Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1006: Dẫn thiên kiếp tới

Giết!

Thành Côn nhăn nhó dữ tợn, giận dữ hét lên.

Nghe vậy, cao thủ của Chính Dương Tông từ bốn phương tám hướng đồng loạt lao tới.

Nhưng khi bọn họ sắp xông vào thế giới dưới lòng đất, một bóng dáng màu vàng chói mắt dị thường lao ra, bay vụt lên trời như một đạo thần quang màu vàng, xuyên qua hư không, bay qua bầu trời, tiến thẳng vào nơi cao trên hư vô.

Ầm!

Sau khi bóng vàng ấy đứng ở nơi cao trên hư vô, phía trên hư không đột nhiên có tiếng sấm vang lên.

Hả?

Pháp Luân Vương đứng ở hư không phía trên Chính Dương Tông, đang quan sát trận huyết chiến bên ngoài thì nghe thấy tiếng sấm vang dội, ông ta nhíu mày, vô thức ngước lên nhìn trời.

Không chỉ ông ta mà tất cả người của Chính Dương Tông đều ngẩng mặt lên nhìn, là tu sĩ, lúc này họ đều có cảm giác sắp có hoạ lớn, giống như một thanh kiếm sắc bén đang treo lơ lửng trên đầu, lại cũng giống như có ngọn núi lớn đang chìm xuống.

Ầm!

Đột nhiên, hư không lại vang lên tiếng sấm rền nữa.

Sau đó hư không rung lên bần bật, phong vân mịt mù, mây đen dày đặc bắt đầu tụ lại, che phủ cả đất trời. Một luồng uy áp xuất hiện khiến đất trời cũng phải run lên, giáng xuống nghiền nát cả bầu trời rộng lớn.

Chẳng mấy chốc, giữa những đám mây đen cuồn cuộn ấy còn có sấm sét xé rách bầu trời, chớp giật lách tách, khiến cho bầu trời lúc tối lúc sáng.

Là thiên kiếp!

Cơ thể Pháp Luân Vương run lên, vẻ mặt cũng thay đổi.

Chết tiệt!

Bên ngoài Chính Dương Tông, liên quân tứ phương đang đại chiến với Âm Minh Tử Tướng cũng chửi bới ầm ĩ như tiếng sói tru.

Làm gì vậy hả? Định độ kiếp ngay trên chiến trường sao? Muốn kéo cả đội quân tu sĩ độ kiếp cùng à?

“Uy lực đáng sợ thật, là ai đang độ kiếp đây?”, Đao Hoàng đang chiến đấu cũng nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên hư không.

“Không biết là ai, nhưng chắc chắn là kẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn”, lão già Gia Cát Vũ mắng to: “Độ kiếp ở đây là muốn kéo chúng ta cùng đi ứng kiếp đấy”.

“Lão phu tính rồi, chúng ta vẫn nên rời đi thôi”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu đóng vai thầy bói.

“Thiên… Thiên kiếp, đây… đây chính là thiên kiếp ư?”, trong Chính Dương Tông, giữa những tiếng hô kinh hãi, các đệ tử và trưởng lão chưa từng thấy thiên kiếp, sắc mặt đều tái nhợt, họ chưa bao giờ thấy thiên kiếp chứ đừng nói gì là thiên kiếp đáng sợ thế này.

“Ai? Rốt cuộc là kẻ nào?”, tiếng gầm thét giận dữ của Pháp Luân Vương vang vọng khắp bầu trời, ông ta tức giận nhìn lên, ngưng tụ tầm mắt để nhìn gần, xuyên thấu hư vô, nhưng tầm mắt lại bị sấm sét che mất, không thể nhìn thấy mặt người độ kiếp.

“Liên quân tứ phương nghe lệnh, rút lui”, trên hư không mù mịt vang lên một giọng nói hư ảo, nhưng giọng nói này lại có sức mạnh của sấm sét mang theo uy nghiêm khiến người ta không dám trái lời.

Mà người lên tiếng không cần nói cũng biết, chính là Diệp Thành.

Đúng vậy, vào thời khắc mấu chốt nhất, hắn đã cưỡng ép để lên cảnh giới Chuẩn Thiên, sau đó trước khi cao thủ của Chính Dương Tông lao vào thế giới dưới lòng đất, hắn đã xông ra khỏi Chính Dương Tông, tới hư không phía trên Chính Dương Tông và thành công dẫn ra thiên kiếp.

Mà mục đích hắn lệnh cho liên quân bốn phía rút lui cũng rất rõ ràng, thiên kiếp thần phạt của Hoang Cổ Thánh Thể không phải chuyện đùa, hắn không muốn khiến liên quân của mình phải chịu lôi phạt không đáng có.

Nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt mọi người trong liên quân tứ phương đều rất lạ, tuy giọng nói kia không rõ nhưng họ vẫn nghe ra được đó là ai.

“Tiểu… Tiểu tử kia tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên vào lúc này à?”, Cổ Tam Thông há miệng, nuốt nước bọt ừng ực.

“Xem ra hắn muốn mượn uy lực của thiên kiếp thần phạt để phá kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”, Chung Giang hít sâu một hơi, trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ kinh ngạc cảm thán: “Thật can đảm!”

“Rút lui!”, Hằng Nhạc Chân Nhân phất áo, dường như đã hiểu ý Diệp Thành.

“Rút”, các lão bối của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Đan Thành và các thế gia lớn đều hạ lệnh, những người còn đang đại chiến cũng thoáng chốc rút lui, đồng loạt bay về phía sau, vì thiên kiếp có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

“Khốn kiếp”, so với phía Đao Hoàng, mặt Pháp Luân Vương vặn vẹo dữ tợn, dường như ông ta cũng nghe ra giọng của Diệp Thành.

“Pháp Luân Vương, ông có hài lòng với món quà này không?”, trên hư không, Diệp Thành ung dung nói, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

“Ngươi đang tìm cái chết đấy”, Pháp Luân Vương quát lên giận dữ, đột nhiên đứng dậy chuẩn bị xông lên hư không giết Diệp Thành.

Nhưng ông ta vừa di chuyển, trên cửu thiên đã vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa, hàng trăm triệu tia sấm sét đánh ra rồi ngưng tụ lại thành một biển lôi.
Chương 1007: Cầm cự

Thấy vậy, ông ta chợt lui về phía sau, vì thiên kiếp thần phạt đã hình thành, bây giờ mà xông lên sẽ bị sét đánh ngay tại chỗ, nhưng ở lại Chính Dương Tông thì khác, mặc dù cũng vẫn phải ứng kiếp bị động nhưng chí ít còn có kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông bảo vệ.

Bùm!

Chẳng bao lâu sau, biển lôi thiên kiếp từ cửu thiên giáng xuống, bao phủ toàn bộ Chính Dương Tông, những ai ở dưới biển lôi đều bị kéo đi ứng kiếp một cách bị động.

Ầm! Roẹt! Roẹt!

Thần phạt sấm sét đánh lên kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, tạo ra những tia lửa sáng.

Kết giới của Chính Dương Tông thật không tầm thường, sấm sét thiên kiếp mạnh như thế cũng không thể xuyên thủng ngay được.

“Giết”, Thành Côn tóc tai bù xù, vẻ mặt hung ác kinh người, ông ta mở kết giới hộ sơn cũng là để cho Chính Dương Tông ổn định đội hình, công kích trận pháp đã được khởi động, đồng loạt nhắm vào Diệp Thành.

“Giết ta?”, Diệp Thành đang chống lại lôi kiếp trong biển sấm sét bất giác cười khẩy.

Hắn là người thông minh nên đã leo lên tận trời cao, bay lên trời đứng trong hư vô, bầu trời cao một trăm nghìn trượng, ở độ cao như vậy, cho dù công kích trận pháp của Chính Dương Tông có khởi động cũng không đánh được xa như vậy.

Công kích trận pháp của Chính Dương Tông không thể đánh trúng hắn, nhưng biển lôi thiên kiếp của hắn lại không hề hấn gì, sấm sét không gì bì được tụ lại thành biển lôi, mỗi một tia thần lôi đều mạnh lạ thường.

Nhìn thấy điều này, Thành Côn suýt tức hộc máu, nhưng ông ta cũng chỉ nhìn mà đánh không được.

“Giết cho ta”, mặt mày ông ta dữ tợn, lập tức hạ lệnh, công kích trận pháp không đánh được ngươi, lão tử phái người lên đó giết chết ngươi.

Chỉ là các trưởng lão đều chần chừ lưỡng lự trước mệnh lệnh của ông ta, đó là thần phạt lôi kiếp, nếu ra khỏi kết giới của Chính Dương Tông, còn chưa lên tới nơi sợ rằng đã bị sét giật tung người rồi!

“Lẽ nào các ngươi dám làm trái lệnh?”, Thành Côn tức giận hét lên, rút sát kiếm ra: “Kẻ nào trái lệnh, giết ngay tại chỗ”.

Thấy thế, các trưởng lão đều biến sắc, chịu áp lực từ Thành Côn nên đành cắn răng vọt ra khỏi kết giới của Chính Dương Tông, bay lên trời.

Ầm!

Thần phạt sấm sét ầm ầm vang dội, trưởng lão cảnh giới Không Minh đầu tiên lao ra khỏi kết giới Chính Dương Tông lập tức bị đánh tan xương nát thịt, còn chưa bay được nghìn trượng đã bị sét đánh rơi xuống hư không.

Phụt! Phụt! Phụt!

Các trưởng lão phía sau cũng không khá hơn là bao, vừa lao lên đã bị sét đánh tới tấp.

Nhìn thấy cảnh này, Thành Côn hận thù nghiến răng ken két: “Tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên xông lên cho ta”.

Cuối cùng ông ta cũng nhìn ra trưởng lão cảnh giới Không Minh lên bao nhiêu cũng vô ích, thần phạt lôi kiếp quá đáng sợ, muốn tay không chống lại lôi phạt, bay lên độ cao hàng chục nghìn trượng bắt buộc phải là cảnh giới bán bộ Không Minh.

Ngay lập tức, Chính Dương Tông có một ông lão mặc áo tím bước ra khỏi kết giới.

Ù!

Chẳng mấy chốc, binh khí bản mệnh đã lơ lửng trên đỉnh đầu, bảo vệ toàn thân, sau đó ông ta lao vụt lên trời.

Đùng! Đoàng!

Thần phạt lôi kiếp ầm ầm đánh xuống, trúng vào binh khí bản mệnh của ông lão áo tím, bị trúng hơn mười tia sấm, binh khí bản mệnh của ông lão đã bị đánh bay ra ngoài.

Ông lão áo tím không còn binh khí bản mệnh bảo vệ, lập tức rơi vào tình cảnh cực kỳ thê thảm, hết tia sét này đến tia sét khác, nổ tung bầu trời, dù ông ta có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cũng bị đánh xương cốt máu me lẫn lộn.

“Chết tiệt”, ông lão áo tím hừ lạnh, lui về kết giới của Chính Dương Tông, ông ta khẳng định nếu bây giờ mà lên trời thì chưa tới được độ cao năm mươi nghìn trượng đã bị lôi kiếp đánh tan thành tro bụi.

“Pháp Lão”, đám Thành Côn vội vàng nhìn Pháp Luân Vương.

“Ta còn có thể làm gì?”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, sắc mặt rất khó coi, ông ta không rảnh để ý đến phía Thành Côn, lúc này ông ta đang điên cuồng đem đại quân Âm Minh của mình về Chính Dương Tông, Âm Minh Tử Tướng sợ nhất là lôi kiếp, bởi vì chỉ trong thoáng chốc thôi chúng sẽ bị thiêu rụi thành tro tàn.

“Nhưng… Nhưng cũng không thể cứ nhìn thế này được chứ ạ!”, đám Thành Côn lo lắng.

“Củng cố, tăng cường kết giới hộ sơn”, Pháp Luân Vương trầm giọng ra lệnh: “Đến khi hắn độ kiếp xong thì ở trạng thái yếu, đến lúc đó ra tay lần nữa cũng không muộn”.

“Đã hiểu”, Thành Côn và những người khác đâu dám chậm trễ, vội vàng chạy về các ngả.
Chương 1008: Vạn Kiếm Phong Thần với vạn quân sấm sét

Ù! Ù!

Chẳng mấy chốc, lại có những chùm sáng phóng ra từ mọi hướng của Chính Dương Tông, kết giới hộ sơn vốn đã cường hãn, nay lại càng kiên cố hơn.

Đùng! Đoàng!

Thần phạt sấm sét càng trở nên dữ dội hơn, sấm sét đủ màu giáng từ hư không xuống giống như thác nước, tất cả đều đánh thẳng vào kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, tạo ra những tia lửa sáng.

Phụt! Phụt!

Trên bầu trời cao hơn một trăm nghìn trượng, Diệp Thành cũng càng trở nên chật vật hơn, hắn là người ứng kiếp, tia sấm nào cũng mạnh mẽ vô song, mỗi lần đánh xuống đều khiến hắn máu me xương cốt bay tứ tung, nếu khả năng hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể không bá đạo thì e là hắn đã rơi xuống khoảng không từ lâu rồi.

“Tiểu tử, ngươi kiềm chế một chút”, trong thần hải vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.

Ngay lúc Diệp Thành lao ra, Thái Hư Cổ Long đã rời bỏ thân thể, hoá thành long hồn rồi trốn trong thần hải của Diệp Thành, nếu còn ở lại Chính Dương Tông chắc chắn nó sẽ bị đánh cho tan tác.

“Đã hiểu”, Diệp Thành vung chưởng đánh tan một tia sấm sét, khuấy động trong biển lôi như một con giao long.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Thần phạt sấm sét từ trên trời giáng xuống càng lúc càng dữ tợn dị thường, kết giới bảo vệ của Chính Dương Tông đã được tăng cường nhưng vẫn bị đánh thủng lỗ chỗ, rất nhiều đệ tử và trưởng lão tu vi yếu đã bị đánh tan thành tro bụi ngay lập tức.

Chậc chậc chậc!

Nhìn cảnh tượng hùng vĩ lúc này, phía Cổ Tam Thông đã lui ra ngoài thiên kiếp đều tặc lưỡi thở dài: “Lão tử đã nhiều năm chưa thấy thiên kiếp nào ghê gớm thế này rồi, lợi hại lắm!”

“Ghê gớm nhất không phải điều này”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi: “Mà là hắn đã kéo cả Chính Dương Tông bị động ứng kiếp cùng”.

“Hơn nữa tiểu tử này rất thông minh”, Chung Quy vuốt râu cười: “Chạy lên độ cao một trăm nghìn trượng, ở độ cao đấy công kích của sát trận hư không của Chính Dương Tông không thể đánh tới, nhưng lôi kiếp của hắn thì không hề hấn gì”.

“Chắc lần này Pháp Luân Vương tức hộc máu mất!”, Hằng Nhạc Chân Nhân cười sảng khoái.

“Xét về sức chiến đấu, ở đây chẳng có ai là đối thủ của ông ta, nhưng với sức chiến đấu của ông ta cũng không dám liều mình xông lên trời giết Diệp Thành, chỉ có thể đứng nhìn, thậm chí đại quân Âm Minh cũng đã bị ông ta cho lui về”.

“Thiên kiếp là khắc tinh của Âm Minh Tử Tướng, nếu ông ta không cho lui về thì chúng sẽ thành tro bụi trong chốc lát”, Thượng Quan Huyền Cương cũng cười.

“Lệnh cho ba quân sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào”, Thiên Tông Lão Tổ lập tức ra lệnh: “Nếu thiên kiếp của Diệp Thành thật sự có thể phá vỡ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông thì trận chiến này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Khi mọi người đang nói chuyện thì Diệp Thành trong biển lôi thiên kiếp đã vung kiếm chỉ xuống.

Lập tức hàng vạn thanh kiếm rung lên, lăng thiên giáng xuống, sấm sét bao quanh thân kiếm, sắc bén không gì sánh bằng.

Từ xa nhìn lên trời thấy đó là một cảnh tượng hào hùng, hàng tỷ thần kiếm từ trên trời đánh xuống, sấm sét bao quanh, thần quang sáng chói, bầu trời vốn tối đen, vì thần thông này mà trở nên lấp lánh chói mắt.

Bên dưới, vẻ mặt phía Pháp Luân Vương lại khó coi hơn, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể liên tục củng cố kết giới.

Dưới sự chú ý của mọi người, hàng tỷ thần kiếm sấm sét đánh vào kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông không theo thứ tự cụ thể nào.

Bang bang bang!

Âm thanh va chạm của kim loại chói tai đến mức toàn bộ Chính Dương Tông đều rung lên.

Tuy nhiên dù Vạn Kiếm Triều Tông của Diệp Thành có uy lực lớn nhưng vẫn không phá được kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, mà Diệp Thành trong biển lôi lại liên tiếp bị lôi kiếp đánh bay ra ngoài.

Cút!

Sau khi đứng vững lại, Diệp Thành chợt vung chưởng đập tan lôi kiếp đang giáng xuống.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Diệp Thành liếc mắt nhìn xuống, đột nhiên nổi giận: “Mẹ kiếp, kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông kiên cố vậy sao? Thiên kiếp thần phạt cũng không phá được?”

“Có Pháp Luân Vương và bao nhiêu cảnh giới Chuẩn Thiên điều khiển kết giới trận cước thế kia, đương nhiên kiên cố rồi”, Thái Hư Cổ Long trả lời.

“Buộc ta phải tung chiêu lớn!”, Diệp Thành cắn răng, trở nên tàn nhẫn, hắn trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, sau đó xoay người bổ nhào xuống dưới.

Thần huy màu vàng bao phủ quanh người hắn, cho dù ở trong biển sấm sét cũng vẫn rất chói mắt, lao từ độ cao một trăm nghìn trượng xuống, hắn giống như một đạo thần quang màu vàng, tốc độ đạt đến cực hạn.

Vào lúc này, tốc độ của hắn tăng vọt, sức mạnh tụ lại, ý niệm cũng hoá thành duy nhất.

Vạn Kiếm Phong Thần!

Diệp Thành thầm hô trong lòng, hướng kiếm thẳng xuống, khi hắn lao xuống có hàng tỷ tia sấm sét theo sau, chúng hội tụ về phía kiếm Xích Tiêu, lúc này Phong Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Nhất đã dung hợp một cách hoàn mỹ.

Phong Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Nhất đều là những chiêu lớn tấn công đơn lẻ, tập trung vào sức mạnh xuyên phá vô song, mà bây giờ lại được sức mạnh của vạn quân sấm sét trợ lực, uy lực của nó lại càng mang sức huỷ diệt mãnh liệt.

Mục đích của Diệp Thành rất đơn giản, đó là phá vỡ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, cũng chỉ có cách này hắn mới có thể mượn uy lực của thần phạt sấm sét gây sát thương nặng nề cho Chính Dương Tông, thời cơ này có thể nói là nghìn năm khó gặp.

Keng! Ù!

Kiếm Xích Tiêu rung lên, dường như không chịu nổi áp lực lớn như vậy, thân kiếm đã bắt đầu nứt ra.

“Chết tiệt, sao tiểu tử kia lại lao xuống?”, xa xa, phía Cổ Tam Thông nhìn lên bầu trời thấy thần quang màu vàng có một không hai đang lao uống, nhìn kỹ lại thì chính là Diệp Thành.

“Nhất kiếm thật bá đạo”, với định lực của Độc Cô Ngạo mà cũng không khỏi bị sốc.

“Phong Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Nhất đều là những tuyệt chiêu lớn tấn công đơn lẻ, lại có thêm uy lực của thần phạt sấm sét, có vẻ như hắn định dùng một kiếm phá vỡ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”, Thiên Tông Lão Tổ tính toán, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chương 1009: Phản công

“Nếu ngay cả nhát kiếm đó cũng không thể phá vỡ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông thì ta nghĩ chúng ta nên rút lui đi!”, Vô Nhai Đạo Nhân ho khan.

Keng!

Khi mọi người đang bàn tính thì Diệp Thành đã bay vụt qua họ như một tia đao mang màu vàng, lao thẳng đến gần kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, mỗi khi hắn xuống gần hơn một trượng thì uy lực của Vạn Kiếm Phong Thần lại mạnh hơn một phần.

“Đó… Đó là gì?”, cao thủ của Chính Dương Tông đang cố hết sức để chống lại thần phạt sấm sét, tất cả đều nhìn lên khoảng không, ánh mắt nhìn vào thần quang màu vàng còn rực rỡ hơn cả sấm sét kia.

Vào lúc này, thần quang màu vàng ấy đang đến gần giống như tia sáng thần thánh.

Vạn Kiếm Phong Thần!

Trên hư thiên, giọng nói của Diệp Thành cùng với tiếng sấm rền vang vọng khắp đất trời.

Với tốc độ này, sức mạnh này và uy lực này, một kiếm đỉnh phong nhất từ trước đến nay của Diệp Thành đâm thẳng vào kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông.

Rắc rắc!

Lập tức, kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông bị xuyên thủng, lấy lỗ thủng đó làm trung tâm, vết nứt trên kết giới bảo vệ lan rộng theo mọi hướng, cho đến khi toàn bộ kết giới hộ sơn sụp đổ.

Đùng! Đoàng!

Kết giới bị phá vỡ, thần phạt sấm sét cũng đánh xuống.

Phụt! Phụt! Phụt!

Chính Dương Tông lập tức bị tàn sát, không có kết giới hộ sơn bảo vệ, từng toà linh sơn sụp xuống, từng bóng người hoá thành tro bay đi, trong đó có rất nhiều cao thủ cảnh giới Không Minh, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.

Nhanh, rời khỏi Chính Dương Tông.

Thành Côn giận dữ hét lên, vừa chống lại lôi kiếp vừa ra khỏi Chính Dương Tông, lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi phạm vi của thiên kiếp.

Giống như ông ta, từng bóng người đồng loạt nhảy ra, Pháp Luân Vương cường đại cũng gọi pháp khí đáng sợ ra, dẫn các đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông ra khỏi linh sơn.

Đi đâu?

Diệp Thành đuổi theo như một tên súc sinh, biển lôi thiên kiếp di chuyển theo chuyển động của hắn, những trưởng lão và đệ tử của Chính Dương Tông chạy chậm đều bị nhấn chìm, sau khi biển lôi qua đi, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Giết!

Thành Côn tức giận ra lệnh.

Lúc trước vì Diệp Thành ở độ cao một trăm nghìn trượng, công kích trận pháp không đánh được hắn, cao thủ của Chính Dương Tông cũng không lên đó đánh được, bây giờ Diệp Thành đã xuống đương nhiên không thể để hắn đi dễ dàng như vậy.

Ngay lập tức, cao thủ của Chính Dương Tông người ngự động binh khí, người thi triển thần thông, tấn công Diệp Thành từ xa.

Diệp Thành thấy vậy thì xoay người bỏ chạy.

Tuy bây giờ người hắn đang có lôi kiếp nhưng hắn cũng hiểu rõ, Chính Dương Tông có không ít cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu không thể đánh những cao thủ này thành tro bay ngay từ đầu thì hắn sẽ phải hứng chịu những đòn tấn công điên cuồng từ họ.

Thiên kiếp có thể đánh người nhưng không thể đánh được bí pháp và thần thông, tuy uy lực của biển lôi thiên kiếp bá đạo nhưng không có lực phòng ngự.

Vì thế Diệp Thành chỉ có thể chạy, hơn nữa còn không được chạy chậm, nếu chạy chậm thì đám cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên sẽ tấn tung từng chiêu lớn tới, hắn sẽ bị đánh tơi tả không toàn thây.

Diệp Thành lại một lần nữa chống lại sấm sét bay lên bầu trời, bay thẳng vào thiên tiêu, sát phạt tới hư thiên vạn trượng.

Tuy nhiên, Diệp Thành vừa đứng vững, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Bầu trời phía xa chỉ có biển sấm sét lơ lửng chứ không có một tia sét nào đánh xuống.

“Thế… Thế này là thế nào?”, Diệp Thành sửng sốt, vô thức giẫm lên biển sấm sét: “Bao nhiêu người đang trong phạm vi thiên kiếp mà, ngươi đừng lười biếng, phóng sét xuống cho ta!”

Tuy nhiên biển sấm sét chẳng thèm đoái hoài gì đến lời mắng chửi của hắn, vẫn không có tia sét nào đánh xuống thêm nữa.

“Chuyện… Chuyện gì đây?”, phía Cổ Tam Thông bên này cũng ngơ ngác: “Không phải trong phạm vi thiên kiếp thì đều bị kéo đi bị động ứng kiếp sao?”

“Không đánh nữa à?”, người của Chính Dương Tông cũng ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời, biển sấm sét ở ngay trên đầu bọn họ, sấm sét cuồng bạo nhưng lại không đánh xuống.

Đột nhiên, đất trời giây trước còn đang sấm sét ầm ầm, giờ phút này lại trở nên im lặng, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn trời, lôi kiếp của Diệp Thành có vẻ đã mệt, cần phải nghỉ ngơi.

Tốt lắm!

Đột nhiên một âm thanh dữ tợn vang lên phá vỡ sự im lặng, một đạo thần mang màu vàng tím vọt lên hư không, đó chính là Pháp Luân Vương, lôi kiếp đã dừng lại đương nhiên ông ta sẽ xông lên giết Diệp Thành.

Chết tiệt!

Phía Đao Hoàng vừa phản ứng lại đã đồng loạt xông lên.

Chặn chúng lại!

Pháp Luân Vương phất tay, thần quang lăng thiên giáng xuống, đại quân Âm Minh lại được triệu tập, bao phủ đất trời.

Chặn chúng lại!

Thiên Tông Lão Tổ hét lên, liên quân tứ phương lập tức xông lên yểm hộ từ mọi hướng, Pháp Luân Vương muốn giết Diệp Thành, phía Đao Hoàng muốn cứu Diệp Thành, đại quân Âm Minh muốn ngăn phía Đao Hoàng, liên quân tứ phương đương nhiên phải ngăn đại quân Âm Minh lại, tranh thủ thời gian cho phía Đao Hoàng bao vây tấn công Pháp Luân Vương.

“Hôm nay không ai cứu được ngươi đâu”, tốc độ của Pháp Luân Vương quá nhanh, ông ta đã tới gần biển lôi, hơn nữa còn rất tự tin có thể giết được Diệp Thành trước khi phía Đao Hoàng tới nơi.

Nhưng ông ta còn chưa đặt chân vào biển lôi thì một cây đại kích đã xuyên từ hư không xuống, tốc độ cực nhanh, xuyên qua không gian như một đạo thần quang.

Chiến Vương Kích!

Thân thể Pháp Luân Vương run lên, dường như ông ta đã nhận ra đại kích đó là thứ gì.
Chương 1010: Một đấu bốn

Chiến Vương Kích!

Thân thể Pháp Luân Vương run lên, nhìn thấy cây đại kích đó, ông ta thoáng thất thần.

Năm xưa, đầu ông ta bị chính cây đại kích đó trảm tới mức thảm hại.

Năm xưa, ông ta đã tranh giành thiên hạ với chủ nhân của cây đại kích này.

Bây giờ lại thấy Chiến Vương Kích, sao ông ta có thể bình tĩnh nổi?

Một lúc sau, ông ta siết chặt hai tay, bất giác quay đầu nhìn về một hướng trong hư không.

Ở đó, một người thanh niên mặc áo giáp đang từng bước đi tới, bước đi rất kỳ lạ, một bước đi được cả nghìn trượng, bộ dáng như một bóng ma.

Mái tóc đen dài như thác nước, đôi mắt như sao trời, bước đi vững vàng mạnh mẽ, dáng người vững chãi như núi, quanh thân được thần quang bao quanh, phản chiếu lên áo giáp ánh sáng rực rỡ lấp lánh, mỗi bước đi đều khiến hư không rung lên.

Nhìn thấy khuôn mặt người thanh niên mặc áo giáp, Pháp Luân Vương lại hoảng hốt, như thể nhìn thấy cố hữu khi xưa.

“Ngươi không phải Tiêu Chiến”, một lúc sau, Pháp Luân Vương lãnh đạm nhìn thanh niên mặc áo giáp đó.

“Ta là con trai Chiến Vương, Tiêu Thần”, người thanh niên mặc áo giáp dừng lại, chắn trước biển lôi của Diệp Thành, tay cầm Chiến Vương Đại Kích, chí khí ngút trời, khí thế nuốt chửng núi sông, con rồng do chiến ý hoá thành bay lượn quanh người, mặc dù hắn ta không phải Chiến Vương nhưng trông cũng như một bậc chiến thần.

“Con trai của Chiến Vương?”, Diệp Thành vẫn đang chống lại sấm sét trong biển lôi chợt giật mình, ngoảnh lại nhìn Tiêu Thần đang đứng chắn trước mặt Pháp Luân Vương, bóng lưng hắn ta vững chãi như núi, tựa như ngọn núi lớn không bao giờ vượt qua được.

“Đúng là vô song”, Diệp Thành không khỏi cảm thán: “Sức chiến đấu không hề yếu hơn con trai Đông Hoàng”.

“Tiêu Thần, được, được lắm”, khi Diệp Thành đang kinh ngạc thì Pháp Luân Vương đã bật cười, nụ cười càn rỡ không chút kiêng kỵ, âm thanh như tiếng sấm rền khiến bầu trời cũng phải rung lên, nhiều người không chịu nổi áp lực này nên đã hộc máu bay ngược ra xa.

“Tiêu Chiến, năm xưa ngươi chém đầu ta, bây giờ ta sẽ khiến ngươi tuyệt tử tuyệt tôn”, Pháp Luân Vương gào thét khiến cho thiên địa đều sợ hãi chấn động, một tia sáng Âm Minh phóng lên bầu trời, đánh thủng một lỗ hổng lớn, sức chiến đấu của nó khiến cho phía Đao Hoàng đang lao lên đều biến sắc.

“Năm xưa Phụ Vương chiến đấu với kẻ thù mạnh thế này sao?”, Tiêu Thần lẩm bẩm, khí thế cũng đang tăng lên nhanh chóng, khí huyết toàn thân sôi trào, chiến ý đáng sợ theo đó bộc phát.

Giết!

Pháp Luân Vương hét lên, giơ tay cầm tinh tú đánh về phía Tiêu Thần, có lẽ khí thế quá mạnh nên không gian hư vô cũng bị nghiền nát từng tấc một.

Chiến!

Tiêu Thần gầm thét rung trời, lập tức vung Chiến Vương Kích, chém nứt bầu trời.

Bang!

Chiến Vương Kích và thủ ấn của Pháp Luân Vương va chạm phát ra âm thanh rất lớn, Tiêu Thần có sức chiến đấu vô song mà cũng bị đánh bật trở lại, Chiến Vương Kích trong tay rung lên bần bật, sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng đang phục hồi nhanh chóng.

Giết!

Pháp Luân Vương lại đánh tới, tay trái diễn hoá âm dương, tay phải diễn hoá càn khôn, thần thông vô cùng kỳ diệu, vô cùng cường đại.

Bát Hoang Trảm!

Đao Hoàng là người xông tới đầu tiên, ông vung Long Đao lên chém ra đao mang cái thế.

Cút!

Pháp Luân Vương khịt mũi, vung chưởng đẩy lùi Đao Hoàng.

Thiên Hàng Cửu Kiếm!

Độc Cô Ngạo cũng đã tới, chín kiếm mang vô song lập tức hợp thành một, một kiếm chém nát cả bầu trời.

Cút!

Ánh mắt Pháp Luân Vương loé lên, ông ta ra tay với uy lực mạnh mẽ, một chưởng ẩn chứa rất nhiều thần thông biến hoá, Độc Cô Ngạo cũng bị đẩy lùi về sau.

Cửu Huyền Long Ấn!

Thiên Tông Lão Tổ vừa lên đã diễn hoá chưởng ấn ngưng tụ bí pháp không gian, lăng thiên đập xuống.

Cút!

Pháp Luân Vương hừ lạnh, một chưởng Âm Dương Càn Khôn đan xen rất nhiều bí pháp trong đó, dung hợp thành một, một chưởng phá tan đại ấn của Thiên Tông Lão Tổ, đẩy lùi ông ta.

Thấy vậy, Tiêu Thần, Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo cùng nhau xông lên, ai cũng tung ra thần thông vô song, Thiên Tông Lão Tổ đứng vững lại cũng gia nhập vào vòng chiến đấu, bốn người hợp lực chống lại Pháp Luân Vương.

Pháp Luân Vương thực sự giống như một vị vua, một mình chiến đấu với bốn người nhưng không hề yếu thế, sức chiến đấu của ông ta cũng đã được đẩy lên gần tới cảnh giới Thiên.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Khung cảnh trận chiến cực kỳ hoành tráng, bầu trời rung lên ầm ầm, mặt đất nứt lìa, không gian đầy những vết nứt, sấm rền chớp giật, hỗn loạn cả đất trời.

Chết tiệt!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành vẫn đang chống lại lôi kiếp trong biển lôi cực kỳ chấn động.

Đao Hoàng là ai? Là Đao Trung Chi Hoàng!

Độc Cô Ngạo là ai? Là Kiếm Trung Chi Tôn!

Sở Thương Tông là ai? Không Gian Chi Thánh!

Tiêu Thần là ai? Chiến Vương Chi Tử!

Sức chiến đấu của bốn người này thuộc nhóm đứng đầu Đại Sở, bốn người hợp lực mà cũng chỉ ngang sức ngang tài với Pháp Luân Vương, sức chiến đấu của Pháp Luân Vương phải thông thiên nhường nào chứ?

“Kẻ địch cái thế năm xưa của Chiến Vương quả nhiên không đơn giản”, Diệp Thành rất kích động, dù hiện tại hắn đã tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng vẫn còn cách Pháp Luân Vương quá xa.

Lòng thầm nghĩ vậy, hắn đã nhanh chóng lùi lại phía sau, bởi vì trận chiến giữa Pháp Luân Vương và phía Đao Hoàng quá hào hùng, mà hắn lại đang độ kiếp, nếu ở gần quá rất có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Khi hắn dừng lại trên một khoảng hư không mới quan sát xung quanh.

Trận đại chiến lại bắt đầu, mà lần này đại quân của Chính Dương Tông cũng tham gia, bởi vì kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông đã bị phá vỡ, bọn họ cũng không còn kết giới để dựa vào, nhưng vì có sự tham gia của bọn họ nên áp lực của liên quân tứ phương lại tăng lên gấp bội.

“Từ bỏ kháng cự, ta sẽ chịu trách nhiệm cho sự sống chết của các ngươi”, giọng Cơ Tuyết Băng vang lên, cô ta đứng trong hư không như một bậc nữ vương, giọng nói lãnh đạm mà uy nghiêm.

“Kẻ khi sư diệt tổ, ngươi đang tự tìm chết”, Ân Trụ giận tím mặt, lao tới như một bóng ma, muốn lấy mạng Cơ Tuyết Băng.

“Đối thủ của ngươi là ta”, không biết Thượng Quan Huyền Cương từ đâu xuất hiện, một chưởng đẩy lùi Ân Trụ.

Ở hướng khác, ba người phía Chung Quy, Chung Giang, Chung Ly cũng lần lượt xông lên, ngăn chặn ba vị lão tổ của Chính Dương Tông, không chỉ họ mà rất nhiều trưởng lão khác cũng đã vọt vào vùng thiên địa này, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên.

Vào thời khắc như vậy, liên quân tứ phương sẽ không để cho Cơ Tuyết Băng phạm sai lầm, vì sự tồn tại của cô ta có thể khiến liên quân tu sĩ của Chính Dương Tông phản chiến, có ý nghĩa rất lớn.

Mà Chính Dương Tông cũng biết điều này nên mới muốn mau chóng giết được Cơ Tuyết Băng.

Vậy nên một bên muốn giết, một bên muốn bảo vệ, hai bên lấy Cơ Tuyết Băng làm trung tâm, bắt đầu một cuộc hỗn chiến kinh thiên động địa.

“Dạng Chấn đại thống lĩnh, trận chiến này không có ý nghĩa gì cả, vì lợi ích của các tiền bối, vì sự phồn vinh của hậu thế, Tuyết Băng khẩn cầu ông hãy quy thuận!”, Cơ Tuyết Băng không tham gia vào trận chiến, chỉ đứng nhìn từ xa, đôi mắt đẹp nhìn Dạng Chấn đang cô đơn, không muốn chiến đấu.

“Cô chắc chắn có thể đảm bảo sự sống cho chúng ta?”, Dạng Chấn lẳng lặng nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Hắn có thể liên minh tứ phương chỉ trong một năm, không chỉ dựa vào danh hiệu Đan Thánh và sát thần mà còn có trí óc và sự quyết đoán của một vị Hoàng đế”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói: “Đây là câu trả lời của ta”.

“Ta hiểu rồi”, Dạng Chấn hít sâu một hơi, đôi mắt cô đơn, do dự bỗng bừng lên tia sáng sắc bén.

“Những ai bằng lòng quy thuận với ta thì đứng sau lưng ta”, giọng của Dạng Chấn vang vọng khắp đất trời, trên người ông ta lại xuất hiện áo giáp, trong tay hiện ra một cây chiến kích: “Không bằng lòng theo ta thì gặp nhau trên chiến trường”.

Lời của Dạng Chấn có sức khiêu khích, rất nhiều tu sĩ của Chính Dương Tông đang đại chiến vô thức ngừng tấn công, rất nhiều người đang giơ sát kiếm lên, tay cũng dừng lại giữa không trung.

Thấy vậy, Thành Côn đang chiến đấu với Dương Đỉnh Thiên ở một nơi khác tức tối quát lớn: “Dạng Chấn, ngươi dám lâm trận đầu hàng phản bội tông môn. Người đâu, giết cho ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK