"Nhân sủng, tiếp nhận trừng phạt đi!" Chó con lớn chừng bàn tay ngao ngao kêu lên, hô Tào Vũ Sinh là sủng vật hình người, há mồm phun ra một đạo điện quang, bắn về phía trước.
Tào Vũ Sinh phản lão hoàn đồng, bây giờ nhìn chỉ có bảy tám tuổi, thân thể tròn vo, mặc một thân đạo bào, mập tút tút, nhưng vô cùng linh hoạt, một đường chạy điên cuồng.
Y bây giờ tu vi rất mạnh, sớm đã không thể so sánh với lúc xưa, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi.
Bùm!
Tào Vũ Sinh bị đạo điện quang kia đánh trúng, hét thảm một tiếng, bay ngang về phía xa.
Vèo một tiếng, chó con dài bằng bàn tay vọt lên, lập tức giẫm lên trên khuôn mặt Tào Vũ Sinh nhe răng nhếch miệng, đe doạ và uy hiếp y.
"Nhân sủng, ngươi dám ngỗ nghịch với ta, không biết bản đại gia lợi hại sao?" Nó lắc lắc cái đuôi đang hướng thẳng lên trời, đứng đó nhoé miệng lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết.
"Ai bảo ngươi trộm Trường Sinh Dược mà sư phụ ta để ở nơi này, hiện tại coi như hoà nhau!" Tào Vũ Sinh hét lên.
"Bản toạ không phát uy, ngươi thật tưởng ta là bánh bao sao."
"Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ!" Tào Vũ Sinh khó chịu thoả hiệp. Nên biết đó chỉ là một con chó con dài chừng bàn tay, đang đạp lên mặt y.
Y không ngờ lại sợ nó động thủ!
Thạch Hạo thật sự xem không nổi nữa, âm thầm chuyển thân đi ra, đi thẳng về phía trước. Hắn cảm thấy Tào mập thật quá không có cốt khí!
"Gâu, ngươi là ai?"
Tào mập quả thật là muốn lệ rơi đầy mặt, bất quá còn chưa để y mở miệng. Chó con đó đã nhe răng chất vấn Thạch Hạo là ai, từ nơi đâu tới.
"Trước thả y ra." Thạch Hạo nói, nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn thật không biết nói gì cho phải. Một đứa xấu tính, bụng đầy ý tưởng thất đức như Tào mập, không ngờ bị giày vò thành bộ dạng như vậy.
Bất quá, hắn cũng chú ý tới, con chó con này rất bất phàm, trên thân lại có cảm giác tuế nguyệt tang thương, lại có một cổ sinh cơ bừng bừng khó hiểu.
"Đừng nhúc nhích, không cho phép tới đây!" Hiển nhiên, con chó con này vô cùng cảnh giác, cảm ứng được dị thường, phát giác Thạch Hạo rất nguy hiểm.
Trong lúc nói chuyện, móng vuốt nhỏ của nó vẫn đặt trên mặt Tào Vũ Sinh, rất là sắc bén, còn thật sợ nó hơi động liền giải quyết Tào mập mất.
Thạch Hạo khẽ cười, vẫn như cũ đi về phía trước, khiến con chó con này rất cảnh giác, ấn mặt Tào Vũ Sinh tới sắp xuất huyết.
"Không sai biệt lắm, được rồi!" Thạch Hạo nói, hư không gợn sóng, ba văn đan xen, toàn bộ càn khôn đều hiện ra tràng vực không thể, cấm cố nơi này.
Tào Vũ Sinh ngẩn người. Bởi vì, y cảm thụ được một cỗ khí tức bàng bạc. Loại uy thế đó y chỉ cảm nhận qua trên người đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính và đám người Vương Trường Sinh.
Ba mươi năm qua đi, vị cố nhân này đã trưởng thành tới trình độ này? Tào mập cảm thấy thần kinh suy nhược, cảm thấy vô cùng không chân thật, lộ ra bộ dạng giống như gặp quỷ.
"Oa oa oa, yêu quái a. Tiểu tử ngươi mới bao lớn, nhìn khí tức huyết mạch ngươi còn non nớt, rõ ràng còn là một mao đầu tiểu tử không tới trăm tuổi, sao lại bước vào lãnh vực này được?"
Chó con oa oa kêu lên, đồng thời nó rất thẳng thắn, thả Tào Vũ Sinh ra, nhảy trên mặt đất. Ánh mắt nóng bỏng dị thường, nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Thạch Hạo kinh ngạc. Bởi vì hắn hiện tại đã lộ ra uy thế Chí Tôn. Kết quả con chó con kỳ dị này lại không hề bị trấn áp, không có chút dị thường nào, vẫn hành động như thường.
Nếu là người bình thường, sớm đã nơm nớp lo sợ, phủ phục trên mặt đất rồi.
Cho dù hắn không hề nhắm vào Tào Vũ Sinh, chỉ là phong toả phiến thiên địa này, thì Tào mập cũng không thể cử động, nằm im ở nơi đó, giống như là hoá thạch.
Thạch Hạo thu liễm khí tức, không còn phóng ra ngoài, hắn cũng đang đánh giá con chó con kỳ dị này.
"Chớ giật mình, năm đó đối thủ của bản vương đều là người nào, ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ!" Chó con toét miệng nói.
Tào Vũ Sinh không cam lòng, con chó con này mỗi lần đều tự xưng bản đại gia với y. Sau khi nhìn thấy Thạch Hạo lại không tự đại như vậy, chỉ xưng là bản Vương.
"Cái gì mà Cẩu Thí Vương!" Tào Vũ Sinh nhanh chóng đứng dậy, trốn tránh nó, chạy tới bên Thạch Hạo, cách chó con thật xa.
"A, ta quên giới thiệu, ta là Tiên Cổ đệ nhất Tiên Vương!" Chó con giới thiệu như thế.
Tào Vũ Sinh hết lời, vừa rồi còn cảm giác nó khiêm tốn, còn nói cái gì mà bản đại gia. Kết quả phát hiện, cái gọi là bản Vương quả thật càng khoác lác hơn, còn tự phong là Tiên Vương nữa!
Thạch Hạo lộ ra vẻ cổ quái, con chó con này còn thật không thể suy tính theo lẽ thường.
"Tiểu tử, ngươi niên kỷ này đã có chiến lực cấp Chí Tôn, thật sự là khó lường, có phong phạm của bản vương khi xưa, trẻ nhỏ dễ dạy, bái ta làm thấy đi. Ta truyền cho ngươi vô thượng đại pháp!" Chó con ngẩng cao đầu, bộ dạng bễ nghễ thiên hạ.
Thạch Hạo muốn đạp nó, con chó con này thật là quá phách lối.
Tào Vũ Sinh hà to mồm, thật không biết nói gì cho phải. Nhưng y có một cổ xung động, rất muốn hành hạ nó một trận! Bất quá, còn chưa đợi y hành động, chó con đã sớm động rồi!
Bởi vì, nó thực sự quá lùn, chỉ cao hơn mu bàn chân Thạch Hạo một chút. Đứng đó ngẩng đầu nhìn hắn rất là mệt mỏi, nó phải ngửa cả đầu ra mới nhìn thấy khuôn mặt Thạch Hạo.
Vụt một tiếng, nó thi triển một loại bí pháp, quá là nhanh, vọt lên đầu Tào Vũ Sinh, ngồi ngay ngắn ở đó. Nó nghiêng cổ nhìn Thạch Hạo biểu thị rằng nó rất là cao quý, không cần phải ngửa đầu nhìn người khác.
"Ta kháo, con chó con này ngươi được đà lấn tới. Còn lên đầu ta ngồi, lão tử liều mạng với ngươi!" Tào mập tức giận. Đã bị nó giẫm lên mặt, hiện tại cả đầu y cũng không giữ được. Nhưng lại không thể làm gì được chó con, y phát hiện, căn bản không thể lay động. Chó con ngồi trên đầu nó, vững như Thái Sơn. Cái gọi là bảo thuật..., quang mang sáng lạn, cũng không cản được nó.
"Nhân sủng, thành thật một chút, đừng phí khí lực nữa. Ngươi không nhìn thấy tên tiểu tử Chí Tôn này cũng không làm gì được bản Vương sao. Ta chính là thân thể Tiên Vương chuyển thế, tuy rằng đạo hạnh không còn. Nhưng cơ thể kiên cố bất hủ, dựa vào nhục thể phàm thai như ngươi, dùng hết sức bú mẹ cũng không gì được ta đâu." Chó con vênh váo đắc ý nói.
Đồng thời, nó còn bày ra bộ dạng rất không kiên nhẫn, lấy vuốt chó vỗ vỗ đầu Tào mập, ở đó giáo huấn y.
Tào Vũ Sinh tức tới muốn chửi mẹ nó, quá hiếp đám người mà. Con chó khốn nạn này, còn thật muốn lật trời, người ta nói cỡi lên đầu lên cổ là hiếp người quá đáng rồi. Còn con chó này lại ngồi luôn trên đó, thật quá khốn nạn mà.
"Đừng nháo sự, sau này ta sẽ suy nghĩ thu ngươi làm đồ tôn, truyền cho ngươi vô thượng Tiên pháp." Chó con sờ sờ đầu y, bộ dạng như đang dỗ dành tiểu hài tử.
Tào Vũ Sinh tung ra toàn bộ bảo thuật cũng vô dụng, tuy rằng kiếm khí tung hoành ngang dọc. Nhưng cũng không làm gì được chó con, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, sắp tức tới chết rồi.
"Đã từng là Chân Tiên thể, đạo hạnh mất hết, rơi xuống bộ dạng như vậy?" Thạch Hạo hỏi.
"Đã nói rồi, ta là đệ nhất Tiên Vương!" Chó con ngồi trên đầu Tào Vũ Sinh nói.
"Trươc tiên buông y ra đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Thạch Hạo đối với con chó này có rất nhiều nghi hoặc, mang theo vẻ kinh dị. Hắn hiểu rõ, sinh linh này vô cùng không đơn giản, quá nửa còn là Chân Tiên thể bị thối hoá thành như vậy.
"Sưu" một tiếng, chó con nhảy lên, hạ xuống trên bàn đá cách đó không xa, nói với Thạch Hạo: "Mời!"
Thạch Hạo ngồi trên một ụ đá, nhìn nhìn nó, nghiêm túc đánh giá nhưng vẫn không thể nhìn thấu. Trên thân nó có một tầng lực lượng thần bí, ngăn cản hắn quan sát.
"Vô Chung Tiên Vương là sư huynh ta, Luân Hồi Tiên Vương là sư đệ ta, chỉ hận thế gian không có đối thủ, tịch mịch khó chịu nên tự trảm một đao." Chó con nói như thế.