"Các ngươi đến từ nơi nào, không thuộc về mảnh thời không này sao?" Thạch Hạo ngửa đầu nhìn về phía bên trong tinh không.
Một mình hắn đứng ở trong màn đêm, không khỏi suy nghĩ, bầu trời đầy ngôi sao rực rỡ, hắn mở ra Chí Tôn thiên nhãn, muốn nhìn xuyên vĩnh hằng, nhìn xuyên qua dòng sông thời gian.
Trong Cửu Thiên Thập Địa, có bao nhiêu chỗ di địa phát hiện được vết tích của Diệp Khuynh Tiên, cũng phát hiện thêm một chút manh mối về vị nữ đế kia, điều này thực kinh người vô cùng.
Nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy, không thể phát hiện thêm một điều gì nữa.
Đương thời không ngờ không thể tìm ra được Diệp Khuynh Tiên, không biết nàng ở nơi nào, ở phương nào.
Một trận chiến ở Biên Hoang kết thúc còn chưa tới bốn trăm năm, nàng có thể đi nơi nào? Tìm khắp nơi trong thiên hạ, đều không thể tìm được, nhưng nàng năm xưa cũng không hề tiến vào Tiên vực, cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất.
Mặc dù chuyện này rất cổ quái, nghĩ kỹ lại thì thấy rất kinh người, nhưng Thạch Hạo cũng không có khả năng bỏ quá nhiều tinh lực vào việc này, còn có sự tình trọng yếu hơn chờ đợi hắn.
Hắn phải tu luyện, muốn quật khởi trước khi đại thanh tẩy chân chính giáng lâm!
Không vì chính hắn, mà là vì tộc nhân, vì thân nhân bằng hữu, hắn cũng phải sống sót, phải đủ mạnh mới có thể làm được, chỉ có như thế hắn mới có thể thủ hộ một phương, không cho máu và loạn cùng nhau vọt tới.
Hắn lại một lần nữa chuẩn bị lên đường, đi tới thế giới bờ đê, lần này phải mang theo càng nhiều người hơn!
Ngoại trừ đám người Mục Thanh, Thiên Giác Nghĩ, Xích Long ra, còn có mấy trăm người bên trong tám trăm Tử Đệ Binh, cũng đều dẫn đi để ma luyện bọn họ.
Mạt pháp giáng lâm, phiến thiên địa này khiến cho người ta tuyệt vọng, mà thế giới bờ đê mặc dù cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng ẩn chứa hi vọng, tiến về nơi đó nếu như chịu đựng được, đều sẽ đạt được lợi ích to lớn!
Lần này, Chủ Cấm Khu cho thời hạn là một trăm năm mươi năm, kéo dài hơn trước!
Đám người Mục Thanh, Xích Long, Thiên Giác Nghĩ đều kích động. Một trăm năm mươi năm, lại cộng thêm thời gian tu đạo hiện tại, đã qua ngưỡng cửa năm trăm năm kia rồi!
Có thể ở nơi này tìm được thời cơ, đột phá đến cảnh giới Chí Tôn sao?
Bọn họ đều chờ mong. Nội tâm nổi sóng chập trùng.
Oanh!
Ánh sáng chói lóa chiếu rọi, phù văn đầy trời lấp lóe, trận văn bao vây lấy mấy trăm người rời khỏi Cấm Khu, lần nữa đi vào thế giới bờ đê.
Lần này, Thạch Hạo vô cùng cẩn thận, ngay cả mấy người Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh cũng đều vô cùng cẩn thận. Bởi vì tới càng nhiều người thì cần phải chiếu cố cho chu toàn.
Dù sao những Tử Đệ Binh khác không mạnh như bọn họ, lúc đầu đều cần phải chiếu cố.
Một trăm năm mươi năm, đối với bọn họ mà nói quả thực dài đằng đẵng, có người tính cách quá mạnh mẽ, nhưng cuối cùng lại không kiên trì nổi, chết ở phía trước phụ cận lôi điện thâm uyên.
Sau khi lần lượt có mười mấy người vẫn lạc, đám người Mục Thanh nghiêm khắc cảnh cáo, không được sính cường, phải biết lượng sức mình.
Ngay cả Thạch Hạo cũng đã bị kinh động, lại tới nơi đây, khuyên bảo bọn họ, tương lai cơ hội còn rất nhiều. Tất cả mọi người còn có thời gian trưởng thành, không cần nóng vội như vậy.
"Dục tốc bất đạt, tu đạo, coi trọng tự nhiên, chớ có cưỡng cầu!" Thạch Hạo ngữ khí trầm trọng, nói rằng hắn vì trở thành Chí Tôn mà nóng vội kết quả lưu lại tai họa ngầm. Nếu không phải hắn trùng tu, con đường đại đạo của hắn đã đứt gãy.
Rất nhiều người xếp bằng ở bên trên lôi điện thâm uyên, không còn cưỡng cầu.
Một trăm năm mươi năm nhanh chóng qua đi, Thạch Hạo có thể cảm giác được, bản thân tích lũy đã tiến sâu thêm một bước, nhưng đạo hạnh của hắn cũng không có tăng trưởng, vẫn như cũ không thể nào phá quan thành Tiên!
Hắn nhẹ nhàng thở dài, muốn thành Tiên quả nhiên gian nan, dù cho hắn đã đi đến lĩnh vực Nhân đạo đỉnh phong, nhưng cũng không có biện pháp tiến thêm một bước.
Thật sự có liên quan đến thời gian tu đạo sao? Hắn nhíu mày, cũng từng nghe nói qua, tu đạo thành Tiên quá khó, cần phải có thời gian đi ma luyện, phải từ từ mài dũa, cho dù đạo hạnh đầy đủ, không tới năm tháng nhất định cũng không được.
"Có lẽ, đây chính là rèn luyện, đã tốt còn phải tốt hơn, như vậy mới có thể chân chính nâng cao tới một bước." Hắn tự an ủi bản thân.
Một trăm năm mươi năm qua đi, Thạch Hạo đi tới trước lôi điện thâm uyên tiếp dẫn đám người Mục Thanh.
Mấy trăm Tử Đệ Binh rất là phấn chấn, đạo hạnh của bọn họ đã tăng vọt, rất nhiều người đều đã tấn giai.
Thế nhưng, những nhân vật đầu lĩnh trong đó thì tâm tình sa sút, vẫn như cũ không thể đột phá tới Chí Tôn cảnh.
Cho tới hiện tại, đám người này cũng đã hơn năm trăm tuổi, nhưng bọn họ vẫn không nhìn thấy hy vọng, không thể giãy thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Đột Nhất cảnh giới.
Không hề nghi ngờ gì, đám người Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh sớm đã là tồn tại Độn Nhất đỉnh phong, chỉ còn kém một tia mà thôi, nhưng chính là không thể đột phá tới Chí Tôn.
Hoàng Điệp khẽ vỗ cánh, giống như là hoàng kim chiếu rọi. Nó nhẹ nhàng giương cánh, thiên băng địa liệt, thần cản giết thần, phật cản giết phật, nhưng cũng không thể trở thành Chí Tôn.
Lôi Linh, thu hoạch rất lớn. Tu vi của bọn nó sớm đã tăng tiến mạnh, mà tiến hóa ngày càng kinh người, không phải là Chân Long nhưng khí thế lại không hề yếu kém hơn Chân Long chút nào.
Ba con sinh linh cao hơn phân nửa người trưởng thành, động tác dũng mãnh như thiểm điện, lực sát thương quá lớn, ngay cả đám người Mục Thanh cũng không nguyện ý đồng thời đối mặt với sự liên thủ của ba con Lôi Linh này.
Đáng tiếc, ba đầu Lôi Linh cũng không thể trở thành Chí Tôn.
Trở về Thạch thôn, ngọn núi phía sau thôn lại có thêm một số mộ phần, sinh lão bệnh tử không thể nghịch chuyển.
Lão tộc trưởng vẫn còn sống, tiên huyết năm đó ẩn chứa sinh mệnh tinh khí tràn đầy, giúp cho thọ nguyên của lão tăng lên không ít, bây giờ mặc dù rất già nua, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
"Đổi một nhóm người khác!"
Thạch Hạo nói, lần trước, hắn không phải dẫn đi tất cả Tử Đệ Binh, bởi vì Thiên Đình cần bọn họ, nên lưu lại một nửa.
Lần này, hắn muốn dẫn đám người lúc trước lưu lại đi.
"Ngao. . ."
Trong thời gian chỉnh đốn ngắn ngủi, trong thôn truyền đến một tiếng thét dài. Một đám tiểu hài tử bị hù cho nhảy dựng lên, Thạch thôn yên tĩnh và tường hòa qua nhiều năm như vậy, tiếng rống này thật sự quá kinh người.
"Tảng đá, là tảng đá kia, nó sống lại rồi!" Có một hài tử kêu lên.
Ngay ở chỗ Cửu Long kéo quan tài, có một khối đá đang chuyển động, đang kêu gào, chính là Đả Thần Thạch đã thức tỉnh.
Rắc rắc
Nó đang rạn nứt, bóc ra rất nhiều bột đá, bên trong sáng óng ánh, phát ra Hỗn Độn Khí, một cỗ lực lượng bàng bạc cuộn trào.
Sưu!
Thạch Hạo lập tức có phản ứng, vươn tay ra chộp lấy nó, sau đó ném mạnh về phía vực ngoại.
Bởi vì, khí tức của nó quá mạnh, sẽ làm thương tổn tới người của Thạch thôn.
Oanh!
Vực ngoại, một ngôi sao lớn trực tiếp bị nổ tung, bị Đả Thần Thạch đụng trúng, liền hóa thành hỏa diễm rực rỡ, hủy diệt trong tinh không.
"Ngao, tên vương bát đản nào dám tập kích bản tọa!" Đả Thần Thạch kêu to.
Sau một khắc, Thạch Hạo xuất hiện ở vực ngoại, đứng ở bên cạnh nó. Thạch Hạo không hề e sợ ánh lửa đầy trời và mảnh vỡ ngôi sao, một tay chộp lấy nó.
"Tiểu tử, ngươi tới cảnh giới gì rồi?" Đả Thần Thạch giật mình, sau khi nó thức tỉnh, toàn thân đều bốc lên Hỗn Độn Khí, có xu thế hóa thành chí bảo, kết quả lại không thể nào lay động được Thạch Hạo.
"Ta ngay cả Tàn Tiên đều đồ qua, ngươi muốn thử một lần không?" Thạch Hạo hỏi.
Đả Thần Thạch lập tức xụi lơ. Vốn nó còn muốn đắc chí, cùng Thạch Hạo đọ sức một phen, kết quả lại ỉu xìu tại chỗ.
Sau khi trở về mặt đất, nó nhanh chóng hiểu rõ từng ấy năm tới nay đã phát sinh những chuyện gì, lập tức oa oa kêu lớn, la hét ầm ĩ lấy phải tiến vào thế giới bờ đê.
"Cầu ngươi dẫn đường. Ta muốn trở thành Tiên a!"
Lần này đám người Mục Thanh, Thạch Chung, Xích Long đều không có đi. Bọn họ cảm thấy, chỗ lôi điện thâm uyên đối bọn họ ý nghĩa không lớn, có ma luyện như thế nào đi nữa, cũng vô pháp tiến vào cảnh giới Chí Tôn.
Cuối cùng. Thạch Hạo dẫn theo Thiên Giác Nghĩ, muốn thử nhìn lại lần nữa. Thời cơ liệu có đến không, hắn hi vọng có người trở thành Chí Tôn, vì những thứ khác người mở ra một con đường.
Đương nhiên, Đả Thần Thạch là nhất định phải đi.
Lần này, kéo dài hai trăm năm. Thiên Giác Nghĩ vẫn như cũ, không có đột phá, vẫn một mực kẹt lại ở Độn Nhất cảnh!
Đả Thần Thạch ở trong hai trăm năm này, rất điên cuồng, năn nỉ Thạch Hạo giúp nó bắt lôi trì. Nó điên cuồng gặm nuốt mấy cái, khiến Thạch thôn Tử Đệ Binh nhìn trợn cả mắt lên.
Cuối cùng, nó còn đi tới chỗ thế giới bờ đê, điên cuồng cắn nuốt các tảng đá, khiến Thạch Hạo nhìn tới không còn gì để nói.
Đả Thần Thạch cũng bị kẹt lại, không thể trở thành Chí Tôn.
Bọn họ lại quay về Thạch thôn.
Một đời này, Thạch Hạo hơn bảy trăm tuổi, mà những người khác như Mục Thanh, Thiên Giác Nghĩ thời gian tu đạo cũng không thấp hơn hắn bao nhiêu. Đáng tiếc, bọn họ đều bị ngăn cản, không thể trở thành Chí Tôn.
"Vì sao, thời đại mạp pháp lại đáng sợ như vậy sao, chúng ta đã đổi nơi khác, ở chỗ thế giới bờ đê cũng tìm không được hi vọng." Có người thở dài.
Trong vòng mấy năm sau đó, Thạch Hạo tra khắp tất cả cổ tịch, để tìm kiếm đối sách.
Hắn rốt cục phát hiện mánh khóe, trong ngọc thạch thư của kỷ nguyên trước lưu lại có ghi chép, giải đáp nghi hoặc cho hắn.
Thời đại mạp pháp tiến đến, đáng sợ nhất là một đao thiên ý, chém qua thân thể, lại muốn thành đạo, sẽ phi thường khó, vô luận tiến về nơi đâu, cũng đều rất khó cải biến điều này.
Đối với những người này mà nói, thân ở chỗ nào cũng đều giống như đang trải qua thời đại mạp pháp cả!
Bọn họ trải qua thiên địa kịch biến kịch liệt nhất, tất cả mọi người đều bị đao thiên ý chém qua, bao gồm cả Thạch Hạo năm đó đều suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Điều này lạc ấn bên trong xương cốt của họ!
Ngọn núi phía sau thôn, mộ mới, mộ cũ, đã nhiều thêm rất nhiều. Điều này khiến Thạch Hạo buồn vô cớ. Đám người Đại Tráng, Nhị Mãnh cũng đã già rồi, mà phụ thân của bộn họ rất nhiều người đã không còn.
Vào lúc hắn rời đi, có lưu lại đại dược Tiên huyết, nhưng không có ai phục dụng.
"Cha ta nói, cho cha phục dụng chẳng khác nào lãng phí, lưu lại cho tương lai sau này, cho người cần nó hơn." Bì Hầu nói. Năm xưa đứa hài tử ngang bướng nhất hiện tại đã dần dần già đi.
"Bì Hầu, Đại Tráng, Hổ Tử, Nhị Mãnh!" Thạch Hạo ôm chặt lấy bọn họ, miệng khẽ run, có chút nghẹn ngào. Đồng bạn lúc nhỏ cũng đều đã già yếu, hắn lo lắng sẽ không còn được gặp lại bọn họ.
Thạch Hạo không dám rời đi, một lần bế quan quay về, thì lại có nhiều người đã không còn, rất nhiều người vĩnh viễn phân ly, không còn nhìn thấy nữa.
Thạch Hạo rất coi trọng những đồng bạn này, sợ khi hắn đi tu luyện, những người này sẽ yên giấc dưới mộ.
Trong tay Thạch Hạo vẫn còn Tiên huyết, trong thôn vẫn có Thần dược, nhưng nếu sử dụng toàn bộ thì lại có thể cứu được bao nhiêu người? Hơn nữa, Đại Tráng, Nhị Mãnh bọn họ cũng khăng khăng không chịu sử dụng.
"Máu của ta có thể không?" Thạch Hạo khẽ cúi đầu, hắn còn chưa có thành Tiên, không thể nào luyện thành bất tử huyết dược.
Thế nhưng, hắn vẫn cứ muốn thử, rèn luyện chân huyết bản thân.
"Không được, điều này sẽ tổn hại tới đạo hạnh của người. Hiện tại cái gì ngươi cũng không cần làm, nhanh chóng đột phá Nhân đạo tuyệt đỉnh, chỉ có thành Tiên mới là chân lý!" Đại Tráng một hơi chộp lấy cánh tay hắn nói.
"Không sao, để cho ta thử một lần." Thạch Hạo lắc đầu.
Thế nhưng, những người bạn lớn lên cùng hắn, đều cùng tiến lên, ngăn cản hắn làm vậy.
"Người đều phải chết, ngươi có thể lưu lại chúng ta được bao lâu, một đời hay là hai đời, sớm muộn gì cũng phải chia ly, không bằng cứ để chúng ta sống một đời bình thường, cát bụi trở về với cát bụi." Hổ Tử nói.
Thạch Hạo chết lặng, trong lòng đắng chát.
Hắn ngoài miệng đáp ứng, nhưng vẫn âm thầm động thủ trong bóng tối, tinh luyện tinh huyết bản thân, vào ban đêm giúp bọn họ tẩy lễ thân thể huyết nhục.
Thời gian tiếp theo sau đó, Thạch Hạo luyện hóa Tiên thi trong Tây Lăng Giới, chắt lọc ra mấy bình huyết dược, sau đó hắn lại dẫn người đi thượng giới.
Mấy trăm năm qua đi, Thiên Đình đơn giản mà uy nghiêm, trở thành một quái vật khổng lồ.
Đám người Mục Thanh, Thạch Chung, Chu Lâm đều làm rất tốt, giáo hóa sinh linh hắc ám. Hiện tại chiến hỏa ở Cửu Thiên Thập Địa đã dập tắt, khu vực hắc ám cũng không còn huyết chiến nữa.
Các phương đạo thống đều thấy được chỗ tốt của nguyện lực, đều đang xây dựng thần miếu, đạo quán...
Thế nhưng, loại hấp thu nguyện lực này, có liên quan đến pháp mà Thạch Hạo sáng tạo, có liên quan đến Thiên Đình. Hiện tại thiên hạ thái bình, Thiên Đình xây dựng thần đình ở các nơi, nguyện lực hùng hầu được tụ tập lại.
"Có chút cổ quái." Thạch Hạo khẽ nói. Hắn cảm nhận được, sau khi hắn đi tới thượng giới, trong các tượng thần của hắn mà Thiên Đình lập nơi ở các nơi, tự tập nguyện lực khổng lồ, đang mãnh liệt cuốn tới chỗ hắn.
Đây là tích lũy của mấy trăm năm qua, hiện tại đã tới một điểm giới hạn, trong nháy mắt bao phủ lấy hắn.
"Đây cũng là một con đường, nguyện lực thành Tiên... " Thạch Hạo nhíu mày, nhưng lại hoàn toàn không tương xứng với con đường trước mắt mà hắn đang đi.
Thế nhưng điều này lại chỉ dẫn cho hắn cực lớn, có lẽ có thể vì đám Mục Thanh, Xích Long... mở ra một con đường khác.
Sau một trăm năm, Thạch Hạo hơn tám trăm tuổi.
Thiên Đình ngày càng cường thịnh, chân chính đã có quy mô. Nếu không phải ở thời đại mạp pháp, điều này nghiễm nhiên sẽ là một cái hoàng kim đại thế.
"Tìm được rồi, đầu cự quy kia đã xuất hiện!"
Một ngày này, Chu Lâm kinh hỉ, đến bẩm báo Thạch Hạo.
Những năm này, Thạch Hạo giao cho bọn họ một nhiệm vụ, đó chính là tìm kiếm Cung Điện Chí Tôn, tìm kiếm Tề Đạo Lâm.
Cung Điện Chí Tôn đã tìm được, một con cự quy đang chở nó đi, xuất hiện ở biên giới Ba Ngàn Châu, đang xé rách đại địa, khói bụi mù mịt.
Thạch Hạo tự mình xuất thủ, sau khi chạy tới nơi đó, bắt giữ lấy cự quy.
Người bình thường thật sự không cách nào bắt được nó, đầu cự quy này quá to lớn, có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
"Nó, không phải vật sống chân chính, thân thể đã bị luyện thành khôi lỗi, nguyên thần còn có một số ý thức bản thân, đây quả thực là một kiện binh khí." Thạch Hạo nhìn ra bản chất của nó.
Hắn khi còn bé đã từng nhìn thấy qua đầu cự quy này, ngay ở phụ cận Thạch thôn, từng đưa ra một cái móng vuốt lớn, che khuất cả bầu trời, lần nữa khi gặp lại cách xa tới tám trăm năm.
Năm đó, hắn còn tưởng rằng Cung Điện Chí Tôn cố tình bày ra nghi trận, cái cung điện mà cự quy này đang chở đi là giả, bây giờ xem ra đã lo lắng thái quá, đây mới thực sự là truyền thừa.
"Sơn bảo xuất hiện ở Thạch thôn, là do nó làm thất lạc." Thạch Hạo thở dài.
Quả nhiên, sau khi bắt giữ cự quy, ở trong cung điện trên lưng nó đã tìm được truyền thừa hoàn chỉnh, bên trong có rất nhiều điển tịch!
"Lưu lại cho Thiên Đình, dạy cho những hài tử Thạch thôn kia!" Thạch Hạo nói, cái truyền thừa này vô cùng không đơn giản.
"Tề sư phụ!" lúc Thạch Hạo chỉnh lý điển tịch, trong lòng run lên, kêu to thành tiếng.
Hắn thấy được một cái hồn đăng, nhưng đã tịch diệt, ở trong đó, có di ngôn, có khắc chữ, là do Tề Đạo Lâm lưu lại.
Tề Đạo Lâm sinh thời đã tìm được Cung Điện Chí Tôn, hơn nữa, lão còn phát hiện ra một con đường, thấy được phía cuối con đường, nơi đó có cánh cửa bằng bạch cốt, do đó sau khi lão lưu lại hồn đăng rồi xông vào đó.
Thạch Hạo hai mắt chua xót, nước mắt rơi xuống, trong miệng thì thào, không ngừng lặp lại ba chữ Tề sư phụ.
Hắn biết, đó là nguyên thủy chi môn, năm đó Liễu Thần, tiểu tháp chính là từ cánh cửa này rời đi, Tề Đạo Lâm vì sao cũng phát hiện được? Rồi lại tùy tiện xâm nhập, hồn đăng đã tắt, đã nói rõ hết thảy.
Thạch Hạo một mình lên đường, trong lòng hắn mang theo thương tổn, qua nhiều năm như vậy một mực để nhân mã Thiên Đình tìm kiếm Tề Đạo Lâm, kết quả lại đợi được một tin tức như thế này.
Hắn xông vào phiến khu vực không người kia, đối với hắn mà nói, Biên Hoang cũng từng đại chiến qua, thì còn sợ gì nơi này?
Bất quá, hắn biết nơi này có gì đó quái lạ, đích xác có nguy hiểm trí mạng, đều là Tiên Cổ lưu lại, vẫn cần cẩn thận một chút.
Một cái huyết trì, rất thê diễm, cách rất xa, lại có thể muốn hấp thu cả thần hồn của người khác vào đó, đây là cảnh tượng sau khi Thạch Hạo tiến vào khu không người hai năm gặp phải.
"Chân Tiên chiến tử, một cỗ thi thể không chỉ hóa thành huyết thủy, mà còn ngưng tụ thành ao." Hắn nhìn ra chân tướng.
Nếu không phải hắn là Chí Tôn , người bình thường đến nơi này, thật đúng là sẽ phát sinh nguy hiểm.
Thạch Hạo đưa tay lên, thần quang vạn trượng, luyện hóa cái huyết trì này, nhìn một chút phải chăng còn có tinh túy, có thể hay không tinh luyện ra tiên huyết đại dược.
Phốc!
Kết quả, một đoàn bùn đất bay ra, huyết trì này đã khô cạn, bùn đất dưới đó nhanh chóng ép về phía hắn.
Ầm!
Thạch Hạo bóp pháp ấn, nó lập tức bị nổ tung.
Bùn đất này quá mức cổ quái, ăn mòn vạn vật, ngay cả hư không cũng đều bị ăn mòn.
"Bất hủ giả, Chân Tiên, sau khi chiến tử, thi thể của bọn họ chồng chất cùng một chỗ, huyết nhục hóa thành bùn đất, là loại vật này!" Thạch Hạo thấy rõ.
Huyết trì không còn tinh túy, đã ôn dưỡng ra loại tà vật này.
Đống bùn nhão này rất khủng bố, nếu không phải Thạch Hạo đủ cường đại, thật đúng là sẽ bị nó làm tổn thương. Cuối cùng hắn liên tục xuất thủ, phong ấn bùn đất này, đây là vật tà ác, nhưng cũng là vật liệu luyện khí hi hữu.
Ba năm sau, Thạch Hạo ở khu không người rộng lớn không ngừng tìm kiếm, đã gặp một trận ác chiến.
Đó là Anh Linh, bị nhốt trong một hang động cổ, có tuyệt thế pháp trận phát sáng. Trong đó có linh thế của bất hủ giả, tàn hồn Chân Tiên ngày xưa thuế biến thành, thực lực cực kỳ kinh khủng.
Bọn chúng mặc dù không còn thực lực đỉnh phong năm đó, nhưng cũng không hề yếu hơn Tàn Tiên bao nhiêu.
Thạch Hạo phát ra hiện ra một sào huyệt Anh Linh, có cái do bất hủ giả hóa thành, có cái do tàn hồn Chân Tiên hóa thành, tự nhiên là gặp phải nguy hiểm. Hắn du đấu hơn một năm trời, mới hoàn toàn gian nan chết giết bọn chúng!
"Nước mắt của Tiên Vương!"
Năm năm sau, lúc Thạch Hạo kết thúc chuyến đi trong khu không người này. Hắn thu hoạch được một giọt dịch thể óng ảnh. Khí tức đó rất khủng bố, đủ để khiến cho sinh linh Độn Nhất cảnh giới bị tan chảy.
Cẩn thận kiểm tra, hắn phát hiện một số tinh thần lạc ấn, đây là nước mắt của Tiên Vương, có uy hiếp trí mạng với sinh linh của lĩnh vực Nhân đạo.
"A. . ."
Chính vào hôm ấy, Thạch Hạo nghe được một tiếng hét thảm, ngẩng đầu nhìn lên, một đạo quang mang giống như là lưu tinh vạch phá bầu trời đêm, bay ngang qua Cửu Thiên Thập Địa, quá sáng chói.
"Một vị Tàn Tiên! ?" Hắn kinh hô.
Hắn nhấp nháy mắt, sau đó đuổi theo.
Sau đó, hắn nhìn thấy, một thanh đao pháp tắc, chém trúng tên Tàn Tiên này, khiến y đứt thành hai đoạn, rơi xuống dưới mặt đất, mắt thấy sắp không sống nổi nữa.
"Người nào đang đuổi giết ngươi?" Thạch Hạo hỏi.
Điều này quá cổ quái.
Nhiều năm qua như vậy, hắn một mực tìm kiếm ba tên Tàn Tiên còn xót lại. Kết quả không hề có thu hoạch gì, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy thần quang rạch phá thiên địa, một vị Tàn Tiên vẫn lạc.
"Thanh tẩy... đại thanh tẩy bắt đầu rồi!" Tàn Tiên đó kêu lớn, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.