong lòng hắn, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ. Một sợi thiết liên là một tia chấp niệm, cái này có chút doạ người.
Liệt diễm bừng bừng, hoả quang nhảy múa, chiếu sáng cả hắc ám thâm uyên, bên dưới là vô tận thi cốt.
Nơi này càng ngày càng đáng sợ, nhục thân của Thạch Hạo bị thiêu đốt, xương cốt đều lộ ra ngoài, giống như là kim loại bị đốt nóng, trở nên đỏ rực.
Vạn niệm bành trướng, thiết liên khuấy động, lửa lớn hừng hực thiêu đốt, Thạch Hạo rất nhanh đã bị đốt khô, giống như là một khúc than củi, còn là loại sẽ gãy vỡ bất cứ lúc nào.
Chí Tôn lộ này lại gian khổ như vậy sao?
Hắn không nói lời nào, chỉ đang đối kháng, muốn thoát khỏi loại khốn cảnh này, cách vách núi còn một chút cự ly nhỏ, vươn tay là có thể chạm tới, hắn sao có thể bỏ cuộc được.
"Năm trăm năm, thật là một lằn ranh cấm kỵ sao?!" Hắn đang thầm hỏi chính mình.
Với thiên tư của hắn mà nói, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành Chí Tôn, nhưng hiện tại sở dĩ rơi vào trong khốn cảnh này, là bởi vì hắn nóng lòng muốn tiến giai, muốn lập tức quật khởi.
Hắn sợ thời gian không còn nhiều, hắn sợ đại năng khác không cho hắn cơ hội, hắn lo lắng đại thanh tẩy sắp tới rồi.
Hắn cảm giác sâu sắc bản thân quá thiếu thời gian, cứ trì hoãn như thế, cái gì cũng đều muộn cả. Hắn sợ không có cơ hội đi chiến đấu, bị người khác giết chết bên trong lĩnh vực Nhân Đạo.
Nếu như không nhanh chóng quật khởi, ngày sau chắc chắn sẽ bị người khác xoá bỏ. Ngay cả một cơ hội liều mạng cũng không có, sẽ trở thành bi ai lớn nhất khi sinh ra trong thời đại này.
"Thành đạo!"
Hắn khẽ gầm, đang giãy giụa, gắng sức vọt lên trên, muốn bay lên trên thiên khung
Cái gọi là thiết liên một cây lại một cây, đều từ trên thương vũ buông xuống. Thạch Hạo dốc hết khả năng, tiếp cận với nơi đó, rất nhanh cơ thể đã hoá thành than củi của hắn đã tràn đầy vết nứt.
Huyết nhục khô quắt biến mất, trở thành tro bụi. Xương cốt đỏ bừng, muốn bị hoà tan đi, hơn nữa còn tràn đầy vết nứt.
Có thể nói hắn đã lâm vào tuyệt cảnh, hiện tại chỉ là đang hấp hối mà thôi.
Không Chỉ cơ thể bị như vậy, ngay cả nguyên thần cũng vô cùng hư nhược. Một cây lại một cây thiết liên đó cũng đâm xuyên qua đầu hắn và đang thiêu đốt.
Răng rắc!
Thật giống như là than củi, thân thể Thạch Hạo bị gãy mất, bất quá lại không hề tách ra, bởi vì đã bị thiết liên dày đặc xuyên thủng quấn chặt lấy nhau.
Sinh cơ của hắn đang nhanh chóng giảm sut, gần như sắp không còn sinh khí nữa rồi.
Một đôi mắt ảm đạm, hốc mắt hãm sâu. Bởi vì trên mặt thiếu đi huyết nhục, cảnh tượng này quá doạ người, giống như là một khô lâu bị cháy đen vậy.
Thân tử đạo tiêu sao?!
Đã tiếp cận tiêu vong rồi, một thân tinh khí thần của hắn đều đang khô cạn.
Cái gọi là dầu hết đèn tắt, chính là loại trạng thái hiện tại của hắn.
Thương thương thương!
Đột nhiên, hai mắt Thạch Hạo phát sáng, vô cùng rực rỡ và kinh người.
Hồi quang phản chiếu, đánh cược một lần cuối sao?
Sinh cơ nồng đậm phát ra, sau lưng Thạch Hạo hiển hiện ra cánh Chân Hoàng, trong thể phách hắn vọt lên một luồng hoả diễm. Khi gần lâm vào tử cảnh, hắn đang vận dụng các loại át chủ bài.
Oanh!
Hắn vọt lên, thân thể vốn khô héo đang nhanh chóng khôi phục, huyết nhục sinh trưởng, đạo cốt gắn lại, dần dần phát ra quang mang.
Phục sinh trong tuyệt cảnh, thức tỉnh trong tịch diệt.
Chân Hoàng Niết Bàn, là tâm pháp mạnh nhất của tộc này, cũng là đại pháp trị thương đệ nhất thế gian, có thể nói là cử thế vô song!
Nó không chỉ có thể liệu thương, mà còn có thể dùng để tu hành. Kẻ có đại quyết tâm từng tự chém chính mình, ma diệt đạo hạnh một đời, đẩy ngã hết thảy để làm lại tất cả, để trọng tố chân ngã.
Trong tử vong niết bàn, từ trong tịch diệt quay trở về sẽ càng thêm cường đại.
Đây là vô thượng đại pháp của Chân Hoàng nhất mạch!
Thạch Hạo bị ép tới một bước này, không còn lựa chọn, không còn biện pháp, đành tế ra vô thượng bảo thuật của Chân Hoàng nhất tộc, khiến bản thân liệt hoả bừng bừng, hoả quang ngút trời.
Rất nhanh, cơ thể hắn đã tràn đầy, huyết nhục óng ánh, tràn đầy ánh sáng. Về phần xương cốt đã nứt vỡ sớm đã trọng tố lại, giống như rèn sắt vậy, phát ra tiếng keng keng.
Hắn một đường xông lên , không kéo đứt thiết liên thì không thể thoát khốn. Hắn muốn giết lên thương vũ, muốn chứng kiến rốt cuộc là cái gì đang trói buộc hắn.
Cái gọi là nhất niệm nhất liên, có phải thực không, hắn không quá tin tưởng!
Một đạo hoả quang Chân Hoàng hình người đang nhảy múa, giết lên trên tầng mây, tiến vào thương khung, hư không chấn động sụp đổ, đại đạo ầm ầm nổ vang vọng.
Đã đến điểm cuối, hắn nhìn thấy được chân tướng. Đó là đại đạo, một đoàn hỗn độn, một mảnh mê vụ, đang diễn hoá ở nơi đó, hoá thành các loại đồ án, như thảo mộc ngư trùng, bao quát vạn linh.
Oanh!
Một giây sau, nó hoá thành thế giới thụ, không phải là rất cao, nhưng trong lúc phiến lá lay động, có vô số quy tắc, trật tự như cầu vòng, xuyên thủng cơ thể Thạch Hạo.
Thiết liên là do nó buông xuống sao?
Hống!
Một khắc sau, nó lại biến đổi, trở thành một đầu cổ thú dữ tợn. Âm Dương nhị khí lưu chuyển, hơn vạn cây gai nhọn mọc trên thân thể, đâm thủng thân thể huyết nhục của Thạch Hạo.
Cổ thú khai thiên sao?
Thạch Hạo khẽ rên, lảo đảo lui lại, một bước là một dấu chân máu.
Tiếp theo đó, mưa ánh sáng bay tán loạn. Nơi đó lại biến hoá nữa, cổ thú biến mất, hạt giống bay đầy trời từ không trung rơi xuống, mọc rễ bên trong cơ thể Thạch Hạo.
Đồng dạng, đây là một loại cực hình, hấp thu máu của hắn, hạt giống nảy mầm sinh sôi, đâm vào trong đầu lâu hắn, muốn hấp thu cốt tuỷ.
. . .
Nơi đó không ngừng biến hóa, Thạch Hạo mặc dù đang phản kích, nhưng vẫn như cũ liên tục bị trọng thương.
Muốn thành đạo, nhất định phải tải đạo!
Đây là đại đạo hữu hình hiển hoá, không ngừng giáng xuống, áp bức hắn muốn nổ tung.
"Sinh linh muốn thành đạo, đạo cũng có thể cắn nuốt sinh linh."
Thạch Hạo có loại ảo giác, nếu muốn thành đạo, thu hoạch bí mật bản nguyên thiên địa, chưởng khống các loại quy tắc và áo nghĩa thế gian này. Kỳ thật trong quá trình này, đại đạo này cũng đang âm mưu cắn nuốt cả sinh linh.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới tiểu tháp, năm xưa nó luôn bảo phải cân bằng, bảo nhân quả giao dịch, hoặc có lẽ chính là như vậy sao.
Muốn thành đạo thì trước tiên phải tải đạo.
Mưu cầu thiên địa huyền bí, đồng thời chưởng khống các loại quy tắc, cũng chính là đang bị thiên địa ăn mòn, muốn chém rụng kẻ mưu cầu, hoặc là cắn nuốt tinh hoa của họ.
Vì vậy, chín thành sinh linh đều chết đi.
Cái gọi là tu sĩ, chính là một đám sinh linh đi nghịch thiên. Quá trình tu luyện này đi ngược với đại đạo tự nhiên. Bọn họ tự nhiên sẽ bị ngăn cản, chân tướng chính là như vậy.
Chỉ là có một số người trong quá trình tu hành, nghĩ ra các loại biện pháp, thuận theo tự nhiên. Cái gọi là đạo pháp tự nhiên, nước chảy thành sông chính là như vậy.
Mà hiện tại Thạch Hạo lại không phải vậy, cường hoành đăng lâm lên đỉnh cao. Hắn không từng đi theo từng bước một, cũng không hề chuẩn bị tốt, chấp niệm quá sâu, xung đột với cái gọi là "tự nhiên".
Đương nhiên, không từng thành tiên, không thể nhìn thấy áo nghĩa chung cực.
Cảm ngộ trong khoảng khắc của Thạch Hạo, cũng chỉ nhìn thấy một gốc bí mật bản nguyên mà thôi.
"Ta đi lầm đường rồi. Ta lấy thân làm chủng, lấy thân làm gốc, lấy thân làm nền tảng, lấy thân làm chân lý. Nhưng ta lại mưu cầu thiên địa đại đạo. Ta chỉ nên tham khảo, mà không nên phỏng theo nó."
Thạch Hạo tuy rằng trọng thương, máu tươi khắp người, nhưng vẫn mở miệng lẩm bẩm. Lời nói rất lạnh lẽo và cứng rắn, trong lòng có loại tín niệm nào đó càng ngày càng lớn mạnh.
Đường dù có đi sai, nhưng đã đi tới đây rồi, càng không có đường lui, còn phải đi thẳng tới trước.
Hắn không thể chết, chỉ có thể thành công.
"Như ngươi nói nhất niệm nhất liên, thế thì quay lại cho ta, bản thân ta khi vạn niệm đại thịnh là lúc ta thành đạo!" Thạch Hạo rống lớn, bạo phát ra lực lượng mạnh nhất đời này của hắn.
Trong cơ thể hắn phảng phất như có gì đó nổ tung, phát ra thần quang vô lượng, khí tức Chí Tôn phô thiên cái địa. Toàn bộ thiết liên đều bị kéo căng rung lên âm thanh rung động cả gầm trời.
Trên bầu trời, đại đạo kia biến ảo khó lường, có lúc là Chân Long, có lúc lại là chó nhà, có lúc lại hoá thành Thế Giới Thụ. Nhưng bất quản như thế nào cũng có hơn ngàn vạn thiết liên quấn chặt lấy Thạch Hạo, xuyên qua cơ thể hắn.
Thạch Hạo biết, bản thân đã gặp phải phiền toái lớn. Bởi vì lựa chọn nhầm con đường thành đạo, tràng kiếp nạn này của hắn còn muốn vượt qua những người khác, khả năng vẫn lạc rất lớn.
"Vạn niệm phần đạo!"
Thạch Hạo rống lớn, triệt để điên cuồng. Trong lòng các loại chấp niệm không những chưa từng biến mất, mà còn càng ngày càng lớn mạnh. Từ trong thân thể bạo phát ra, dọc theo mỗi một sợi thiết liên, xông về phía đại đạo, hắn đang phản kích.
Ánh lửa nhảy múa, đó là niệm của hắn, hoá thành ánh lửa thiêu đốt vạn đạo.
Bất quá, hắn lúc này cuối cùng cũng không thể nào so sánh với đại đạo, giống như là những con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Oanh!
Hắn bị đánh cho rơi xuống, thân thể bị đốt cháy, lại hoá thành than củi.
Chân Hoàng hót vang, trong tử cảnh Thạch Hạo thi triển Chân Hoàng Bất Tử Thuật, lần nữa khôi phục, xông về phía chân trời, muốn kéo đứt những thiết liên đó, muốn thu lại tất cả vốn lẫn lời.
Một lần lại một lần, không ngừng xung kích.
Thẳng tới cuối cùng, hắn sức cùng lực kiệt, tinh khí thần đều bị thiêu đốt sạch sẽ.
Chân Hoàng Bất Tử Thuật, cũng có lúc cạn kiệt, không thể nào vô hạn.
Trên bầu trời, đại đạo đó chuyển động, mơ hồ, cuói cùng dần dần biến mất, nội liễm.
Tình huống thế nào rồi?
Thạch Hạo ngẩn người, hắn dùng hết khí lực cuối cùng, tham lam hút lấy tinh khí xung quanh, bổ sung nhu cầu của bản thân.
Cuối cùng, hắn chậm rãi hạ xuống, xuất hiện ở vách núi, bước lên bờ bên kia đối điện với thâm uyên, hắn như vậy là thành công rồi sao?
Thế nhưng, thiên địa không hề giáng xuống điềm lành, cũng không có vô tận khí tức Chí Tôn cuộn trào, chưa từng tẩy lễ cho hắn.
"Ta tự mình tẩy lễ!" Thạch Hạo nói.
Hắn ngồi xếp bằng ở đó, tiếp dẫn khí của thiên địa vạn linh, bổ sung cho bản thân. Đạo cốt bị huỷ hơn nửa được trọng tố, nhục thân sáng lạn, hắn đang nhanh chóng khôi phục.
Tới cảnh giới này, một giọt máu cũng có thể phục sinh, càng không cần nói tới tấm thân tàn như hắn. Dù sao cũng đã sống sót, khôi phục lại đỉnh phong cũng không còn là vấn đề.
Thạch Hạo đi ra khỏi khu vực hỗn độn, xuất hiện ở Hoang vực. Hắn cảm giác được sự cường đại của bản thân mà trước này chưa từng có!