Vương Đại, tinh thần thịnh vượng, mặc dù bị bắt, nhưng con ngươi như kim đăng, lạnh lẽo liếc nhìn người phía trước.
Lão một đầu tóc xám, xen lẫn một chút tóc bạc, tuổi tác cực kỳ cổ lão. Lão là ai? trưởng tử của Vương Trường Sinh! Xuất sinh ở trước Thái Cổ, pháp lực cao thâm mạc trắc.
Rất nhiều người đều kiêng kị lão, trên Cửu Thiên không có mấy ai dám trêu chọc, bởi vì lai lịch của lão quá lớn!
Nhưng một người mạnh mẽ như vậy lại bị người khác ném xuống đất, mạnh mẽ bắt lấy, quả thật làm ngây sợ tất cả mọi người!
Không biết bắt đầu từ niên đại nào, lão đã là cường giả cảnh giới Độn Nhất đỉnh phong, đạo hạnh cao tới đáng sợ, tiếng tăm lừng lẫy trên thế gian.
Một người mạnh mẽ như vậy bị người khác bắt lấy ném vào trong đại sảnh sao có thể không khiến mọi người kinh sợ chứ?
"Ngươi là ai?" Âm thanh Vương Đại lạnh lẽo nhìn Thạch Hạo nói. Lão vừa kinh vừa giận, Vương gia vẫn là Trường Sinh gia tộc, cha lão được xưng vô địch ở Cửu Thiên Thập Địa.
Có thể nói, Vương gia đã coi như là gia tộc tôn quý nhất đương thời, tu sĩ Tiên vực nếu không xuất thủ, ai dám trêu chọc bọn họ?
Lúc này, Thạch Hạo tuy rằng đứng trước mặt lão. Nhưng lão lại không thể nhìn thấu.
Tu sĩ đạt tới cảnh giới Chí Tôn, pháp lực hùng hồn, khí thôn tinh không. Thạch Hạo bình tĩnh đứng đó, cả người vô cùng thần bí, giống như bị đại đạo mê vụ bao phủ.
Kỳ thực, không hề có mê vụ nào cả, chỉ do đạo hạnh quá cao thâm. Ngoại nhân nhìn không thấu mà thôi. Cho nên thần thức này nọ muốn thăm dò hắn đều sẽ bị đạo tắc tiêu diệt.
Đây chính là đạo hạnh của cấp Chí Tôn, nếu như không nguyện ý hiển hoá trước người đời. Cho dù là đứng trước mặt ngươi cũng không nhận ra, không biết bản thân đang đối mặt với ai.
Đương nhiên, trong lòng Vương Đại vẫn cho là may mắn, cho rằng đây quá nửa chỉ là một vị chuẩn Chí Tôn. Lão không tin đây là một cường giả Chí Tôn chân chính. Bởi vì trên người kẻ đối diện lão cảm ứng được khí tức sinh mệnh sung mãn, tuổi tác cũng không quá lớn.
Thạch Hạo bước lên trước, cúi đầu nhìn Vương Đại, điều này khiến lão vô cùng không thoải mái, nhiều năm như vậy ai dám coi thường lão?
Vương Đại đứng dậy bất quá khoé miệng vẫn có máu tươi chảy ra, lão đã bị thương, hơn nữa cũng không nhẹ!
"Vị đạo hữu này, ngươi không khỏi quá bá đạo rồi. Nơi này là cứ điểm biên cảnh, không tới lượt ngươi diễu võ giương oai!" Vương Đại trầm giọng nói.
Thạch Hạo biết tính tình của lão, người này kiêu ngạo và tự phụ, năm xưa một lời không hợp, liền muốn nhấc tay giết chết hắn, tính khí tương đối nóng nảy.
"Ta như vậy mà là bá đạo sao?" So với Vương gia của ngươi, một tên trưởng tôn của Vương gia mà thôi, mà dám hò hét quát mắng chúng ta, muốn chúng ta quỳ xuống lĩnh tội!" Thạch Hạo nói.
Trước đó Vương Thiên trưởng tôn Vương gia đích xác là làm như vậy, mệnh lệch cho hai lão bộc áo xám đi bắt đám Tào Vũ Sinh, muốn bọn họ quỳ xuống lĩnh tội.
"Ngươi trẻ tuổi tính khí hơi nóng nảy cũng có thể lý giải. Đạo hữu ngươi há cớ gì phải ỷ lớn hiếp nhỏ, chấp nhất với bọn chúng làm gì?" Vương Đại nói.
Lão tuy rằng nóng tính nhưng cũng biết nặng nhẹ. Người trước mắt này quá thần bí, thực lực cao đến doạ người, lão không muốn trở mặt ngay lúc này.
"Con người ta cũng rất là nóng tính, cho nên hết cách rồi, người nào đánh ta một quyền thì ta sẽ trả lại một cước." Thạch Hạo bình tĩnh đáp.
Hắn không có chút hảo cảm nào với Vương gia, đặc biệt là chín con rồng. Năm xưa mấy lần muốn giết hắn, trong đó có một lần còn trực tiếp giết vào Thiên Thần Thư Viện, thừa dịp đại trưởng lão không có mặt, suýt tí nữa đã lấy mạng hắn rồi.
Hiện tại, hắn đã xuất quan, trở thành cao thủ cấp Chí Tôn, lần nữa gặp lại bọn họ tự nhiên cũng không cần phải tránh né, càng không cần phải bỏ chạy như xưa.
"Bằng hữu, mọi việc đến đây được rồi, chúng ta bỏ qua thôi, ngươi thấy thế nào?" Vương Đại yếu ớt nói.
Tào Vũ Sinh cười nhạo nói: "Lão gia hoả ngươi không phải rất tự phụ sao, tự thân còn khó bảo toàn rồi mà còn ương ngạnh như vậy, đến một câu xin lỗi cũng không có, liền muốn tạm thời bỏ qua sao? Có phải là chuẩn bị đi tìm đám huynh đệ của ngươi, lại kéo cả lão già của ngươi tới, sau đó vây giết chúng ta chăng?"
Ánh mắt Vương Đại u lãnh nhìn Tào mập, hai mắt vô cùng thâm thuý và còn có chút lạnh giá, nếu là người khác bị lão nhìn như vậy cũng có thể đã bị doạ chết rồi.
Thạch Hạo đứng ở đây sao có thể để mặc lão thi triển độc thủ. Trong khu vực của hắn và Tào mập giống như gió xuân nhu hoà ấm áp thổi qua, bất cứ thủ đoạn nào cũng vô dụng.
"Thiên nhi qua đây!" Vương Đại mở miệng.
Vương Thiên là nhi tử ruột của lão, thân là trưởng tôn Vương gia, thiên tư trác tuyệt, thực lực vô cùng cường đại, nhưng hiện tại là quỳ phục dưới đất run rẩy không ngừng.
Điều này rất mất mặt khiến gương mặt Vương Đại tái xanh.
Lão đã hô lên nhưng Vương Thiên vẫn không dậy nổi, bị uy thế Chí Tôn áp bức.
"Đạo hữu, ngươi không khỏi hiếp người quá đáng rồi, cho dù là Thiên nhi bất kính với ngươi mà ra tay, không phải cũng không có tác dụng sao, vì sao vẫn còn hùng hổ doạ người như vậy?!" Vương Đại quát lên.
Lão đã không còn kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình.
Thạch Hạo không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn lão. Nghĩ tới ngày xưa chín con rồng này đều khinh thường hắn, mấy lần suýt tí nữa chết đi, hiện tại hắn đã quật khởi không còn phải sợ Vương gia nữa, tâm tình không khỏi có chút xao động.
Thế gian này, đấu chuyển tinh di, biến hoá quá nhanh rồi, tiểu tu sĩ năm xưa đã trưởng thành rồi.
"Ngươi còn không chịu bỏ qua sao?" Vương Đại thần sắc lạnh lùng, nhìn về phía Thạch Hạo, âm thanh vô cùng băng hàn: "Vương Thiên là trưởng tôn, là người cha ta thương yêu nhất, ngươi sỉ nhục nó như vậy, muốn khai chiến với Vương gia ta sao?"
Vương Đại nộ hoả xung thiên, tuy rằng biết kẻ trước mắt này bất phàm, mạnh hơn bản thân, nhưng lão không cho rằng đối phương sẽ dám triệt để trở mặt.
Lão cũng có ngạo khí, bởi vì Vương gia hiện tại đã là đệ nhất gia tộc ở trên Cửu Thiên. Phụ thân của lão cũng thần công đại thành, thực lực càng thêm kinh khủng.
Ngoài ra, mấy năm gần đây, bọn họ tích cực liên hệ với các phương, trong bóng tối tiếp xúc với sinh linh hắc ám, còn bề ngoài kết giao hảo với một số đại gia tộc ở Tiên vực.
Có thể nói, bọn họ có quan hệ rộng lớn đã lôi kéo được một nhóm thế lực.
Bởi vì, Bình Loại Quyết nằm trong tay bọn họ, khiến một số đạo thống cổ lão ở Tiên vực cùng thèm thuồng, có người đã mở lời nguyện ý đón bọn họ vào Tiên vực.
Vì vậy mấy năm gần đây, Vương gia ngày càng cường thế.
Vương Đại có chỗ dựa vào nên cũng không sợ gì cả, lão không hề quá lo lắng. Chỉ cần Thạch Hạo không phải sinh linh hắc ám, lão tin tưởng đối phương sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" Thạch Hạo lãnh đạm nhìn lão.
"Thả Thiên nhi ra, mọi việc kết thúc ở đây!" Vương Đại nói, lão không hề phủ nhận, trực tiếp lạnh lùng hồi đáp.
Vương Đại đã bắt đầu kiêu ngạo, bởi vì lão nhìn thấy người quen ở trên tửu lầu này, đó là một đại gia tộc nào đó ở Tiên vực, nội tình rất mạnh, mấy người ở gia tộc đó lúc này cũng gật đầu với lão, mỉm cười chào lão.
Có mấy người này ở đây, lão tin tưởng người trước mắt này sẽ không dám làm loạn.
Mấy người đó đều từng tiếp xúc với Vương gia, muốn có được Bình Loạn Quyết, nên rất tích cực lôi kéo Vương gia.
Hiện tại, người Vương gia đang gặp nạn, tin tưởng bọn họ sẽ không chắp tay đứng nhìn.
"Ha ha ha. . ." Thạch Hạo cười lớn.
"Ngươi đang cười cái gì. Có gì buồn cười hả?" Vương Đại mặt âm trầm nói.
"Ta cười ngươi không biết sống chết, trước mắt còn dám uy hiếp ta." Thạch Hạo khóe miệng hơi vểnh, mang theo vẻ chế nhạo cười nói.
"Uy hiếp ngươi thì sao, ngươi có thả người hay không? !" Vương Đại nổi giận, bản tính nóng nảy không còn quan tâm bất cứ cái gì nữa.
Đây là thói quen của lão, năm xưa lão còn dám giương nanh múa vuốt với đại trưởng lão. Chỗ ỷ lại chính là phụ thân lão, hiện tại có minh hữu Tiên vực ở đây, lão tự nhiên cũng rất cứng rắn.
"Bốp!"
Thạch Hạo không nói lời nào, vung bàn tay đánh lên mặt Vương Đại, khiến khoé miệng lão chảy dài máu tươi, hàm răng vỡ vụn, thân thể bay ngang, đụng vào vách tường.
Vương Đại thẹn quá hoá giận, lúc gần ngã xuống đất lại bật đứng lên. Cơ thể phát ra thần quang, thi triển bí thuật cấm kỵ muốn trảm sát Thạch Hạo
Kết quả khi lão lao tới cũng là lúc Thạch Hạo động thủ, phóng ra pháp lực toàn thân khiến thân thể lão như muốn nổ tung.
Lần này Vương Đại sợ thật rồi, lão vốn còn tưởng Thạch Hạo chỉ là chuẩn Chí Tôn, chỉ mạnh hơn lão một chút. Nhưng hiện tại xem ra người này quá nửa đã đột phá tới lĩnh vực cao thâm kia rồi.
"Có chút ý tứ, cái gọi là chín con rồng cũng có chút môn đạo." Thạch Hạo nói.
Phịch một tiếng, lần này hắn một chân quét ngang, đá cho Vương Đại miệng phun máu. Mặc cho lão thi triển hết bảo thuật, công pháp huyền diệu, cũng không thể địch lại.
Vương Đại còn mạnh hơn tu sĩ Độn Nhất đỉnh phong bình thường. Bởi vì, trong cơ thể lão có khắc pháp trận thần bí, chín huynh đệ đều như vậy, nếu như hợp lại, thiên hạ vô song.
Chuyện này, lúc ở Biên Hoang Thạch Hạo sớm đã biết rõ, hiện tại chân chính động thủ với Vương Đại, mới càng tìm hiểu sâu thêm.
Thật không đơn giản!
Bằng không nếu như là người bình thường, Thạch Hạo chỉ cần phát ra uy áp để đủ áp chế đối phương không thể cử động.
Nhưng cuối cùng, kết quả vẫn không thể cải biến.
Ầm!
Thạch Hạo xuất quyền trực tiếp đánh cho Vương Đại nổ tung, máu tươi rải rác khiến mọi người đều kinh sợ.
Tất cả mọi người cũng không ngờ tới, hắn dám giết người.
Xoẹt!
Huyết vụ và những mảnh xương vụn đang phát sáng, Vương Đại lập tức gầy dựng lại thân thể xuất hiện trước mặt mọi người. Lão tóc tai bù xù giống như là lệ quỷ, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, vừa kinh vừa sợ.
"Quả nhiên bất phàm, có chút môn đạo." Thạch Hạo gật đầu.
Trong cơ thể Vương Đại có pháp trận, lập tức phát huy cản lại tử kiếp cho lão rồi nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
Chín con rồng nếu là có hai ba người đứng chung một chỗ, pháp trận của bọn họ sẽ tuần hoàn không dứt, gia trì lẫn nhau, sẽ càng kinh khủng hơn, Thạch Hạo có chút hiểu rõ.
"Ngươi thật có phúc." Lúc này, chó con mở miệng, nhìn về phía Tào Vũ Sinh, nói: "Trong cơ thể ngươi cũng có khắc pháp trận đúng không, nếu như di dời Cửu Giác Pháp Trận trong người chín con rồng này vào cơ thể ngươi. Ngày sau ngươi có thể vì vậy mà thành đạo!"
"Nếu đã như vậy, ta tặng cho ngươi một phần đại lễ." Thạch Hạo nghe vậy liền đi thẳng tới chỗ Vương Đại, một chân đá Vương Đại bay ra ngoài, khiến lão phun máu không còn cử động nữa.
Trên tửu lâu, rất nhiều người đều hãi hùng khiếp vía, một số thiếu nữ sợ run rẩy cả người cảm giác sợ hãi sâu sắc, người này quá mạnh rồi, hơn nữa không hề sợ Vương gia.
"Đạo hữu, làm việc không nên quá tuyệt, cần phải chừa đường lui." Nhưng vào lúc này, người của một gia tộc nào đó ở Tiên vực đã mở miệng.
Có mấy người đồng thời đứng dậy, sắc mặt bọn họ bình tĩnh, xếp thành một hàng ngang, ngăn ở trước người Vương Đại.
"Ngươi Vương gia sỉ nhục ta trước, ta xuất thủ trừng trị có gì không được?" Thạch Hạo hỏi.
"À, ta không quản các ngươi có ân oán gì, hiện tại lập tức dừng tay, ngươi có thể rời đi." Một người trẻ tuổi mặc áo trắng trong đó bệ vệ nói.
"Đạo hữu, việc đã tới nước này, vẫn nên hoá qua thành ngọc lụa thôi, việc này đến đây là kết thúc." Một vị lão giả nói.
Thạch Hạo nhìn lão giả đó nói: "Lời của ngươi còn nghe được, bất quá người trẻ tuổi này tựa hồ rất ngông cuồng."
"Tiên vực Hồng gia ta muốn bảo vệ mấy người, còn cần phải nhỏ nhẹ với ngươi sao?" Người trẻ tuổi đó lạnh lùng nói.
Thạch Hạo cười cười giọng nói âm trầm nhưng đầy nội lực: "Đây là tù binh của ta, ai ngăn cản cũng vô dụng!"
Mấy người này cũng không phải là Chân Tiên lại dám vênh váo trước mặt hắn sao? Cùng lắm thì trấn áp toàn bộ rồi phủi mông rời đi, dẫn theo một đám tù binh quay về hạ giới để giày vò.
"Ngươi muốn là địch của Hồng gia?" Đối diện có người lạnh giọng nói.
Thạch Hạo còn chưa nói gì, lúc này chó con đã mở miệng nói: "Hồng gia rắm chó gì, nhớ năm xưa ta ở Tiên vực thu một tên nhân sủng, cũng là họ Hồng, đừng nói là nhà các ngươi nha?"
"Chó con, ngươi... "Ngươi trẻ tuổi mặc áo trắng tức giận chỉ nó, vẻ mặt âm lãnh.
"Để bổn Vương thử thử xem." Chó con tự nói, nó lấy một cái lục lạc từ trên cổ xuống, sau đó lắc lắc.
Vù vù vù...
Một sát na, mấy người đối diện cả người đều phát sáng, trên đầu hiện lên phù văn thần bí, ngã trên mặt đất không ngừng lăn lộn, tê tâm liệt phế, tiếng kêu la liên hồi.
"Thật đúng là Hồng gia đó, bị ta thu làm nhân sủng, nguyền rủa khắc ghi vào trong huyết mạch truyền đến đời sau, hắc hắc!" Chó con cười ngây ngô nói.
"A. . ." Những người kia kêu thảm.
Khi âm thanh của lục lạc biến mất, có người nơm nớp lo sợ, quỳ xuống ở đó giọng run rẩy nói: "Ngài, thật sự là vị đại nhân đó?"
Tất cả mọi người mắt trợn tròn, cho dù người có thần kinh thô to hơn nữa, lúc này cũng đều hóa đá, vô cùng chấn động!