Kiếm Tiên bị giết, chết trong tay Thạch Hạo, một quyền đấm ra, nguyên thần lão nổ tung, hóa thành mưa ánh sáng, tản mạn khắp nơi trong vũ trụ.
Nhất đại cường giả, cứ như vậy mất mạng!
Dưới đại địa, các đại đạo thống đều đang quan sát chăm chú, thông qua pháp trận đặc biệt nhìn chăm chú về phía vực ngoại, thấy được một màn sâu trong tinh không này, thiên địa đều thất thanh, giờ khắc này yên tĩnh đến cực điểm.
Tất cả mọi người như trúng ma chú, động một cái cũng không động, phàm là người nhìn thấy cảnh tượng một trận chiến ở vực ngoại thì đều hóa đá.
Đây là huy hoàng như thế nào, chiến tích như thế chấn kinh cả vũ trụ, quả thực rung chuyển tâm thần mỗi một vị cường giả, tất cả đều ngây dại, bọn họ cảm thấy kinh khủng!
Hoang, một cường giả ở lĩnh vực nhân đạo, không ngờ lại đồ Tiên?
Thủy tổ của Kiếm Cốc diệt vong sau trận chiến này, nhân vật Tiên đạo sống sót từ kỷ nguyên trước, vậy mà đi đến điểm cuối cùng ở kỷ nguyên này, bị hủy diệt trong tay một cường giả tuổi trẻ.
Đây chính là một cái lão yêu quái,, bối cảnh bất phàm đến từ Tiên vực, đã từng chiến qua Côn Bằng mà vẫn may mắn sống sót, kết quả hôm nay lại vẫn lạc.
Cửu Thiên Thập Địa, tu sĩ các tộc đều rung động, sau đó sôi trào.
Chiến tích này kinh sợ tất cả mọi người, các giáo ai cũng sợ hãi, Hoang đến cùng đã mạnh đến trình độ nào? Chân chính có thể đồ Tiên!
Cho dù đó chỉ là Tàn Tiên, không còn ở đỉnh phong, không còn phong mang ngày xưa, không có đủ huyết khí tràn đầy và chiến lực, nhưng trong lĩnh vực Nhân đạo lại có ai có thể giết chết lão?
Hoang, đã làm được!
Khắp thế gian đều kinh hãi, các tộc nghị định ồn ào, hoàn toàn sôi sùng sục.
Khu vực Cửu Thiên, Mục Thanh, Xích Long, đám người Thiên Giác Nghĩ đều chấn động kịch liệt, vô cùng kinh hỉ, toàn bộ lo lắng trước kia đều hóa thành hư không, đều kêu to lên tiếng.
Thạch thôn Tử Đệ Binh hoan hô, cười lớn. Có một số người nước mắt cũng chảy ra, vô cùng kích động. Thạch Hạo có loại chiến lực này, khiến bọn họ vui sướng, hưng phấn.
Các tộc đều đang nghị luận, có người vui vẻ, có người buồn lo, có người sợ hãi, có người buồn vô cớ...
Các tộc đàn bất đồng, suy nghĩ của bọn họ cũng bất đồng.
Tất cả mọi người đều biết. Thiên hạ bây giờ, Hoang đủ để hoành hành không còn kiêng kị, loại chiến lực này đã vượt ra khỏi tưởng tượng, không ngờ lại có thể phạt Tiên!
Hắn nếu như thành Tiên, sẽ còn đáng sợ cỡ nào?
Ngay cả vào thời đại mạt thế này, ai có thể nói hắn nhất định không có cách nào đột phá? Bởi vì, sau khi trải qua một màn lại một màn rung động, mọi người phát hiện, Hoang luôn luôn sáng tạo kỳ tích.
Năm đó hắn bị Tàn Tiên phế bỏ, ẩn núp mấy chục năm sau cũng vẫn còn có thể xuất hiện, đủ để chứng minh hắn bất phàm, tuế nguyệt sau đó một việc lại một việc đã chứng minh, hắn không hề giống với mọi người.
"Thật là đáng sợ. Ngay cả Tiên nhân cũng bị hắn giết chết. Hoang thật siêu phàm nhập thánh, chỗ lĩnh vực mà hắn đặt chân, chúng ta không thể nào hiểu được a."
"Một người cường đại như vậy, đã đặt chân lên cực đạo tuyệt đỉnh, quả nhiên là vô địch thiên hạ, đáng tiếc hắn lại không tiến vào Tiên vực, nếu không chắc chắn sẽ càng mạnh hơn!"
"Ta nghĩ. Hắn sẽ không tiến vào Tiên vực, mà lại tu hành ở một giới này, rồi cũng sẽ lại xuất hiện kỳ tích, sớm muộn cũng có một ngày sẽ kinh sợ người của Tiên vực!"
Mọi người nghị luận sôi nổi, rất nhiều người ánh mắt đều rất nóng bỏng.
Thạch Hạo xếp bằng ở trong tinh không, phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh hoa, chư thiên tinh đấu, dù là cách rất xa, cũng đều đang lay động theo hô hấp của hắn.
Cảnh tượng này quá kinh khủng!
Theo hô hấp của hắn, nhật nguyệt tinh thần khắp trời, giống như là gợn sóng màu bạc phun trào, tập trung về phía hắn, chui vào mũi và miệng, còn có không ít từ lỗ chân lông tiến vào.
Hiện tại, hắn bị ngân huy bao phủ, thần thánh hoàn mỹ, như là một cái kén đang chờ đợi phá kén, tiến hành sinh mệnh thăng hoa và thuế biến.
Cũng không biết qua bao lâu, Thạch Hạo mở mắt, trong vũ trụ đều xuất hiện hai tia chớp lạnh lẽo, hắn đã chữa trị xong thương thế, triệt để khôi phục lại.
Thủy khí ở trên đỉnh đầu xoay quanh, cuối cùng bị hắn thu nhập vào trong Luân Hải!
Thạch Hạo vẫy tay một cái, trong vũ trụ lạnh lẽo có rất nhiều Tiên huyết toàn bộ tụ tập lại, chảy vào trong bình ngọc trong lòng bàn tay hắn, toàn bộ đều bị thu lại.
Cho dù cái gọi là Tiên huyết hữu danh vô thực, ảm đạm vô quang, bị tiêu hao hết đại bộ phận tinh túy.
Thế nhưng nó vẫn là một đại bổ dược. Hắn có thể tặng cho đám người Mục Thanh, Xích Long, đối với tám trăm Tử Đệ Binh cũng có trợ giúp cực lớn, điều kiện tiên quyết là hắn muốn luyện hóa hết khí sát phạt và vật chất có hại bên trong.
Lại vẫy tay một cái, Tiên kiếm tàn phá kia rơi vào trong tay hắn, lại cộng thêm một thanh đoạn kiếm của Kim Thái Quân, hôm nay tổng cộng có hai kiện Tiên khí tàn phá nghiêm trọng rơi vào tay hắn.
Đương nhiên, hai kiện pháp khí tàn phá này thực sự hư hại quá nghiêm trọng, không thể nào so sánh với Thập Giới Đồ, túi Càn Khôn ngày xưa.
Thạch Hạo đáp xuống mặt đất, Thạch thôn tám trăm Tử Đệ Binh lập tức xông tới, hoan hô, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt.
Đồng thời, nhân mã các giáo khác cũng đều tiến lên, từng người đều hành đại lễ thăm viếng, không ít người nơm nớp lo sợ, vô cùng cẩn thận.
Trong một ngày, Thạch Hạo trước tiên giết chết ngũ đại Chí Tôn, sau đó lại chém giết Kiếm Tiên. Thực sự mà nghe rợn cả người, loại chiến lực kinh người này đủ để chấn nhiếp thiên hạ!.
"Đại huynh, ta từng nghe nói, thế gian này có bốn tên Tàn Tiên. Hôm nay tuy rằng giết chết được một người, nhưng còn có ba người một mực không hề hiện thân!" Chu Lam lo lắng, âm thầm nhắc nhở.
Đám người Mục Thanh cũng thần sắc ngưng trọng, đồng thời có chút khó hiểu. Ba đại cường giả đó vì sao không hiện thân, nếu như cùng nhau liên thủ đối phó Thạch Hạo, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Thạch Hạo lắc đầu, nói với bọn họ không cần lo lắng, đều đã tàn rồi, cái gọi là Tiên không đủ để hắn lo ngại.
Thật là không sao? Ngay cả Thiên Giác Nghĩ cũng hoài nghi.
"Bọn họ không dám xuất hiện ở trước mặt ta. Bởi vì, bọn họ hiện tại không giết được ta. Cho dù liên thủ cũng không được, ta có thể phá vây, có thể chiến đấu thời gian dài. Mà bọn họ xuất thế một lần, sinh mệnh lực liền giảm bớt không ít, thời gian dài sẽ bị khô kiệt mà chết." Thạch Hạo giải thích.
Hắn có nắm chắc, cho dù là bị Tàn Tiên vây giết. Hắn cũng có thể sống sót, cuối cùng sẽ giết ngược lại!
Bởi vì, hắn đã nhìn ra được chỗ hư thực của Tàn Tiên, đều đã suy bại đến không chịu nổi. Đối phó với Chí Tôn khác thì còn được, nhưng nếu như muốn giết hắn, thế khẳng định là không được.
Một trận này, Thạch Hạo đã giải quyết hết toàn bộ phiền phức.
Thạch Hạo tiến vào khu vực Cửu Thiên, chính là vì trảm Kim Thái Quân và Phong tổ, kết quả bọn họ lại cùng liên thủ. Một trận chiến thành công, toàn bộ đều bị Thạch Hạo giết chết.
Ngoài ra, con cá lọt lưới như tu sĩ Minh Thổ cũng đều bị giết chết.
Không cần hắn phải chia ra đi tìm họ, đám người này không ngờ lại tụ cùng moojt chỗ, muốn diệt trừ hắn, kết quả lại rơi vào hạ tràng như vậy.
"Bái kiến Chí Tôn!"
Khi Thạch Hạo tách ra khỏi Tử Đệ Binh của Thạch thôn, đi về phía xa xa. Dọc đường đi, đám chưởng môn các giáo đều tự mình xuất hiện, vô cùng cung kính, cẩn thận tham bái.
Một đường những nơi hắn đi qua, đại đạo kim quang trải dài. Thạch Hạo đi rất là chậm, không biết có bao nhiêu đại giáo cung nghênh.
Hắn không hề nói chuyện. Đám người Mục Thanh, Xích Long có phải đi truy kích dư nghiệt hay không. Hắn cũng không tham dự vào, tùy ý bản thân bọn họ đi quyết định và hành động.
Khu vực Cửu Thiên, rất không yên tĩnh.
Thạch Hạo khẽ thân, một mình hắn đi tới trước. Tuy rằng phía sau có không ít nhân mã các giáo đi theo, nhưng lại không có một ai dám tiếp cận.
Thạch Hạo biết rằng. Hiện tại tuy rằng thiên hạ khó tìm đối thủ. Thế nhưng, cũng chính là phải nghênh đón loại cảm giác cô tịch nào đó. Các tộc đều kinh sợ, cẩn thận và tỉ mỉ tương bồi.
Nhưng cũng còn may là còn có Thiên Giác Nghĩ ở bên cạnh, nhanh chóng đi cùng hắn, không hề có chút khách khí hay khoảng cách nào.
Tám trăm Tử Đệ Binh cuối cùng vẫn đi đuổi bắt dư nghiệt, săn giết những người từng cấu kết với sinh linh hắc ám. Bọn họ không muốn bỏ qua, sẽ triệt để tra xét và tiêu diệt.
Sơn hà Cửu Thiên vẫn như cũ, nhưng ngươi đã bất đồng. Rất nhiều người đã từng quen thuộc cũng không còn nữa, thế giới này phảng phất đã yên tĩnh đi quá nhiều.
Trong bất tri bất giác, Thạch Hạo đi tới Thiên Thần thư viện, hiện tại nơi này đã không có đệ tử nữa.
Nghĩ tới quá khứ, Thạch Hạo xuất thần ngẩn ngơ, từng cái lại từng cái danh tự xuất hiện trong đầu. Lục Đà, Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn, Trích Tiên, Vương Hi, những kỳ tài đỉnh tiêm nhất, hiện tại đang ở đâu?
Có người đã chiến tử rất nhiều năm rồi, có người tiến vào Tiên vực, nhiều năm qua đi, vật còn người mất.
Sau đó, hắn lại đi Tiên viện và Thánh viện. Dịch Nghĩ, Đại Tu Đà, Thích Cố đạo nhân, Lam Tiên, Tiểu Thiên Vương, Cửu U Ngao... Có người chiến tử, cũng có người rời khỏi giới này.
Chí Tôn của hai viện này cũng sớm không còn thấy bóng dáng, may mắn chính là bọn họ vẫn còn sống. Chỉ bất quá là đã tiến vào Tiên vực, khó có thể gặp lại.
"Giết!"
Thạch Hạo xuất thủ, hắn xông vào khu vực mà hiện tại sinh linh hắc ám chiếm cứ, một đường quét ngang, bắt đầu đại khai sát giới.
Chính như mọi người dự đoán vậy, Hoang quả nhiên ra tay với sinh linh hắc ám!
Cửu Thiên Thập Địa, từng có một nửa cương thổ bị hắc ám ăn mòn, mặc dù hắc ám thuỷ triều đã rút đi, nhưng hiện tại vẫn như cũ có rất nhiều sinh linh cực kỳ cường đại chiếm cứ.
"Ta biết mà. Hoang sẽ không để cho mọi người thất vọng, hắn quả thật là động thủ!" Một số người kích động, nước mắt đều nhanh chảy ra.
Một thế này, xuất hiện một vị Chí Tôn như thế, là đại hạnh phúc của thiên hạ, hắn dám vung đồ đao về phía sinh linh hắc ám cường đại!
"Cái gì mà Kim Thái Quân, cái gì Phong tổ, cái gì Tàn Tiên, xưa nay không hề ra mặt. Chỉ có Hoang là hắn dám động thủ, đã bắt đầu thanh tẩy hắc ám!" Một số người rống lớn.
Ở hậu phương, rất nhiều đại giáo đều phái ra nhân mã, đi theo phía sau, bất cứ lúc nào cũng giết theo vào.
Trong đó, tám trăm Tử Đệ Binh của Thạch thôn tự nhiên là đội ngũ tiên phong, xông ở phía trước nhất, đánh đâu thắng đó.
Thạch Hạo đang tìm kiếm hắc ám Chí Tôn, phát hiện một tên giết một tên. Với thần giác cường đại của hắn mà nói, khó có cá lọt lưới, một đường quét ngang tới.
Dù cho hắc ám thủy triều đã rút đi rất nhiều năm, hắn vẫn phát hiện và giết chết bốn tên hắc ám Chí Tôn!
NẾu như cộng thêm hắc ám Đại Bằng trước đó, còn có đầu Thiên Lang kia. Coi như đã có sáu vị hắc ám Chí Tôn lưu lại trên khu vực này bị Hoang giết chết.
Thạch Hạo dùng hết ba năm thời gian, quét ngang Cửu Thiên Thập Địa. Cho dù cương vực có rộng lớn vô biên vô ngần, hắn vẫn đánh tan tất cả, từng một bên này giết qua một bên kia.
Tối thiểu nhất, hắn hiện tại không còn phát hiện ra có hắc ám Chí Tôn nào.
Các giáo đều tích cự tham gia, có một vị cường nhân như vậy mở đường ở phía trước. Bọn họ đều dốc hết khả năng ra phối hợp, trảm sát hắc ám tu sĩ.
Thế nhưng, khu vưc rộng lớn như vậy bị hắc ám ăn mòn qua. Toàn bộ sinh linh đều đã hắc ám hóa, có kẻ không mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu. Thậm chí trong một khu vực rộng lớn, đám sinh linh bị hắc ám hóa đó không hề khác biệt với người bình thường.
Trong ký ức của đám sinh linh này, trong cảm quan của bọn họ. Đám người Thạch Hạo mới chính là ma quỷ.
"Ta không xuống tay được a."
Thạch Hạo có thể giết chết Chí Tôn, tám trăm Tử Đệ Binh có thể đánh giết những cường giả khác, nhưng là thật khó mà đối phó với những sinh linh hắc ám nhỏ yếu kia.
Bởi vì, sau khi hắc ám thuỷ triều rút đi, những sinh linh nhỏ yếu này, nếu như chỉ nhìn bề ngoài, cũng không hề khác biệt với sinh linh của Cửu Thiên Thập Địa.
Lại, theo thời gian trôi qua, bọn họ đều không ngây ngẩn, linh trí dần dần khai hóa, giống như là phàm nhân bình thường.
Chỉ là trong đầu bọn họ có quan niệm cố hữu khó sửa đổi, bằng không, cũng có thể coi là người bình thường, không có khác biệt quá lớn với bình dân bách tính Cửu Thiên Thập Địa.
Tu sĩ các giáo còn đang do dự, khó có thể giơ lên đồ đaoo, nếu như đều giết hết, làm sao có thể giết cho được, máu sẽ nhuộm đỏ cả thiên địa này.