Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336: Chuyện liên quan đến ngực

“Cơ Tuyết Băng cũng tới?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa nói xong, ba người đồng loạt nhìn sang cô: “Con thấy cô ta rồi à?”

“Ở bên kia đó ạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi chỉ về một hướng, cuối cùng dừng ở một người mặc y phục trắng đang ngồi trên ghế trong đám đông.

Nghe vậy, ba người đều nhìn qua đó, nheo mắt nhìn người mặc đồ trắng.

Nữ cải trang nam? Khoé miệng ba người giật giật.

Đúng vậy, Cơ Tuyết Băng thực sự đã cải trang thành nam nhân. Cô ta mặc cẩm y, mái tóc dài được búi lên, trên đầu còn buộc khăn lụa, thoạt nhìn còn tưởng là thư sinh! Toàn thân cô ta toát lên vẻ nho nhã, lại thêm khí chất và dung mạo tuyệt thế, cho dù cải trang thành nam cũng vẫn rất tuấn tú.

“Đúng là mới lạ”, Từ Phúc cảm thán.

“Cô bé không nói thì ta thật sự không nhìn ra”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi: “Không ngờ Thành Côn dám để Huyền Linh Chi Thể xuống núi, không sợ bị người khác diệt khẩu sao?”

So với hai người họ, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi bên cạnh lại thể hiện vẻ thù hằn khó chịu.

“Này, này, này”, lão già Gia Cát Vũ lườm hai cô gái: “Nhìn hai con như thể định đi đánh nhau với cô ta thế!”

“Là Chính Dương Tông bọn họ hãm hại Diệp Thành”, Thượng Quan Ngọc Nhi hằn học trả lời.

“Con nói vậy là vơ đũa cả nắm đấy!”, lão già Gia Cát Vũ bĩu môi: “Không thể vì một vài người mà coi cả Chính Dương Tông là kẻ thù được! Hơn nữa con cũng không đánh lại cô ta!”

“Con không đánh lại nhưng tỷ con thì chưa chắc”, ngực Thượng Quan Ngọc Nhi phập phồng dữ dội.

“Tỷ con? Thượng Quan Hàn Nguyệt?”

“Con nói rồi sao? Con đã nói gì đâu”.

“Thông qua”, khi bốn người đang nói chuyện thì Diệp Thành bên dưới đã vượt qua phần kiểm tra đan dược, tức là hắn đã lọt vào vòng chung kết.

Sau khi qua được phần kiểm tra đan dược, Diệp Thành rất phóng khoáng hất tóc, nhìn về phía Từ Phúc: “Trưởng lão, không khiến người mất…”

Hắn còn chưa nói xong đã sững người, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi cạnh Bích Du với vẻ mặt rất vị: “Cô ấy chạy tới đây lúc nào vậy?”

“Khụ!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, vội vàng dời tầm mắt.

Nhưng khi hắn thu hồi tầm mắt thì liếc thấy một thanh niên mặc đồ trắng ngồi trong đám đông, lúc này người đó đang lẳng lặng nhìn xuống dưới, vẻ mặt không buồn không vui, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

“Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành nheo mắt, biểu cảm dưới lớp mặt nạ khá thú vị: “Nữ cải trang nam?”

“Không ngờ cô ấy cũng đến Đan Thành”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Đến khi nào nhỉ, sao lúc trước mình không phát hiện ra?”

Khi hắn nhìn sang tình cờ cũng là lúc Cơ Tuyết Băng ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, cô ta khẽ cau mày, không biết vì sao từ khoảng cách cả chục nghìn trượng cô ta lại thấy cảm giác quen thuộc lạ thường trong mắt Diệp Thành.

“Người đó là ai? Thuộc thế lực nào?”, Cơ Tuyết Băng hờ hững hỏi.

Nghe vậy một lão già tóc xám bên cạnh cô ta vội lấy một ống giấy ra, kiểm tra xong mới cung kính trả rời: “Thưa Thánh nữ, hắn tên là Trần Dạ, là một luyện đan sư tản tu”.

“Trần Dạ”, nghe thấy hai chữ này, đôi mắt đẹp lãnh đạm của Cơ Tuyết Băng chợt sáng lên, bất giác đưa mắt nhìn Diệp Thành lần nữa.

Ở phía này, Diệp Thành đang duỗi eo, mặc dù biết Cơ Tuyết Băng đang nhìn mình nhưng hắn vẫn vờ như không biết.

“Tiếp theo là linh đan ba vân, huynh có áp lực không?”, Lạc Hi lại chạy tới, cười tươi nhìn Diệp Thành.

“Vẫn ổn!”, Diệp Thành gãi đầu.

“Ta nhìn ra được huynh không hề đơn giản!”, Lạc Hi nhìn Diệp Thành với vẻ đầy ẩn ý.

“Dù có không đơn giản hơn nữa thì cũng không lợi hại hơn sư tỷ muội được!”

“Cũng đúng”, Lạc Hi mỉm cười.

“Dừng”, khi hai người đang nói chuyện thì trưởng lão mặc áo trắng của Đan Thành đã hô lên: “Những ai chưa luyện ra đan dược có thể rời khỏi sân rồi, mời những người lọt vào vòng kế tiếp lên bốc thăm”.

Ông ta dứt lời và cuộc so tài vòng bán kết chính thức kết thúc, những người chưa luyện ra đan dược trong thời gian quy định và những người luyện ra từ thứ một trăm linh một lắc đầu rời đi.

Ngay sau đó, những người lọt vào vòng trong xếp hàng bốc thăm.

Người đầu tiên vẫn là Huyền Nữ, và người thứ hai vẫn là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện, nụ cười của hắn nhìn thế nào cũng thấy rợn tóc gáy, bây giờ là ban ngày chứ nếu là ban đêm thì chắc chắn sẽ khiến người ta chết khiếp.

“Số sáu mươi mốt”, sau khi rút thăm, Diệp Thành thuận tay bỏ vào tay áo rồi bước tới thạch đài số sáu mươi mốt.

Như hai lần trước, vừa vào vị trí hắn đã bắt đầu nhìn hai bên trái phải.

Lần này không còn là bốn người phía Trần Vinh Vân, Từ Nặc Nghiên, cũng không phải là hai tên ngốc Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, mà là bốn nhân vật lợi hại, hơn nữa còn là mấy người trước khi vào sân Từ Phúc đã giới thiệu cho hắn.

Bên trái là thanh niên tóc tím, Thánh tử của Huyết Linh thế gia ở Bắc Sở.

Bên phải là nữ tử áo tím, Thánh tử của Âm Dương thế gia ở Bắc Sở.

Phía trước là thanh niên tóc đỏ, Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung ở Bắc Sở.

Sau khi nhìn trái, nhìn phải và phía trước, Diệp Thành lại nhìn về phía sau, nhưng vị trí đó đang để trống, nói chính xác hơn là người đó vẫn chưa tới.

Chẳng mấy chốc người phía sau hắn đã tới, hơn nữa còn là nhảy tung tăng tới như một tiểu yêu tinh, đây chẳng phải Lạc Hi sao?

“Muội rút thăm trước ta sao lại tới muộn hơn ta vậy?”, Diệp Thành vừa cầm đan phương lên vừa thản nhiên hỏi.

“Ta đi vệ sinh”, Lạc Hi cười hì hì.

Ồ!

Diệp Thành há mồm, nhất thời không nói được gì.

Hắn lại nhìn ba người ở bên trái, bên phải và phía trước, sau đó lại hơi quay đầu nhìn Lạc Hi phía sau. Dù sao muội cũng là đồ nhi của Đan Thần, nếu là nam tử thì không nói, nhưng muội là một tiểu cô nương, không thể biết ý một chút à?

Một khúc nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, vẻ mặt mọi người bình thường trở lại, ai cũng tập trung nghiên cứu đan phương.

“Tỷ tỷ, ngực tỷ to thật đấy!”, mấy người vừa tĩnh tâm lại thì Lạc Hi phía sau đã cất lời. Đôi mắt to trong veo của cô đang nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt Cung, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm ngực cô ta.

“To lắm à?”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi bất giác nhìn sang bên phải, vừa nhìn đã thấy đôi gò bồng đào cao vút của Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Lạc Hi không nói thì hắn cũng thật sự chưa từng quan sát kỹ Thánh nữ Tinh Nguyệt này.

Phải nói Thánh nữ Tinh Nguyệt thực sự là một mỹ nhân, dung nhan tuyệt đẹp, dáng người thướt tha, những áng mây tím bao quanh thân thể như thần hoa tử man.

Khi Diệp Thành nhìn cô ta, hắn còn nhìn cả Thánh tử Huyết Linh thế gia và Thánh tử của Âm Dương thế gia, hai người đó cũng đang nhìn lại.

Tuy nhiên Diệp Thành tự nhận mình nhìn chỉ là thưởng thức, nhưng ánh mắt hai tên kia mang theo sự phóng túng rõ rệt, nhất là Thánh tử Huyết Linh thế gia, gã nhìn xong còn liếm môi.

“Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt các ngươi”, mặc dù Thánh nữ Tinh Nguyệt đang xem đan phương nhưng vẫn biết mấy người phía Diệp Thành đang nhìn mình, nhất là khi cảm nhận được hai cặp mắt phóng túng, giọng điệu cô ta càng trở nên lạnh hơn.

“Khụ!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, vội vàng dời mắt, hai người còn lại cũng nở nụ cười bỡn cợt rồi nhìn đi nơi khác.

“Sao ngực mình lại nhỏ thế chứ?”, Lạc Hi phía sau Diệp Thành vẫn đang lăn tăn vấn đề ngực, cô nhìn ngực Thánh nữ Tinh Nguyệt rồi lại nhìn ngực mình, không khỏi phồng má chu miệng.

“Trần Dạ sư huynh, có phải nam nhân đều thích nữ nhân ngực to không?”, câu hỏi của Lạc Hi lúc nào cũng câu sau kỳ lạ hơn câu trước.

“Cũng không hoàn toàn là vậy”, Diệp Thành trả lời rất tuỳ ý.

“Vậy huynh thích to hay nhỏ?”, Lạc Hi vội vàng hỏi.

“Ta thích… nam nhân”, Diệp Thành ngoáy tai.

Lời vừa dứt, hắn lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Thánh tử Huyết Linh bên trái, Thánh nữ Tinh Nguyệt bên phải và Thánh tử Âm Dương phía trước đều đồng loạt đổ dồn ánh nhìn lại đây, quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.

Điều đáng nói là ánh mắt của họ mang theo vẻ ghét bỏ!
Chương 337: Nổ lư

Sau chuyện vừa xen ngang, Lạc Hi ngây thơ trong sáng trở nên im ắng hơn nhiều.

Lần này khác với hai lần trước, hai lần trước là luyện linh đan một vân và hai vân, nhưng lần này mọi người cần luyện chế linh đan ba vân, hơn nữa còn thực hiện tại chỗ. Vì trước khi bốc thăm không ai biết mình sẽ chế tạo đan dược nào nên mấy người phía Diệp Thành đều không dám sơ ý.

“Trúc Cốt Đan ba vân”, Diệp Thành vừa đọc đan phương vừa đếm linh thảo trên thạch đài.

Hắn chưa luyện Trúc Cốt Đan ba vân bao giờ, cũng chưa từng xem đan phương, cho tới nay hắn cũng chỉ luyện chế Linh Hồn Đan ba vân, xét về mặt ý nghĩa nhất định thì đây là lần thứ hai hắn luyện chế linh đan ba vân.

“Bắt tay làm thôi”, sau khi ghi nhớ nội dung đan phương vào đầu, Diệp Thành hít sâu một hơi, lập tức đẩy Tiên Hoả vào trong lư luyện đan.

Những người khác cũng gọi hoả diệm của mình ra, hơn nữa tất cả đều là chân hoả, nhất là chân hoả của Thánh tử Huyết Linh, chân hoả của hắn có màu đỏ máu, nhìn như máu tươi đang cháy, rất kỳ quái.

Hiện trường luyện đan cực kỳ yên tĩnh, tất cả các luyện đan sư trẻ tuổi đều đang chăm chú luyện đan.

Bên ngoài trường đấu, những người đang xem lại bắt đầu bàn tán: “Theo ta thấy, lần này Huyền Nữ vẫn là người luyện chế ra đầu tiên”.

“Chưa biết được, Huyết Đồng kia cũng không vừa đâu”.

“Vẫn là câu nói đó, hoặc là Huyền Nữ, hoặc là Huyết Đồng!”

“Từ Phúc này, ngươi nghĩ hắn có luyện được linh đan ba vân không?”, trên chỗ ngồi, lão già Gia Cát Vũ lại nhìn sang Từ Phúc bên cạnh.

“Vấn đề này con thật sự không biết”, Từ Phúc lắc đầu bất lực.

“Bích Du tỷ tỷ, người kia kìa, chính là người đó, người mặc đồ đen ấy, huynh ấy là luyện đan sư nhà Thượng Quan muội”, bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi kéo Bích Du lại rồi chỉ vào thanh niên mặc đồ đen đang luyện đan phía dưới.

“Thượng Quan Vân Khuyết chứ gì, đâu phải ta không biết hắn”, Bích Du cười.

“Huynh ấy vẫn chưa có vợ, hay là tỷ cân nhắc xem”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười vui vẻ, nháy mắt nhìn Bích Du.

“Hai ta không hợp”, Bích Du khẽ cười.

“Không hợp hay là trong lòng có người khác rồi?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh ung dung lên tiếng.

“Gia gia, người lại nói linh tinh rồi”.

“Ồ, Bích Du tỷ tỷ có người trong lòng rồi sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi lập tức kéo lấy hai tay Bích Du, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Ai vậy ạ? Nói cho muội đi, muội giữ giúp tỷ”.

“Kia, chính hắn”, lão già Gia Cát Vũ nhấp một ngụm rượu, chỉ vào Diệp Thành bên dưới.

“Gia gia”, hai má Bích Du đột nhiên đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ.

“Sao hắn lại đeo mặt nạ vậy?”, đúng là người nói vô tình người nghe hữu ý, Thượng Quan Ngọc Nhi đã mở to đôi mắt tò mò nhìn Diệp Thành ở phía dưới: “Tóc còn bạc nữa, không nhìn thấy mặt! Nhưng hẳn là rất đẹp trai, nếu không cũng không được Bích Du tỷ tỷ thích, chỉ là sao muội thấy bóng lưng hắn quen thế? Có phải muội đã gặp hắn ở đâu rồi không?”

Bùm!

Lời Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt, hội trường luyện đan bên dưới vang lên tiếng nổ.

Mọi người nhìn xuống thì thấy một người toàn thân đen xì chật vật bò từ dưới đất lên.

Đúng thế, hắn bị nổ lư, không biết vì thao tác bất cẩn hay vì nguyên nhân gì khác mà chiếc lư nổ văng ra, nếu hắn không trốn nhanh thì sợ rằng hắn đã bay thẳng lên trời rồi.

Bùm!

Ngay sau đó lại có tiếng nổ khác vang lên, nhưng lần này vận may của người ấy không được tốt lắm, cả người bay ra ngoài, bị nổ đến mức toàn thân đầy máu.

Bùm! Bùm! Bùm!

Sau đó những tiếng nổ như vậy cứ liên tục vang lên, đều là tiếng lư nổ, rất nhiều người đến thạch đài để luyện đan cũng nổ tung, thậm chí còn văng lên trời cao.

“Chuyện gì vậy?”, Diệp Thành đang điều khiển hoả diệm luyện đan, không khỏi liếc nhìn về mấy hướng đó.

“Sao lại có nhiều người nổ lư thế?”, Lạc Hi phía sau cũng thò cái đầu nhỏ ra nhìn trái nhìn phải.

Bùm!

Khi hai người vừa dứt lời, lư luyện đan của Thánh tử Âm Dương phía trước Diệp Thành cũng truyền đến tiếng nổ, may mà hắn ta phản ứng nhanh, sử dụng linh lực hộ thể từ trước, nếu không chắc chắn sẽ rất thảm.

Bùm!

Diệp Thành và Lạc Hi còn chưa phản ứng lại thì lư luyện đan của Thánh tử Huyết Linh bên trái cũng nổ, may mắn là hắn phản ứng nhanh nên không bị ảnh hưởng, có điều luyện đan sư trẻ bên cạnh hắn lại rất thảm, bị bắn văng ra ngoài.

Bùm!

Diệp Thành và Lạc Hi vẫn chưa phản ứng lại thì lư luyện đan của Thánh nữ Tinh Nguyệt bên phải cũng nổ tung, phản ứng của cô ta cũng rất nhanh, lập tức ngưng tụ tấm khiên chắn trước mặt mình để chặn sự chấn động từ chiếc lư.

Lư luyện đan lần lượt nổ tung khiến sắc mặt ba người đều khó coi, họ cau chặt mày, trong mắt loé lên ánh sáng u ám bất định.

“Thế này là thế nào?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn ba người bọn họ, cuối cùng không quên liếc về phía sau.

Vừa nhìn thì thấy nha đầu Lạc Hi đã nhảy ra ngoài trước.

Mẹ nó!

Diệp Thành chửi thề một tiếng, nhẩm niệm sử dụng áo giáp lá chắn Huyền Quan.

Bùm!

Giây tiếp theo, lư luyện đan của Lạc Hi cũng nổ tung, may mà Diệp Thành lanh lẹ nên mới không bị ảnh hưởng gì.

“Muội không thể nói trước cho ta một tiếng à?”, Diệp Thành tối sầm mặt nhìn Lạc Hi cách đó không xa: “May mà ta nhìn về phía sau, nếu không bị lư nổ bất chợt như thế này ta sẽ bị bắn lên trời luôn mất”.

“Bất ngờ, bất ngờ mà”, Lạc Hi cười khan, lè lưỡi.

“Lần sau nhớ nói với ta một tiếng, nếu không ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã cau mày, bởi hắn cảm thấy lư luyện đan có gì đó không ổn, một luồng sức mạnh cuồng bạo đang nhanh chóng bùng lên.

“Chết tiệt, nằm xuống”, Diệp Thành hét lên một tiếng rồi nằm bò xuống đất.

Bùm!

Khắc tiếp theo, lư luyện đan của hắn cũng nổ tung. Có lẽ đã có đề phòng trước nên Thánh tử Huyết Linh, Thánh tử Âm Dương và Thánh nữ Tinh Nguyệt đã sử dụng lá chắn linh lực ngăn lại sức ảnh hưởng từ lư luyện đan của Diệp Thành.

Bùm! Bùm! Bùm!

Sau Diệp Thành, trong trường đấu luyện đan liên tiếp vang lên âm thanh nổ lư, rất nhiều người bị nổ văng lên trời.

Nhìn một trăm luyện đan sư trước một tram thạch đài ở hội trường luyện đan, ít nhất đã có tám mươi người bị nổ lư, những luyện đan sư không bị nổ lư cũng không tránh khỏi vận xui.

Tuy nhiên trên sân vẫn có người không bị nổ lư, đó là Huyền Nữ và Huyết Đồng, hai người vẫn bình tĩnh, ung dung, thong thả luyện đan.

“Có chuyện gì vậy?”, những người đang xem đều thảng thốt nhìn xuống dưới.

“Một hai người thì còn được, đằng này một trăm người có chín mươi tám người nổ lư, chuyện này thật sự kỳ lạ”.

“Vẫn là Huyền Nữ và Huyết Đồng lợi hại, bọn họ không bị nổ lư”.

“Chuyện gì thế này?”, trên chỗ ngồi, lão già Gia Cát Vũ ngơ ngác nhìn Từ Phúc, mặc dù thực lực lão ta hơn Từ Phúc nhưng trong phương diện luyện đan thì đạo hạnh Từ Phúc lại cao hơn lão nhiều.

Từ Phúc nhìn xuống dưới, sau đó lại nhìn Đan Thần: “Là đan phương có vấn đề”.

“Đan phương có vấn đề?”

“Chắc chắn là do đan phương”, Từ Phúc hít một hơi thật sâu: “Xem ra độ khó của đại hội đấu đan lần này cao hơn mọi năm! Không chỉ kiểm tra kỹ thuật luyện đan mà còn kiểm tra năng lực lĩnh ngộ. Hẳn là tất cả đan phương đều có vấn đề, nếu luyện đan sư không nhìn ra vấn đề trong đan phương mà cứ luyện theo đan phương sai đó thì đương nhiên sẽ nổ, nhưng nếu nhìn ra kịp thời và sửa lại như Huyền Nữ và Huyết Đồng thì sẽ không bị nổ”.

“Chết tiệt, Đan Thành này thật bỉ ổi”, lão già Gia Cát Vũ không khỏi thầm chửi trong lòng.

“Nếu đúng là vậy thì chắc sẽ có rất ít người được lọt vào vòng tổng kết”, Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi: “Vốn chỉ là rút thăm ngẫu nhiên, không ai biết mình sẽ luyện đan dược nào, có lẽ trước kia họ còn chưa từng luyện loại đan dược mình vừa rút được bao giờ, chứ đừng nói là tìm ra vấn đề”.

“Với độ khó này, có lẽ hơn chín phần mười số luyện đan sư đều sẽ dừng bước ở vòng chung kết này”, Bích Du trầm ngâm lên tiếng.
Chương 338: Mọi người lại chú ý

Trên hội trường luyện đan, sau hàng loạt vụ nổ, các luyện đan sư tiếp tục lấy lư luyện đan ra và bắt đầu luyện lại từ đầu.

Có điều, vẫn có những người đứng trước thạch đài, không ai luyện đan luôn ví dụ như Diệp Thành, Lạc Hi, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên, thiếu chủ Chú Kiếm Phong Trần Vinh Vân, thiếu chủ Lý Chương của Bắc Hải Thế Gia, thiếu chủ Vi Văn Trác của Huyền Thiên Thế Gia và ba người ở hai phía trái phải và phía trước của Diệp Thành.

Lúc này bọn họ đều cau mày cầm đan phương, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn bất định.

“Trần Dạ, huynh cũng phát hiện ra rồi sao?”, Lạc Hi ở phía sau khẽ giọng hỏi.

“Là đan phương có vấn đề”, Diệp Thành đáp lời, hắn day trán: “Nếu ta đoán không nhầm thì lần này đan phương chúng ta rút được có lẽ có vấn đề, Đan Thành của các muội chơi cũng được đấy”.

“Nói thực thì muội cũng không biết”, Lạc Hi nhướng vai.

“Đã nhìn ra rồi thì tiếp tục luyện đi”, Diệp Thành nói rồi không quên nhét hai cục bông vào tai.

Cũng giống như hắn, Lạc Hi nhét hai cục bông vào tai còn Thánh tử Huyết Linh, thánh tử Âm Dương và thánh tử Tinh Nguyệt về cơ bản đều làm như vậy, bọn họ cũng nhét bông vào tai mình.

Thực tế chứng minh bọn họ vẫn rất sáng suốt vì ngay sau đó, ở phía cách đó không xa có một cái lư lại nổ tung, người này không hề phát hiện ra căn nguyên của vấn đề, vẫn làm theo cách luyện chế sai nên cả người cũng bay đi.

Tiếp sau đó, tiếng lửa bập bùng liên tiếp vang lên, người nào người nấy hết sức thảm hại, mặt mày khó hiểu, rõ ràng đã làm theo đan phương luyện chế rồi, tại sao lại nổ nhỉ?

Có điều, bọn họ sao có thể ngờ nổi đường đường là Đan Thành mà lại đưa đan phương có vấn đề cho mình.

Vẫn có người thật thà, sau lần thứ hai bị nổ lư vẫn ngây thơ làm theo phương pháp luyện chế trong đan phương, vả lại lần này còn luyện chế cẩn thận hơn.

Có điều không phải tất cả những luyện đan sư sau khi bị nổ lư lần thứ hai đều là kẻ ngốc, cũng có một số người thông minh nhìn ra vấn đề, thế nhưng không phải cứ nhìn ra vấn đề là tìm được phương pháp luyện chế chính xác.

Đùng! Đùng! Đùng!

Hội trường luyện đan lại có tiếng nổ lần thứ ba vang lên, có người mặt mày lấm lem lui ra khỏi hội trường.

Trong đó có người mặc dù phát hiện ra vấn đề nhưng không tìm ra được phương pháp luyện đan chính xác, lãng phí ba phần nguyên liệu luyện đan nên buộc phải rút lui, do vậy mà thời gian quy định còn chưa hết nhưng đã có hơn một nửa người rút lui khỏi hội trường.

“Một đám ngu xuẩn”, phía trước cao đài số mười bảy, Huyết Đồng nhếch miệng giễu cợt.

Hắn chưa bị nổ lư luyện đan lần nào, có vẻ như ngay từ đầu hắn đã nhìn ra được vấn đề của đan phương cho nên đi theo phương pháp luyện chế chính xác và hiện giờ hắn cũng sắp hoàn thành quá trình luyện đan của mình.

Ở phía khác, Huyền Nữ cũng giống hắn ta, cô ta mặt mày điềm tĩnh, vì phát hiện ra vấn đề của đan phương ngay từ đầu nên Huyền Nữ tiến hành luyện chế theo phương pháp chính xác.

“Đan Thần, phương án này của ông đã loại được cả một cơ số người”, ở vị trí trên cao, lão già tóc bạc nhìn Đan Thần mà tấm tắc.

“Luyện đan cũng như tu luyện, không thể vội được”, Đan Thần mỉm cười: “Chỉ mải làm theo đan phương cũng đồng nghĩa với việc rơi vào một cái bẫy, đại hội đấu đan không phải chỉ đấu về thuật luyện đan mà còn phải đấu ở khả năng lĩnh hội”.

“Về điểm này thì ta đồng tình”, một vị trưởng lão khác cũng vuốt râu cười nói.

“Có điều ta thấy tên Huyết Đồng kia cũng không hề đơn giản”, một trưởng lão thong thả lên tiếng: “Thuật luyện đan của hắn khiến ta cảm thấy rất quen thuộc, vả lại trình độ luyện đan của hắn không hề thua kém Huyền Nữ”.

Vù!

Khi mọi người đang bàn luận thì bên dưới đã có người luyện ra đan dược, và đúng như mọi người nghĩ, người luyện ra đan dược đầu tiên chính là Huyền Nữ.

Vù!

Người luyện ra đan dược ngay sau đó chính là Huyết Đồng và đã kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Vì ngay từ đầu bọn họ dùng phương pháp luyện chế chính xác nên sau cả hai người, dù mất một khoảng thời gian khá lâu cũng không ai luyện ra đan dược. Do lư luyện đan bị nổ nên những người khác đều đã lãng phí quá nhiều thời gian.

Hiện giờ ở hội trường luyện đan cũng chỉ còn lại mười mấy người. Thời gian cứ thế dần trôi, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào hội trường luyện đan.

“Tiểu tử kia cũng được đấy, không ngờ hắn có thể trụ được đến bây giờ”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ thật sự cảm thấy khó hiểu, chốc chốc ông ta lại nhìn sang Từ Phúc: “Không phải ngươi nói hắn chỉ có thể luyện ra linh đan hai vân sao?”

“Nói thực thì con cũng cảm thấy hết sức bất ngờ”, Từ Phúc ho hắng: “Xem ra con đã đánh giá hắn thấp rồi”.

“Không phải ngươi đánh giá hắn thấp mà đánh giá hắn quá thấp”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi: “Nên biết rằng hắn cần phải tìm ra được cách luyện chế chính xác trước đã, khả năng lĩnh hội thế này quả không hề đơn giản”.

“Bích Du tỷ tỷ, người trong lòng tỷ quả không hề đơn giản”, Thượng Quan Ngọc Nhi tươi cười quay sang nhìn Bích Du.

Bích Du chỉ khẽ mỉm cười nhưng không hề nói cho Thượng Quan Ngọc Nhi biết đó chính là Diệp Thành vì cô muốn cho cô bé một bất ngờ.

Vù!

Khi mấy người đang nói chuyện thì bên dưới đã có người luyện ra đan dược thành công, và người đó chính là thánh tử Thất Tịch Từ Nặc Nghiên.

Vù!

Sau cô ta chính là thánh thử Huyết Linh ở bên trái.

Sau thánh tử Huyết Linh chính là thánh nữ Tinh Nguyệt và thánh tử Âm Dương, tiếp đó là Lạc Hi ở phía sau Diệp Thành và sau Lạc Hi là Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, Lý Chương của Bắc Hải thế gia, Vi Văn Trác của Huyền Thiên thế gia.

Hiện giờ trên hội trường cũng chỉ còn lại bốn người, một là Diệp Thành, một người là Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan, một người là Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và cuối cùng là Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.

Không lâu sau đó, Thượng Quan Vân Khuyết cũng xuất đan còn Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông lần lượt xuất đan.

Ôi chao!

Hội trường luyện đan lúc này chỉ còn lại một mình Diệp Thành vẫn đang chật vật kiểm soát ngọn lửa. Bên dưới, mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía này, những người còn lại không muốn chú ý đến hắn cũng khó vì hiện giờ cũng chỉ còn lại có một mình hắn.

“Nếu hắn bị nổ lư tiếp thì cho dù có luyện đan lại cũng không đủ thời gian”, có người lên tiếng.

“Cho nên lần này phải luyện đan thành công thì hắn mới có thể vào vòng tổng kết, luyện không được thì chỉ có thể nói số hắn đen thôi”.

“Nghe nói hắn còn là một đệ tử ký danh của Đan Thành”.

“Không biết là người của thế lực nào”, có người vuốt râu, muốn dùng bí pháp để nhìn thấu nhưng lại không thể.

“Về phải tra lại danh tính người này”, ở vị trí ngồi, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm lên tiếng, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn khác thường.

“Ta sẽ điều tra kỹ”, lão già tóc xám ở bên cung kính đáp lời.

“Sư tỷ, tỷ nói xem huynh ấy có thể luyện ra đan dược không?”, trên hội trường, Lạc Hi vừa kéo vạt áo Huyền Nữ vừa nhìn Diệp Thành trên hội trường luyện đan.

“Hắn có thể vào vòng cuối cùng hay không đối với ta mà nói không có gì khác biệt”, Huyền Nữ nói với giọng thản nhiên, vẻ mặt không hề có sự thay đổi, trong giọng điệu còn mang theo sự tự tin tuyệt đối, cho dù Diệp Thành có thể luyện ra đan dược, cho dù hắn có thể vào vòng cuối cùng thì cũng không thể thành lý do khiến cô phải bận tâm.

Mặc dù sau vài vòng thi cô thật sự cảm thấy bất ngờ với Diệp Thành nhưng vì sự cao ngạo của bản thân mà sự bất ngờ kia cũng bị dìm xuống.

Xuất đan!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, sau tiếng hô của Diệp Thành, một viên dan dược màu tím đã bay ra khỏi lư luyện đan và được Diệp Thành cầm trong tay.

Phù!

Diệp Thành luyện ra đan dược khiến rất nhiều người thở phào, đặc biệt là Từ Phúc, vẻ mặt ông ta hết sức dị thường, ông ta thật sự không hề biết thuật luyện đan của Diệp Thành đã tiến bộ tới mức này rồi.

Bên dưới, Diệp Thành đã cầm viên đan dược do mình luyện ra chạy tới kiểm đan đài.

Thông qua!

Vị trưởng lão đảo mắt nhìn viên đan dược mà Diệp Thành luyện ra sau đó mỉm cười.

Lúc này, trưởng lão tóc bạc lại đứng dậy, giọng nói vang vọng khắp hội trường: “Các vị đạo hữu, hôm nay kết thúc tại đây, ngày mai sẽ diễn ra đại hội đấu đan vòng cuối cùng”.

“Đi thôi, đi thôi, về nhà thôi”, nghe nói kết thúc rồi, Lạc Hi nhảy nhót như một đứa trẻ.

Có điều khi cô quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.

Lại nói về Diệp Thành, ngay giây phút trưởng lão tóc bạc kia tuyên bố kết thúc hắn đã chuồn ra ngoài, tới khi mọi người đứng dậy, hắn là người đầu tiên chạy ra khỏi hội trường, chớp mắt đã biến mất tung mất tích.

“Bích Du tỷ tỷ, người thương của tỷ chạy rồi kìa”, Thượng Quan Ngọc Nhi vội chỉ về phía lối ra.

“Ngọc Nhi, hắn chính là Diệp Thành”, Bích Du khẽ giọng nói.

“Hắn…hắn…. Diệp Thành?”
Chương 339: Bá Long Đao

Diệp Thành cứ thế chạy một mạch ra khỏi hội trường và chuồn vào một con đường nhỏ.

Đan Thành thật rộng lớn, núi non trùng điệp, trên mỗi một ngọn núi đều có lầu các và các sạp hàng trông thực sự phồn hoa.

Đi trên con đường nhỏ qua từng khúc cua, đôi mắt Diệp Thành không ngừng liếc nhìn các sạp hàng hai bên đường. Ngày mai diễn ra trận đấu cuối cùng rồi, trận đấu này yêu cầu luyện linh đan bốn vân và những linh thảo cần cho việc luyện ra linh đan bốn vân do mỗi người tự chuẩn bị.

Nghĩ thì cũng phải, những linh thảo cần có để luyện ra linh đan bốn vân đều vô cùng quý giá, loại nào cũng có giá đắt đỏ, đương nhiên cần đích thân luyện đan sư tham gia vào đại hội đấu đan đi chuẩn bị.

“Luyện Thọ Nguyên Đan bốn vân hay luyện Tục Mệnh Đan bốn vân đây?”, cả đoạn đường Diệp Thành vẫn luôn cân nhắc vấn đề này.

Tục Mệnh Đan bốn vân mua ở cửa hàng, linh hồn lạc ấn của nó đã được Diệp Thành nắm bắt được, hắn tự nhận nếu phát huy tốt thì có thể miễn cưỡng luyện ra được.

Còn Thọ Nguyên Đan bốn vân chính là loại mà Bích Du đưa cho hắn, so với Tục Mệnh Đan bốn vân thì việc luyện chế Thọ Nguyên Đan phức tạp hơn một chút, có điều cũng chỉ là một chút thôi, không đến mức phải tính toán quá.

“Hay là luyện cả hai loại?”, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định luyện cả hai loại.

Thọ Nguyên Đan bốn vân và Tục Mệnh Đan bốn vân đều là loại đan dược tăng tuổi thọ, hai loại này đối với hắn mà nói đều hết sức thiết thực, với tình trạng hiện giờ của Diệp Thành thì đương nhiên thiếu tuổi thọ.

“Cứ quyết định vậy đi”, nghĩ rồi Diệp Thành bắt đầu lựa chọn ở các sạp hàng, chốc chốc hắn lại dừng lại mua lấy vài thứ.

Thế nhưng cả đoạn đường đi lựa chọn cũng khiến hắn phải xót xa vì những linh thảo cần có để luyện ra hai loại đan dược này ngốn của hắn năm, sáu mươi nghìn linh thạch, có điều nghĩ tới đó là linh đan bốn vân thì Diệp Thành lại cảm thấy có phần an ủi hơn.

Ừm?

Đang đi đường, Diệp Thành chợt cảm thấy tiên hoả và thiên lôi trong vùng đan hải rung động.

Có bảo bối!

Diệp Thành sáng mắt lên, đôi mắt hắn bắt đầu đảo hết từ trái sang phải, cuối cùng hắn dừng lại ở một sạp hàng bên đường. Theo như chỉ dẫn của tiên hoả và thiên lôi thì cái gọi là bảo bối nằm ngay ở sạp này.

Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng dừng trước sạp hàng đó. Chủ nhân của sạp hàng là một người trung tuổi cao ráo, trông rất nho nhã, như vị học sĩ uyên bác vậy. Khi Diệp Thành tới đây, ông ta còn đang cầm một quyển cổ thư say mê đọc.

Diệp Thành không hề quấy rầy người đàn ông trung tuổi kia, đôi mắt hắn nheo lại nhìn hết các món đồ được bày bán trên sạp hàng.

Không thể phủ nhận những món đồ trên sạp hàng này thật sự phong phú, có linh thảo linh quả, cổ thư quyển tông, bí pháp huyền thuật, và còn có cả những binh khí linh kiếm, thế nhưng nhiều nhất vẫn là đan dược vì dù sao thì đây cũng là đất của Đan Thành, sao có thể không bán đan dược chứ.

Cuối cùng đôi mắt Diệp Thành dừng lại ở thanh đao bị gãy và đã hoen rỉ, trên bề mặt thanh đao loang lổ, trông có vẻ như nó đã trải qua cơ số năm tháng và nơi này dường như đã tồn tại lâu rồi.

Diệp Thành nắm vào chuôi đao định cầm lên quan sát, có điều hắn đã đánh giá thấp sức nặng của thanh đao này, nó phải nặng ít nhất là một nghìn cân.

“Nặng thật”, Diệp Thành xuýt xoa, hắn hơi vận chân khí cố gắng cầm thanh đao lên.

Có lẽ thanh đao này đã tồn tại lâu đời rồi vả lại còn là thanh đao hỏng nên rất ít người đụng vào do vậy mà bên trên còn có lớp bụi mỏng bám vào.

Diệp Thành khẽ lau đi lớp bụi trên thanh đao và nhìn vào ba chữ cổ khắc trên thanh đao: “Bá Long Đao”.

“Bá Long Đao”, Diệp Thành khẽ vuốt thanh đao, “cái tên thật bá đạo”.

Không biết từ bao giờ, khi vuốt thanh đao, Diệp Thành chợt cảm thấy máu trong người mình sục sôi, đặc biệt là khi gõ vào thanh đao hắn còn nghe thấy âm thanh vọng lại, đó chính là tiếng đao vung ra.

Diệp Thành quan sát kĩ thanh đao từ đầu tới chuôi nhưng không thể đoán ra được chất liệu làm nên thanh đao này là gì, hắn biết thanh đao này rất dày dặn và chắc chắn.

“Thanh đao dày dặn thề này nhất định có thể chịu được sức mạnh của Bát Hoang Trảm”, Diệp Thành xoa cằm, uy lực của Bát Hoang Trảm quá mạnh khiến những thanh đao bình thường gãy lìa ngay từ lần đầu thi triển Bát Hoang Trảm.

“Có thanh đao này thi triển Bát Hoang Trảm có lẽ không tồi”, Diệp Thành cười nói.

“Tiểu hữu thích thanh đoạn đao này?”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì chủ nhân của sạp hàng đã đặt cuốn cổ thư xuống, mỉm cười nhìn hắn: “Nếu tiểu hữu muốn thì ta sẽ bán rẻ cho một chút, một trăm nghìn linh thạch có thể mua được nó”.

“Sáu mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế trả giá xuống.

“Tiểu hữu, cái giá này cũng thật là…”, người đàn ông trung tuổi bất giác bật cười: “Thế này nhé, tiểu hữu thêm hai mươi nghìn, ta giảm hai mươi nghìn, vậy là tám mươi nghìn linh thạch, thế nào?”

“Giao dịch thành công”, lần này Diệp Thành quyết định rất nhanh chóng, hắn đưa cho chủ sạp hàng một cái túi đựng đồ, đã là bảo bối, tám mươi nghìn hắn cũng mua.

Cất đi Bạo Long Đao, Diệp Thành lại bắt đầu đi hết các hàng vỉa hè để tìm kiếm, gần như hàng nào hắn cũng dừng lại, hi vọng tiên hoả và thiên lôi của hắn có thể dẫn đường hắn đi tìm bảo bối.

Có điều ở con đường tiếp theo, tiên hoả và thiên lôi như ngủ yên vậy, chúng chẳng có phản ứng gì.

Trời cũng tối dần, Diệp Thành đi được cả một nửa Đan Thành, thấy màn đêm buông xuống hắn mới lén lút quay lại con đường lớn náo nhiệt.

Có điều Diệp Thành vừa đi được hai bước đã trông thấy hai bóng hình thướt tha ở xa từ từ đi tới, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi sao?

Đợi tới khi cả hai người đi qua hắn mới ló đầu ra. Không phải hắn tránh Bích Du mà là tránh Thượng Quan Ngọc Nhi.

Cảnh tượng ướt át hôm đó bên trong lò luyện đan cho tới giờ vẫn còn trong kí ức Diệp Thành, hắn còn chưa nghĩ được phải đối mặt với cô ấy thế nào, nếu biết còn có thể sống sót đến giờ thì hắn đã bớt bớt đi từ trước rồi, chí ít thì cũng sẽ không ngang nhiên như vậy.

Đúng là tạo nghiệp mà!

Diệp Thành bất giác day trán.

“Tiểu hữu?”, đương lúc Diệp Thành lẩm bẩm thì đằng sau vang lên giọng nữ nhân.

“Hả?”, nghe vậy, Diệp Thành vô thức quay người lại, lúc này hắn mới thấy đằng sau mình là một nữ tử mặc y phục trắng, thân hình cao ráo, khí chất ngời ngời, khoan thai ung dung.

Ngoài nữ tử mặc đồ trắng này ra thì ánh mắt Diệp Thành còn liếc nhìn vào sạp hàng này, hoá ra là người bán y phục.

Có điều nói tới những bộ đồ treo ở đây thì đủ thứ màu sắc, màu nào cũng có, bộ nào trông cũng bắt mắt khiến Diệp Thành mới chỉ đảo mắt qua mà đã hoa mắt rồi.

“Tiểu hữu có ưng bộ nào không?”, nữ tử mặc y phục trắng cười nói.

“Cái này ấy à?”, Diệp Thành cười trừ, hắn liếc nhìn con đường, thấy Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi đã đi xa thì mới quay người lại đi vào cửa hàng: “Ta nhìn trước đã”.

“Tiểu hữu mua cho người thương hay thê tử của mình?”, nữ nhân kia khẽ cười, hỏi.

“Người thương”, Diệp Thành đáp đại, hắn vẫn nhìn những bộ y phục hai bên trái phải của mình, nếu như ưng bộ nào thì hắn cũng không ngại bỏ tiền mua cho Sở Huyên và Sở Linh mỗi người một bộ.

Và quả thật đúng ý, hắn đã ngắm được hai bộ với màu sắc bắt mắt.

Cả hai bộ đồ nổi bật hơn tất thảy với thần ráng bảy màu bao quanh, trông xinh đẹp vô cùng, vả lại hắn còn nhìn ra hai bộ đồ Nghê Thường này không chỉ là bộ đồ bình thường mà còn có bí pháp tế luyện, có phòng ngự thuật được khắc hoạ trong đó.

Diệp Thành thật sự đã bị thu hút, hắn nhìn hai bộ đồ và trước mắt bấc giác hiện lên cảnh tượng xinh đẹp, đó chính là Sở Huyên và Sở Linh mặc bộ đồ nhảy múa, giống như tiên nữ ở cửu trùng tiên thanh khiết vô ngần.

“Bộ Tiên Nghê Thường bên trái bảy màu rực rỡ, bộ Phượng Nghê Thường bên phải bảy màu rực rỡ”, khi Diệp Thành còn mải ngắm đồ thì nữ tử kia mới khẽ cười, nói: “Đây chính là kiệt tác mới nhất của Phượng Hoàng Các chúng tôi, từ trước tới giờ chưa bao giờ làm ra được bộ thứ hai”.

“Độc nhất vô nhị sao?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Có thể nói là như vậy”.

“Bên trên còn khắc thuật phòng ngự, không tồi”, Diệp Thành xoa cằm đánh giá.

“Tiểu hữu đúng là có con mắt nhìn, đến cả cái này mà cũng nhìn ra”, nữ tử kia tỏ vẻ bất ngờ.

“Bao nhiêu tiền nhỉ?”
Chương 340: Mua y phục

“Tiểu hữu muốn mua cả hai bộ sao?”, nữ tử kia hỏi.

“Mua cả hai có bớt không?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà.

“Đương nhiên có rồi”, nữ tử kia vuốt lọn tóc vừa xoã xuống, đáp: “Một bộ sáu trăm nghìn linh thạch, mua hai bộ bớt hai trăm nghìn, ừm, tổng là một triệu linh thạch”.

“Một…một triệu?”, Diệp Thành ngẫn người, hắn cứ thế nuốt nước bọt.

“Đây là nghê thường độc nhất vô nhị mà”, thấy thái độ đó của Diệp Thành, nữ tử kia khẽ cười: “Tiểu hữu đã có thể nhìn ra được thuật phòng ngự trên nghê thường thì đương nhiên có thể nhìn ra được sự bất phàm của nó, nó không chỉ đơn thuần là đẹp thôi đâu”.

“Có thể bớt hơn một chút nữa được không?”, Diệp Thành cười trừ.

“Không thể bớt hơn được”, nữ tử kia lắc đầu nói.

Diệp Thành cứ thế cắn đầu ngón tay, vừa cắn vừa nhìn hai bộ nghê thường, một triệu linh thạch không phải nói chơi, nghĩ tới đống linh thạch có thể chất thành ngọn núi nhỏ, hắn thật sự cảm thấy xót xa.

Có điều khi nghĩ tới phong thái Sở Huyên và Sở Linh mặc bộ nghê thường này, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy kích động.

Mua!

Cuối cùng, Diệp Thành vẫn nghiến răng, chiều gái là chuyện lớn, tiền hết vẫn có thể kiếm, bộ nghê thường độc nhất vô nhị này chẳng thể tìm được ở đâu khác, hắn biết nên vung mạnh tay một lần.

“Tiền bối, lấy xuống cho ta nhé?”, Diệp Thành lấy ra một cái túi đựng đồ trong ngực áo, hắn đưa cho nữ tử kia mà đau thắt lòng.

Nữ tử kia mỉm cười phất tay lấy hai bộ nghê thường kia xuống sau đó còn đưa cho Diệp Thành hai cái trâm phượng đính ngọc châu.

“Ấy, còn có tặng phẩm sao?”, Diệp Thành bất ngờ.

“Phượng Hoàng Các chúc những người có tình nhân trên đời này đều có thể đến với nhau”, nữ tử kia nở nụ cười động lòng: “Trâm Phong Ngọc Châu này cũng là thứ độc nhất vô nhị, chỉ tặng cho người có người thương, khi thành thân đeo lên cho tân nương thì có thể sống tới bạc đầu”.

“Còn có cả chuyện tốt thế này sao?”, Diệp Thành cười hì hì, đồ người ta tặng hắn đương nhiên không khách khí.

Có điều khi hắn cầm trâm ngọc lên nhìn thì chợt thảng thốt trong lòng vì trâm Phượng Ngọc Châu này không phải là vật tầm thường, đó chính là binh khí được tế luyện đặc biệt, bên trên còn có từng đường vân hết sức tinh xảo với hình ảnh phượng hoàng sống động.

“Phượng Hoàng Các đúng là hào phóng” Diệp Thành tấm tắc.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành hành lễ với nữ tử kia sau đó cất hai cây châm đi rồi quay người ra khỏi cửa tiệm.

Sau khi Diệp Thành rời đi, nữ tử kia mới bất giác nhìn về hậu viện của cửa tiệm: “Thánh chủ, bao nhiêu người tới mua nghê thường như vậy, vì sao người lại chọn hắn, còn tặng trâm Phượng Ngọc Châu cho hắn?”

“Vì hắn khiến ta nhớ tới một người mà ta đã quên”, ở hậu viện vang lên một giọng nói nữ nhân nghe động lòng người.

Ra khỏi cửa tiệm, Diệp Thành lại bắt đầu sải bước trên con đường lớn, chốc chốc hắn lại dừng lại ở trước một sạp hàng chọn một vài binh khí và đồ trang sức nhỏ, hiếm khi mới tới Đan Thành một lần, hắn đương nhiên phải tận dụng cơ hội mua thêm chút quà cho mấy người phía Tịch Nhan và Hổ Oa.

Cả con đường đi, Diệp Thành phát hiện túi đựng đồ của mình gần như đã bị tiêu tốn hết sạch. Nếu tính ra thì lần này tới Đan Thành hắn đã tiêu không hề ít, mua đan dược mất hơn một trăm linh thạch, mua nguyên liệu luyện đan bảy, tám trăm nghìn linh thạch, mua nghê thường bảy màu một triệu linh thạch, tính ra thì hắn chỉ còn lại vài chục nghìn linh thạch thôi.

“Lại hết tiền rồi”, Diệp Thành gãi đầu liếc nhìn các sạp hàng rồi lại nhìn những thứ đồ mà mình muốn mua không hề ít, ngặt nỗi vì vung tay cả chặng đường đi nên giờ hắn gần như chẳng còn đồng nào.

“Nào, nào, nhường đường chút nào”, đương lúc Diệp Thành còn phân vân thì một người với thân hình béo mập vội vã chạy tới huých vào hắn khiến hắn ngã nhào ra đất một vòng.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành mắng chửi, thế nhưng người kia đã chạy xa rồi, và còn chuồn vào trong một cửa tiệm. Diệp Thành liếc nhìn cửa tiệm đó và bất giác ngẩng đầu quan sát.

Ồ!

Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ vì mặc dù cửa tiệm kia không phải quá lớn nhưng tấm hoành phi bên trên đó lại to choán mắt người nhìn, cũng phải to tầm mười mấy trượng, bức hoành phi còn có một chữ “cược” rất lớn, trông hết sức hoành tráng.

“Chữ cược to thế kia, sợ người khác không biết đây là nơi cá cược sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Nào nào, mau nhường đường”, đương lúc Diệp Thành ngẩng đầu nhìn thì lại có người vội vã chạy tới, và lại đâm xầm vào hắn khiến hắn ngã lộn ra đất một vòng.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành lại mắng chửi, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn thì người kia lại cũng cầm theo một cái túi đựng đồ chạy vào nơi cá cược.

Vả lại không chỉ mình người đó, rất nhiều người đều đi về phía nơi các cược, quan trọng là gần như mỗi người bọn họ đều cầm theo một cái túi đựng đồ.

“Địa điểm cá cược ở Đan Thành kinh doanh thuận lợi vậy sao?”, Diệp Thành trầm trồ.

“Đương nhiên không phải rồi”, người nói tiếp lời Diệp Thành là một chủ sạp hàng ngay cạnh hắn, đó là một lão già đang vuốt râu giải thích: “Ngày mai diễn ra trận cuối cùng đại hội đấu đan, địa điểm cá cược nhân cơ hội này tạo ra phần cá cược, những người đặt cược có thể dùng linh thạch đặt xem ai là người đứng đầu vào ngày mai, đương nhiên ngươi cũng có thể đặt cược ai đứng thứ hai, thứ ba, chỉ cần đặt chuẩn thì một đêm phát tài cũng không phải không thể, còn nếu cược sai thì một đêm táng gia bại sản là chuyện thường. Cá cược mà”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm liếc nhìn túi đựng đồ của mình rồi quyết định tiến về phía đó.

Vừa mới bước một chân vào nơi các cược, Diệp Thành đã phải sáng mắt lên. Trông nơi này bên ngoài không hề rộng lớn thế nhưng khi vào trong lại như lạc vào một thế giới mới, nơi này có ba tầng, không khí ngột ngạt ở đây có phần khác so với tưởng tượng của hắn. Nơi này được bày trí hết sức xa hoa, còn có cả giả sơn với dòng nước chảy qua, rất nhiều nơi còn trồng linh thảo khiến người ta có có thể nghĩ nơi này là địa điểm cá cược mà lại hậu hoa viên.

“Đại, đại, đại”, ấy vậy mà mặc dù được bày trí đẹp như vậy nhưng điểm tệ hại chung của nơi cá cược vẫn không thể thay đổi, nơi này vang lên từng âm thanh hô hào đặt cược, xung quanh mỗi cái bàn đều kín người vây lại. Mặc dù là tu sĩ nhưng mặt người nào người nấy đều đỏ gay lên vì hò hét.

“Nơi này cũng thật thú vị”, Diệp Thành bất giác xoa cằm, hắn liếc trái liếc phải rồi sải bước vào trong.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy phía trước một cái bàn đá có cả đám người đang vây lại.

“Đặt Huyền Nữ đứng đầu, một trăm nghìn linh thạch”.

“Ta đặt Huyết Đồng đứng đầu, tám mươi nghìn linh thạch”.

Diệp Thành còn chưa đi tới tận nơi đã nghe thấy âm thanh này.

Quả nhiên, Huyền Nữ và Huyết Đồng là hai cái tên được người ta quan tâm hàng đầu khiến những người tới đây đặt cược về cơ bản đều đặt hai người bọn họ. Cái gì mà Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí, Diệp Thành căn bản không hề nghe thấy tên.

Đương nhiên hắn cũng không nghe thấy tên mình.

“Đặt ai, đặt bao nhiêu?”, đợi tới khi Diệp Thành tiến lên trước, lão già mặc đồ tím thu tiền kia mới hỏi.

“Đặt thế nào ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ.

“Đặt Huyền Nữ một được một trăm, đặt Huyết Đồng một được tám mươi, đặt thánh nữ Thất Tịch một được năm mươi, đặt thánh tử Huyết Linh một được ba mươi….”, lão già mặc đồ tím lên tiếng nói một mạch: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể đặt ai đứng thứ hai, thứ ba, tỉ lệ thu về cũng không giống nhau”.

“Vậy đặt Trần Dạ đứng đầu thì tỉ lệ thu về là bao nhiêu ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.

“Trần Dạ?”, lão già sững người bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, không chỉ mình ông ta mà những người tới đặt cược cũng nhìn Diệp Thành giống như nhìn một tên ngốc vậy.

“Não tên này bị úng nước sao?”

“Đợi chút, Trần Dạ là ai, sao trước đó chưa nghe thấy tên nhỉ?”

“Không nghe thấy cũng đúng thôi”.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ những người này, hắn vẫn nhìn lão già kia: “Tiền bối, tỉ lệ thu về là bao nhiêu?”

“Một được một trăm”, lão già kia nói thản nhiên.

“Nhiều vậy sao ạ? Vậy con phải đặt nhiều một chút, biết đâu thắng thì sao?”, Diệp Thành nói một câu khiến người ta phải phì cười.

“Đặt bao nhiêu?’

“Con đặt một nghìn”, Diệp Thành nói rồi lấy tiền ra.

“Ít nhất phải đặt mười nghìn”, lão già kia tỏ vẻ khó chịu và có phần thấy phiền hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK