Đà Mục là một vị chuẩn Tiên Vương bị giết, không có dị tượng trời khóc này nọ, bởi vì đã bị mảnh thế giới này hấp thu. Bởi vì những năm nay Bất Hủ, Chân Tiên chết ở một giới này, chính là như vậy.
Thế giới tàn phá đang khôi phục, phản phệ chúng sinh, nhưng phàm có cường giả chết đi, tinh khí khổng lồ đều sẽ bị thiên địa hấp thu, thần thông quy tắc của y đều dung nhập vào trong đại đạo.
Những người khác đều hoảng loạn, vừa rồi tự tin tràn đầy, có một số tùy tùng còn không phải là Chân Tiên, nhưng lại vênh mặt hất hàm, coi thường chúng cường của thiên Đình, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải là như họ nghĩ.
Chuẩn Tiên Vương mà bọn họ ngưỡng mộ, cứ như vậy bị người khác giết chết, điều này nên làm thế nào mới phải?
Trong lúc nhất thời, những người này sắc mặt trắng bệch, trong lòng bàng hoàng, không biết nên làm thế nào, điều này hoàn toàn khác biệt với bộ dạng trong dự liệu của bọn họ.
Trong mắt đám người này, chuẩn Tiên Vương hạ giới, sẽ hàng phục một số địch, cái gì Hoang, cái gì Thiên Đình, đều là gà chó đất sành, không chịu nổi một kích.
Đám tùy tùng đó giống như đi theo để được phân chia tạo hóa, vô luận hạ giới có cằn cõi như thế nào, khẳng định sẽ có một số thiên tài địa bảo. Lần này vị chuẩn Tiên Vương giáng lâm, chủ định phải trấn áp Thiên Đình, mà bọn họ có thể vơ vét bảo vật, đạt được lợi ích to lớn.
Đáng tiếc, hết thảy đều không hề giống như trong tưởng tượng của bọn họ!
Ngay cả mấy vị Chân Tiên sắc mặt đều rất khó coi, trong lòng bồn chồn, rất hối hận, thật không nên tham dự vào sự náo nhiệt này, dòm ngó bảo vật ở hạ giới làm gì?
"Hoang, ngươi có chút bá đạo rồi, có chuyện gì cũng có thể thương lượng, làm sao lại phải giết tu sĩ đồng bối chúng ta?" Một vị Chân Tiên cắn răng kiên trì nói.
Bọn họ không lên tiếng không được. Bởi vì, ánh mắt Hoang vô cùng bất thiện, đã nhìn chằm chằm vào bọn họ, lộ ra từng tia sát khí.
"Đều là tới trấn sát ta, định tội ta, diệt Thiên Đình ta, lẽ nào ta còn thật sự phải quỳ xuống tiếp pháp chỉ sao?" Thạch Hạo lãnh đạm hỏi.
"Hoang, việc này có thể thương lượng, chúng ta cũng có chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Ngươi nên biết, thiên ý không thể nghịch a!" Trong mắt một vị Chân Tiên lóe qua kim quang, y muốn xoa dịu Thạch Hạo.
"Thiên ý không thể nghịch, thiên ý của ai?" Thạch Hạo hỏi.
"Ngao Thịnh Tiên Vương, Thái Thủy Tiên Vương, Nguyên Sơ Tiên Vương!" Chính vào lúc này, một vị Chân Tiên trông tương đối trẻ tuổi nói.
Người này mới trở thành Chân Tiên cách đây không lâu, trong xương vẫn còn có một loại ngạo khí, nhìn Thạch Hạo cường thế như vậy, y cảm thấy không thuận mắt, nhắc tên tam đại Tiên Vương để áp chế hắn.
Hai vị Chân Tiên khác nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, thầm kêu hỏng rồi!
Năm xưa, người của Tiên Vực sớm đã lãnh giáo qua sự cường thế của Hoang. Huyết mạch trực hệ của Ngao Thịnh Tiên Vương, Thái Thủy Tiên Vương đều bị Hoang giết chết. Những người này dám cùng hắn tranh đoạt Thiên Địa Ấn Ký, nói chém là chém!
Hiện tại còn mang danh Tiên Vương ra áp chế hắn, với bản tính của hắn, khẳng định là không có tác dụng, chỉ càng gia tăng thêm sự nguy hiểm cho mọi người trong chuyến hạ giới này.
"Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ? Hừ, Tiên Vương thì sao, cũng dám xưng là thiên ý, bọn họ dựa vào cái gì để định tội ta?" Sắc mặt Thạch Hạo âm trầm nói.
Vị Chân Tiên tương đối trẻ tuổi đó biến sắc mặt, y bế quan quá nhiều vạn năm, mới trở thành Chân Tiên, tuy rằng không quá hiểu rõ cái tên Hoang này, nhưng cũng nhìn ra được sự cường ngạnh của đối phương.
"Khục, Ngao Thịnh, Thái Thúy, Nguyên Sơ ba vị Tiên Vương, không phải nhất định sẽ định tội ngươi, chỉ là muốn chất vấn, nếu ngươi đã không tin thì thôi vậy, chúng ta cáo từ."
Một vị Chân Tiên lớn tuổi nói, lão hận không thể lập tức rời đi.
"Ba tên lão hỗn trướng!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.
Hắn phản cảm với Ngao Thịnh và Thái Thủy tới cực điểm. Năm xưa hắn tiến vào Tiên Vực, chính là hai người này xuất thủ, khiến hắn suýt tí nữa bị tuyệt diệt. Nếu không phải Chủ Cấm Khu mời được Bàn Vương, hắn quá nửa đã chết đi rồi.
"Ngươi, làm càn, dám nhục mạ Tiên Vương?!" Vị Chân Tiên trẻ tuổi đó quát lớn, đó chính là làm nhục Tiên Vương, lúc mấu chốt này vị Chân Tiên trẻ tuổi này cảm thấy cần phải có biểu hiện, khi lui về Tiên Vực cũng có lời để nói.
Y ra vẻ lấy lòng với tam đại Tiên Vương gia tộc, trước mắt không cần phải động thủ, chỉ cần dùng chút "ngôn từ chính nghĩa" là được.
Đáng tiếc, y không hiểu Thạch Hạo. Y vừa xuất quan, căn bản không biết tính tình của Hoang, ít nhất hai lão gia hỏa khác còn lại đều rất là điệu thấp, không dám nói nhiều.
Oanh!
Quả nhiên, vị Chân Tiên trẻ tuổi tưởng rằng "cảm giác chính nghĩa" của bản thân đã bỏ ra đại giá, thì một cái quyền đầu đánh sập cả mảnh tinh không này, bảo phủ cả thương khung, nện về phía y.
Không phải y không mạnh, mà là địch thủ quá mức yêu nghiệt. Pháp tắc như là thác nước, từ trong tinh không rũ xuống, che phủ y vào bên trong, khiến y gần như bị cấm cố.
Y mở miệng kêu lớn, toàn lực đối kháng, vỗ ra một quyền, phù văn Tiên đạo đầy trời, thế nhưng, y căn bản ngăn không được!
Phốc!
Người này nổ tung, hình thần câu diệt.
"Các ngươi không ta động thủ chứ?" Thạch Hạo hỏi, nhìn về phía những người khác.
"Không dám!" Hai vị Chân Tiên còn lại mềm nhũn nói.
Thạch Hạo không hề khách khí, trấn áp bọn họ, phong ấn toàn bộ những kẻ xuống hạ giới lần này, sau đó giao cho đám người Thiên Giác Nghĩ, Mục Thanh.
"Tìm tòi phù văn Tiên đạo của bọn họ, tìm kiếm thời cơ thành Tiên."
Sắc mặt của hai vị Chân Tiên lập tức tái mét, đường đường là Chân Tiên, lại bị Hoang bắt lấy cũng thôi đi, còn bị những tu sĩ trong lĩnh vực Nhân đạo tùy ý tìm tòi?
Trong lòng bọn họ bất cam, nhưng cũng không dám phản kháng, một thân đạo hạnh đều đã bị phong tỏa!
"Làm như vậy, liệu sẽ có đại họa hay không?" Tào Vũ Sinh thấp giọng nói.
Dù sao, đây chính là sinh linh ở Tiên vực, làm không khéo rất dễ sẽ rước lấy thiên đại phiền phức.
Thạch Hạo khẽ than, cho dù là cúi đầu lại như thế nào? Sự tình sớm đã được nói rõ. Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ muốn giết hắn, đây không phải là lần đầu tiên, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Đó chính là Tiên Vương, cho dù cúi đầu nhịn nhục thì có thể tránh được tử kiếp sao? Căn bản không có khả năng!
Sát cơ của Tiên Vương, không thể giải!
Nếu đã như vậy, còn không bằng thống thống khoái khoái, muốn giết thì giết, muốn chém thì chém, tam đại Tiên Vương cho dù có phái người tới bắt hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không quỳ tiếp chỉ.
Có thể chết, nhưng lại không thể bị sỉ nhục.
Lại nói, hắn giết hậu đại của Ngao Thịnh, Thái Thủy, lại không phải một người hai người, lần nữa còn chết cả một vị chuẩn Tiên Vương, không thuộc về một tộc kia, bị rận quá nhiều còn số bị cắn sao?
Đà Mục, đi lâu chưa về, một số thế lực ở Tiên Vực đã ý thức được có khả năng đã xảy ra vấn đề. Điều này khiến bọn họ kinh ngạc, hạ giới cũng đâu phải cái đầm rồng hang hổ gì, còn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Mấy ngày sau, Tiên Vực lại có mấy người giáng lâm Ba Ngàn Châu, tìm kiếm tung tối đám người Đà Mục.
"Thiên Đình, đã bắt hết đám người đó rồi?" Bọn họ quả thật không dám tin, vì thế nên trực tiếp tìm đến Thiên Đình.
Bất quá, mấy người này lại không dám làm càn, chỉ có thể xin Thiên Đình thả người, kết quả đương nhiên là bị cự tuyệt.
"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, coi Thiên Đình ta là cái gì, muốn truy nã chúng ta, sau khi bị bắt ngược lại còn muốn chúng ta buông tay?"
Mấy người này ão não xám xịt rời đi, quay về bẩm báo với nhân vật cường thế của Tiên Vực, dẫn đến đến lửa giận không thôi.
Mấy ngày sau, hai vị chuẩn Tiên Vương hạ giới, tay cầm trọng khí, muốn đánh giết Thạch Hạo. Kiện binh khí đó quá khủng bố, tán phát ra vô lượng Tiên quang, quả thật muốn diệt đi một giới này.
Nhưng điều này cũng tới điểm giới hạn, nhiều nhất cũng chỉ có khả năng để hai vị chuẩn Tiên Vương qua đó, nếu không sẽ bị phương thế giới này bài xích!
Hơn nữa, trọng khí có lẽ cũng đã bị phong ấn phần lớn uy năng, nếu không cũng không mang xuống đây được.
Một số lão gia hỏa ngủ say bên trong cấm khu cũng bị kinh động.
"Tiên Vương pháp khí, Thái Thủy Tiên Vương tức giận rồi." Có người khẽ nói.
Đó là pháp khí Tiên Vương bị phong ấn, khiến các phương ở Cửu Thiên Thập Địa bị rung động.
Thạch Hạo không sợ. Hắn cũng bị kinh động, sau khi xuất quan liền cầm lấy Đại La Kiếm Thai nghênh đón. Nếu như đối phương đã muốn mạng của hắn, quản y là cường giả do Tiên Vương phái ra hay không, còn có bối cảnh gì hay không, cứ giết hết tính sau!
"Chống lại thiên ý, hôm nay sẽ bị chém đầu!" Hai đại chuẩn Tiên Vương cùng nhau xuất thủ, cùng thôi động thanh pháp khí Tiên Vương đó.
"Thái Thủy, Ngao Thịnh, Nguyên Sơ, cũng dám tự xưng thiên ý? Giết!"
Thạch Hạo rống lớn, giao thủ với bọn họ trong tinh không. Trận chiến này giết tới nhật nguyên vô quang, sơn hà thất sắc, tinh đấu sụp đỏ!
Đại La Kiếm Thai, từ trước đến giờ đều không chịu thua kém, gặp mạnh càng mạnh, không ngờ lại có thể ngăn cản pháp khí Tiên Vương ở trạng thái bị phong ấn một nửa, bạo phát ra ánh sáng hừng hực.
"Phốc!"
Huyết quang lấp lánh, sau khi đại chiến hơn ngàn hiệp, Thạch Hạo một kiếm chém rụng một cái đầu lâu, nguyên thần trong đó muốn chạy trốn, kết quả bị kiếm quang xoắn nát!
Một vị chuẩn Tiên Vương đã mất mạng!
Y đã hóa đạo, lượng lớn tinh khí bị phiến vũ trụ này hấp thu, sau khi bản thân nổ tung, hóa thành trật tự pháp tắt, dung nhập vào trong đại đạo.
"Ngươi. . ."
Người còn lại cũng kinh sợ, tuy rằng đang cầm pháp khí Tiên Vương trong tay, nhưng sóng lưng lại phát lạnh, y trảm phá hư không, chạy về phía đạo môn thông với Tiên vực, không còn dám chiến nữa.
Chỉ là, y không có khả năng chạy thoát.
"A. . ."
Trong quá trình vừa chạy vừa chiến đó, y bị Thạch Hạo một kiếm chém vỡ lồng ngực, máu tươi phun ra, tiếp theo, mũi kiếm lại đâm xuyên vào mi tâm của y, bị ghim chết trên không trung.
Xoẹt!
Đáng tiếc, pháp khí Tiên Vương không thể bị lưu lại, nó hóa thành một đạo lưu quang, xông về phía cánh cửa kia, bay trở về Tiên vực.
Cường giả mấy đại cấm khu không ai không động dung, tốc độ trưởng thành của Hoang quả nhiên kinh khủng, khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi sâu sắc, có một số người hai mắt trở nên thâm thúy, xuất hiện hỗn độn, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tiên Vực, trong vùng vũ trụ cổ lão nơi Thái Thủy Tiên Vương thống trị, phát ra từng hừ vô tình và lạnh lùng, chư thiên tinh thần đều chấn động rung rẩy, khiến một số Chân Tiên toàn thân phát lạnh, cương cứng.
Thái Thủy Tiên Vương tức giận!
"Đạo huynh, Giới Hải có biến, hiện tại chớ có tiến về hạ giới, trả giá đắt như thế để giết hắn thì không đáng." Ngao Thịnh ở ức vạn dặm ngoài xa nói.
Tiên Vương muốn qua đó, không phải không có biện pháp, nhưng phải bỏ ra đại giới, một vực này của bọn họ và Cửu Thiên Thập Địa vốn là đồng nguyên. Nếu như bọn họ cưỡng ép xâm nhập, làm tổn thương tới đại đạo căn cơ của giới kia, sẽ có rất nhiều nhân quả.
Nguyên Sơ ngồi xếp bằng trong hỗn độn, con ngươi nhắm chặt, cũng mở miệng nói: "Um, ta thấy pháp tắc hạ giới đã dần dần hoàn chỉnh, đại đạo thức tỉnh, cả phiến thiên địa đang khôi phục. Không cần bao lâu, khi giới này tự thân đủ cường đại sẽ không còn bài xích chúng ta, lúc đó có thể đi vào!"
Tiên vực, Dị vực, thiên địa hoàn chỉnh, đại đạo đủ mạnh, cho nên cũng không bài xích cao thủ từ Tiên Vương trở xuống, mặc cho ngươi ra vào.
Cửu Thiên Thập Địa, năm đó bị đánh tàn phế, bây giờ một mực vẫn còn đang khôi phục.
Tuế nguyệt lưu chuyển, mấy chục năm sau , chỗ Biên Hoang khu không người xuất hiện dị động, có cường giả tuyệt thế giết ra, không ngờ lại là chuẩn Vương Bất Hủ!
Hai đại cường giả, một người trong đó cầm trong tay một cây kim sắc trường thương, đó là binh khí của An Lan, mang theo vô lượng uy năng, muốn đâm xuyên giới này.
Còn có một cường giả, cầm trong tay thuẫn bài của An Lan, giống như là mai rùa, phát ra ánh sáng yêu dị, khí tức kinh khủng.
An Lan, năm đó khi đại chiến, một tay cầm kim sắc trường mâu, một tay cầm thuẫn bài, muốn quân lâm thiên hạ, đánh đâu thắng đó, hai món này chính là thứ khiến An Lan thành Vương ở giới này!
Hiện tại, có người cầm hai thứ này giết qua đây, chính là muốn giết Thạch Hạo, không cho hắn cơ hội tiếp tục trưởng thành!
Oanh!
Thạch Hạo tuy rằng đang bế quan, nhưng loại việc này làm sao lại không kinh động hắn chứ?
Hắn lập tức chạy tới, nghênh đón đại địch!
Đại La Kiếm Thai phát sáng, cảnh tượng kinh người, không chỉ có ánh sáng phi tiên, còn có máu chảy thành sông, cảnh tượng đáng sợ khi huyết dịch chảy qua mộ địa, khiến hai đại cường giả của Dị vực chấn kinh.
Kịch liệt chém giết, thảm liệt đại chiến!
Cuối cùng, Thạch Hạo bổ đôi một người trong đó, khiến kim sắc trường trong tay người này kêu lên không thôi, muốn giải khai toàn bộ phong ấn.
Thế nhưng, nó không thể thành công!
Phốc!
Một người khác bị Thạch Hạo chém ngang hông, sau đó hủy diệt nguyên thần!
Sau khi chém giết kết thúc, nơi này trở nên yên tĩnh, hai kiện binh khí cũng đều quay về với chủ nhân, binh khí của Vương Bất Hủ Thạch Hạo không lưu lại được.
Đến lúc này, thiên địa yên tĩnh, sinh linh trong Chủ Cấm Khu đã vững tin, hiện tại Hoang đã là vô địch dưới Tiên Vương, căn bản giết không được!
Đây có lẽ là một cái thời đại mới bắt đầu, cũng có thể là kết thúc của một cái thời đại. Bọn họ đều đang chờ đợi kịch biến phát sinh.
Bởi vì, bọn họ đều dự cảm được cái gì.
Bản thân Thạch Hạo cũng đang chờ đợi, mấy năm gần đây, hắn từ bỏ toàn bộ pháp, toàn bộ bảo thuật, chỉ tu đại đạo của bản thân hắn, mở ra con đường của bản thân.
Có lẽ... Hoặc cũng có thể nói, hắn đã hấp thu hết bảo thuật của các cường giả cái thế như Côn Bằng, Liễu Thần, Chân Hoàng, Lôi Đế, hoặc thành chất dinh dưỡng cho đại đạo của bản thân hắn. Phân giải vô thượng thiên công của Bất Diệt Kinh, Nguyên Thủy Chân Giải, Lục Đạo Luân Hồi dung nhập vào trong hệ thống của hắn.
Hắn dung hợp tất cả, chân chính bước ra con đường của bản thân hắn, rất khó lại nhìn thấy bóng dáng của người khác.
Hắn đang chuẩn bị, muốn bước ra một bước kia!
Mặc dù hắn biết, điều này rất khó, còn đáng sợ hơn cửu tử nhất sinh. Thế nhưng, hắn hiện tại đã không còn lựa chọn, bị ép vào tuyệt cảnh rồi.
Dị vực An Lan, Xích Vương, muốn giết chết hắn thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả Tiên Vực Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ cũng muốn lấy mạng hắn, đây là uy hiếp to lớn, khiến hắn sắp không thở nổi nữa.