Mục lục
Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cây lại một cây lông vũ Chân Hoàng, giống như những sợi xích sắt đan xen tạo thành một cái lồng giam vây khốn hắc ám kỵ sĩ vào bên trong.

Bất cứ một cây lông vũ nào bay ra cũng đủ huỷ diệt cả dãy sơn mạch, khiến nó hoá thành nham tương, khiến cho sông ngòi bốc hơi, uy lực vô cùng to lớn.

Nhiều cây như vậy hợp lại, đủ để luyện hoá từng khoả ngôi sao trên trời!

Hiện tại Thạch Hạo phát uy, dùng Chân Hoàng bảo thuật tạo thành lồng giam đỏ hồng, khoá chặt lấy người này.

Hắc ám kỵ sĩ không hề hồi đáp, ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi co rút. Gã nhìn chằm chằm Thạch Hạo, âm thầm giật mình, Cửu Thiên Thập Địa này còn có người trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy sao?

Nên biết, gã đã tu luyện năm tháng dài đăng đẵng, mới có thành tựu như bây giờ!

"Nói hay không nói!" Thạch Hạo ép hỏi.

"Chúng ta cuối cùng cũng quân lâm dại địa, hắc ám vĩnh hằng. Đó là nơi trở về của vạn linh, số mệnh của chư thiên." Hắc ám kỵ sĩ lạnh lùng nói, tâm tình không hề ba động, không sợ sinh tử.

Gã nói rất bình thản, tuy nhiên, khi rơi vào trong tai Thạch Hạo lại giống như tiếng sấm khiến cho tâm thần hắn chấn động kịch liệt.

Hắc ám kỵ sĩ càng bình tỉnh, càng nói rõ tình thế rất là nghiêm trọng, điều đó phảng phất như từ trong xương tuỷ của gã, là tín ngưỡng của gã!

Đó là một nhóm sinh linh như thế nào?

"Ngươi không nói thì ta tự mình tìm hiểu!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, toàn thân vang ra âm thanh leng keng, từng sợi lông vũ càng thêm đỏ tươi hoá thành thần hồng. Hắn giống như Chân Hoàng giương cánh, xung quanh lượn lờ đầy lông vũ xinh đẹp, đó là Chân Hoàng Vũ.

Toàn bộ thần vũ đều đang chấn động, khiến cho khí tức của Thạch Hạo vô cùng cường đại. Hắn vận dụng đại pháp lực, dùng Chân Hoàng bảo thuật áp chế sinh linh này.

Toàn bộ thần vũ đều đang phát sáng, liệt diễm hừng hực, gia trì lên cái lồng giam đó, luyện hoá từng tia hắc khí, khiến nó bốc lên hắc sắc sương vụ quỷ dị.

"A... " sinh linh hắc ám đó gầm nhẹ.

Đáng tiếc, không có tác dụng, gã phản kháng không được, không phải là đối thủ của Thạch Hạo.

Không thể nói là gã yếu, ngược lại, gã vô cùng cường đại. Ít nhất trong Cửu Thiên Thập Địa, trong Độn Nhất cảnh không có mấy người có thể áp chế gã!

Chỉ có thể nói Thạch Hạo quá mạnh, nhất là gần đây. Hắn ở hạ giới đạt được Thảo Tự Kiếm Quyết, truyền thừa Hỗn Thế Ma Viên, truyền thừa của Chân Hoàng, thực lực rõ ràng tăng trưởng không ít.

Tương đối mà nói, hắn còn mạnh hơn lúc ở Biên Hoang!

Từng tia lại từng tia hắc vụ bị luyện hoá, bị đốt cháy, dưới mặt đất nhiều thêm một số trò tàn màu đen quỷ dị.

"Sẽ có một ngày, ngươi sẽ vĩnh viễn đoạ lạc bên trong hắc ám!" Gã gào thét, cảm giác được nguy hiểm, không thể nào bình tĩnh được nữa.

Hắc vụ là nguồn gốc lực lượng của bọn họ, có thể ăn mòn hết thảy, khiến toàn bộ đại giới trở thành khu vực hắc ám, trở thành thánh thổ của bọn họ. Nhưng hiện tại, Thạch Hạo lại đang luyện hoá, đang làm tan rã loại lực lượng này.

"Vĩnh viễn đoạ lạc trong hắc ám? Ta sẽ đợi." Thạch Hạo không thèm để ý, căn bản không xem lời hăm doạ đó ra gì.

"Ngươi sẽ hối hận, hắc ám sẽ triệt để chôn vùi ngươi." Tên kỵ sĩ này khẽ gầm lên, như là đang nguyền rủa Thạch Hạo.

Thạch Hạo không thèm để ý, nhưng cũng đang nhíu máy. Bởi vì hắn cảm thấy luyện hoá một tên hắc ám kỵ sĩ như vậy quả thật rất phí sức, nếu là sinh linh bình thường sớm đã thành tro tàn rồi.

Hiện tại cần phải luyện hoá từng tia hắc ám, rất là tốn sức lực.

Ầm!

Sau đó, hắn vận dụng lôi dình, như thiểm điện phá kích, đây là lực lượng chí dương, hiệu quả không kém hơn hoả diễm của Chân Hoàng.

Đây là thủ đoạn mạnh mẽ nhất để đối phó với hắc ám, là lực lượng cực kỳ hữu hiệu.

Đáng tiếc, vật chất hắc ám giống như là bất tử. Tuy rằng Thạch Hạo lúc này đã áp chế nó, nhưng không thể nhanh chóng luyện hoá được nó.

Thời gian rất lâu sau, hắc ám kỵ sĩ tinh thần đã uể oải. Gã lung lay sắp đổ, trong cơ thể đã không còn hắc vụ nào bốc lên nữa, giống như mới lâm bệnh nặng, không còn khí lực.

"Ngươi qua đây cho ta!" Thạch Hạo hét lên, sau khi luyện hoá sạch sẽ vật chất hắm ám. Ta đưa một tay ra, chộp về phía thiên linh cái của hắc ám kỵ sĩ, muốn trực tiếp dò xét thần hồn ấn ký của gã.

Hống!

Hắc ám kỵ sĩ rống to, hắc sắc giáp trụ thần thánh ầm ầm vang vọng, phát ra ô quang, chống cự kịch liệt.

Tuy nhiên, gã hiện tại nguyên khí đại thương, trên người không ngờ lại có mùi vị hư thối, không còn chiến lực mạnh mẽ như trước.

Bùm một tiếng, Thạch Hạo một tay bắt lấy gã. Bàn tay Thạch Hạo phát sáng, dùng quy tắc giam cầm kẻ này, muốn dò xét nguyên thần ấn ký của gã, nhìn xem gã có lai lịch gì.

"A... "

Nhưng vào lúc này, hắc ám kỵ sĩ phát cuồng, không bị khống chế, thoát khỏi giam cầm. Gã thét lên một tiếng thê lương, toàn thân bạo phát ô quang.

Thạch Hạo cau mày, lúc này không cần phải che giấu nữa, vận dụng dịu thuật, trảm qua Thảo Tự Kiếm Quyết, muốn chém xuyên qua ô quang, làm tan rã lực lượng này.

Đang!

Ô quang đó rất khủng bố, có ma tính, không giống như bản thân hắc ám kỵ sĩ phát ra. Giống như là vật chất hắm ám xung quanh đang cộng minh, gia trì lên thân thể hăc ám kỵ sĩ, hình thành tràng vực phòng vực.

Thạch Hạo giật mình, hắc ám vật chất này thật sự là diệt hoài không hết, hắn rất là đau đầu, cảm thấy nó rất quỷ dị, đáng sợ, khó chơi.

Nhưng không thể không nói, cái thế kiếm quyết có thể đặt song song với Bình Loạn Quyết, quả thật cường đại vô song, lần thứ nhất chém ra, liền khiến cho ô quang ảm đạm không ít..

"Một trong tam đại cổ kiếm quyết!" Hắc ám kỵ sĩ con ngươi co vào, gã ý thức được, bản thân thật sự đã gặp nguy hiểm.

Oanh!

Bên ngoài thân thể gã, ký hiệu dày đặc, đó là hắc ám thánh kinh, là hắc sắc hoa văn, thủ hộ bên ngoài thân thể gã, có một số là do gã phát ra, còn có một số là vật chất hắc ám gia trì lên.

Ở sau lưng gã, là một đại dương hắc vụ mênh mông vô bờ, mây mù bốc lên, có thể cung cấp vô tận hắc ám chi lực.

"Xoẹt!"

Thảo Tự Kiếm Quyết thật sự rất sắc bén, vượt qua tưởng tượng của Thạch Hạo, đạo kiếm khí thứ hai chém ra, như chém đậu hủ, không gì không phá, chém vỡ cả ô quang.

Phù một tiếng, hắc ám kỵ sĩ bị chém ngang lưng, đứt thành hai đoạn, một thân chiến lực bị phế bỏ tại chỗ.

Phịch, Thạch Hạo giam cầm gã trong tay, nhấc lên, lập tức ngửi được một mùi hôi thối, khiến cho hắn buồn nôn.

"Ta sẽ không khuất phục, ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì!" Hắc ám kỵ sĩ nói.

Trong tích tắc, Thạch Hạo nhìn thấy nguyên thần của gã bị đốt cháy, trở thành ngọn lửa màu đen, đốt cháy cả thiên linh cái.

Thạch Hạo vung tay, ném gã xuống đất, người này đã chết, không còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn không nghĩ tới, hắc ám kỵ sĩ cường ngạnh như vậy, không sợ sinh tử.

Trên mặt đất, mùi vị hư thối càng đậm, hắc ám kỵ sĩ xương đầu bị đốt cháy, thi thể nằm ngang ở nơi đó, không còn nhúc nhích.

Điều này khiến Thạch Hạo rất ngạc nhiên, bên dưới giáp trụ lại là một bộ xác thối, nên biết gã mới mất mạng mà thôi, thân thể vì sao lại lập tức mục nát?

Thạch Hạo khẽ chạm vào giáp trụ, nó cũng lập tức vỡ nát, giống như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, đã bị thời gian ma diệt, giáp trụ cường đại và kiên cố đã tựa như tờ giấy mỏng, hóa thành tro tàn.

"Hắc ám vĩnh hằng, số mệnh của chư giới." Một lời nói đầy ma tính quanh quẩn trong không trung nơi này.

Ánh sáng nguyên thần của hắc ám kỵ sĩ tán loạn, cứ như vậy biến mất.

Thạch Hạo từng thử chộp tới, thế nhưng tia sáng cuối cùng rơi vào tay hắn lại hoá thành tro tàn, có một cỗ lực lượng yêu dị, khiến hắn vội vàng chấn tan.

Còn lại thi thể thối rửa trên mặt đất càng ngày càng không chịu nổi.

Nó giống như trong chớp mắt, đã trải qua vô tận tuế nguyệt, bị thời gian nghiền ép, hư thối, khô cạn, phong hoá, tan rã, cuối cùng hóa thành tro bụi.

"Đây là vật gì, thật sự là sinh linh sao?" Thạch Hạo rất giật mình.

Về sau, những tro bụi màu đen đó, hóa thành một vòi rồng cuốn vào trong hải dương hắc ám kia.

Giống như là lời tiên đoán của hắc ám kỵ sĩ, hắc ám vĩnh hằng, đó là nơi quay về của vạn linh, sau khi gã chết đi cũng quay về trong đó.

Trong lòng Thạch Hạo nặng nề, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ là sinh linh ở đâu, tới từ nơi nào?

Hắn đứng tại chỗ thật lâu, trong hắc vụ đó không có sinh linh nào khác đi ra. Nơi này rất là yên tĩnh.

Vô thanh vô tức, Thạch Hạo biến mất. Hắn ẩn nấp đi để quan sát khối cương vực đen kịt này.

Nói tới cũng kỳ quái, mấy ngày gần đây hắc vụ không hề khuất trương, vẫn như cũ chiến cứ lấy khu vực mười lăm Châu, giống như tạm thời ổn định lại rồi mới tính tiếp.

Hắn đang quan sát, núp ở phía xa nhìn chăm chú vào nơi sâu bên trong hắc ám, muốn biết nơi đó là cái gì, những thứ này hình thành như thế nào.

"Hữm?"

Thạch Hạo giật mình, vẻn vẹn chỉ hai ngày qua đi, gia tộc cường đại trên Cửu Thiên lại có người tới nơi này. Đây không phải là nhân mã của Phong tộc, là một tộc khác.

Bọn họ bố trí một toà tế đàn kỳ dị, ở chỗ này tế tự, cuối cùng triệu hồi ra một sinh linh từ bên trong khu vực hắc ám, muốn giao dịch với bọn chúng.

Thạch Hạo trong lòng phát lạnh, lại một gia tộc khác giao dịch với kẻ địch, muốn buông bỏ một giới này sao?

Càng khiến hắn phẫn nộ hơn chính là vài ngày sau, lại có một gia tộc ở khu vực khác xuất hiện, triệu hồi sinh linh bên trong đại dương hắc ám, tiến hành giao dịch.

Cuối cùng Thạch Hạo thở dài, hắn cảm thấy trong lòng lạnh giá, không muốn ở lại nơi này nữa.

"Ngay cả Trường Sinh gia tộc cũng như vậy, ta một tu sĩ Độn Nhất cảnh sao phải lấy trứng chọi đá chứ? Mặc cho tai hoạ ngập trời thôi!" Thạch Hạo bỏ đi.

Hắn nản lòng thối chí, ngay cả Trường Sinh gia tộc cũng thoả hiệp, muốn bỏ mặc một giới này, giao dịch với sinh linh hắc ám đó, hắn dựa vào gì để chiến với người ta?

Bịch, Thạch Hạo nâng lấy chín bộ xương rồng và chiếc quan tài bằng đồng, nhanh chóng đi xa, tránh khỏi tất cả mọi người, lặng yên không một tiếng động, dọc theo đường cũ tiến vào Thập Tự Âm Dương Địa.

Cuối cùng, hắn về lại hạ giới!

"Ngươi mang cả thứ này về sao!" Khi dọc theo thiên lộ trở về, vừa tiến khu phế tích của cấm kia, nửa khối xương sọ đó liền phát sáng, hoá thành bạch y nhân. Y lộ ra vẻ mặt kinh sợ nhìn Thạch Hạo và đồng quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK