Thời đại mạt pháp, cần phải có sự biến đổi, mới có thể sống sót, mới có thể đi được càng xa hơn nữa!
Thạch Hạo ý thức được vấn đề ở chỗ nào, gồng xiềng thiên địa buông xuống, hệ thống tu luyện vốn có đều bị áp chế. Nếu như không chịu thay đổi cải biến, cứ tiếp tục như vậy, đạo hạnh cũng chỉ tăng tiến được một chút mà thôi.
Nhưng nếu như muốn thành Tiên thì quá nửa là không thể nào. Trước đó cũng đã không cách nào thành Tiên, đại hoàn cảnh trước đó không thích hợp thành Tiên, càng không nói đến thời đại mạt pháp này.
"Các ngươi nên tiếp tục khổ tu, không cần nôn nóng, tâm bình khí hòa. Cho dù hiện tại đạo hạnh khó có thể tinh tiến, nhưng trong cơ thể lại có biến hóa không tên, đây là một loại tích lũy khó có được, có thể không ngừng đắp nặn đạo cơ, xây dựng nên con đường đại đạo chân chính!" Thạch Hạo khuyên bảo, để bọn họ không nên quá lo lắng.
"Rất nhiều năm sau, các ngươi sẽ hiểu rõ. Trúc cơ hôm nay, ngày sau ắc có thu hoạch. Cho dù hiện tại đạo hạnh không hề tinh tiến, nhưng lại là một tràng tạo hóa không nhỏ, tương lai thành tựu cao bao nhiêu, hoặc có lẽ là thu hoạch trong sự dày vò tĩch mịch trong thời đại mạt pháp này.!" Thạch Hạo trịnh trọng nói.
Có một số lời chỉ là cổ vũ, có một số lại là loại cảm giác của hắn. Tuy rằng hắn cũng rất cấp bách, muốn đề thăng tu vi, nhưng lại biết được, kéo quá hóa vụn.
Có lúc dừng chân ngắn ngủi, mới có thể nhìn thấy được một thế giới hoàn toàn mới mẻ.
Thạch Hạo đi vào trong Hỗn Độn, một mình tu hành. Bởi vì, địa vực bình thường không chịu nổi khi hắn thi pháp, tùy ý một kích nào, cũng đều có khả năng cắt đứt tinh không, có tính chất hủy diệt.
Một đám người lưu lại đều run sợ, có chút thể ngộ được. Bọn họ không còn nôn nóng, bình tâm tĩnh khí suy nghĩ con đường sau này của bản thân.
Có một số người ngộ tính rất cao, cảm thấy kiểu tu hành không quả này, cũng là một loại rèn luyện, tu đạo thì phải cảm nhận tư vị cô độc và đắng chát trong sự gian nan khốn khổ.
Hiện tại nỗ lực chưa được hồi báo, hoặc chính là trong con đường đại đạo này là một lịch trình tàn phá ý chí của con người, là sự gì cần phải trải qua.
Đám người Mục Thanh, Thạch Chung đều là thiên tài tu đạo, rất nhanh đã chuyển hóa kiểu bi quan và bất đắc dĩ kia thành sự rèn luyện, cảm thấy đây là một quá trình ngộ đạo.
Nếu như để người ngoại giới biết được, nhất định sẽ kinh thán, những người nổi bật trong đám thiên tài này quả thật là không thể xem thường.
"Ta cảm giác, sắp tới sẽ có lĩnh ngộ, cho dù đạo hạnh không tinh tiến, nhưng con đường tương lai sẽ càng ngày càng rộng mở."
"Ta cũng có một loại cảm giác, pháp lực không hề gia tăng, nhưng khi chúng ta tu hành, nhục thân lại có biến hóa, ví như cốt thủy có đạm kim sắc quang mang, đang cải biến thể chất của chúng ta, đang thoát thai hoán cốt."
Bọn họ là nhóm người rất vô tư để động viên chính mình. Bởi vì bọn họ đều từng trải qua rèn luyện gian nan, người từ nguyên thủy đế quan đi ra, ý chí muốn không kiên nghị không được.
Bởi vì, bọn họ từ khi xuất sinh, đã phải chứng kiến và trải qua một bộ sử đầy huyết lệ.
"Chúng ta sẽ càng ngày càng mạnh, chúng ta là hậu đại của Thất vương. Thủy tổ là Tiên Vương chân chính, chúng ta tương đương với đế tộc Dị vực. Chính là nhìn thấy hậu đại của An Lan, Du Đà cũng có thể chém giết, chúng ta phải quật khởi!"
Từ sau ngày đó, khí chất chán nản của một số người trong Thạch thôn bị quét sạch sành sanh, không còn sầu lo, không còn nôn nóng, tất cả đều lại bắt đầu tràn đầy tự tin.
Bọn họ đánh Đông dẹp Bắc, rèn luyện bản thân. Hạ giới bát vực có rất nhiều địa phương nguy hiểm đều bị bọn họ đạp bằng.
Tây Lăng Giới, ngay cả tầng chôn thi thể Chí Tôn kia, bọn họ cũng đều từng cẩn thận thăm dò qua.
"Có thi thể Chân Tiên, máu trong đó vẫn còn nóng, không giống như là thi thể, thật sự là cổ quái, đây chính là đại dược Tiên Đạo sao." Bọn họ ở Tây Lăng Giới đào đến chỗ tầng đất sâu, thấy được trong động tuyết chôn lấy di hài Chân Tiên, mặc dù cách nhau rất xa, nhưng vẫn là bị kinh sợ, sau đó rút đi.
Bọn họ không dám vọng động, sinh linh cấp bậc kia dù cho sớm đã chết đi, nhưng cũng rất là trí mạng.
Bọn người Mục Thanh cảm thấy, nơi này là di hài Chân Tiên, tiên huyết nóng bừng đó có lẽ có trợ giúp cho Thạch Hạo.
Lúc này, Thạch Hạo hiện đang ngộ đạo, ngồi ở trong hỗn độn, rời xa bát vực, tâm vô tạp niệm, hai tay không ngừng kết ấn, đó chính là thể hiện những gì hắn đang suy nghĩ trong lòng.
Những gì hắn từng học qua, từ Côn Bằng thuật đến Liễu Thần pháp, lại đến thần thông Lôi Đế, lại đến bí pháp Chân Hoàng, lại đến tám thức Tán Phật, lại đến Lục Đạo Luân Hồi thiên công...
Quá nhiều rồi, các loại pháp trong lòng hắn lưu truyền, có Kim Thế pháp, siêu việt cực hạn, cũng có Cổ pháp, quyển Tiên Đạo ngọc thạch thư kia vang lên không ngừng, sắp bị hắn lật nát.
Các loại pháp quấn lấy nhau, Thạch Hạo muốn dung hợp quy nhất, khai sáng ra con đường của mình, thích hợp pháp của bản thân!
Ở bụng của hắn, hình thành một cái Luân Hải, đó là một chỗ nhân thể bí cảnh mà hắn đã sớm thành công mở ra. Năm đó hắn đã thành công, động thiên dung hợp quy nhất, mạnh mẽ áp súc thành một điểm, sau đó nổ tung, sản sinh ra âm dương nhị khí.
Đây chính là Luân Hải, là phần bụng trên cơ thể con người, là nơi bắt nguồn của sinh mệnh, thai nghén pháp lực, nắm giữ sinh tử.
Trong lòng hắn vang lên tiếng tụng kinh, các loại pháp hiển hiện ở trong lòng.
Thạch Hạo tâm thần du động, từ phần bụng một đường hướng lên, giống như là tạo dựng một tòa thần kiều, nối thẳng bỉ ngạn, oanh một tiếng, hắn xông vào nơi của ngũ tạng.
"Thiên địa chia âm dương, đây là yếu tố thuần khiết nhất."
"Vạn vật sinh ngũ khí, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, diễn hóa thế gian vạn tượng, quả thật là căn cơ của mọi nguyên tố."
Thạch Hạo tọa quan vài chục năm, mang Ngũ Hành Chi Khí vào bên trong ngũ tạng, đi tới nơi đối xứng, diễn dịch ra lộ tuyến hành công kinh thế, mang theo pháp lực mãnh liệt hùng hồn.
Trong quá khứ, hắn từng mở ra tiềm năng mà ngũ tạng thai nghén một lần, nơi này có một cánh "cửa" vô cùng dày nặng, bất quá con đường ngày xưa đó lại không có chính xác như hiện tại.
Con đường này, hắn đã từng đi qua, biết rõ chỗ ý nghĩa của nó.
Vị trí nơi bụng hắn gọi là Luân Hải, sau khi Âm Dương nhị khí luân chuyển, hắn lại mở ra con đường hoàn chỉnh bí cảnh thứ hai của thân thể. Ngũ tạng làm cơ sở, hóa thành Đạo Cung.
"Ngũ tạng có thần!"
Thạch Hạo khẽ thở dài, diễn dịch toàn bộ pháp mà bản thân hắn tinh thông. Khi dung hợp, hắn mới giật mình phát hiện, bên trong Đạo Cung lại tự chủ truyền đến tiếng tụng kinh.
"Ngoại trừ nguyên thần ra, có lẽ nơi này cũng là nơi dừng chân thần của thân thể!"
Thạch Hạo lục lọi, tìm tòi nghiên cứu, nguyên cứu bí cảnh thứ hai của thân thể con người, Đạo Cung, do ngũ tạng hình thành.
Nó thật giống như một tòa đại đạo cung khuyết, bên trong là nơi thần của thân thể dừng chân, hoặc là tiềm thức của bản thân, ở nơi đó khẽ tụng kinh.
"Ngũ tạng đối ứng với năm cái thần sao?"
"Không, có rất nhiều thần, đều đang tụng kinh, đều đang niệm cho ta nghe, thế nhưng lại vì sao xa xăm như vậy, nghe có chút không chân thật?"
Thạch Hạo đang tự nói, đang lĩnh hội pháp của mình.
Trong thoáng chốc, hắn tự quan sát bên trong bản thân mình, vận chuyển tất cả pháp, không ngừng suy tư, dần dần thấy được chư thiên thần minh ở xung quanh chìm nổi, tiến vào trong ngũ tạng, xếp bằng ở bên trong Đạo cung.
Một sát na, hắn thấy được rất nhiều thần, trở thành một hạt lại một hạt điểm sáng, chìm nổi bên trong Đạo cung ở ngũ tạng, không ngừng tụng kinh.
"Quá nhiều thần, quá nhiều kinh văn, là thiên nhân giao cảm mà sinh ra, nhập chủ vào trong cơ thể ta, hay vốn vẫn đều là ta, chỉ đang chờ đợi chân ngã thức tỉnh?"
Thạch Hạo đang phá vỡ mê vụ, tránh thoát khỏi khốn cục, nghiên cứu pháp của bản thân.
"Con đường của ta, tự nhiên lấy chân ngã vi tôn, lấy chân ngã làm chủ, những cái khác hết thảy đều là hư ảo."
Hắn quán chú tín niệm của bản thân vào, kiên định với những gì mà bản thân tham ngộ ra, mở ra pháp và đạo thuộc về bản thân.
"Bên trong đạo cung, quần thần đều chính là ta, đại đạo vô biên, nhưng vẫn ở bên trong một chữ tam. Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật."
Thạch Hạo khẽ nói, trên đầu tiên khí tràn ngập, kết thành ba đóa hoa đại đạo, lại hóa đạo đài, phía bên trên mơ hồ có sinh linh ngồi xếp bằng.
"Ta của quá khứ, ta của hiện tại, ta của tương lai, xin mời vào trong Đạo cung!"
Thạch Hạo một tiếng hét to, vốn chỉ trên hai đóa hoa có sinh linh đang ngồi xếp bằng, đóa thứ ba vẫn còn chưa chân thật, hiện tại cũng đã có thân ảnh mơ hồ.
Đồng thời, lúc này, có ba cỗ khí nhập vào trong đạo cung, tụng kinh ở nơi này.
"Một cái ta của quá khứ, đang tụng kinh cho kiếp này, thật là có Luân Hồi, thật là quá khứ vãng sinh sao?"
"Một cái là ta của hiện tại, chú định vô địch, đây là tín niệm của ta!"
"Một cái là tương lai của ta, hóa thành biến số, ta vạn cổ duy nhất, vĩnh hằng bất diệt!"
Thạch Hạo hét lớn, đạo cung quang mang đại thịnh, pháp lực cuộn trào, hào quang sáng lạn xét rách cả Hỗn Độn, phảng phất chiếu sáng cả dòng sông năm tháng vĩnh hằng.
Rất lâu sau, nơi này mới yên tĩnh trở lại.
Sáng tạo pháp dạng này, cho dù là thiên địa khô cạn, gồng xiềng áp xuống, đạo hạnh của Thạch Hạo vẫn có thể tăng tiến như cũ.
Hắn dần dần tìm tòi ra được loại quỹ tích nào đó. Trên thân từ từ có loại khí tức vô địch, giống như là Mạnh Thiên Chính năm xưa. Vương Trường Sinh vào lúc trạng thái toàn thịnh đỉnh phong cũng có tia khí tức như thế này.
"Hết thảy của ta, căn cơ của ta, đều bắt nguồn từ việc lấy thân làm chủng, không nhờ vào ngoại vật, tự hỏi bản thân... " Thạch Hạo lần nữa ngộ đạo, nhắm lại hai con mắt.
Tu đạo không có năm tháng, thế nhưng, lần này thời gian qua đi cũng không dài. Hắn liền mở ra hai mắt, trong lòng xuất hiện các loại pháp, tứ chi của hắn đều phát sáng.
Oanh một tiếng, hắn vươn người đứng dậy, hai tay lay động, muốn mở ra hỗn độn, khai thiên tích địa, tái tạo lại vũ trụ vậy.
Hai chân của hắn đạp nứt nơi này, muốn đạp diệt vạn cổ.
"Sinh tại thiên địa, phá lục hợp Bát Hoang, công kích lực mạnh nhất chính vận dụng tứ chi, có thể chống đỡ vĩnh hằng, bốn tay như Tứ Cực, cực đạo vô tận lực!"
Cái gì Côn Bằng lực, Lôi Đế thân, sinh mệnh lực dồi dào của Liễu Thần, lại thêm Bất Diệt Kinh, nối liền Tứ Cực, hai cánh tay của hắn và còn có cả hai chân, giống như đang cùng thiêu đốt, đại đạo phù văn dày đặc.
Ầm ầm!
Thạch Hạo giống như đang khai thiên, quán thông thiên địa, chống đỡ lấy thương vũ, hình thể khổng lồ vô biên.
Luân Hải, Đạo cung, Tứ Cực, phân biệt đối ứng cùng phần bụng, ngũ tạng, tứ chi các bộ vị thân thể, thuộc về bí cảnh, ẩn chứa lực lượng vô biên.
Đây là con đường của Thạch Hạo,là con đường thích hợp nhất cho chính bản thân hắn.
Bất quá, tương đối mà nói, đây vẫn chỉ là phôi thô mà thôi, còn cần hắn sau này đi hoàn thiện, đã tốt còn muốn tốt hơn, bây giờ cũng chỉ đi ra được một phương hướng mà thôi.
Oanh!
Mười năm sau, Thạch Hạo vẫy tay một cái, giam cầm một mảng tinh hà từ bên ngoài hỗn độn, được hắn dung luyện vào phần lưng, dung hợp với xương cột sống, cảm thụ loại biến hóa này.
Vô tận tinh thần chi lực hóa thành tinh khí, bốc hơi ở nơi này.
"Không phải loại cảm giác này."
"Xương sống như rồng, nhảy lên một cái, hóa hình ở bên trên Cửu Thiên, Thông Thiên Động Địa, thiên hạ vô địch!"
Xoẹt!
Vô sao hài cốt ngôi sao rơi xuống, toàn bộ tinh khí đã đều bị hắn hấp thu.
Thạch Hạo rời khỏi hỗn độn, quay về Thạch thôn, đi thẳng tới trước Cửu Long Kéo Quan Tài, nhìn chằm chằm chín bộ long cốt trắng như tuyết đó.
Hắn đang ngộ đạo, hắn đang sáng tạo pháp, nhìn chằm chằm chín bộ Chân Long cốt, không hề cử động.
Rống!
Trong thoáng chốc, thiên địa thay đổi, tối thiểu ở trong mắt Thạch Hạo, hắn thấy được càng nhiều thứ, chín đầu Chân Long sát phạt ở trong hồng trần, giãy dụa ở trên Cửu Thiên.
Biến hóa vô tận, đây chính là Chân Long.
Biến!
Chung cực thể hiện.
Soạt!
Xích sắt vang lên, xích sắt buộc chặt long cốt bị kéo thẳng. Bởi vì Thạch Hạo đã bắt lấy một cái long cốt, muốn thử hòa tan vào trong xương cột sống của bản thân, dùng để cảm thụ loại biến hóa nào đó.
Cái gọi là sáng tạo pháp, minh ngộ đại đạo, chính là phải từ trong thất bại không ngừng tiến hành các loại thử nghiệm.
Một khắc sau, Thạch Hạo cảm thấy bản thân đã hóa thành Chân Long, nhảy nhót trên dòng sông thời gian, bay lượn giữa trời xanh, theo tuế nguyệt biến đổi, khí tức vô địch nở rộ, bễ nghễ thế gian.